Chương 31: Cấm địa
Nghe xong dị tượng của Liễu thẩm, Diêm Thanh im lặng suốt hồi lâu.
Cậu ta mới chừng hai mươi, không giấu được cảm xúc. Doãn Từ có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu ta- nơi này còn chẳng bằng quỷ mộ, ít nhất quỷ mộ cũng phơi bày ác ý và sát ý lên mặt ngoài. Trong khi thôn Nguyên Tiên lại tựa chốn phồn hoa, chỉ là dưới bát ngát hoa hòe lại chôn đẫy tử thi kỳ dị, với những bàn tay thối rữa bị lộ ra ngoài.
Bối rối cả buổi mà không nghĩ ra nên làm gì, Diêm Thanh liền nhìn sang Thời Kính Chi theo phản xạ.
Cuối cùng Thời Kính Chi cũng nhớ tới chức trách chưởng môn của mình, hắn sầu bi chốc lát, rồi đưa ra một ý kiến không tính là ý kiến: "Nghi thức nhập thôn diễn ra vào đêm trăng tròn, vẫn còn ít thời gian mới đến. Không thể tìm người dẫn chúng ta rời đi được, chẳng bằng đi tìm người thôn Tức, biết đâu vẫn còn ai đó ở lại thôn Nguyên Tiên..."
Tô Tứ: "Đúng vậy, còn tiện làm mai cho Doãn tiểu huynh đệ, cũng nên đề phòng trường hợp xấu nhất."
Thời Kính Chi như bị ai giẫm trúng cái đuôi hồ ly: "Không được, đấy là đồ đệ của ta! Ý ta là, không thể lãng phí thời gian vớ vẩn như vậy. Tập trung tìm manh mối là được, ta đảm bảo sẽ dẫn các người rời khỏi đây."
Doãn Từ vỗ vỗ cánh tay sư phụ, miệng liên tục đáp dạ dạ vâng vâng, suy nghĩ lại bay tận trên trời.
Sau chuyến viếng thăm của thôn dân vừa rồi, Doãn Từ biết thêm được một chuyện.
"Người có tiên duyên" rất có thể chính là yêu tài, vậy thì chắt lọc qua ngoại hình cũng là hợp lý. Theo đó, khả năng toàn bộ người dân trong thôn đều là yêu tài.
Vấn đề ở chỗ, tỷ lệ một trên một triệu người thật sự có thể tụ tập được nhiều yêu tài đến vậy sao? Mặt khác, Doãn Từ từng gặp không ít yêu tài, và những yêu tài bình thường này không có những hạn chế vớ vẩn như là "bị thương ba ngày ắt chết", tuy nhiên tốc độ lão hóa thì quả là chậm hơn hẳn người thường.
Y tạm thời chưa nghĩ ra lí do thôn Nguyên Tiên tồn tại.
Nếu nhìn bề ngoài không moi ra được vấn đề, thì hẳn câu trả lời phải ở bên trong cấm địa. Bao gồm cả đường chết mới tinh mà y hằng ao ước.
Như thần giao cách cảm với y, Thời Kính Chi đi lại trong phòng mấy vòng rồi bỗng sáng bừng cặp mắt: "Hôm nay chưa tìm người vội, chúng ta đưa tang đã."
Diêm Thanh cả kinh: "Đưa tang gì?"
"Liễu thẩm mất ở nơi này, chúng ta cũng coi như có chút ít liên quan. Người trong thôn có vẻ ưng ta, ta sẽ đi xin bọn họ. Dẫu sao chúng ta đã bước một chân vào cổng thôn rồi, lý lẽ cũng thỏa đáng, họ đâu có cớ gì để cản chúng ta?"
Càng nói hắn càng thấy hợp lý: "Người dân sẽ đưa thi thể đến cấm địa. Vừa khéo cho chúng ta quang minh chính đại vào xem, xem cho thật kỹ."
Doãn Từ rất thỏa mãn, sư phụ này dùng thích thật.
Thế là y hướng ánh mắt sùng bái về phía Thời Kính Chi, vuốt cho Thời hồ ly sướng phởn cả người.
Để chứng minh thành ý của mình, trước khi lên đường, Thời Kính Chi cố tình ăn diện một phen, chỉ thiếu nước cài luôn hai đóa hoa lên đầu. Tô Tứ và Diêm Thanh một trái một phải hộ tống Thời hồ ly thu hút bướm ong, lại thêm Doãn Từ nhạt nhòa đứng cuối, một đoàn bốn người giữ vững đội hình tiến về khu vực trung tâm.
Dọc đường, Thời Kính Chi bị trai gái trong thôn ném không ít hoa, còn suýt bị hoa quả đập vào đầu. Hắn vừa phải tránh tới tránh lui vừa phải giữ nguyên nụ cười trên mặt, quả là khốn khổ vô cùng.
Trong khi Doãn Từ thì gặm trái cây và thong thả quan sát xung quanh.
Trời vẫn trong veo, hoa vẫn nở rực rỡ, gió xuân vẫn chuếnh choáng, chẳng khác hôm qua. Đội ngũ đưa tang nổi bần bật với trang phục đỏ thẫm, đứng cách tám trăm dặm còn nhìn ra.
Lợi dụng sắc đẹp của mình, Thời chưởng môn cũng làm bộ làm tịch ra được thần thái thần tiên, trông còn tiên hơn cả Thần nữ. Người trong thôn vốn đã đắm đuối trước cái loại khí chất thần tiên này rồi mà Thời Kính Chi lại giỏi lừa người khác nữa. Lời đến lời đi, tay dẫn đội rốt cuộc bị hắn thuyết phục.
"Các cậu hộ tống Liễu thẩm cũng đúng, cũng là duyên phận cả." Tay cầm đầu nói vẻ lơ ngơ, "Ta sai người chuẩn bị trang phục cho các cậu, mau chóng mặc vào."
Thời chưởng môn cười cực kỳ nồng nhiệt: "Cảm ơn đại ca, chúng ta đi nhanh rồi về."
Chuyện Tô Tứ vốn là "phận con gái" có vẻ đã sớm bị truyền ra. Nhận được bộ váy đỏ thẫm, sắc mặt hắn ta thoảng mùi cay đắng. Cuối cùng hắn vẫn phải thay, rồi phải búi tóc nữa.
