Chương 4
6.
"Nhiễm Nhiễm, đừng đi..." Thẩm Tinh Nguyên gác lên đầu vai của tôi, vừa vừa quay đầu đã thấy đầu tóc xù xù của anh ấy.
Áo mùa hè mát mẻ, hô hấp nóng rực của anh phun lên gáy tôi, nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền đến qua lớp quần áo mỏng manh, toàn thân tôi cứng đờ không cách nào cử động.
Mùi hương quả cam vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trộn lẫn với mùi rượu bao bọc chặt chẽ lấy tôi.
Lục Thần mất tự nhiên mà quay đầu đi, đứng ở một bên đảm nhiệm vị trí tượng người.
Tôi lấy lại tinh thần, thử tách tay Thẩm Tinh Nguyên ra, ai mà biết được anh ấy ôm thật chặt, căn bản là tôi gỡ không ra.
Đây là lại nhớ tới bạn gái cũ, bắt đầu say điên?
Tôi ép xuống sự chua xót đầy nỗi lòng — bạn trai do chính mình "cầu" được, không thể tự làm mất mặt.
Cũng may có bóng đêm che chắn, bên cạnh còn có mấy đôi tình nhân anh anh em em, cũng thật sự không gây ra tiếng động lớn gì.
"Lục Thần đúng không? Hỏi em chút chuyện." Ánh mắt của tôi rơi lên người Lục Thần, "Có phải tâm tình của Thẩm Tinh Nguyên không tốt không?"
"Đại khái là vậy." Lục thần suy nghĩ kỹ càng một lúc, "Ban đầu anh Tinh Nguyên vẫn rất vui vẻ, đi ra ngoài một lúc xong khi quay về không ngừng uống rượu, ai cũng cản không được..."
"Biết rồi, em về trước đi." Tôi nhìn thoáng qua hồ nước bên cạnh, cố gắng cười vui vẻ: "Tôi và anh ấy ngồi ở bên hồ hóng gió chờ anh ấy tỉnh rượu."
"Vậy làm phiền chị dâu." Lục Thần cẩn thận mỗi bước đi mà vào cổng trường.
Không có người ngoài ở đây, tôi vừa dỗ dành vừa lừa gạt, thậm chí là kéo lẫn ôm để đưa Thẩm Tinh Nguyên lên trên cầu nhân tạo ngồi xuống.
Cuối cùng đến khi thở phào nhẹ nhõm thì trên người tôi đã đổ mồ hôi như mưa.
Tôi dựa vào lan can thở ra một hơi thật dài.
Từ khi xảy ra chuyện ở Tường thổ lộ thì quan hệ giữa tôi và Thẩm Tinh Nguyên ngày càng khó bề phân biệt, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng không thể khống chế.
Bây giờ tôi càng lúc càng không rõ chuyện tôi nhờ anh ấy giả làm bạn trai rốt cuộc là đúng hay là sai.
Tóm lại, rất chi là tự tìm tai hoạ.
"Bịch..." Một tiếng vang trầm làm tôi bừng tỉnh lại từ trong trầm tư.
Tôi nhìn qua theo tiếng vang, người nào đó vốn đang dựa vào lan can đã ngã xuống nền xi măng trên cầu.
Anh ấy ôm đầu giãy giụa ngồi dậy, mơ mơ màng màng mà nhìn về phía tôi, "Đây là đâu?"
"Ở ngoài đường." Tôi nhích lại gần anh ấy, dựa vào đèn đường cách đó không xa quan sát ánh mắt của anh, "Có còn nhớ anh sống ở đâu không?"
Ánh mắt của anh ấy mơ màng, ngẩng đầu nhìn bốn phía rất lâu mới xác định một phương hướng, "Chỗ đấy."
Tôi nhướng cổ nhìn thoáng qua, phương hướng thì đúng rồi.
"Toà nào căn nào còn nhớ không?" Tôi hết sức kiên nhẫn.
Anh ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt ngây thơ, muốn bao nhiêu hồn nhiên thì có bấy nhiêu hồn nhiên, muốn bao nhiêu ngơ ngốc cũng có bấy nhiêu ngơ ngốc, "Đầu choáng váng không nhớ rõ..."
Tôi ngửa đầu thở dài, không thể không nói — đàn ông say rượu thật khó xử lý!
