Chương 3
4.
Ngày thứ hai, tôi gửi định vị đến những người báo tin.
Một giây sau, hơn trăm người nổi tiếng cùng với thông tin về vị trí của bọn họ ào ào hiện ra — là các anh chàng lên lớp học trong 500 mét xung quanh tôi, lấy tôi làm tâm điểm.
Tôi gửi lì xì nhiệm vụ tỏ ý cảm ơn, sau đó xử lý tin chưa đọc — ngoại trừ nghiệp vụ về trưng cầu ý kiến và nhận đơn, cái khác đều là chuyện bàn về tình yêu "kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ" giữa tôi và hotboy học đường.
Tôi tỏ vẻ yêu đương không ảnh hưởng chuyện làm ăn, đơn của Thẩm Tinh Nguyên vẫn nhận không chừa, cổ vũ các cô ấy đủ chân thành tan sắt đá, thành công trấn an các cô ấy...
Chỉ là giữa tiết khi tôi đi đưa thư tình, khách hàng mục tiêu sau khi nhìn thấy tôi thì chạy trốn cực nhanh.
Tôi nhanh tay lẹ mắt đuổi kịp vài người mới miễn cưỡng hoàn thành mấy đơn đặt hàng.
Tình huống như thế này diễn ra liên tục nửa tháng, ngay cả Thẩm Tinh Nguyên cũng chơi trò mất tích với tôi, nhìn đơn đặt hàng dồn lại thành núi kia trái tim tôi hết sức mỏi mệt.
Cuối tuần khi tôi nạp điện ở thư viện thì nhận được điện thoại của Thẩm Tinh Nguyên.
"Quán canh chua cá cửa Nam, sáu giờ, chớ có tới trễ." Giọng điệu của anh ấy vẫn phách lối như mọi ngày.
"Không rảnh." Tôi từ chối ngay.
"Không tới đừng hối hận." Anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi trợn mắt xem thường một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Hơn tám giờ, trên đường trở về phòng ngủ tôi nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
"Chị Nhiễm, anh Tinh Nguyên uống nhiều quá, bọn em ở quán canh chua cá cửa Nam, chị có thể đến một chuyến không?" Giọng nói của đối phương cẩn thận từng li từng tí.
"Tôi cũng không phải canh giải rượu, qua đó có tác dụng gì?" Tôi dùng một câu đáp trả ngược lại.
"Nhưng anh Tinh Nguyên không chịu đi, la hét đòi bạn gái của anh ấy tới đón..." Bên kia nhỏ giọng giãy giụa.
Tôi dù bận vẫn ung dung mà ngắt lời cậu ta, "Anh ấy có nói là bạn gái nào không? Có lẽ là người trước kia thì sao?"
"Người trước kia?" Giọng nói của cậu ta hoang mang, "Từ đầu anh Tinh Nguyên đã nói bạn gái của anh ấy tên Tống Nhiễm, có phải chị Nhiễm đó không?"
Tôi sửng sốt — tôi vẫn luôn là bạn gái của Thẩm Tinh Nguyên? Vì sao chính bản thân tôi cũng không biết?
Tôi sờ nắm điện thoại, tế bào não nhanh chóng chuyển động.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách giải thích, đó là bạn gái cũ của Thẩm Tinh Nguyên cũng tên là Tống Nhiễm.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tôi cong môi cười miễn cưỡng — không ngờ có một ngày tôi lại vì cái tên mà trở thành thế thân của người khác.
Thẩm Tinh Nguyên đồng ý giả làm bạn trai của tôi, giúp tôi lau dầu trên môi. Còn tôi giả mạo bạn gái "Tống Nhiễm" của anh ấy, làm vẹn toàn thiết lập thâm tình của anh ấy cũng chưa chắc không được.
Đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.
"Chị Nhiễm, chị còn ở đó không?" Bên kia yếu ớt lên tiếng.
