Chương 9: Cung Thí Thần Tuyệt Cốt, Hỗn Độn trấn áp hắc vụ
Dàn tế Thái Cổ đột nhiên sụp đổ, một luồng hắc vụ kinh khủng liên tục gầm thét lao ra khỏi dàn tế.
Ầm!
Từng tiếng niệm Phật bật ra từ miệng tám pho tượng Phật Đà, đài sen dưới chân hình thành một mạng nhện khổng lồ bao trùm bốn phía xung quanh, trấn áp toàn bộ hắc vụ trong đó.
Dù vậy.
Vẫn có hắc vụ lọt qua được chiếc lồng giam lao ra ngoài, ăn mòn thân thể và tâm trí của võ giả.
“Ối!”
Tiếng kêu thê thảm lập tức vang vọng trên không trung.
“Linh hồn của ta.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mau rút khỏi đây.”
Một số võ giả cảnh giới thấp hoàn toàn không ngăn nổi hắc vụ ăn mòn, hai mắt đỏ bừng lên phát điên, lao thẳng tới chỗ những võ giả khác, hung hăng tấn công.
Phụt!
Có một số võ giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị võ giả đứng sau lưng đánh lén, chết thảm, cơ thể phân thành hai nửa, máu tươi phun ra bị hắc vụ thôn phệ sạch sẽ trong nháy mắt.
Dàn tế bị tám pho tượng đá Phật Đà trấn áp cuồn cuộn hắc vụ, sát ý đáng sợ ngửa mặt lên trời gào thét, hung hăng va đập vào lồng giam được tạo nên từ hơi thở nhà Phật, khiến người ta không rét mà run.
Tiếng chuông tang chói tai bắt đầu trở nên dồn dập, điên cuồng ăn mòn võ giả.
“Nhanh tiến vào dàn tế.”
Tìm đường sống trong chỗ chết.
Tô Minh cũng bị hắc vụ ăn mòn, muốn rời khỏi đây chắc chắn là không thể, chỉ còn cách tiến vào dàn tế, mượn nhờ hơi thở nhà Phật để trấn áp hắc vụ.
Tô Minh vừa sải bước, bóng dáng lập tức biến mất.
Các võ giả tranh nhau chen lấn xông vào dàn tế, không còn ai để ý tới những đám hắc vụ kinh khủng trong dàn tế nữa, tiến vào dàn tế thì chưa biết chừng lại thu hoạch được cơ duyên, còn nếu như cứ tiếp tục nán lại ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ chết.
Phải liều một lần.
Khi người cuối cùng xông vào dàn tế, số võ giả chỉ còn lại hơn một nửa, khắp nơi toàn là chân cụt tay đứt, mùi máu tanh bao phủ toàn bộ khe núi.
Trong không gian dưới lòng đất của dàn tế.
Không gian dưới lòng đất tối om quanh quẩn tiếng chuông tang chói tai ở khắp mọi nơi, hắc vụ lan tràn bốn bề tựa như hóa thành vật thực, giống từng đôi mắt sói hung dữ nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
“Á! Đau chết mất!”
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Các võ giả vừa tiến vào không gian dưới lòng đất của dàn tế lập tức bị khói đen che phủ, trở nên nói năng mê sảng như người điên, hai mắt dần đỏ ngầu, cơ thể cũng chuyển sang màu đỏ.
“Lão tử giết ngươi!”
Bọn họ bắt đầu chém giết lẫn nhau, hai mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi, bọn họ vung vẩy hai tay, không hề nương tay với nhau một chút nào.
Chỉ còn lại giết chóc.
Điên cuồng ra tay, trên người các võ giả ngập tràn sát ý lạnh giá, cho dù bị chém lìa nửa đầu cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Tô Minh liên tục lùi lại, ánh mắt lập tức trở nên nặng nề.
Hắn biết rõ nơi này có vấn đề nhưng vẫn kiên quyết xông vào đây để xem thử xem tám pho tượng Phật Đà đang trấn áp thứ gì.
Trong đầu Tô Minh vang lên tiếng chuông tang chói tai, dù hắn đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không khỏi bị hắc vụ ăn mòn.
Sắc mặt hắn thay đổi, hắn biết rõ một khi mình bị hắc vụ ăn mòn thì hậu quả sẽ thế nào.
Hắn không muốn biến thành cỗ máy giết chóc.
Tam đại huyết luân đồng thời ngưng tụ lơ lửng trên đỉnh đầu chính là huyết luân thôn phệ, huyết luân kiếm giết chóc và huyết luân Long Tượng.
Trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, kim thân thể Hỗn Độn cao chừng trăm trượng xuất hiện sau lưng, đám hắc vụ điên cuồng ăn mòn xung quanh phát ra những tiếng rung chấn.
Tô Minh nhận ra, không gian dưới lòng đất của dàn tế lúc này đã bị hắc vụ bao phủ hoàn toàn, bất kể là ai, một khi bị hắc vụ ăn mòn thì chắc chắn sẽ biến thành cỗ máy giết chóc.
Đúng lúc này.