"Nhiễm Nhiễm, anh khó chịu, em hát một bài cho anh nghe đi..." Thẩm Tinh Nguyên một lần nhích tới.
Huyệt thái dương của tôi nhảy lên, ngồi xoay lưng về phía anh ấy, "Không được..."
Muốn mượn rượu để ca hát nhớ người xưa à? Không có cửa đâu!
"Nhưng anh muốn nghe giọng nói của em mà." Anh ấy nắm lấy một cánh tay của tôi nhẹ nhàng lắc lư, "Không hát thì tuỳ ý nói gì cũng được."
Làm nũng đến thế, so với lúc bình thường cứ như hai người khác nhau ——
Nếu không phải từ ngày lập quốc đến nay không còn thành tinh, tôi cũng định nghi ngờ anh ấy bị sinh vật lạ chiếm đoạt cơ thể.
Cũng không biết bây giờ anh ấy có phân biệt được Tống Nhiễm trước mặt là ai không.
Tôi híp mắt nhìn anh ấy, nhớ ra trong túi còn có thư tình chưa giao cho anh. Có chữ viết tay của khách hàng, có chữ viết tôi bắt chước viết thay, trọng lượng lại còn không nhẹ.
Nhưng mà đưa đến tay Thẩm Tinh Nguyên chỉ có một kết cục: anh ấy nhìn cũng không thèm nhìn, ném đi toàn bộ.
Tối xấu gì cũng là tâm huyết của tôi, mỗi lần đều mặc cho anh ấy tuỳ ý chà đạp như vậy, uổng phí một phen nỗ lực của tôi.
"Khụ khụ..." Tôi hắng giọng một tiếng, thấy chết không sờn, "Em đọc thư tình cho anh vậy."
Bóng đêm vừa đủ, tôi nhìn thấy rõ đôi mắt đờ đẫn kia của anh ấy đột nhiên sáng lên ánh sáng rực rỡ.
7.
Đọc xong thư tình thì Thẩm Tinh Nguyên cũng tỉnh rượu rồi.
Tâm tình của anh ấy cực kỳ tốt, chỉ huy tôi khôi phục lại thư tình như cũ sau đó cuốn vào trong ngực, thản nhiên về nhà.
Tôi nhìn bóng lưng của anh ấy,cứ cảm thấy có gì đó đó quái dị không diễn tả được...
Cũng may "hầu hạ" tốt toà phật lớn này thì sự nghiệp của tôi cuối cùng cũng một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Không, là đỉnh cao.
Các nam thần đêm hôm đó gặp qua tôi thỉnh thoảng lại tản bộ trước mặt tôi, còn hô bạn kêu bè hợp thành một đội.
Chỉ là tôi có chút không rõ bọn họ đến là để giảm gánh nặng cho tôi hay là đến để thưởng thức "giống loài quý hiếm" trong mắt bọn họ.
Thẩm Tinh Nguyên cũng không tránh tôi, khi tôi tiếp tục đưa thư tình cho anh ấy thì anh đều giơ cao đánh khẽ vui vẻ nhận lấy. Sau đó tôi mới biết được Thẩm Tinh Nguyên chỉ nhận thư tình tôi đưa cho anh ấy, còn những người khác gửi, ném không sót gì.
Cũng bởi vậy mà sự nghiệp viết thay và thay mặt gửi thư tình của tôi tạo ra một cơn gió bão tại đại học phía Nam.
Vòng tròn quan hệ giữa tôi và Thẩm Tinh Nguyên ngày càng dày đặc, tình hình gọi tôi là chị dâu cũng ngày càng nghiêm trọng, tôi cứ như Alexander đại đế.
Đợi đến khi bọn họ biết tôi và Thẩm Tinh Nguyên chỉ là người yêu giả mạo, chỉ sợ là trong lúc nhất thời không dễ dàng xử lý.
Buổi sáng thứ tư học tiết Mao Cao, gần lúc tan học Thẩm Tinh Nguyên nhắn tin tới hẹn tôi đến nhà ăn thứ ba ăn cơm.
Nhà ăn thứ ba thắng ở nguyên liệu nấu ăn là hữu cơ, rau nấu ngon cực kỳ, chỉ có điều giá cả cũng cao.