"Biết rồi, đến ngay đây." Tôi đáp lại thỉnh cầu của cậu ta, "Phải rồi, cậu tên là gì?"
"Em tên Lục Thần, là sinh viên năm nhất học viện mỹ thuật..." Âm thanh bên ấy ngày càng nhỏ hơn, "Ngại quá chị Nhiễm, quấy rầy chị rồi..."
Sau khi điện thoại cúp máy, tôi cứ cảm thấy tên Lục Thần này có chút quen tai.
Tôi vuốt ve điện thoại, vẫn suy tư một hồi mới nhớ ra nam thần mới được phong của học viện mỹ thuật hình như cũng tên Lục Thần.
Tôi mở các định vị ra, thử thăm dò gửi mười cái tên.
Sau một phút đồng hồ, tôi nhìn tin tức của những người truyền tin mà hít một hơi thật sâu.
Các nhân vật có tên tuổi cấp bậc nam thần ở các học viện, giờ này khắc này đều chỉ thẳng đến — quán canh chua cá cửa Nam!
Cho nên đây là một bữa Hồng Môn yến* được mưu đồ từ trước?!
*Hồng Môn yến: nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm (nguồn: wiki).
Trong khoảng thời gian này, một người hai người trốn tôi trốn cực kỹ, hoá ra là đang chờ hôm nay đây!
Tôi sờ xấp thư tình thật dày trong túi, quyết định đến nơi hẹn một mình.
5.
Vừa mới bước vào ghế lô chỗ Thẩm Tinh Nguyên, có mấy người tinh mắt gọi tôi là "Chị dâu" đầu tiên, những người khác nhao nhao gọi theo.
Tiếng kêu "Chị dâu" vang liên tiếp, loại cảnh tượng như thế rất giống cảm giác như người phụ nữ của đại ca trong xã hội cũ.
Đáng tiếc là "đồ giả mạo", trong lòng tôi khó nén sự chua xót.
Tôi điều chỉnh tâm trạng lại một chút, nở một nụ cười mỹ nhân tuyệt thế với căn phòng đầy người này.
Che trời rợp đất toàn là mỹ nam, không, là mùi của đồng tiền đây mà!
Mâm chén trên bàn bừa bộn, xem ra tất cả đều đã ăn uống kha khá. Tôi thong thả nhìn quanh một vòng, cuối cùng đã tìm được "kẻ cầm đầu" Thẩm Tinh Nguyên trên ghế salon.
Anh ấy nằm ngửa ra, nói lẩm bẩm trong miệng: không đi đâu, tôi muốn bạn gái tới đón tôi...
Tôi cũng không vội xử lý anh ấy, tôi trở tay đóng cửa ghé lô lại, xách ghế ngồi xuống sau cửa rồi lấy thư tình từ trong túi ra, trừ mỗi mình Thẩm Tinh Nguyên ra, "Hô tên ai người đó tự tới lấy, đừng tiếp tục bắt tôi ra tay bắt người."
Ánh mắt của mọi người nhìn loạn bốn phía, đúng thật là không dám nói gì.
Đưa được một nửa thư tình, có hai bức thư không có chủ nhân ở đây, có người xung phong nhận việc đưa thay tôi nhưng bị tôi từ chối.
Từ ngày bắt đầu công việc này tôi cũng đã nói, toàn bộ thư tình đều sẽ qua tay của tôi rồi đưa đến trong tay người trong lòng của các cô ấy, tôi nói được thì phải làm được.
Hoàn thành hơn phân nửa đơn đặt hàng, tâm tình của tôi trở nên tốt hơn, tôi đứng dậy đá cái ghế đi rồi mở cửa.
"Trên thư có phương thức liên lạc của nhà gái, quy tắc cũ, nếu không thương yêu xin đừng thương hại." Tôi vung tay lên, tư thế như tiễn khách, "Thẩm Tinh Nguyên giao cho tôi, đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Bọn họ liếc nhau rồi chạy nhanh như gió, người cuối cùng còn tinh ý mà đóng cửa ghế lô lại.