Bốn tên võ giả hung hăng tấn công Tô Minh như những con dã thú đỏ rực hai mắt, tỏa ra sát ý lạnh lùng, đáng sợ.
Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, thi triển kiếm quyết Cửu Kiếp, lợi dụng uy lực của tam đại huyết luân chồng lên nhau, không cần phải suy nghĩ nhiều, bốn tên võ giả còn chưa tiếp cận được hắn đã bị giết chết.
Võ giả bị hắc vụ ăn mòn chỉ đánh nhau như những người bình thường, thậm chí không biết sử dụng võ nghệ.
Ầm!
Cùng với tiếng niệm Phật vang vọng trong lòng đất, ảo ảnh của các vị Phật Đà xuất hiện, chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn, hơi thở nhà Phật lồng lộng ngưng tụ thành những chữ “Vạn”, Phật quang lóe lên, mạnh mẽ trấn áp bốn phía xung quanh.
Mọi người bị hắc vụ ăn mòn biến thành cỗ máy giết chóc được hơi thở nhà Phật trấn áp lại, các chữ “Vạn” nhân lúc đó đánh thẳng vào giữa trán.
Không còn tiếng kêu thảm thiết cũng không một ai phản kháng lại, thân thể bọn họ ngã xuống, lập tức biến thành xác chết.
“Cung tiễn?”
Ngay khi ảo ảnh của tám vị Phật Đà xuất hiện, một cây trường cung và chín mũi trường tiễn bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra hơi thở kinh khủng, trấn áp hơi thở nhà Phật, các chữ “Vạn” ngưng tụ nhanh chóng tan biến.
Bộ cung tiễn này chắc chắn là chí bảo, Tô Minh không phải người ngu, ngay khi nhìn thấy cung tiễn, hắn đã đoán ra cây cung và chín mũi tên này không phải vật tầm thường, chỉ riêng chuyện nó bị tám vị Phật Đà có thực lực đáng sợ như vậy trấn áp đã chứng tỏ điều ấy.
Một giây sau.
Ảo ảnh của tám vị Phật Đà bắt đầu liên thủ trấn áp trường cung, hơi thở nhà Phật lồng lộng nhanh chóng hội tụ, hình thành một chữ “Vạn” lớn chừng trăm trượng đánh về phía trường cung.
Trường cung màu đen chậm rãi kéo ra, một mũi tên cài lên dây cung, sau đó “vèo” một tiếng, mũi tên màu đen ngang ngược va chạm với chữ “Vạn” to chừng trăm trượng, chữ “Vạn” bị mũi tên màu đen bắn tan, hơn nữa ảo ảnh của một vị Phật Đà còn bị mũi tên bắn trúng.
Thật kinh khủng.
Nếu như hắn có được một chí bảo như thế thì chắc chắn là trăm lợi mà không một hại.
Chỉ có điều.
Nghĩ là một chuyện, có lấy được hay không lại là một chuyện khác.
Tô Minh biết rõ bộ cung tiễn này rất mạnh, với thực lực của hắn hiện giờ, muốn trấn áp cung tiễn, hơn nữa còn biến nó thành của mình gần như là chuyện không tưởng.
“Xin thí chủ giúp bọn ta trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt.”
“Phật duyên phật tẫn, thiên đạo luân hồi, chỉ cần thí chủ bằng lòng tương trợ bọn bần tăng trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt, tám người bọn bần tăng sẵn lòng giúp thí chủ tịnh hóa sức mạnh tà ma của cung Thí Thần Tuyệt Cốt để nó trở thành bảo vật của thí chủ.”
“Xin thí chủ hãy ra tay.”
Trong đầu vang lên thanh âm khẩn thiết, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tám vị Phật Đà truyền âm cho hắn.
Hắn rất phiền não, bản thân hắn chỉ mới tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có muốn ra tay tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì cũng có lòng mà không có sức, chẳng lẽ bọn họ muốn hắn bỏ mạng ở đây hay sao? Vậy thì chắc chắn không được.
Hắn không phải người trong Phật môn, đạo lý ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục của bọn họ không có ý nghĩa gì với hắn.
“Thí chủ chỉ cần để bọn bần tăng mượn tạm thần thể là được.”
Mượn thể Hỗn Độn của hắn?
Trong lòng Tô Minh hiểu rõ, nếu mình dùng thể Hỗn Độn làm vật dẫn tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì đến lúc đó, hắn không thể nào kiểm soát được chuyện sống chết của bản thân.
Nhưng nếu bảo từ bỏ cơ duyên thì hắn lại không cam tâm.
Tô Minh nhìn cung Thí Thần Tuyệt Cốt vô cùng mạnh mẽ, ngay cả tám vị Phật Đà cũng không trấn áp nổi, cuối cùng đồng ý giúp tám vị Phật Đà.
Ầm!
Từng tiếng niệm Phật bật ra từ miệng tám pho tượng Phật Đà, đài sen dưới chân hình thành một mạng nhện khổng lồ bao trùm bốn phía xung quanh, trấn áp toàn bộ hắc vụ trong đó.
Dù vậy.
