Chương : 32
Editor: Sakura Trang
“Rất tốt.” Ngộ Triết hơi thoải mái gật đầu một cái, lại tựa như nhớ tới cái gì nói, “Tên phế vật kia nói Thái tử võ công cao cường. Công phu của Ngộ Đức rất là bình thường a, là hắn thâm tàng bất lộ, vẫn là có cao nhân khác tương trợ đây?” Ngộ Triết sở dĩ muốn phóng hỏa Tư Đồ phủ, dĩ nhiên không phải muốn trận hỏa này đốt chết Tư Đồ Thắng, chẳng qua là muốn mượn việc này tạo thành Tư Đồ phủ hỗn loạn, để cho Tư Đồ Thắng không rãnh đi tiếp viện Thái tử, “Thấy Tư Đồ Thắng sao?”
“Không. Nhưng có người thấy một nam tử võ công cao cường ở trong lửa cứu người, thuộc hạ suy đoán chính là chỉ Tư Đồ Thắng.”
“Ừ... Tiếp tục phái người nhìn chằm chằm.”
Tư Đồ Thắng nghe được tin tức trong phủ cháy sau vội vàng chạy về, thấy trên cánh tay Vân Thanh Tuyền quấn vải thưa, lòng tựa như bị một cái tay bóp lại, đau không nói lên lời.
“Tư Đồ? Ngươi tại sao trở lại?” Vân Thanh Tuyền yếu ớt hướng hắn cười cười, “Bọn họ chính là làm lớn, ta nói không cần nói cho ngươi.”
“Đau không?” Tư Đồ Thắng nhìn cánh tay cuary, trong mắt đau lòng biểu lộ không bỏ sót.
Không có sao, bị thương ngoài da.” Vân Thanh Tuyền lắc đầu, “Buổi sáng mẫu hậu đã tới, đưa tới kim sang dược và đồ bổ tiến cống, bôi lên liền một chút cũng không cảm giác đau.”
“Ta đều nghe nói, đều là ngươi chỉ huy cứu hỏa, vào mấy tràng cứu người, mới đưa tổn thất xuống đến nhỏ nhất. Còn có bức họa của phụ soái, cũng là ngươi không để ý nguy hiểm từ trong lửa lấy ra. Thanh Tuyền, ta...”
“Đừng nói thêm nữa, đứa ngốc...” Vân Thanh Tuyền cắt đứt lời của hắn.
“Khụ khụ!” Bên người có người ho khan hai tiếng, Tư Đồ Thắng quay đầu nhìn lại, người này chính là Diệp Hồi Xuân đi ra ngoài vân du.
“Ngươi vân du trở lại?” Tư Đồ Thắng hỏi.
“Mới vừa trở lại, liền bị người mời đến nơi này, các ngươi thật là sẽ cho ta đón gió a.” Giọng là âm dương quái khí trước sau như một.”
“Thương của Thanh Tuyền…”
“Chẳng qua là bỏng, phỏng, không có gì đáng ngại. Chẳng qua Tư Đồ, ngươi là làm trượng phu kiểu gì? Loại thời điểm này làm sao còn chạy loạn khắp nơi?”
“Ta...” Tư Đồ Thắng tự nhiên không thể nói cho hắn chuyện làm những ngày qua, nói một tiếng, liền không biết nói gì.
“Diệp bá bá ngài đừng trách Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền vội vàng giảng hòa.
“Còn có ngươi! Tiểu tử ngươi được a! Thân thể như vậy còn lạm dụng chân khí, thật là có bản lãnh!” Diệp Hồi Xuân không nghe theo không buông tha mắng xong cái này lại mắng một cái khác, Tư Đồ Thắng cùng Vân Thanh Tuyền không có biện pháp cũng chỉ không nói lời nào lắng nghe, “Các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi! Lão đầu tử không quan tâm nữa!” Nói xong liền giận đùng đùng đi, Tư Đồ Thắng cũng không để ý hắn, chẳng qua là phái người đưa mấy vò rượu ngon qua.
Buổi tối hôm đó, Tư Đồ phủ đến một vị khách quý thần bí, Thái tử Thái tử Ngộ Đức. Hắn biết được Tư Đồ phủ tự dưng gặp gỡ hỏa hoạn, lại tự mình tới thăm, cái này đích xác để cho mọi người rất là bất ngờ. Vân Thanh Tuyền được Tư Đồ Thắng dẫn đến, lần đầu tiên gặp được Thái tử, nam nhân nụ cười nho nhã đó, nhưng khóe miệng vô luận như thế nào cũng không nhếch lên nổi.
Trong dạ tiệc Vân Thanh Tuyền mượn thân thể khó chịu nửa đường liền rời đi, lúc đi ngang qua phòng bếp, nhìn một chút bốn bề vắng lặng liền tránh vào, từ trong ngực móc ra túi giấy đã chuẩn bị từ trước, đổ bột bên trong vào trong ly trà của thái tử.