Tôi đi đến bên cạnh ghế lô, cúi người trêu chọc Thẩm Tinh Nguyên, "Anh đẹp trai, anh tên gì vậy?"
"Anh đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Thẩm Tinh Nguyên!" Anh ấy vung tay lên, trả lời dứt khoát.
Tôi bị chọc cười, "Vậy anh nhìn thử xem em là ai."
Anh ấy vịn vào ghế sô pha để ngồi dậy, nhìn tôi thẳng tắp hồi lâu, "Em à... Tống Nhiễm?"
"Tống Nhiễm nào?" Tôi không buông tha.
Anh ấy cười ngây ngô, "Tống Nhiễm bạn gái của anh!"
Lúc anh ấy tỉnh táo luôn luôn mang vẻ mặt mắt cao hơn đầu, phô trương ương ngạnh, bây giờ rút đi sự sắc bén trên trên người, ngoan ngoãn đáng yêu, lòng tôi không khỏi mềm nhũn.
Thôi thôi, yêu mà không được, tình thâm giao sai vốn chính là trạng thái bình thường của thế gian.
Khó cho anh ấy, thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp, hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh truy đuổi vờn quanh, vậy mà còn có thể chung tình không thay đổi với mối tình đầu "Tống Nhiễm".
Tôi ép xuống lòng hâm mộ vô cùng với một Tống Nhiễm khác kia, đưa tay nhéo nhéo gương mặt khôi ngô đơn thuần kia của Thẩm Tinh Nguyên, "Còn có thể đi không?"
"Có thể..." Anh ấy đứng thẳng dậy đi ra ngoài, nhịp chân bước đi như ma quỷ.
Nhìn đã biết quá say, tôi bước nhanh đuổi theo.
Vừa ra khỏi ghế lô, một nam sinh có hơi thở văn nghệ quanh thân đứng ngoài cửa, nhìn thấy tôi thì vội nói: "Chị Nhiễm, không, chị dâu, hoá đơn đã thanh toán rồi, bên anh Tinh Nguyên đây cần em giúp chuyện gì không?"
Âm thanh rất quen tai, tôi quét mắt nhìn cậu ta một cái, "Lục Thần?"
"Đúng vậy, là em." Cậu ta hoảng hốt vội vàng gật đầu.
Quán canh chua cá cửa Nam này buôn bán đông đúc, rất nhiều người tới đây ăn cơm, trông thấy Thẩm Tinh Nguyên suýt đụng vào trên người người khác, tôi vội vàng đi lên đỡ anh ấy.
Anh ấy thì khoẻ rồi, trọng lượng trên người nghiêng đè lên tôi hết cả, mặc dù tôi cao 1m75 cũng bị đè tới run chân.
Nhìn rất gầy mà cân nặng lại không nhẹ, tôi vội vã quay đầu kêu Lục Thần giúp một tay.
Ra khỏi quán canh chua cá, Thẩm Tinh Nguyên đi ngay về phía ngược lại với cửa Nam, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Ngay tại lúc tôi và Lục Thần giằng co thì Lục Thần chỉ vào một hướng lên tiếng, "Chị dâu ơi, anh Tinh Nguyên sống trong cư xá đằng kia."
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, nhận mệnh quay đầu, "Dẫn đường."
“Em chỉ biết là anh Tinh Nguyên ở trong cư xá đó, còn cụ thể là căn nào..." Vẻ mặt Lục Thần đau khổ, "Em không biết."
Tôi: "..."
Tôi nhìn con ma men trên vai, lại nhìn xem chú thỏ trắng ngây thơ bé nhỏ trước mặt, quyết định — bỏ gánh rời đi.
Nào biết được chân trước tôi vừa đi chân sau đã bị ôm ngang eo.