Ba người còn lại nhanh nhẹn hơn nhiều.
Trong quá trình chờ đợi Tô Tứ, Thời Kính Chi liếc nhìn đồ đệ, bỗng thấy sự kỳ thị của người dân nơi này đúng là vô lý.
Trang phục đưa tang màu đỏ ép sát người, bất kể là ai thì cũng đều phải thừa nhận Doãn Từ có vóc người hoàn mỹ. Cơ thể không mập mạp, không khẳng khiu, tay chân thon dài mà chắc khỏe, đường cong hẹp dần về eo một cách đẹp tuyệt trần, tựa như được khắc ra từ khuôn mẫu tinh xảo nhất.
Khí chất cũng không tồi.
Đồ đệ của hắn mặc áo đỏ toàn thân, nhưng lại như đắm mình vào đầm sâu rét lạnh. Sự vững chãi của y luôn làm cho hắn được an tâm vô cớ.
Không hổ là đồ đệ do mình lựa chọn, Thời Kính Chi thầm nghĩ bụng. Hắn còn không chê trách nửa lời thì làm gì đến lượt đám mèo mả gà đồng ở đẩu ở đâu vào soi mói.
Tô Tứ đã búi xong một kiểu tóc hiên ngang thuận lợi hành động, đoàn người tiếp tục chen chân vào đội ngũ đưa tang.
Họ gặp lại Liễu thẩm ở trung tâm đội ngũ.
Liễu thẩm nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng không biết bị bôi thứ keo gì mà lại nở nụ cười mỉm quái dị. Bà ta mặc áo gấm đỏ mới tinh, chân tay bị cột vào khúc gỗ, người bên ngoài sẽ điều khiển khúc gỗ sao cho bà ta có thể bước đi theo đội ngũ.
Lồng ngực Liễu thẩm vẫn phập phồng, khớp xương cũng không cứng ngắc. Thoạt nhìn, Liễu thẩm chỉ là một người bình thường bước đi hơi tập tễnh mà thôi.
Tiếng nhạc ồn ã, không biết bà có nghe được gì không.
Dưới màn giấy đỏ rợp trời, Liễu thẩm như một tân nương với lối ăn mặc lạ kỳ. Thời Kính Chi chậm rãi tiến sát bà ta, âm thầm chạm vào cánh tay bà. Cơ thể còn ấm, nhưng thân xác mềm nhũn, như bông nhồi dưới lớp da.
Tuy nhiên Liễu thẩm không hề có dấu hiệu thối rữa hay phồng trướng gì cả.
Thời Kính Chi nhíu mày, hắn thử bóp bóp cánh tay Doãn Từ so sánh xem sao, để chắc chắn không phải mình gặp ảo giác.
Sự việc ngày càng quỷ quái.
Nhưng trong tiếng kèn đinh tai nhức óc, không tiện trao đổi với đồ đệ, Thời Kính Chi chỉ đành tiếp tục đưa chân.
Cấm địa ở giữa thôn, lối vào là một cây đại thụ. Trẻ con trong thôn đang lảng vảng quanh cái cây và tò mò đưa mắt nhìn đoàn đưa tang.
Không biết cái cây đã được bao nhiêu tuổi, có lẽ đã thành yêu. Nó không cao nhưng thân lớn vô cùng, chưa chắc ba mươi người đã có thể ôm hết. Một cấu trúc dạng cổng nhô lên cạnh gốc cây, con khuyển yêu đen xì quen thuộc đang ngủ say bên cổng. Phát hiện đoàn đưa tang tiến tới, nó tru lên mấy tiếng rồi tránh sang một bên nhường chỗ.
Đi qua cổng cây sẽ thấy một cái hố khổng lồ.
Hố này rất rộng, ngang ngửa với một căn nhà hoàn chỉnh. Đáng sợ ở chỗ nó sâu hun hút, nhìn không ra đáy. Bao quanh hố được xây bậc đá xoắn ốc hướng xuống, những bậc đá này đã phủ mướt rêu xanh, chỗ tay vịn lung lay một sợi dây mục nát, trông không an toàn gì cho lắm.
Đoàn đưa tang bước xuống.
Tiếng kèn phát ra lại vọng trở về, từng người từng người chìm vào bóng tối. Thi thể còn ấm của Liễu thẩm tiến lên trước trong sự vây quanh của đoàn người. Sợi dây mục nát rung rinh, rung rinh theo từng nhịp bước, cảm giác khó tả nào đó dấy lên từ tận cùng cái hố.
Bầu không khí ấm áp của thôn Nguyên Tiên tan biến sạch banh, thay vào đó là vẻ quỷ quyệt vô bờ.
Xuống đến một độ sâu nhất định, Thời Kính Chi bắt đầu chùn bước.
Ánh lửa chập chờn phát ra từ những bó đuốc của đoàn đưa tang vốn không tiện cho việc quan sát. Nhưng qua những cái liếc mắt không liền mạch, hắn có thể phác họa được đại khái khung cảnh nơi này.
Quái vật áo trắng lúc nhúc trên vách hố, bất chợt nhìn sang, sẽ thấy chẳng khác nào đập vào mắt là hằng hà sa số từng bọc kén sâu dán vào vách đá. Xiềng xích trói chúng khẽ đung đưa như đánh nhịp cho bản nhạc đưa tang. Mùi ẩm thấp nồng dần lẫn với mùi tanh của thịt sống, ngoài ra còn thoang thoảng mùi chất thải.
Bậc thềm đã bị bóng đêm nuốt trọn, có điều cảm giác dưới chân cứ ngày một dính dớp. Không biết trên thềm đá có gì, mà càng bước càng ngửi được mùi tanh như mùi mủ.
Trên vách hố đào vô số những gian nhỏ nằm ngay ngắn. Chúng có kết cấu tinh tế, trông khá cổ xưa, như đã được kiến tạo từ hàng nghìn năm về trước.
Thời Kính Chi bỗng nảy ra một suy nghĩ quái đản. Nơi này không giống bãi tha ma, mà giống một ngục tù biến tướng nào đó hơn.
Đoàn người dừng chân trước một tầng động nào đó.