Tôi rất biết sống đoàn thể, cách đây cũng gần, sợ anh ấy lại làm trò nên tôi bèn trả lời một câu "Được."
Thẩm Tinh Nguyên đã chọn ghế lô từ sớm, tôi tưởng rằng nhiều người liên hoan, không ngờ chỉ có hai chúng tôi, rau đều đã được dọn lên.
"Có việc vui à?" Tôi buông túi xách, ngồi xuống đối diện anh ấy rồi cầm khăn ướt lên lau tay.
Anh ấy nhẹ nhàng nhướng mắt, dáng vẻ mười phần công tử cao quý, "Mời bạn gái ăn cơm không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa à?"
Động tác lau tay của tôi ngừng lại, ngước mắt nhìn anh ấy, "Người anh em, anh nói thật đấy à?"
"Ừ." Vẻ phô trương đắc ý trên mặt anh ấy bị giấu đi, "Tống Nhiễm, chúng ta bên nhau đi."
Tôi nghi ngờ đánh giá anh ấy một chút, "Không phải đã bên nhau sao?"
Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, "Anh không cần việc bên nhau mà lẫn nước loãng vào."
"Anh có cô gái mà mình thích à?" Tôi không rõ tình cảm của anh ấy mấy phần chân thực mấy phần giả dối, thử dò xét hỏi, "Chữ viết của anh em đã thấy qua, em có thể giúp anh viết thư tình, không lấy tiền."
Người rung động trước đừng yêu trước, kẻ rung động sau tim bất tử. Kể từ khi biết bạn gái cũ của anh ấy cũng tên Tống Nhiễm, tôi đã xây một bức tường thành trong tim, nhắc nhở chính mình mọi lúc: giữ vững ý niệm ban đầu, không vượt qua giới hạn.
Mày kiếm của anh ấy hơi chau, rõ ràng là không vui, "Tống Nhiễm, làm bạn gái của anh em tủi thân lắm à?"
"Chẳng liên quan gì đến tủi thân cả." Tôi cong môi cười, lảng sang chuyện khác vô cùng lộ kiễu, "Thẩm Tinh Nguyên, năm ngoái báo tường phỏng vấn anh, anh còn nhớ không?"
"Cái gì?" Anh ấy hơi sửng sốt.
"Phóng viên báo tường hỏi anh có không thích nữ sinh nào không, anh trả lời rằng có. Khi bị truy hỏi anh đã nói ra một cái tên." Tôi chỉ nói vừa đủ.
"Tống Nhiễm, em ấy thế mà thù dai thật." Đại khái là nhớ tới chuyện cũ, anh ấy thẹn quá hóa giận, "Vừa rồi là đùa thôi, ai thèm quen em. Đối với kiểu con gái trong mắt chỉ có tiền như em quả nhiên bạn trai chỉ là công cụ hình người thôi."
Tôi cười phụ hoạ, "Đúng đúng, em là người trong mắt chỉ có tiền, không cách nào so được với anh."
"Ai bảo không cách nào so được." Anh ấy nhỏ giọng lầm bầm.
Tôi trả lời vô cùng nghiêm túc, "Anh là bạc mã hoàng tử, mà em chỉ là cô bé lọ lem không đợi được hoàng tử."
Lời nói của tôi ngắn gọn mà bí ẩn, vừa là cảnh tỉnh anh ấy, cũng là nhắc nhở chính mình.
Anh ấy im lặng hồi lâu, cấm lấy đũa chung gắp một ít rau bỏ vào khay ăn của tôi, ra vẻ thoải mái, "Ăn rau ăn rau, không ăn nữa nguội hết kìa."
Tôi cười một tiếng, gắp lên bỏ vào miệng nhai kỹ càng, không nói chuyện.
Anh ấy thoạt nhìn thản nhiên như không có chuyện gì nhưng tôi lại cảm nhận được rõ ràng tâm trạng sa sút của anh ấy.
Thẩm Tinh Nguyên trong ấn tượng của tôi tự cao tự đại, ngang ngược kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ là một người thật lòng thật dạ.
Mấy ngày này anh ấy kéo tôi vào vòng tròn của anh ấy một cách âm thầm, không gượng gạo không miễn cưỡng.
