Chương : 33
Editor: Sakura Trang
“Bởi vì hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt, sẽ khiến cho Nguyên quốc quốc thái dân an. Ta Tư Đồ Thắng muốn bảo vệ chưa bao giờ là hắn Thái tử Ngộ Đức, mà là hoàng đế của Nguyên quốc! Cho nên, ai muốn hại hắn, ta Tư Đồ Thắng liền cái thứ nhất không buông tha người đó! Thanh Tuyền, ngươi nói Thái tử hại chết đại ca ngươi, ta có thể tin tưởng, ngươi muốn báo thù, ta cũng có thể hiểu.” Tư Đồ Thắng đè thấp giọng, lộ ra một chút lạnh lẽo: “Nhưng tính mạng một mình đại ca ngươi, không thể so với tương lai bách tính Nguyên quốc. Nếu như Thái tử chết, Nhị hoàng tử Ngộ Triết sẽ ngồi ngư ông đắc lợi. Ta quyết không cho phép xảy ra chuyện như vậy!”
Vân Thanh Tuyền đau lòng nói: “Vậy đại ca và hài tử chưa ra đời của hắn liền đáng đời tìm cái chết vô nghĩa sao?”
“Chỉ đành phải trách bọn họ gặp sai người rồi, đầu sai thai rồi.” Mặt Tư Đồ Thắng không cảm xúc trả lời.
“A a ~~ ha ha!!!” Vân Thanh Tuyền thê lương cười to, “Khá lắm gặp sai người, đầu sai thai rồi!”
Vân Thanh Tuyền giống như là nghe được thiên đại cười nhạo, cười rất lâu, cười đến mức ho khan, cười đến nước mắt nhỏ xuống. Y rốt cuộc hiểu rõ, trong lòng y chứa, là thân nhân của hắn, ái nhân, chỉ cần bọn họ hạnh phúc mình liền hạnh phúc. Mà trong lòng Tư Đồ Thắng chứa, nhưng là cả thiên hạ. Mình, cuối cùng là không thể cùng hắn sóng vai.
“Tướng quân! Tướng quân! Không xong, đại sự không xong!” Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu hốt hoảng của gia đinh.
“Chuyện gì?” Tư Đồ Thắng cách cửa lạnh lùng hỏi.
“Một đám hắc y nhân đem trong phủ vây lại! Kêu để cho Thái tử điện hạ thúc thủ chịu trói!”
“Nói!” Tư Đồ Thắng gần như phải đem cằm Vân Thanh Tuyền bóp vỡ, bức bách y ngẩng đầu nhìn mình, thanh âm âm lãnh phảng phất từ trong địa ngục truyền tới, “Các ngươi tổng cộng lại có bao nhiêu người?! Là âm mưu đã lâu của Bách Lý nhất tộc sao? Vẫn là nói, các ngươi đã sớm cùng Nhị hoàng tử cấu kết với nhau làm việc xấu rồi!”
A ~~ Trong lòng Vân Thanh Tuyền cười khổ: Quả nhiên, một khi phát hiện bị lừa dối, mọi chuyện trước kia cũng trở nên không thể tin nữa sao. Vân Thanh Tuyền mặc cho cằm bị bóp đau, chẳng qua là nhắm mắt lại im lặng không lên tiếng.
“Không nói sao?” Trong giọng nói Tư Đồ Thắng ít đi mấy phần tức giận, nhưng thêm mấy phần âm ngoan, “Vậy hãy để cho Nguyệt Hà Nguyệt Ảnh hai cái tiểu tử tới thay ngươi nói, như thế nào?”
“Ngươi!” Vân Thanh Tuyền đột nhiên mở mắt ra, thấy bộ dáng như nắm chắc phần thắng của Tư Đồ Thắng, hối tiếc mình quá mức ngây thơ, Tư Đồ Thắng cho tới bây giờ đều không phải là người không thủ đoạn.
“Hoặc là nói, để cho Bách Lý tộc nhân các ngươi tới thay ngươi nói?”
“Ngươi! Tư Đồ, ngươi không nên làm bừa!” Lời của Tư Đồ Thắng để cho Vân Thanh Tuyền cảm thấy sợ hãi sâu đậm.
“Làm bừa! Hừ! Các ngươi Bách Lý nhất tộc lại không tuân thủ minh ước năm đó, ý đồ mưu hại Thái tử, chỉ dựa vào điều này, ta liền có đầy đủ lý do mang binh chinh phạt Bách Lý nhất tộc!”
“Bách tính Nguyên quốc là tánh mạng, chẳng lẽ bách tính Bách Lý nhất tộc chúng ta liền không phải tánh mạng?!” Vân Thanh Tuyền cảm thấy tuyệt vọng sâu không thấy đáy từ ngực trái nhanh chóng lan tràn ra.