Không phải cố tình chọn dừng ở đây, mà là do thềm đá ngắt ở nơi này, bên dưới chỉ có vực sâu không đáy.
"Để ở đây đi, cạnh lão Liễu." Có người nói nhỏ.
Mọi người di chuyển cẩn thận trên thềm đá chật hẹp, nhường ra một lối đi cho Liễu thẩm. Hai thôn dân đưa bà ta vào một gian, rồi để bà ta nằm ngay ngắn. Cạnh bà ta có một bộ đồ nam ướt nhẹp, gần như đã dán sát vào tấm đá tối màu.
"Không chôn cất thẩm ấy cùng ông nhà luôn à?" Thời Kính Chi hỏi khẽ.
"Chú Liễu đã thoát xác thành tiên, đây chính là gian của chú ấy. Xem này, quần áo chú ấy vẫn còn đây." Người bên cạnh giải thích.
Doãn Từ hơi nhúc nhích.
Thi thể biến mất chỉ trong một buổi tối?
Y nhìn quanh gian phòng chật hẹp nhưng không thấy có gì khác lạ. Thế là y vừa lặng lẽ lùi về sau hai bước, vừa liếc xuống cái động sâu không đáy. Có làn gió thốc lên từ bên dưới, mang theo thứ mùi quái dị kia.
Vách hố gồ ghề, dù có nhảy xuống thì y cũng trèo lên được. Chẳng bằng cứ làm bộ trượt chân, rồi cứ thế...
Bộp.
Thời Kính Chi sán lại từ lúc nào, hiện vừa nắm cổ tay y: "A Từ, chỗ này tối quá. Ngươi đừng chạy linh tinh kẻo ngã đấy."
Doãn Từ: "... Được."
Thời Kính Chi vẫn vừa nắm cổ tay y vừa hỏi: "Người nào cũng thành tiên nhanh vậy à?"
"Không rõ lắm, chắc là người nhanh người chậm. Rất hiếm khi có người thành tiên liên tiếp, nên bình thường mọi người không xuống đây nhiều."
"Vậy người thôn Tức đâu?" Doãn Từ chợt nói.
Y vừa mở lời, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn y, ánh nhìn u ám.
"A Từ!"
"Không sao đâu sư tôn, họ sẽ không làm gì mọi người. Các vị quan bác, ta không có ác ý, chỉ là đã đến đây rồi thì ta cũng tò mò mình sẽ bị xử lý ra sao."
"Thần nữ đại nhân từng nói, bọn họ xuống hố tích góp tiên duyên." Mẹ Dẫn Đăng- Miên tỷ nói vọng tới. "Có một thế giới nhỏ ở nơi khác, họ sẽ đến đó qua đường đáy hố, như cách các cậu vào nơi đây qua thần điện."
Thời Kính Chi nắm chặt cổ tay Doãn Từ.
"Thần nữ đại nhân từ bi, dù là đối mặt với người có tội thì cũng..." Miên tỷ vẫn còn tiếp tục.
"Tiểu Miên, cô nói quá nhiều rồi. Bàn chuyện nhà tiên, coi chừng phạm húy." Người cầm đầu cắt lời nàng ta. "Chưa chắc người anh em này đã phải tích góp tiên duyên, biết đâu sẽ có cô gái nào ưng mắt cậu ấy."
Càng nói ông ta càng tỏ ra lúng túng, nghe có vẻ cũng không tin tưởng gì.
Thời Kính Chi hừ lạnh, nghe hơi giận, quên cả sợ hãi.
"A Từ, chúng ta về."
Mềm lòng, Miên tỷ bước lại gần nói nhỏ: "Con gái ta đón các cậu tiến vào thì cậu cũng coi như có duyên với nhà ta. Trong thôn còn một người khác cũng phải tìm mối kết hôn, cậu có thể kết bạn với hắn. Có bạn bè bên cạnh sẽ đỡ căng thẳng hơn nhiều."
Doãn Từ chợt ngừng bước: "Còn một người?"
Bất chấp ánh đèn mờ tối, y vẫn nhìn ra Miên tỷ do dự.
"... Phải, còn một người khác. Người này tên là Bạch Vĩ, vốn là người thôn Tức. Hắn đã đóng cửa không ra ngoài nửa tháng, nếu không thể kết hôn thì không được ở lại thôn thêm nữa.
Thời Kính Chi cảnh giác: "Tỷ tỷ này, nghe tỷ nói thì xuống 'tích góp tiên duyên' không phải chuyện lành gì lắm."
Miên tỷ mấp máy miệng, cuối cùng chỉ nói: "Thôn Nguyên Tiên tốt hơn ở dưới, đấy là điều chắc chắn. Bạch Vĩ cũng có chút duyên phận với chúng ta, chỉ tiếc..."
Nàng ta khẽ than rồi lại chen vào đội ngũ, không định tán gẫu gì thêm với bọn họ.
Thời Kính Chi đang định đuổi theo thì Diêm Thanh vỗ cánh tay hắn, thầm thì: "Chưởng môn, ta quen Bạch Vĩ, về rồi hẵng nói."
Cảm giác thoát khỏi cái hố khổng lồ và tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cũng chẳng khác từ trần gian lên tiên cảnh. Tiếc rằng không ai chịu bỏ chút thời gian ra mà bùi ngùi xúc động. Dù họ không phát hiện được điều gì quan trọng dưới cấm địa, nhưng cũng không phải uổng công khi tìm được một người thôn Tức còn sống sót.
Thậm chí ba người còn không trở lại nhà, mà chỉ để một mình Tô Tứ cấp tốc về thay đồ nam rồi nửa ôm nửa kéo Bạch gia theo cùng.
Khi Tô Tứ gặp lại ba người, đầu hắn ta thì dính mấy cọng lông ngỗng, mà tay thì đang bị Bạch gia quắp một cách đầy quyết liệt. Như không biết đau là gì, hắn ta lôi lá cải thảo tươi đã chuẩn bị sẵn ra: "Bạch gia, tìm người."
Lúc này Bạch gia mới nhả miệng, tuy nhiên nó vẫn dùng ánh mắt đay nghiến của một phu tử mà nghiêm túc nhìn Tô Tứ.