“Ngươi đang làm gì?!” Một tiếng quát thâm trầm sau lưng làm thân thể Vân Thanh Tuyền run lên, một cái bóng người quen thuộc đã chớp mắt liền chuyển qua trước mặt y. Một tay Tư Đồ Thắng bóp cổ họng của y, một tay bắt lấy tay cầm gói thuốc của, trong mắt hiện lên huyết sắc, uy nghiêm hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Thanh Tuyền cảm giác được tuyệt vọng chưa bao giờ có, nơi cổ họng bị bóp gần như nghẹt thở, thế nhưng xa không bằng ánh mắt bị thương của Tư Đồ Thắng, giọng lạnh như băng mang đến khổ sở mãnh liệt. Cố hết sức há hốc mồm, như cam chịu số phận vậy khàn khàn phun ra một chữ: “Độc.”
“Quả nhiên ngươi sẽ đối với Thái tử bất lợi!” Tư Đồ Thắng thô lỗ kéo y đi về phòng, Vân Thanh Tuyền tựa như mất hồn vậy lảo đảo nghiêng ngả mặc hắn kéo, trên đường bụng bị mấy chỗ vách tường cánh cửa chạm qua, kỳ quái, làm sao không cảm thấy đau đớn? Vẫn là so sánh đau đớn tuyệt vọng trong lòng, những thứ đau đớn kia căn bản không coi vào đâu.
“Nói! Ngươi đến tột cùng là nhận người nào chỉ thị mưu hại Thái tử? Lẻn vào Tư Đồ phủ, là muốn hại ta trên lưng mang tội thí chủ sao?!” Mới vừa trở lại trong phòng Tư Đồ Thắng liền đem Vân Thanh Tuyền đè ngã xuống giường.
Thai nhi Trong bụng động kịch liệt, đau đến Vân Thanh Tuyền hít mấy lần hơi lạnh, nghe Tư Đồ Thắng chất vấn, nhịn đau vội vàng giải thích: “Ta không nghĩ hại ngươi! Cũng tuyệt đối sẽ không dính líu đến ngươi. Thuốc kia là một loại độc dược mạn tính sẽ khiến người sinh ra ảo giác, chẳng qua là một chút một chút ăn mòn tâm chí người, để cho người không ngừng nhớ lại chuyện sai lầm đã từng làm. Nếu như hắn quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm chuyện tội vô cùng đại ác, thì sẽ không có bất kỳ tổn thương.” Trong lòng Vân Thanh Tuyền giễu: Quả nhiên, để ý nhất là không hy vọng Tư Đồ Thắng hiểu lầm mình muốn hại hắn. Hắn có thể không sợ bất kỳ hoài nghi, duy chỉ có không hy vọng Tư Đồ Thắng hoài nghi mình hại hắn.
“Về phần tại sao hại hắn ~ ha ha...” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên cười điên cuồng, “Bởi vì, hắn chính là người hại chết đại ca ta!”
Câu trả lời này không để cho Tư Đồ Thắng quá mức giật mình, ngày đó hắn dịch dung thành dáng vẻ thái tử, sau khi Vân Thanh Tuyền thấy không nói hai lời liền thống hạ sát thủ, mặc dù sau chuyện này y nói là bởi vì bị giật mình, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm dong ruỗi sa trường của Tư Đồ Thắng, hận ý trong mắt kia, sát khí quanh thân kia, xuất thủ đoạn tuyệt kia, tuyệt sẽ không chỉ là bị dọa đơn giản như vậy. Vân Thanh Tuyền mặc dù nhìn văn nhược, nhưng Tư Đồ Thắng rõ ràng y tuyệt không phải là một người nhát gan. Cũng là từ khi đó, hắn liền bắt đầu chú ý cử động của Vân Thanh Tuyền.
“Ngươi, xác định là hắn sao?” Tư Đồ Thắng trầm giọng hỏi.
“Dĩ nhiên, gương mặt đó ta vĩnh viễn sẽ không quên!” Vân Thanh Tuyền hung hãn nói, “Tư Đồ, ngươi tin tưởng ta, ngươi bị giả nhân giả nghĩa của hắn lừa, hắn coi trọng ngươi chẳng qua là đang lợi dụng ngươi a!”
“A a ~ sanh ở nhà đế vương, ta còn kỳ vọng hắn có chân tình sao?” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói, “Ta làm sao không biết Thái tử coi trọng ta là hy vọng ta có thể giúp hắn giữ được địa vị, giúp hắn nhất thống Nguyên quốc.”
“Nếu ngươi đều biết, tại sao còn?” Vân Thanh Tuyền không hiểu hỏi.