“Vậy, ngươi liền nói thật với ta!” Cặp mắt đỏ bừng, thanh âm trầm thấp, như là ác quỷ có thể đem toàn bộ chém tận giết tuyệt.
“Ta nói, ngươi sẽ tin sao?” Vân Thanh Tuyền thống khổ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Ta chính là nói cho ngươi, chuyện này cùng người khác không liên quan, chẳng qua là ta muốn báo thù cho đại ca, mà chuyện đại ca ta, những năm này ta cũng chỉ nói cho ngươi nghe qua. Tất cả tội đều là của một mình ta. Ngươi, sẽ tin tưởng sao?”
“Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta!” Yên lặng chốc lát Tư Đồ Thắng lạnh lùng nói, “Nếu không, nó đúng là chuyện hối hận nhất đời này đã làm!”
“Trước khi ta trở về, không cho phép rời đi cái phòng này nửa bước!” Xoay người, Tư Đồ Thắng lạnh giọng ra lệnh, lúc đi tới cửa, phát ra một tiếng than thở nhỏ đến khó có thể nghe thấy: “Ta đã nói với ngươi mấy ngày nay thật tốt ở trong phủ nghỉ ngơi, không muốn chạy loạn khắp nơi. Ngươi tại sao không nghe đâu...”
Vân Thanh Tuyền như mất sức tựa ở trên giường, ngơ ngác nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Tư Đồ Thắng, bất động thật lâu, dường như thật đang đợi hắn lần nữa trở lại bên người, nhưng chờ tới nhưng là tin tức Tư Đồ Thắng thông đồng phản bội kết bè kết cánh đâm Thái tử, bị ép vào đại lao. Sau hoảng hốt ngắn ngủi, Vân Thanh Tuyền đứng dậy, sửa lại một chút y phục, bước ra ngưỡng cửa.
Trong nhà lao âm lãnh, Tư Đồ Thắng đang dựa ở góc tường nhăn mày trầm tư, chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, bước chân lảo đảo kia lại quen thuộc như vậy.
“Là y? Làm sao biết?!” Trong lòng Tư Đồ Thắng kêu lên, thấy cửa nhà lao mở ra, Vân Thanh Tuyền với thân hình hết sức cồng kềnh tập tễnh đi vào, trong ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Thắng trần đầy lo lắng, “Tư Đồ! Ngươi thế nào? Có bị thương không?!”
“Không có sao.” Tư Đồ Thắng nghiêng đầu qua không nhìn tới Vân Thanh Tuyền, nhàn nhạt đáp lại. “Ngươi làm sao sẽ bị nhốt vào đây?”
“Ngươi nếu bị nhốt vì tội tư thông phản bội, ta tự nhiên cũng thoát không khỏi liên quan.” Vân Thanh Tuyền nhìn chăm chú cặp mắt của Tư Đồ Thắng, “Ngươi bây giờ, còn nhận làm Thái tử là người đáng giá ngươi thần phục sao?”
“Ngươi tới đây chính là vì hỏi ta cái này?” Tư Đồ Thắng hỏi ngược lại.
“Không phải, ta là tới theo ngươi.” Vân Thanh Tuyền cười yếu ớt, “Cho dù ngươi làm quyết định gì, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Nga? Tại sao?”
“Bởi vì... Ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch,” Trên mặt vốn là tái nhợt của Vân Thanh Tuyền lộ ra một nụ cười thê lương, “Ta giúp ngươi bảo vệ Thái tử, ngươi đồng ý với ta, không thể tổn thương Bách Lý nhất tộc, còn ta, đợi ta sinh hạ hài tử trong bụng, liền do ngươi xử trí. Hài tử này và Hằng Nhi, ngươi có thể giao cho mấy người Nguyệt Ảnh mang về Bách Lý nhất tộc, nếu như ngươi nguyện ý... Cũng có thể đem bọn nó giữ ở bên người, bọn nó còn nhỏ như vậy, sẽ không nhớ chuyện, đến lúc đó, ngươi liền có thể nói cho bọn nó, là hài tử của ngươi cùng… tân thê tử, bọn nó sẽ không hoài nghi.”
“Ngươi thật là nghĩ như vậy sao?” Ở trong lòng Tư Đồ Thắng lặng lẽ hỏi.
“Nếu như ta nói, ta chỉ là muốn ở bên người ngươi, nghĩ mọi cách có thể bảo vệ ngươi, Tư Đồ, ngươi còn sẽ tin tưởng sao?” Vân Thanh Tuyền kềm chế nghi vấn tràn ra khỏi miệng, khổ sở cười, “Ta không rộng lượng như ngươi, lòng mang thiên hạ, ta muốn chẳng qua là người ta yêu hạnh phúc bình an.”