Kết hợp với hành động của anh ấy hôm nay, tôi cảm giác càng ngày càng xem không hiểu anh
"Nhiễm Nhiễm, đừng đi..." Thẩm Tinh Nguyên gác lên đầu vai của tôi, vừa vừa quay đầu đã thấy đầu tóc xù xù của anh ấy.
Áo mùa hè mát mẻ, hô hấp nóng rực của anh phun lên gáy tôi, nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền đến qua lớp quần áo mỏng manh, toàn thân tôi cứng đờ không cách nào cử động.
Mùi hương quả cam vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trộn lẫn với mùi rượu bao bọc chặt chẽ lấy tôi.
Lục Thần mất tự nhiên mà quay đầu đi, đứng ở một bên đảm nhiệm vị trí tượng người.
Tôi lấy lại tinh thần, thử tách tay Thẩm Tinh Nguyên ra, ai mà biết được anh ấy ôm thật chặt, căn bản là tôi gỡ không ra.
Đây là lại nhớ tới bạn gái cũ, bắt đầu say điên?
Tôi ép xuống sự chua xót đầy nỗi lòng — bạn trai do chính mình "cầu" được, không thể tự làm mất mặt.
Cũng may có bóng đêm che chắn, bên cạnh còn có mấy đôi tình nhân anh anh em em, cũng thật sự không gây ra tiếng động lớn gì.
"Lục Thần đúng không? Hỏi em chút chuyện." Ánh mắt của tôi rơi lên người Lục Thần, "Có phải tâm tình của Thẩm Tinh Nguyên không tốt không?"
"Đại khái là vậy." Lục thần suy nghĩ kỹ càng một lúc, "Ban đầu anh Tinh Nguyên vẫn rất vui vẻ, đi ra ngoài một lúc xong khi quay về không ngừng uống rượu, ai cũng cản không được..."
"Biết rồi, em về trước đi." Tôi nhìn thoáng qua hồ nước bên cạnh, cố gắng cười vui vẻ: "Tôi và anh ấy ngồi ở bên hồ hóng gió chờ anh ấy tỉnh rượu."
"Vậy làm phiền chị dâu." Lục Thần cẩn thận mỗi bước đi mà vào cổng trường.
Không có người ngoài ở đây, tôi vừa dỗ dành vừa lừa gạt, thậm chí là kéo lẫn ôm để đưa Thẩm Tinh Nguyên lên trên cầu nhân tạo ngồi xuống.
Cuối cùng đến khi thở phào nhẹ nhõm thì trên người tôi đã đổ mồ hôi như mưa.
Tôi dựa vào lan can thở ra một hơi thật dài.
Từ khi xảy ra chuyện ở Tường thổ lộ thì quan hệ giữa tôi và Thẩm Tinh Nguyên ngày càng khó bề phân biệt, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng không thể khống chế.
Bây giờ tôi càng lúc càng không rõ chuyện tôi nhờ anh ấy giả làm bạn trai rốt cuộc là đúng hay là sai.
Tóm lại, rất chi là tự tìm tai hoạ.
"Bịch..." Một tiếng vang trầm làm tôi bừng tỉnh lại từ trong trầm tư.
Tôi nhìn qua theo tiếng vang, người nào đó vốn đang dựa vào lan can đã ngã xuống nền xi măng trên cầu.
Anh ấy ôm đầu giãy giụa ngồi dậy, mơ mơ màng màng mà nhìn về phía tôi, "Đây là đâu?"
"Ở ngoài đường." Tôi nhích lại gần anh ấy, dựa vào đèn đường cách đó không xa quan sát ánh mắt của anh, "Có còn nhớ anh sống ở đâu không?"
Ánh mắt của anh ấy mơ màng, ngẩng đầu nhìn bốn phía rất lâu mới xác định một phương hướng, "Chỗ đấy."
Tôi nhướng cổ nhìn thoáng qua, phương hướng thì đúng rồi.
"Toà nào căn nào còn nhớ không?" Tôi hết sức kiên nhẫn.
Anh ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt ngây thơ, muốn bao nhiêu hồn nhiên thì có bấy nhiêu hồn nhiên, muốn bao nhiêu ngơ ngốc cũng có bấy nhiêu ngơ ngốc, "Đầu choáng váng không nhớ rõ..."
Tôi ngửa đầu thở dài, không thể không nói — đàn ông say rượu thật khó xử lý!