"Tìm người giúp ta." Tô Tứ dụ dỗ nó, "Tìm Bạch Vĩ giúp chúng ta, được chứ? Hắn cũng coi như cùng họ với ngươi cơ mà."
Doãn Từ nghi con ngỗng này không hiểu tiếng người- nó cạp chán lá rau rồi lại điên cuồng ngược đãi bắp chân Tô Tứ. Đến khi Tô Tứ bị đớp cho hít hà, nó mới nhả chân hắn và rời đi trong ức chế.
"Theo nó!" Tô Tứ lập tức nói.
Bạch gia đủng đỉnh õng ẹo dẫn đường hết nửa canh giờ thì mới tới góc tây nam của thôn Nguyên Tiên. Nơi này chỉ có vài căn nhà heo hút, tưởng chừng nhu mục tiêu đã gần ngay trước mắt, thì nó lại quay phắt cái mông, hướng đầu vào con mương bên cạnh.
"Không có nhiều nhà, chúng ta tìm từng gian." Hiển nhiên Tô Tứ đã quen bị đối xử kiểu này, "Nó chỉ là..."
Hắn ta liếc cái mông ngỗng với vẻ căng thẳng, đoạn hạ giọng nói: "Nó chỉ là một con ngỗng, không có đầu óc gì đâu."
"Bạch Vĩ là con trai của một thầy dạy chữ, trước ta từng làm công ở đó. Hắn lớn hơn ta chừng bốn, năm tuổi, tính tình khá tốt, ít nhất cũng không xa lánh ta vì đôi mắt quỷ này." Diêm Thanh vừa tìm người vừa giải thích với đồng bọn. "Hắn trông đoan chính, mà lại biết kể chuyện nên được các thiếu nữ trong thôn rất mực ưa thích."
Các nàng thậm chí không ngại cặp mắt quỷ xui xẻo mà nhờ Diêm Thanh- người làm công trong trường chuyền quà cho Bạch Vĩ. Diêm Thanh cũng nhờ đó kiếm được ít cơm canh thừa, nên thiện cảm dành cho Bạch Vĩ càng tăng cao.
Chẳng qua khi đẩy cửa vào nhà, thứ mọi người nhìn thấy không phải một tài tử phong lưu, mà là một bộ xương còn sống.
Nhà hắn ta bừa bãi, giấy vụn tán loạn khắp nơi. Chủ nhà đờ đẫn ngồi trong nhà, áo quần đầy bụi bặm, cả khuôn mặt chỉ còn đôi mắt là sạch sẽ. Bộ mặt này thì đừng nói đến việc được thiếu nữ nào yêu thích, không dọa người ta khóc thét đã là may mắn lắm rồi.
Thoạt đầu Diêm Thanh không dám tin, Bạch Vĩ lại là người nhận ra trước. Hợp lý thôi, vì đôi mắt quỷ của Diêm Thanh đặc biệt rõ ràng.
"Cậu Diêm." Bạch Vĩ mấp máy môi, "... Ra cậu còn sống."
Sau đó hắn ta dời mắt, lẩm bẩm: "Sắp chết có khác, gặp cả ảo giác luôn rồi..."
Tô Tứ mở miệng với vẻ chần chừ: "Bạch Vĩ, là ngươi thật à?"
Bạch Vĩ quan sát Tô Tứ hồi lâu, ánh mắt đọng lại trên nốt ruồi lệ của Tô Tứ: "Kiếp đỗ quyên họ Tô, xem ra mình hoa mắt thật rồi... Ngươi thì sao, ngươi là thần tiên đến đón ta à? Hồ tiên cũng đi đón người hả?"
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Ngại quá, ta là người."
Nói đoạn hắn bước lên bắt mạch cho Bạch Vĩ, xong xuôi thì mở hòm thuốc: "Người này suy nhược quá độ do không ăn uống trong suốt thời gian dài. Nào, há miệng, đây là mật ong."
Bạch Vĩ lắc đầu quay mặt đi: "Ta không muốn ăn."
Thời Kính Chi: "Ờ."
Thời Kính Chi điểm huyệt Bạch Vĩ, đổ thẳng bình mật ong vào miệng đối phương rồi lại đút cho hắn ta bát nước.
"Ta không cản quyết tâm muốn chết của ngươi. Nhưng chúng ta mới đến nơi này, và vẫn muốn đi ra- mà trông ngươi thì có vẻ biết điều gì đó. Nếu ngươi bằng lòng giúp đỡ, thì ta có thể cho ngươi cái chết êm ái hơn."
Nghe đến đây Bạch Vĩ bỗng giật nảy lên, túm cổ áo Thời Kính Chi bằng sức mạnh kinh hoàng: "Ta không muốn chết, ai bảo ta muốn chết? Ta chỉ muốn cứu A Lộ, cứu con của chúng ta. Ít nhất cũng phải gặp lại họ, ta..."
Hắn ta thở hổn hển một cách khó nhọc, như bị suy nghĩ này làm cho đau đớn: "Ta..."
"Bình tĩnh." Diêm Thanh an ủi, "Đừng vội, nơi này không có người của thôn Nguyên Tiên."
Doãn Từ yên lặng ló khuôn mặt giả ra, nhằm chứng minh Diêm Thanh không nói dối.
Bạch Vĩ chật vật bò dậy, bẻ một mẩu bánh khô trên bàn, ép mình nuốt xuống. Hắn ta nhìn bốn người: "Người thôn Tức... người thôn Tức chết cả rồi sao?"
"Chính bọn họ tự làm tự chịu, tự làm tự chịu!... Nhưng chẳng phải ta cũng tạo nghiệp đấy sao. Nếu không có ta, thì tất cả đều còn sống khỏe mạnh."
Hắn ta cười mà như khóc, ánh mắt tầm ngầm một vẻ điên dại nguy hiểm.
"Các ngươi đến đúng lúc lắm. Ta đã định ngày mai sẽ đến cầu Thần nữ, cho ta đi 'tích góp tiên duyên'."
_________
Tác giả có lời:
Thời hồ ly:? Sao ai cũng nghĩ đồ đệ ta không lấy được ai thế, cùng lắm là ta cưới chứ gì.
Doãn ma đầu:?