“Rất tốt.” Ngộ Triết hơi thoải mái gật đầu một cái, lại tựa như nhớ tới cái gì nói, “Tên phế vật kia nói Thái tử võ công cao cường. Công phu của Ngộ Đức rất là bình thường a, là hắn thâm tàng bất lộ, vẫn là có cao nhân khác tương trợ đây?” Ngộ Triết sở dĩ muốn phóng hỏa Tư Đồ phủ, dĩ nhiên không phải muốn trận hỏa này đốt chết Tư Đồ Thắng, chẳng qua là muốn mượn việc này tạo thành Tư Đồ phủ hỗn loạn, để cho Tư Đồ Thắng không rãnh đi tiếp viện Thái tử, “Thấy Tư Đồ Thắng sao?”
“Không. Nhưng có người thấy một nam tử võ công cao cường ở trong lửa cứu người, thuộc hạ suy đoán chính là chỉ Tư Đồ Thắng.”
“Ừ... Tiếp tục phái người nhìn chằm chằm.”
Tư Đồ Thắng nghe được tin tức trong phủ cháy sau vội vàng chạy về, thấy trên cánh tay Vân Thanh Tuyền quấn vải thưa, lòng tựa như bị một cái tay bóp lại, đau không nói lên lời.
“Tư Đồ? Ngươi tại sao trở lại?” Vân Thanh Tuyền yếu ớt hướng hắn cười cười, “Bọn họ chính là làm lớn, ta nói không cần nói cho ngươi.”
“Đau không?” Tư Đồ Thắng nhìn cánh tay cuary, trong mắt đau lòng biểu lộ không bỏ sót.
Không có sao, bị thương ngoài da.” Vân Thanh Tuyền lắc đầu, “Buổi sáng mẫu hậu đã tới, đưa tới kim sang dược và đồ bổ tiến cống, bôi lên liền một chút cũng không cảm giác đau.”
“Ta đều nghe nói, đều là ngươi chỉ huy cứu hỏa, vào mấy tràng cứu người, mới đưa tổn thất xuống đến nhỏ nhất. Còn có bức họa của phụ soái, cũng là ngươi không để ý nguy hiểm từ trong lửa lấy ra. Thanh Tuyền, ta...”
“Đừng nói thêm nữa, đứa ngốc...” Vân Thanh Tuyền cắt đứt lời của hắn.
“Khụ khụ!” Bên người có người ho khan hai tiếng, Tư Đồ Thắng quay đầu nhìn lại, người này chính là Diệp Hồi Xuân đi ra ngoài vân du.
“Ngươi vân du trở lại?” Tư Đồ Thắng hỏi.
“Mới vừa trở lại, liền bị người mời đến nơi này, các ngươi thật là sẽ cho ta đón gió a.” Giọng là âm dương quái khí trước sau như một.”
“Thương của Thanh Tuyền…”
“Chẳng qua là bỏng, phỏng, không có gì đáng ngại. Chẳng qua Tư Đồ, ngươi là làm trượng phu kiểu gì? Loại thời điểm này làm sao còn chạy loạn khắp nơi?”
“Ta...” Tư Đồ Thắng tự nhiên không thể nói cho hắn chuyện làm những ngày qua, nói một tiếng, liền không biết nói gì.
“Diệp bá bá ngài đừng trách Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền vội vàng giảng hòa.
“Còn có ngươi! Tiểu tử ngươi được a! Thân thể như vậy còn lạm dụng chân khí, thật là có bản lãnh!” Diệp Hồi Xuân không nghe theo không buông tha mắng xong cái này lại mắng một cái khác, Tư Đồ Thắng cùng Vân Thanh Tuyền không có biện pháp cũng chỉ không nói lời nào lắng nghe, “Các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi! Lão đầu tử không quan tâm nữa!” Nói xong liền giận đùng đùng đi, Tư Đồ Thắng cũng không để ý hắn, chẳng qua là phái người đưa mấy vò rượu ngon qua.
Buổi tối hôm đó, Tư Đồ phủ đến một vị khách quý thần bí, Thái tử Thái tử Ngộ Đức. Hắn biết được Tư Đồ phủ tự dưng gặp gỡ hỏa hoạn, lại tự mình tới thăm, cái này đích xác để cho mọi người rất là bất ngờ. Vân Thanh Tuyền được Tư Đồ Thắng dẫn đến, lần đầu tiên gặp được Thái tử, nam nhân nụ cười nho nhã đó, nhưng khóe miệng vô luận như thế nào cũng không nhếch lên nổi.
Trong dạ tiệc Vân Thanh Tuyền mượn thân thể khó chịu nửa đường liền rời đi, lúc đi ngang qua phòng bếp, nhìn một chút bốn bề vắng lặng liền tránh vào, từ trong ngực móc ra túi giấy đã chuẩn bị từ trước, đổ bột bên trong vào trong ly trà của thái tử.