“Bởi vì hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt, sẽ khiến cho Nguyên quốc quốc thái dân an. Ta Tư Đồ Thắng muốn bảo vệ chưa bao giờ là hắn Thái tử Ngộ Đức, mà là hoàng đế của Nguyên quốc! Cho nên, ai muốn hại hắn, ta Tư Đồ Thắng liền cái thứ nhất không buông tha người đó! Thanh Tuyền, ngươi nói Thái tử hại chết đại ca ngươi, ta có thể tin tưởng, ngươi muốn báo thù, ta cũng có thể hiểu.” Tư Đồ Thắng đè thấp giọng, lộ ra một chút lạnh lẽo: “Nhưng tính mạng một mình đại ca ngươi, không thể so với tương lai bách tính Nguyên quốc. Nếu như Thái tử chết, Nhị hoàng tử Ngộ Triết sẽ ngồi ngư ông đắc lợi. Ta quyết không cho phép xảy ra chuyện như vậy!”
Vân Thanh Tuyền đau lòng nói: “Vậy đại ca và hài tử chưa ra đời của hắn liền đáng đời tìm cái chết vô nghĩa sao?”
“Chỉ đành phải trách bọn họ gặp sai người rồi, đầu sai thai rồi.” Mặt Tư Đồ Thắng không cảm xúc trả lời.
“A a ~~ ha ha!!!” Vân Thanh Tuyền thê lương cười to, “Khá lắm gặp sai người, đầu sai thai rồi!”
Vân Thanh Tuyền giống như là nghe được thiên đại cười nhạo, cười rất lâu, cười đến mức ho khan, cười đến nước mắt nhỏ xuống. Y rốt cuộc hiểu rõ, trong lòng y chứa, là thân nhân của hắn, ái nhân, chỉ cần bọn họ hạnh phúc mình liền hạnh phúc. Mà trong lòng Tư Đồ Thắng chứa, nhưng là cả thiên hạ. Mình, cuối cùng là không thể cùng hắn sóng vai.
“Tướng quân! Tướng quân! Không xong, đại sự không xong!” Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu hốt hoảng của gia đinh.
“Chuyện gì?” Tư Đồ Thắng cách cửa lạnh lùng hỏi.
“Một đám hắc y nhân đem trong phủ vây lại! Kêu để cho Thái tử điện hạ thúc thủ chịu trói!”
“Nói!” Tư Đồ Thắng gần như phải đem cằm Vân Thanh Tuyền bóp vỡ, bức bách y ngẩng đầu nhìn mình, thanh âm âm lãnh phảng phất từ trong địa ngục truyền tới, “Các ngươi tổng cộng lại có bao nhiêu người?! Là âm mưu đã lâu của Bách Lý nhất tộc sao? Vẫn là nói, các ngươi đã sớm cùng Nhị hoàng tử cấu kết với nhau làm việc xấu rồi!”
A ~~ Trong lòng Vân Thanh Tuyền cười khổ: Quả nhiên, một khi phát hiện bị lừa dối, mọi chuyện trước kia cũng trở nên không thể tin nữa sao. Vân Thanh Tuyền mặc cho cằm bị bóp đau, chẳng qua là nhắm mắt lại im lặng không lên tiếng.
“Không nói sao?” Trong giọng nói Tư Đồ Thắng ít đi mấy phần tức giận, nhưng thêm mấy phần âm ngoan, “Vậy hãy để cho Nguyệt Hà Nguyệt Ảnh hai cái tiểu tử tới thay ngươi nói, như thế nào?”
“Ngươi!” Vân Thanh Tuyền đột nhiên mở mắt ra, thấy bộ dáng như nắm chắc phần thắng của Tư Đồ Thắng, hối tiếc mình quá mức ngây thơ, Tư Đồ Thắng cho tới bây giờ đều không phải là người không thủ đoạn.
“Hoặc là nói, để cho Bách Lý tộc nhân các ngươi tới thay ngươi nói?”
“Ngươi! Tư Đồ, ngươi không nên làm bừa!” Lời của Tư Đồ Thắng để cho Vân Thanh Tuyền cảm thấy sợ hãi sâu đậm.
“Làm bừa! Hừ! Các ngươi Bách Lý nhất tộc lại không tuân thủ minh ước năm đó, ý đồ mưu hại Thái tử, chỉ dựa vào điều này, ta liền có đầy đủ lý do mang binh chinh phạt Bách Lý nhất tộc!”
“Bách tính Nguyên quốc là tánh mạng, chẳng lẽ bách tính Bách Lý nhất tộc chúng ta liền không phải tánh mạng?!” Vân Thanh Tuyền cảm thấy tuyệt vọng sâu không thấy đáy từ ngực trái nhanh chóng lan tràn ra.