Doãn ma đầu, giấu được mặt, không giấu được vóc người, đáng tiếc đáng tiếc.
Cậu ta mới chừng hai mươi, không giấu được cảm xúc. Doãn Từ có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu ta- nơi này còn chẳng bằng quỷ mộ, ít nhất quỷ mộ cũng phơi bày ác ý và sát ý lên mặt ngoài. Trong khi thôn Nguyên Tiên lại tựa chốn phồn hoa, chỉ là dưới bát ngát hoa hòe lại chôn đẫy tử thi kỳ dị, với những bàn tay thối rữa bị lộ ra ngoài.
Bối rối cả buổi mà không nghĩ ra nên làm gì, Diêm Thanh liền nhìn sang Thời Kính Chi theo phản xạ.
Cuối cùng Thời Kính Chi cũng nhớ tới chức trách chưởng môn của mình, hắn sầu bi chốc lát, rồi đưa ra một ý kiến không tính là ý kiến: "Nghi thức nhập thôn diễn ra vào đêm trăng tròn, vẫn còn ít thời gian mới đến. Không thể tìm người dẫn chúng ta rời đi được, chẳng bằng đi tìm người thôn Tức, biết đâu vẫn còn ai đó ở lại thôn Nguyên Tiên..."
Tô Tứ: "Đúng vậy, còn tiện làm mai cho Doãn tiểu huynh đệ, cũng nên đề phòng trường hợp xấu nhất."
Thời Kính Chi như bị ai giẫm trúng cái đuôi hồ ly: "Không được, đấy là đồ đệ của ta! Ý ta là, không thể lãng phí thời gian vớ vẩn như vậy. Tập trung tìm manh mối là được, ta đảm bảo sẽ dẫn các người rời khỏi đây."
Doãn Từ vỗ vỗ cánh tay sư phụ, miệng liên tục đáp dạ dạ vâng vâng, suy nghĩ lại bay tận trên trời.
Sau chuyến viếng thăm của thôn dân vừa rồi, Doãn Từ biết thêm được một chuyện.
"Người có tiên duyên" rất có thể chính là yêu tài, vậy thì chắt lọc qua ngoại hình cũng là hợp lý. Theo đó, khả năng toàn bộ người dân trong thôn đều là yêu tài.
Vấn đề ở chỗ, tỷ lệ một trên một triệu người thật sự có thể tụ tập được nhiều yêu tài đến vậy sao? Mặt khác, Doãn Từ từng gặp không ít yêu tài, và những yêu tài bình thường này không có những hạn chế vớ vẩn như là "bị thương ba ngày ắt chết", tuy nhiên tốc độ lão hóa thì quả là chậm hơn hẳn người thường.
Y tạm thời chưa nghĩ ra lí do thôn Nguyên Tiên tồn tại.
Nếu nhìn bề ngoài không moi ra được vấn đề, thì hẳn câu trả lời phải ở bên trong cấm địa. Bao gồm cả đường chết mới tinh mà y hằng ao ước.
Như thần giao cách cảm với y, Thời Kính Chi đi lại trong phòng mấy vòng rồi bỗng sáng bừng cặp mắt: "Hôm nay chưa tìm người vội, chúng ta đưa tang đã."
Diêm Thanh cả kinh: "Đưa tang gì?"
"Liễu thẩm mất ở nơi này, chúng ta cũng coi như có chút ít liên quan. Người trong thôn có vẻ ưng ta, ta sẽ đi xin bọn họ. Dẫu sao chúng ta đã bước một chân vào cổng thôn rồi, lý lẽ cũng thỏa đáng, họ đâu có cớ gì để cản chúng ta?"
Càng nói hắn càng thấy hợp lý: "Người dân sẽ đưa thi thể đến cấm địa. Vừa khéo cho chúng ta quang minh chính đại vào xem, xem cho thật kỹ."
Doãn Từ rất thỏa mãn, sư phụ này dùng thích thật.
Thế là y hướng ánh mắt sùng bái về phía Thời Kính Chi, vuốt cho Thời hồ ly sướng phởn cả người.
Để chứng minh thành ý của mình, trước khi lên đường, Thời Kính Chi cố tình ăn diện một phen, chỉ thiếu nước cài luôn hai đóa hoa lên đầu. Tô Tứ và Diêm Thanh một trái một phải hộ tống Thời hồ ly thu hút bướm ong, lại thêm Doãn Từ nhạt nhòa đứng cuối, một đoàn bốn người giữ vững đội hình tiến về khu vực trung tâm.
Dọc đường, Thời Kính Chi bị trai gái trong thôn ném không ít hoa, còn suýt bị hoa quả đập vào đầu. Hắn vừa phải tránh tới tránh lui vừa phải giữ nguyên nụ cười trên mặt, quả là khốn khổ vô cùng.
Trong khi Doãn Từ thì gặm trái cây và thong thả quan sát xung quanh.
Trời vẫn trong veo, hoa vẫn nở rực rỡ, gió xuân vẫn chuếnh choáng, chẳng khác hôm qua. Đội ngũ đưa tang nổi bần bật với trang phục đỏ thẫm, đứng cách tám trăm dặm còn nhìn ra.
Lợi dụng sắc đẹp của mình, Thời chưởng môn cũng làm bộ làm tịch ra được thần thái thần tiên, trông còn tiên hơn cả Thần nữ. Người trong thôn vốn đã đắm đuối trước cái loại khí chất thần tiên này rồi mà Thời Kính Chi lại giỏi lừa người khác nữa. Lời đến lời đi, tay dẫn đội rốt cuộc bị hắn thuyết phục.
"Các cậu hộ tống Liễu thẩm cũng đúng, cũng là duyên phận cả." Tay cầm đầu nói vẻ lơ ngơ, "Ta sai người chuẩn bị trang phục cho các cậu, mau chóng mặc vào."
Thời chưởng môn cười cực kỳ nồng nhiệt: "Cảm ơn đại ca, chúng ta đi nhanh rồi về."
Chuyện Tô Tứ vốn là "phận con gái" có vẻ đã sớm bị truyền ra. Nhận được bộ váy đỏ thẫm, sắc mặt hắn ta thoảng mùi cay đắng. Cuối cùng hắn vẫn phải thay, rồi phải búi tóc nữa.