Ngày thứ hai, tôi gửi định vị đến những người báo tin.
Một giây sau, hơn trăm người nổi tiếng cùng với thông tin về vị trí của bọn họ ào ào hiện ra — là các anh chàng lên lớp học trong 500 mét xung quanh tôi, lấy tôi làm tâm điểm.
Tôi gửi lì xì nhiệm vụ tỏ ý cảm ơn, sau đó xử lý tin chưa đọc — ngoại trừ nghiệp vụ về trưng cầu ý kiến và nhận đơn, cái khác đều là chuyện bàn về tình yêu "kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ" giữa tôi và hotboy học đường.
Tôi tỏ vẻ yêu đương không ảnh hưởng chuyện làm ăn, đơn của Thẩm Tinh Nguyên vẫn nhận không chừa, cổ vũ các cô ấy đủ chân thành tan sắt đá, thành công trấn an các cô ấy...
Chỉ là giữa tiết khi tôi đi đưa thư tình, khách hàng mục tiêu sau khi nhìn thấy tôi thì chạy trốn cực nhanh.
Tôi nhanh tay lẹ mắt đuổi kịp vài người mới miễn cưỡng hoàn thành mấy đơn đặt hàng.
Tình huống như thế này diễn ra liên tục nửa tháng, ngay cả Thẩm Tinh Nguyên cũng chơi trò mất tích với tôi, nhìn đơn đặt hàng dồn lại thành núi kia trái tim tôi hết sức mỏi mệt.
Cuối tuần khi tôi nạp điện ở thư viện thì nhận được điện thoại của Thẩm Tinh Nguyên.
"Quán canh chua cá cửa Nam, sáu giờ, chớ có tới trễ." Giọng điệu của anh ấy vẫn phách lối như mọi ngày.
"Không rảnh." Tôi từ chối ngay.
"Không tới đừng hối hận." Anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi trợn mắt xem thường một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Hơn tám giờ, trên đường trở về phòng ngủ tôi nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
"Chị Nhiễm, anh Tinh Nguyên uống nhiều quá, bọn em ở quán canh chua cá cửa Nam, chị có thể đến một chuyến không?" Giọng nói của đối phương cẩn thận từng li từng tí.
"Tôi cũng không phải canh giải rượu, qua đó có tác dụng gì?" Tôi dùng một câu đáp trả ngược lại.
"Nhưng anh Tinh Nguyên không chịu đi, la hét đòi bạn gái của anh ấy tới đón..." Bên kia nhỏ giọng giãy giụa.
Tôi dù bận vẫn ung dung mà ngắt lời cậu ta, "Anh ấy có nói là bạn gái nào không? Có lẽ là người trước kia thì sao?"
"Người trước kia?" Giọng nói của cậu ta hoang mang, "Từ đầu anh Tinh Nguyên đã nói bạn gái của anh ấy tên Tống Nhiễm, có phải chị Nhiễm đó không?"
Tôi sửng sốt — tôi vẫn luôn là bạn gái của Thẩm Tinh Nguyên? Vì sao chính bản thân tôi cũng không biết?
Tôi sờ nắm điện thoại, tế bào não nhanh chóng chuyển động.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách giải thích, đó là bạn gái cũ của Thẩm Tinh Nguyên cũng tên là Tống Nhiễm.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tôi cong môi cười miễn cưỡng — không ngờ có một ngày tôi lại vì cái tên mà trở thành thế thân của người khác.
Thẩm Tinh Nguyên đồng ý giả làm bạn trai của tôi, giúp tôi lau dầu trên môi. Còn tôi giả mạo bạn gái "Tống Nhiễm" của anh ấy, làm vẹn toàn thiết lập thâm tình của anh ấy cũng chưa chắc không được.
Đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.
"Chị Nhiễm, chị còn ở đó không?" Bên kia yếu ớt lên tiếng.