"Nhiễm Nhiễm, anh khó chịu, em hát một bài cho anh nghe đi..." Thẩm Tinh Nguyên một lần nhích tới.
Huyệt thái dương của tôi nhảy lên, ngồi xoay lưng về phía anh ấy, "Không được..."
Muốn mượn rượu để ca hát nhớ người xưa à? Không có cửa đâu!
"Nhưng anh muốn nghe giọng nói của em mà." Anh ấy nắm lấy một cánh tay của tôi nhẹ nhàng lắc lư, "Không hát thì tuỳ ý nói gì cũng được."
Làm nũng đến thế, so với lúc bình thường cứ như hai người khác nhau ——
Nếu không phải từ ngày lập quốc đến nay không còn thành tinh, tôi cũng định nghi ngờ anh ấy bị sinh vật lạ chiếm đoạt cơ thể.
Cũng không biết bây giờ anh ấy có phân biệt được Tống Nhiễm trước mặt là ai không.
Tôi híp mắt nhìn anh ấy, nhớ ra trong túi còn có thư tình chưa giao cho anh. Có chữ viết tay của khách hàng, có chữ viết tôi bắt chước viết thay, trọng lượng lại còn không nhẹ.
Nhưng mà đưa đến tay Thẩm Tinh Nguyên chỉ có một kết cục: anh ấy nhìn cũng không thèm nhìn, ném đi toàn bộ.
Tối xấu gì cũng là tâm huyết của tôi, mỗi lần đều mặc cho anh ấy tuỳ ý chà đạp như vậy, uổng phí một phen nỗ lực của tôi.
"Khụ khụ..." Tôi hắng giọng một tiếng, thấy chết không sờn, "Em đọc thư tình cho anh vậy."
Bóng đêm vừa đủ, tôi nhìn thấy rõ đôi mắt đờ đẫn kia của anh ấy đột nhiên sáng lên ánh sáng rực rỡ.
7.
Đọc xong thư tình thì Thẩm Tinh Nguyên cũng tỉnh rượu rồi.
Tâm tình của anh ấy cực kỳ tốt, chỉ huy tôi khôi phục lại thư tình như cũ sau đó cuốn vào trong ngực, thản nhiên về nhà.
Tôi nhìn bóng lưng của anh ấy,cứ cảm thấy có gì đó đó quái dị không diễn tả được...
Cũng may "hầu hạ" tốt toà phật lớn này thì sự nghiệp của tôi cuối cùng cũng một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Không, là đỉnh cao.
Các nam thần đêm hôm đó gặp qua tôi thỉnh thoảng lại tản bộ trước mặt tôi, còn hô bạn kêu bè hợp thành một đội.
Chỉ là tôi có chút không rõ bọn họ đến là để giảm gánh nặng cho tôi hay là đến để thưởng thức "giống loài quý hiếm" trong mắt bọn họ.
Thẩm Tinh Nguyên cũng không tránh tôi, khi tôi tiếp tục đưa thư tình cho anh ấy thì anh đều giơ cao đánh khẽ vui vẻ nhận lấy. Sau đó tôi mới biết được Thẩm Tinh Nguyên chỉ nhận thư tình tôi đưa cho anh ấy, còn những người khác gửi, ném không sót gì.
Cũng bởi vậy mà sự nghiệp viết thay và thay mặt gửi thư tình của tôi tạo ra một cơn gió bão tại đại học phía Nam.
Vòng tròn quan hệ giữa tôi và Thẩm Tinh Nguyên ngày càng dày đặc, tình hình gọi tôi là chị dâu cũng ngày càng nghiêm trọng, tôi cứ như Alexander đại đế.
Đợi đến khi bọn họ biết tôi và Thẩm Tinh Nguyên chỉ là người yêu giả mạo, chỉ sợ là trong lúc nhất thời không dễ dàng xử lý.
Buổi sáng thứ tư học tiết Mao Cao, gần lúc tan học Thẩm Tinh Nguyên nhắn tin tới hẹn tôi đến nhà ăn thứ ba ăn cơm.
Nhà ăn thứ ba thắng ở nguyên liệu nấu ăn là hữu cơ, rau nấu ngon cực kỳ, chỉ có điều giá cả cũng cao.