Ba người còn lại nhanh nhẹn hơn nhiều.
Trong quá trình chờ đợi Tô Tứ, Thời Kính Chi liếc nhìn đồ đệ, bỗng thấy sự kỳ thị của người dân nơi này đúng là vô lý.
Trang phục đưa tang màu đỏ ép sát người, bất kể là ai thì cũng đều phải thừa nhận Doãn Từ có vóc người hoàn mỹ. Cơ thể không mập mạp, không khẳng khiu, tay chân thon dài mà chắc khỏe, đường cong hẹp dần về eo một cách đẹp tuyệt trần, tựa như được khắc ra từ khuôn mẫu tinh xảo nhất.
Khí chất cũng không tồi.
Đồ đệ của hắn mặc áo đỏ toàn thân, nhưng lại như đắm mình vào đầm sâu rét lạnh. Sự vững chãi của y luôn làm cho hắn được an tâm vô cớ.
Không hổ là đồ đệ do mình lựa chọn, Thời Kính Chi thầm nghĩ bụng. Hắn còn không chê trách nửa lời thì làm gì đến lượt đám mèo mả gà đồng ở đẩu ở đâu vào soi mói.
Tô Tứ đã búi xong một kiểu tóc hiên ngang thuận lợi hành động, đoàn người tiếp tục chen chân vào đội ngũ đưa tang.
Họ gặp lại Liễu thẩm ở trung tâm đội ngũ.
Liễu thẩm nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng không biết bị bôi thứ keo gì mà lại nở nụ cười mỉm quái dị. Bà ta mặc áo gấm đỏ mới tinh, chân tay bị cột vào khúc gỗ, người bên ngoài sẽ điều khiển khúc gỗ sao cho bà ta có thể bước đi theo đội ngũ.
Lồng ngực Liễu thẩm vẫn phập phồng, khớp xương cũng không cứng ngắc. Thoạt nhìn, Liễu thẩm chỉ là một người bình thường bước đi hơi tập tễnh mà thôi.
Tiếng nhạc ồn ã, không biết bà có nghe được gì không.
Dưới màn giấy đỏ rợp trời, Liễu thẩm như một tân nương với lối ăn mặc lạ kỳ. Thời Kính Chi chậm rãi tiến sát bà ta, âm thầm chạm vào cánh tay bà. Cơ thể còn ấm, nhưng thân xác mềm nhũn, như bông nhồi dưới lớp da.
Tuy nhiên Liễu thẩm không hề có dấu hiệu thối rữa hay phồng trướng gì cả.
Thời Kính Chi nhíu mày, hắn thử bóp bóp cánh tay Doãn Từ so sánh xem sao, để chắc chắn không phải mình gặp ảo giác.
Sự việc ngày càng quỷ quái.
Nhưng trong tiếng kèn đinh tai nhức óc, không tiện trao đổi với đồ đệ, Thời Kính Chi chỉ đành tiếp tục đưa chân.
Cấm địa ở giữa thôn, lối vào là một cây đại thụ. Trẻ con trong thôn đang lảng vảng quanh cái cây và tò mò đưa mắt nhìn đoàn đưa tang.
Không biết cái cây đã được bao nhiêu tuổi, có lẽ đã thành yêu. Nó không cao nhưng thân lớn vô cùng, chưa chắc ba mươi người đã có thể ôm hết. Một cấu trúc dạng cổng nhô lên cạnh gốc cây, con khuyển yêu đen xì quen thuộc đang ngủ say bên cổng. Phát hiện đoàn đưa tang tiến tới, nó tru lên mấy tiếng rồi tránh sang một bên nhường chỗ.
Đi qua cổng cây sẽ thấy một cái hố khổng lồ.
Hố này rất rộng, ngang ngửa với một căn nhà hoàn chỉnh. Đáng sợ ở chỗ nó sâu hun hút, nhìn không ra đáy. Bao quanh hố được xây bậc đá xoắn ốc hướng xuống, những bậc đá này đã phủ mướt rêu xanh, chỗ tay vịn lung lay một sợi dây mục nát, trông không an toàn gì cho lắm.
Đoàn đưa tang bước xuống.
Tiếng kèn phát ra lại vọng trở về, từng người từng người chìm vào bóng tối. Thi thể còn ấm của Liễu thẩm tiến lên trước trong sự vây quanh của đoàn người. Sợi dây mục nát rung rinh, rung rinh theo từng nhịp bước, cảm giác khó tả nào đó dấy lên từ tận cùng cái hố.
Bầu không khí ấm áp của thôn Nguyên Tiên tan biến sạch banh, thay vào đó là vẻ quỷ quyệt vô bờ.
Xuống đến một độ sâu nhất định, Thời Kính Chi bắt đầu chùn bước.
Ánh lửa chập chờn phát ra từ những bó đuốc của đoàn đưa tang vốn không tiện cho việc quan sát. Nhưng qua những cái liếc mắt không liền mạch, hắn có thể phác họa được đại khái khung cảnh nơi này.
Quái vật áo trắng lúc nhúc trên vách hố, bất chợt nhìn sang, sẽ thấy chẳng khác nào đập vào mắt là hằng hà sa số từng bọc kén sâu dán vào vách đá. Xiềng xích trói chúng khẽ đung đưa như đánh nhịp cho bản nhạc đưa tang. Mùi ẩm thấp nồng dần lẫn với mùi tanh của thịt sống, ngoài ra còn thoang thoảng mùi chất thải.
Bậc thềm đã bị bóng đêm nuốt trọn, có điều cảm giác dưới chân cứ ngày một dính dớp. Không biết trên thềm đá có gì, mà càng bước càng ngửi được mùi tanh như mùi mủ.
Trên vách hố đào vô số những gian nhỏ nằm ngay ngắn. Chúng có kết cấu tinh tế, trông khá cổ xưa, như đã được kiến tạo từ hàng nghìn năm về trước.
Thời Kính Chi bỗng nảy ra một suy nghĩ quái đản. Nơi này không giống bãi tha ma, mà giống một ngục tù biến tướng nào đó hơn.
Đoàn người dừng chân trước một tầng động nào đó.