"Biết rồi, đến ngay đây." Tôi đáp lại thỉnh cầu của cậu ta, "Phải rồi, cậu tên là gì?"
"Em tên Lục Thần, là sinh viên năm nhất học viện mỹ thuật..." Âm thanh bên ấy ngày càng nhỏ hơn, "Ngại quá chị Nhiễm, quấy rầy chị rồi..."
Sau khi điện thoại cúp máy, tôi cứ cảm thấy tên Lục Thần này có chút quen tai.
Tôi vuốt ve điện thoại, vẫn suy tư một hồi mới nhớ ra nam thần mới được phong của học viện mỹ thuật hình như cũng tên Lục Thần.
Tôi mở các định vị ra, thử thăm dò gửi mười cái tên.
Sau một phút đồng hồ, tôi nhìn tin tức của những người truyền tin mà hít một hơi thật sâu.
Các nhân vật có tên tuổi cấp bậc nam thần ở các học viện, giờ này khắc này đều chỉ thẳng đến — quán canh chua cá cửa Nam!
Cho nên đây là một bữa Hồng Môn yến* được mưu đồ từ trước?!
*Hồng Môn yến: nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm (nguồn: wiki).
Trong khoảng thời gian này, một người hai người trốn tôi trốn cực kỹ, hoá ra là đang chờ hôm nay đây!
Tôi sờ xấp thư tình thật dày trong túi, quyết định đến nơi hẹn một mình.
5.
Vừa mới bước vào ghế lô chỗ Thẩm Tinh Nguyên, có mấy người tinh mắt gọi tôi là "Chị dâu" đầu tiên, những người khác nhao nhao gọi theo.
Tiếng kêu "Chị dâu" vang liên tiếp, loại cảnh tượng như thế rất giống cảm giác như người phụ nữ của đại ca trong xã hội cũ.
Đáng tiếc là "đồ giả mạo", trong lòng tôi khó nén sự chua xót.
Tôi điều chỉnh tâm trạng lại một chút, nở một nụ cười mỹ nhân tuyệt thế với căn phòng đầy người này.
Che trời rợp đất toàn là mỹ nam, không, là mùi của đồng tiền đây mà!
Mâm chén trên bàn bừa bộn, xem ra tất cả đều đã ăn uống kha khá. Tôi thong thả nhìn quanh một vòng, cuối cùng đã tìm được "kẻ cầm đầu" Thẩm Tinh Nguyên trên ghế salon.
Anh ấy nằm ngửa ra, nói lẩm bẩm trong miệng: không đi đâu, tôi muốn bạn gái tới đón tôi...
Tôi cũng không vội xử lý anh ấy, tôi trở tay đóng cửa ghé lô lại, xách ghế ngồi xuống sau cửa rồi lấy thư tình từ trong túi ra, trừ mỗi mình Thẩm Tinh Nguyên ra, "Hô tên ai người đó tự tới lấy, đừng tiếp tục bắt tôi ra tay bắt người."
Ánh mắt của mọi người nhìn loạn bốn phía, đúng thật là không dám nói gì.
Đưa được một nửa thư tình, có hai bức thư không có chủ nhân ở đây, có người xung phong nhận việc đưa thay tôi nhưng bị tôi từ chối.
Từ ngày bắt đầu công việc này tôi cũng đã nói, toàn bộ thư tình đều sẽ qua tay của tôi rồi đưa đến trong tay người trong lòng của các cô ấy, tôi nói được thì phải làm được.
Hoàn thành hơn phân nửa đơn đặt hàng, tâm tình của tôi trở nên tốt hơn, tôi đứng dậy đá cái ghế đi rồi mở cửa.
"Trên thư có phương thức liên lạc của nhà gái, quy tắc cũ, nếu không thương yêu xin đừng thương hại." Tôi vung tay lên, tư thế như tiễn khách, "Thẩm Tinh Nguyên giao cho tôi, đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Bọn họ liếc nhau rồi chạy nhanh như gió, người cuối cùng còn tinh ý mà đóng cửa ghế lô lại.