“Ngươi đang làm gì?!” Một tiếng quát thâm trầm sau lưng làm thân thể Vân Thanh Tuyền run lên, một cái bóng người quen thuộc đã chớp mắt liền chuyển qua trước mặt y. Một tay Tư Đồ Thắng bóp cổ họng của y, một tay bắt lấy tay cầm gói thuốc của, trong mắt hiện lên huyết sắc, uy nghiêm hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Thanh Tuyền cảm giác được tuyệt vọng chưa bao giờ có, nơi cổ họng bị bóp gần như nghẹt thở, thế nhưng xa không bằng ánh mắt bị thương của Tư Đồ Thắng, giọng lạnh như băng mang đến khổ sở mãnh liệt. Cố hết sức há hốc mồm, như cam chịu số phận vậy khàn khàn phun ra một chữ: “Độc.”
“Quả nhiên ngươi sẽ đối với Thái tử bất lợi!” Tư Đồ Thắng thô lỗ kéo y đi về phòng, Vân Thanh Tuyền tựa như mất hồn vậy lảo đảo nghiêng ngả mặc hắn kéo, trên đường bụng bị mấy chỗ vách tường cánh cửa chạm qua, kỳ quái, làm sao không cảm thấy đau đớn? Vẫn là so sánh đau đớn tuyệt vọng trong lòng, những thứ đau đớn kia căn bản không coi vào đâu.
“Nói! Ngươi đến tột cùng là nhận người nào chỉ thị mưu hại Thái tử? Lẻn vào Tư Đồ phủ, là muốn hại ta trên lưng mang tội thí chủ sao?!” Mới vừa trở lại trong phòng Tư Đồ Thắng liền đem Vân Thanh Tuyền đè ngã xuống giường.
Thai nhi Trong bụng động kịch liệt, đau đến Vân Thanh Tuyền hít mấy lần hơi lạnh, nghe Tư Đồ Thắng chất vấn, nhịn đau vội vàng giải thích: “Ta không nghĩ hại ngươi! Cũng tuyệt đối sẽ không dính líu đến ngươi. Thuốc kia là một loại độc dược mạn tính sẽ khiến người sinh ra ảo giác, chẳng qua là một chút một chút ăn mòn tâm chí người, để cho người không ngừng nhớ lại chuyện sai lầm đã từng làm. Nếu như hắn quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm chuyện tội vô cùng đại ác, thì sẽ không có bất kỳ tổn thương.” Trong lòng Vân Thanh Tuyền giễu: Quả nhiên, để ý nhất là không hy vọng Tư Đồ Thắng hiểu lầm mình muốn hại hắn. Hắn có thể không sợ bất kỳ hoài nghi, duy chỉ có không hy vọng Tư Đồ Thắng hoài nghi mình hại hắn.
“Về phần tại sao hại hắn ~ ha ha...” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên cười điên cuồng, “Bởi vì, hắn chính là người hại chết đại ca ta!”
Câu trả lời này không để cho Tư Đồ Thắng quá mức giật mình, ngày đó hắn dịch dung thành dáng vẻ thái tử, sau khi Vân Thanh Tuyền thấy không nói hai lời liền thống hạ sát thủ, mặc dù sau chuyện này y nói là bởi vì bị giật mình, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm dong ruỗi sa trường của Tư Đồ Thắng, hận ý trong mắt kia, sát khí quanh thân kia, xuất thủ đoạn tuyệt kia, tuyệt sẽ không chỉ là bị dọa đơn giản như vậy. Vân Thanh Tuyền mặc dù nhìn văn nhược, nhưng Tư Đồ Thắng rõ ràng y tuyệt không phải là một người nhát gan. Cũng là từ khi đó, hắn liền bắt đầu chú ý cử động của Vân Thanh Tuyền.
“Ngươi, xác định là hắn sao?” Tư Đồ Thắng trầm giọng hỏi.
“Dĩ nhiên, gương mặt đó ta vĩnh viễn sẽ không quên!” Vân Thanh Tuyền hung hãn nói, “Tư Đồ, ngươi tin tưởng ta, ngươi bị giả nhân giả nghĩa của hắn lừa, hắn coi trọng ngươi chẳng qua là đang lợi dụng ngươi a!”
“A a ~ sanh ở nhà đế vương, ta còn kỳ vọng hắn có chân tình sao?” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói, “Ta làm sao không biết Thái tử coi trọng ta là hy vọng ta có thể giúp hắn giữ được địa vị, giúp hắn nhất thống Nguyên quốc.”
“Nếu ngươi đều biết, tại sao còn?” Vân Thanh Tuyền không hiểu hỏi.