Không phải cố tình chọn dừng ở đây, mà là do thềm đá ngắt ở nơi này, bên dưới chỉ có vực sâu không đáy.
"Để ở đây đi, cạnh lão Liễu." Có người nói nhỏ.
Mọi người di chuyển cẩn thận trên thềm đá chật hẹp, nhường ra một lối đi cho Liễu thẩm. Hai thôn dân đưa bà ta vào một gian, rồi để bà ta nằm ngay ngắn. Cạnh bà ta có một bộ đồ nam ướt nhẹp, gần như đã dán sát vào tấm đá tối màu.
"Không chôn cất thẩm ấy cùng ông nhà luôn à?" Thời Kính Chi hỏi khẽ.
"Chú Liễu đã thoát xác thành tiên, đây chính là gian của chú ấy. Xem này, quần áo chú ấy vẫn còn đây." Người bên cạnh giải thích.
Doãn Từ hơi nhúc nhích.
Thi thể biến mất chỉ trong một buổi tối?
Y nhìn quanh gian phòng chật hẹp nhưng không thấy có gì khác lạ. Thế là y vừa lặng lẽ lùi về sau hai bước, vừa liếc xuống cái động sâu không đáy. Có làn gió thốc lên từ bên dưới, mang theo thứ mùi quái dị kia.
Vách hố gồ ghề, dù có nhảy xuống thì y cũng trèo lên được. Chẳng bằng cứ làm bộ trượt chân, rồi cứ thế...
Bộp.
Thời Kính Chi sán lại từ lúc nào, hiện vừa nắm cổ tay y: "A Từ, chỗ này tối quá. Ngươi đừng chạy linh tinh kẻo ngã đấy."
Doãn Từ: "... Được."
Thời Kính Chi vẫn vừa nắm cổ tay y vừa hỏi: "Người nào cũng thành tiên nhanh vậy à?"
"Không rõ lắm, chắc là người nhanh người chậm. Rất hiếm khi có người thành tiên liên tiếp, nên bình thường mọi người không xuống đây nhiều."
"Vậy người thôn Tức đâu?" Doãn Từ chợt nói.
Y vừa mở lời, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn y, ánh nhìn u ám.
"A Từ!"
"Không sao đâu sư tôn, họ sẽ không làm gì mọi người. Các vị quan bác, ta không có ác ý, chỉ là đã đến đây rồi thì ta cũng tò mò mình sẽ bị xử lý ra sao."
"Thần nữ đại nhân từng nói, bọn họ xuống hố tích góp tiên duyên." Mẹ Dẫn Đăng- Miên tỷ nói vọng tới. "Có một thế giới nhỏ ở nơi khác, họ sẽ đến đó qua đường đáy hố, như cách các cậu vào nơi đây qua thần điện."
Thời Kính Chi nắm chặt cổ tay Doãn Từ.
"Thần nữ đại nhân từ bi, dù là đối mặt với người có tội thì cũng..." Miên tỷ vẫn còn tiếp tục.
"Tiểu Miên, cô nói quá nhiều rồi. Bàn chuyện nhà tiên, coi chừng phạm húy." Người cầm đầu cắt lời nàng ta. "Chưa chắc người anh em này đã phải tích góp tiên duyên, biết đâu sẽ có cô gái nào ưng mắt cậu ấy."
Càng nói ông ta càng tỏ ra lúng túng, nghe có vẻ cũng không tin tưởng gì.
Thời Kính Chi hừ lạnh, nghe hơi giận, quên cả sợ hãi.
"A Từ, chúng ta về."
Mềm lòng, Miên tỷ bước lại gần nói nhỏ: "Con gái ta đón các cậu tiến vào thì cậu cũng coi như có duyên với nhà ta. Trong thôn còn một người khác cũng phải tìm mối kết hôn, cậu có thể kết bạn với hắn. Có bạn bè bên cạnh sẽ đỡ căng thẳng hơn nhiều."
Doãn Từ chợt ngừng bước: "Còn một người?"
Bất chấp ánh đèn mờ tối, y vẫn nhìn ra Miên tỷ do dự.
"... Phải, còn một người khác. Người này tên là Bạch Vĩ, vốn là người thôn Tức. Hắn đã đóng cửa không ra ngoài nửa tháng, nếu không thể kết hôn thì không được ở lại thôn thêm nữa.
Thời Kính Chi cảnh giác: "Tỷ tỷ này, nghe tỷ nói thì xuống 'tích góp tiên duyên' không phải chuyện lành gì lắm."
Miên tỷ mấp máy miệng, cuối cùng chỉ nói: "Thôn Nguyên Tiên tốt hơn ở dưới, đấy là điều chắc chắn. Bạch Vĩ cũng có chút duyên phận với chúng ta, chỉ tiếc..."
Nàng ta khẽ than rồi lại chen vào đội ngũ, không định tán gẫu gì thêm với bọn họ.
Thời Kính Chi đang định đuổi theo thì Diêm Thanh vỗ cánh tay hắn, thầm thì: "Chưởng môn, ta quen Bạch Vĩ, về rồi hẵng nói."
Cảm giác thoát khỏi cái hố khổng lồ và tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cũng chẳng khác từ trần gian lên tiên cảnh. Tiếc rằng không ai chịu bỏ chút thời gian ra mà bùi ngùi xúc động. Dù họ không phát hiện được điều gì quan trọng dưới cấm địa, nhưng cũng không phải uổng công khi tìm được một người thôn Tức còn sống sót.
Thậm chí ba người còn không trở lại nhà, mà chỉ để một mình Tô Tứ cấp tốc về thay đồ nam rồi nửa ôm nửa kéo Bạch gia theo cùng.
Khi Tô Tứ gặp lại ba người, đầu hắn ta thì dính mấy cọng lông ngỗng, mà tay thì đang bị Bạch gia quắp một cách đầy quyết liệt. Như không biết đau là gì, hắn ta lôi lá cải thảo tươi đã chuẩn bị sẵn ra: "Bạch gia, tìm người."
Lúc này Bạch gia mới nhả miệng, tuy nhiên nó vẫn dùng ánh mắt đay nghiến của một phu tử mà nghiêm túc nhìn Tô Tứ.