Tôi đi đến bên cạnh ghế lô, cúi người trêu chọc Thẩm Tinh Nguyên, "Anh đẹp trai, anh tên gì vậy?"
"Anh đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Thẩm Tinh Nguyên!" Anh ấy vung tay lên, trả lời dứt khoát.
Tôi bị chọc cười, "Vậy anh nhìn thử xem em là ai."
Anh ấy vịn vào ghế sô pha để ngồi dậy, nhìn tôi thẳng tắp hồi lâu, "Em à... Tống Nhiễm?"
"Tống Nhiễm nào?" Tôi không buông tha.
Anh ấy cười ngây ngô, "Tống Nhiễm bạn gái của anh!"
Lúc anh ấy tỉnh táo luôn luôn mang vẻ mặt mắt cao hơn đầu, phô trương ương ngạnh, bây giờ rút đi sự sắc bén trên trên người, ngoan ngoãn đáng yêu, lòng tôi không khỏi mềm nhũn.
Thôi thôi, yêu mà không được, tình thâm giao sai vốn chính là trạng thái bình thường của thế gian.
Khó cho anh ấy, thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp, hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh truy đuổi vờn quanh, vậy mà còn có thể chung tình không thay đổi với mối tình đầu "Tống Nhiễm".
Tôi ép xuống lòng hâm mộ vô cùng với một Tống Nhiễm khác kia, đưa tay nhéo nhéo gương mặt khôi ngô đơn thuần kia của Thẩm Tinh Nguyên, "Còn có thể đi không?"
"Có thể..." Anh ấy đứng thẳng dậy đi ra ngoài, nhịp chân bước đi như ma quỷ.
Nhìn đã biết quá say, tôi bước nhanh đuổi theo.
Vừa ra khỏi ghế lô, một nam sinh có hơi thở văn nghệ quanh thân đứng ngoài cửa, nhìn thấy tôi thì vội nói: "Chị Nhiễm, không, chị dâu, hoá đơn đã thanh toán rồi, bên anh Tinh Nguyên đây cần em giúp chuyện gì không?"
Âm thanh rất quen tai, tôi quét mắt nhìn cậu ta một cái, "Lục Thần?"
"Đúng vậy, là em." Cậu ta hoảng hốt vội vàng gật đầu.
Quán canh chua cá cửa Nam này buôn bán đông đúc, rất nhiều người tới đây ăn cơm, trông thấy Thẩm Tinh Nguyên suýt đụng vào trên người người khác, tôi vội vàng đi lên đỡ anh ấy.
Anh ấy thì khoẻ rồi, trọng lượng trên người nghiêng đè lên tôi hết cả, mặc dù tôi cao 1m75 cũng bị đè tới run chân.
Nhìn rất gầy mà cân nặng lại không nhẹ, tôi vội vã quay đầu kêu Lục Thần giúp một tay.
Ra khỏi quán canh chua cá, Thẩm Tinh Nguyên đi ngay về phía ngược lại với cửa Nam, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Ngay tại lúc tôi và Lục Thần giằng co thì Lục Thần chỉ vào một hướng lên tiếng, "Chị dâu ơi, anh Tinh Nguyên sống trong cư xá đằng kia."
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, nhận mệnh quay đầu, "Dẫn đường."
“Em chỉ biết là anh Tinh Nguyên ở trong cư xá đó, còn cụ thể là căn nào..." Vẻ mặt Lục Thần đau khổ, "Em không biết."
Tôi: "..."
Tôi nhìn con ma men trên vai, lại nhìn xem chú thỏ trắng ngây thơ bé nhỏ trước mặt, quyết định — bỏ gánh rời đi.
Nào biết được chân trước tôi vừa đi chân sau đã bị ôm ngang eo.