Tôi rất biết sống đoàn thể, cách đây cũng gần, sợ anh ấy lại làm trò nên tôi bèn trả lời một câu "Được."
Thẩm Tinh Nguyên đã chọn ghế lô từ sớm, tôi tưởng rằng nhiều người liên hoan, không ngờ chỉ có hai chúng tôi, rau đều đã được dọn lên.
"Có việc vui à?" Tôi buông túi xách, ngồi xuống đối diện anh ấy rồi cầm khăn ướt lên lau tay.
Anh ấy nhẹ nhàng nhướng mắt, dáng vẻ mười phần công tử cao quý, "Mời bạn gái ăn cơm không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa à?"
Động tác lau tay của tôi ngừng lại, ngước mắt nhìn anh ấy, "Người anh em, anh nói thật đấy à?"
"Ừ." Vẻ phô trương đắc ý trên mặt anh ấy bị giấu đi, "Tống Nhiễm, chúng ta bên nhau đi."
Tôi nghi ngờ đánh giá anh ấy một chút, "Không phải đã bên nhau sao?"
Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, "Anh không cần việc bên nhau mà lẫn nước loãng vào."
"Anh có cô gái mà mình thích à?" Tôi không rõ tình cảm của anh ấy mấy phần chân thực mấy phần giả dối, thử dò xét hỏi, "Chữ viết của anh em đã thấy qua, em có thể giúp anh viết thư tình, không lấy tiền."
Người rung động trước đừng yêu trước, kẻ rung động sau tim bất tử. Kể từ khi biết bạn gái cũ của anh ấy cũng tên Tống Nhiễm, tôi đã xây một bức tường thành trong tim, nhắc nhở chính mình mọi lúc: giữ vững ý niệm ban đầu, không vượt qua giới hạn.
Mày kiếm của anh ấy hơi chau, rõ ràng là không vui, "Tống Nhiễm, làm bạn gái của anh em tủi thân lắm à?"
"Chẳng liên quan gì đến tủi thân cả." Tôi cong môi cười, lảng sang chuyện khác vô cùng lộ kiễu, "Thẩm Tinh Nguyên, năm ngoái báo tường phỏng vấn anh, anh còn nhớ không?"
"Cái gì?" Anh ấy hơi sửng sốt.
"Phóng viên báo tường hỏi anh có không thích nữ sinh nào không, anh trả lời rằng có. Khi bị truy hỏi anh đã nói ra một cái tên." Tôi chỉ nói vừa đủ.
"Tống Nhiễm, em ấy thế mà thù dai thật." Đại khái là nhớ tới chuyện cũ, anh ấy thẹn quá hóa giận, "Vừa rồi là đùa thôi, ai thèm quen em. Đối với kiểu con gái trong mắt chỉ có tiền như em quả nhiên bạn trai chỉ là công cụ hình người thôi."
Tôi cười phụ hoạ, "Đúng đúng, em là người trong mắt chỉ có tiền, không cách nào so được với anh."
"Ai bảo không cách nào so được." Anh ấy nhỏ giọng lầm bầm.
Tôi trả lời vô cùng nghiêm túc, "Anh là bạc mã hoàng tử, mà em chỉ là cô bé lọ lem không đợi được hoàng tử."
Lời nói của tôi ngắn gọn mà bí ẩn, vừa là cảnh tỉnh anh ấy, cũng là nhắc nhở chính mình.
Anh ấy im lặng hồi lâu, cấm lấy đũa chung gắp một ít rau bỏ vào khay ăn của tôi, ra vẻ thoải mái, "Ăn rau ăn rau, không ăn nữa nguội hết kìa."
Tôi cười một tiếng, gắp lên bỏ vào miệng nhai kỹ càng, không nói chuyện.
Anh ấy thoạt nhìn thản nhiên như không có chuyện gì nhưng tôi lại cảm nhận được rõ ràng tâm trạng sa sút của anh ấy.
Thẩm Tinh Nguyên trong ấn tượng của tôi tự cao tự đại, ngang ngược kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ là một người thật lòng thật dạ.
Mấy ngày này anh ấy kéo tôi vào vòng tròn của anh ấy một cách âm thầm, không gượng gạo không miễn cưỡng.
Kết hợp với hành động của anh ấy hôm nay, tôi cảm giác càng ngày càng xem không hiểu anh