"Tìm người giúp ta." Tô Tứ dụ dỗ nó, "Tìm Bạch Vĩ giúp chúng ta, được chứ? Hắn cũng coi như cùng họ với ngươi cơ mà."
Doãn Từ nghi con ngỗng này không hiểu tiếng người- nó cạp chán lá rau rồi lại điên cuồng ngược đãi bắp chân Tô Tứ. Đến khi Tô Tứ bị đớp cho hít hà, nó mới nhả chân hắn và rời đi trong ức chế.
"Theo nó!" Tô Tứ lập tức nói.
Bạch gia đủng đỉnh õng ẹo dẫn đường hết nửa canh giờ thì mới tới góc tây nam của thôn Nguyên Tiên. Nơi này chỉ có vài căn nhà heo hút, tưởng chừng nhu mục tiêu đã gần ngay trước mắt, thì nó lại quay phắt cái mông, hướng đầu vào con mương bên cạnh.
"Không có nhiều nhà, chúng ta tìm từng gian." Hiển nhiên Tô Tứ đã quen bị đối xử kiểu này, "Nó chỉ là..."
Hắn ta liếc cái mông ngỗng với vẻ căng thẳng, đoạn hạ giọng nói: "Nó chỉ là một con ngỗng, không có đầu óc gì đâu."
"Bạch Vĩ là con trai của một thầy dạy chữ, trước ta từng làm công ở đó. Hắn lớn hơn ta chừng bốn, năm tuổi, tính tình khá tốt, ít nhất cũng không xa lánh ta vì đôi mắt quỷ này." Diêm Thanh vừa tìm người vừa giải thích với đồng bọn. "Hắn trông đoan chính, mà lại biết kể chuyện nên được các thiếu nữ trong thôn rất mực ưa thích."
Các nàng thậm chí không ngại cặp mắt quỷ xui xẻo mà nhờ Diêm Thanh- người làm công trong trường chuyền quà cho Bạch Vĩ. Diêm Thanh cũng nhờ đó kiếm được ít cơm canh thừa, nên thiện cảm dành cho Bạch Vĩ càng tăng cao.
Chẳng qua khi đẩy cửa vào nhà, thứ mọi người nhìn thấy không phải một tài tử phong lưu, mà là một bộ xương còn sống.
Nhà hắn ta bừa bãi, giấy vụn tán loạn khắp nơi. Chủ nhà đờ đẫn ngồi trong nhà, áo quần đầy bụi bặm, cả khuôn mặt chỉ còn đôi mắt là sạch sẽ. Bộ mặt này thì đừng nói đến việc được thiếu nữ nào yêu thích, không dọa người ta khóc thét đã là may mắn lắm rồi.
Thoạt đầu Diêm Thanh không dám tin, Bạch Vĩ lại là người nhận ra trước. Hợp lý thôi, vì đôi mắt quỷ của Diêm Thanh đặc biệt rõ ràng.
"Cậu Diêm." Bạch Vĩ mấp máy môi, "... Ra cậu còn sống."
Sau đó hắn ta dời mắt, lẩm bẩm: "Sắp chết có khác, gặp cả ảo giác luôn rồi..."
Tô Tứ mở miệng với vẻ chần chừ: "Bạch Vĩ, là ngươi thật à?"
Bạch Vĩ quan sát Tô Tứ hồi lâu, ánh mắt đọng lại trên nốt ruồi lệ của Tô Tứ: "Kiếp đỗ quyên họ Tô, xem ra mình hoa mắt thật rồi... Ngươi thì sao, ngươi là thần tiên đến đón ta à? Hồ tiên cũng đi đón người hả?"
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Ngại quá, ta là người."
Nói đoạn hắn bước lên bắt mạch cho Bạch Vĩ, xong xuôi thì mở hòm thuốc: "Người này suy nhược quá độ do không ăn uống trong suốt thời gian dài. Nào, há miệng, đây là mật ong."
Bạch Vĩ lắc đầu quay mặt đi: "Ta không muốn ăn."
Thời Kính Chi: "Ờ."
Thời Kính Chi điểm huyệt Bạch Vĩ, đổ thẳng bình mật ong vào miệng đối phương rồi lại đút cho hắn ta bát nước.
"Ta không cản quyết tâm muốn chết của ngươi. Nhưng chúng ta mới đến nơi này, và vẫn muốn đi ra- mà trông ngươi thì có vẻ biết điều gì đó. Nếu ngươi bằng lòng giúp đỡ, thì ta có thể cho ngươi cái chết êm ái hơn."
Nghe đến đây Bạch Vĩ bỗng giật nảy lên, túm cổ áo Thời Kính Chi bằng sức mạnh kinh hoàng: "Ta không muốn chết, ai bảo ta muốn chết? Ta chỉ muốn cứu A Lộ, cứu con của chúng ta. Ít nhất cũng phải gặp lại họ, ta..."
Hắn ta thở hổn hển một cách khó nhọc, như bị suy nghĩ này làm cho đau đớn: "Ta..."
"Bình tĩnh." Diêm Thanh an ủi, "Đừng vội, nơi này không có người của thôn Nguyên Tiên."
Doãn Từ yên lặng ló khuôn mặt giả ra, nhằm chứng minh Diêm Thanh không nói dối.
Bạch Vĩ chật vật bò dậy, bẻ một mẩu bánh khô trên bàn, ép mình nuốt xuống. Hắn ta nhìn bốn người: "Người thôn Tức... người thôn Tức chết cả rồi sao?"
"Chính bọn họ tự làm tự chịu, tự làm tự chịu!... Nhưng chẳng phải ta cũng tạo nghiệp đấy sao. Nếu không có ta, thì tất cả đều còn sống khỏe mạnh."
Hắn ta cười mà như khóc, ánh mắt tầm ngầm một vẻ điên dại nguy hiểm.
"Các ngươi đến đúng lúc lắm. Ta đã định ngày mai sẽ đến cầu Thần nữ, cho ta đi 'tích góp tiên duyên'."
_________
Tác giả có lời:
Thời hồ ly:? Sao ai cũng nghĩ đồ đệ ta không lấy được ai thế, cùng lắm là ta cưới chứ gì.
Doãn ma đầu:?
Doãn ma đầu, giấu được mặt, không giấu được vóc người, đáng tiếc đáng tiếc.