“Vậy, ngươi liền nói thật với ta!” Cặp mắt đỏ bừng, thanh âm trầm thấp, như là ác quỷ có thể đem toàn bộ chém tận giết tuyệt.
“Ta nói, ngươi sẽ tin sao?” Vân Thanh Tuyền thống khổ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Ta chính là nói cho ngươi, chuyện này cùng người khác không liên quan, chẳng qua là ta muốn báo thù cho đại ca, mà chuyện đại ca ta, những năm này ta cũng chỉ nói cho ngươi nghe qua. Tất cả tội đều là của một mình ta. Ngươi, sẽ tin tưởng sao?”
“Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta!” Yên lặng chốc lát Tư Đồ Thắng lạnh lùng nói, “Nếu không, nó đúng là chuyện hối hận nhất đời này đã làm!”
“Trước khi ta trở về, không cho phép rời đi cái phòng này nửa bước!” Xoay người, Tư Đồ Thắng lạnh giọng ra lệnh, lúc đi tới cửa, phát ra một tiếng than thở nhỏ đến khó có thể nghe thấy: “Ta đã nói với ngươi mấy ngày nay thật tốt ở trong phủ nghỉ ngơi, không muốn chạy loạn khắp nơi. Ngươi tại sao không nghe đâu...”
Vân Thanh Tuyền như mất sức tựa ở trên giường, ngơ ngác nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Tư Đồ Thắng, bất động thật lâu, dường như thật đang đợi hắn lần nữa trở lại bên người, nhưng chờ tới nhưng là tin tức Tư Đồ Thắng thông đồng phản bội kết bè kết cánh đâm Thái tử, bị ép vào đại lao. Sau hoảng hốt ngắn ngủi, Vân Thanh Tuyền đứng dậy, sửa lại một chút y phục, bước ra ngưỡng cửa.
Trong nhà lao âm lãnh, Tư Đồ Thắng đang dựa ở góc tường nhăn mày trầm tư, chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, bước chân lảo đảo kia lại quen thuộc như vậy.
“Là y? Làm sao biết?!” Trong lòng Tư Đồ Thắng kêu lên, thấy cửa nhà lao mở ra, Vân Thanh Tuyền với thân hình hết sức cồng kềnh tập tễnh đi vào, trong ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Thắng trần đầy lo lắng, “Tư Đồ! Ngươi thế nào? Có bị thương không?!”
“Không có sao.” Tư Đồ Thắng nghiêng đầu qua không nhìn tới Vân Thanh Tuyền, nhàn nhạt đáp lại. “Ngươi làm sao sẽ bị nhốt vào đây?”
“Ngươi nếu bị nhốt vì tội tư thông phản bội, ta tự nhiên cũng thoát không khỏi liên quan.” Vân Thanh Tuyền nhìn chăm chú cặp mắt của Tư Đồ Thắng, “Ngươi bây giờ, còn nhận làm Thái tử là người đáng giá ngươi thần phục sao?”
“Ngươi tới đây chính là vì hỏi ta cái này?” Tư Đồ Thắng hỏi ngược lại.
“Không phải, ta là tới theo ngươi.” Vân Thanh Tuyền cười yếu ớt, “Cho dù ngươi làm quyết định gì, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Nga? Tại sao?”
“Bởi vì... Ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch,” Trên mặt vốn là tái nhợt của Vân Thanh Tuyền lộ ra một nụ cười thê lương, “Ta giúp ngươi bảo vệ Thái tử, ngươi đồng ý với ta, không thể tổn thương Bách Lý nhất tộc, còn ta, đợi ta sinh hạ hài tử trong bụng, liền do ngươi xử trí. Hài tử này và Hằng Nhi, ngươi có thể giao cho mấy người Nguyệt Ảnh mang về Bách Lý nhất tộc, nếu như ngươi nguyện ý... Cũng có thể đem bọn nó giữ ở bên người, bọn nó còn nhỏ như vậy, sẽ không nhớ chuyện, đến lúc đó, ngươi liền có thể nói cho bọn nó, là hài tử của ngươi cùng… tân thê tử, bọn nó sẽ không hoài nghi.”
“Ngươi thật là nghĩ như vậy sao?” Ở trong lòng Tư Đồ Thắng lặng lẽ hỏi.
“Nếu như ta nói, ta chỉ là muốn ở bên người ngươi, nghĩ mọi cách có thể bảo vệ ngươi, Tư Đồ, ngươi còn sẽ tin tưởng sao?” Vân Thanh Tuyền kềm chế nghi vấn tràn ra khỏi miệng, khổ sở cười, “Ta không rộng lượng như ngươi, lòng mang thiên hạ, ta muốn chẳng qua là người ta yêu hạnh phúc bình an.”