Vẫn có hắc vụ lọt qua được chiếc lồng giam lao ra ngoài, ăn mòn thân thể và tâm trí của võ giả.
“Ối!”
Tiếng kêu thê thảm lập tức vang vọng trên không trung.
“Linh hồn của ta.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mau rút khỏi đây.”
Một số võ giả cảnh giới thấp hoàn toàn không ngăn nổi hắc vụ ăn mòn, hai mắt đỏ bừng lên phát điên, lao thẳng tới chỗ những võ giả khác, hung hăng tấn công.
Phụt!
Có một số võ giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị võ giả đứng sau lưng đánh lén, chết thảm, cơ thể phân thành hai nửa, máu tươi phun ra bị hắc vụ thôn phệ sạch sẽ trong nháy mắt.
Dàn tế bị tám pho tượng đá Phật Đà trấn áp cuồn cuộn hắc vụ, sát ý đáng sợ ngửa mặt lên trời gào thét, hung hăng va đập vào lồng giam được tạo nên từ hơi thở nhà Phật, khiến người ta không rét mà run.
Tiếng chuông tang chói tai bắt đầu trở nên dồn dập, điên cuồng ăn mòn võ giả.
“Nhanh tiến vào dàn tế.”
Tìm đường sống trong chỗ chết.
Tô Minh cũng bị hắc vụ ăn mòn, muốn rời khỏi đây chắc chắn là không thể, chỉ còn cách tiến vào dàn tế, mượn nhờ hơi thở nhà Phật để trấn áp hắc vụ.
Tô Minh vừa sải bước, bóng dáng lập tức biến mất.
Các võ giả tranh nhau chen lấn xông vào dàn tế, không còn ai để ý tới những đám hắc vụ kinh khủng trong dàn tế nữa, tiến vào dàn tế thì chưa biết chừng lại thu hoạch được cơ duyên, còn nếu như cứ tiếp tục nán lại ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ chết.
Phải liều một lần.
Khi người cuối cùng xông vào dàn tế, số võ giả chỉ còn lại hơn một nửa, khắp nơi toàn là chân cụt tay đứt, mùi máu tanh bao phủ toàn bộ khe núi.
Trong không gian dưới lòng đất của dàn tế.
Không gian dưới lòng đất tối om quanh quẩn tiếng chuông tang chói tai ở khắp mọi nơi, hắc vụ lan tràn bốn bề tựa như hóa thành vật thực, giống từng đôi mắt sói hung dữ nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
“Á! Đau chết mất!”
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Các võ giả vừa tiến vào không gian dưới lòng đất của dàn tế lập tức bị khói đen che phủ, trở nên nói năng mê sảng như người điên, hai mắt dần đỏ ngầu, cơ thể cũng chuyển sang màu đỏ.
“Lão tử giết ngươi!”
Bọn họ bắt đầu chém giết lẫn nhau, hai mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi, bọn họ vung vẩy hai tay, không hề nương tay với nhau một chút nào.
Chỉ còn lại giết chóc.
Điên cuồng ra tay, trên người các võ giả ngập tràn sát ý lạnh giá, cho dù bị chém lìa nửa đầu cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Tô Minh liên tục lùi lại, ánh mắt lập tức trở nên nặng nề.
Hắn biết rõ nơi này có vấn đề nhưng vẫn kiên quyết xông vào đây để xem thử xem tám pho tượng Phật Đà đang trấn áp thứ gì.
Trong đầu Tô Minh vang lên tiếng chuông tang chói tai, dù hắn đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không khỏi bị hắc vụ ăn mòn.
Sắc mặt hắn thay đổi, hắn biết rõ một khi mình bị hắc vụ ăn mòn thì hậu quả sẽ thế nào.
Hắn không muốn biến thành cỗ máy giết chóc.
Tam đại huyết luân đồng thời ngưng tụ lơ lửng trên đỉnh đầu chính là huyết luân thôn phệ, huyết luân kiếm giết chóc và huyết luân Long Tượng.
Trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, kim thân thể Hỗn Độn cao chừng trăm trượng xuất hiện sau lưng, đám hắc vụ điên cuồng ăn mòn xung quanh phát ra những tiếng rung chấn.
Tô Minh nhận ra, không gian dưới lòng đất của dàn tế lúc này đã bị hắc vụ bao phủ hoàn toàn, bất kể là ai, một khi bị hắc vụ ăn mòn thì chắc chắn sẽ biến thành cỗ máy giết chóc.
Đúng lúc này.
Bốn tên võ giả hung hăng tấn công Tô Minh như những con dã thú đỏ rực hai mắt, tỏa ra sát ý lạnh lùng, đáng sợ.
Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, thi triển kiếm quyết Cửu Kiếp, lợi dụng uy lực của tam đại huyết luân chồng lên nhau, không cần phải suy nghĩ nhiều, bốn tên võ giả còn chưa tiếp cận được hắn đã bị giết chết.
Võ giả bị hắc vụ ăn mòn chỉ đánh nhau như những người bình thường, thậm chí không biết sử dụng võ nghệ.
Ầm!
Cùng với tiếng niệm Phật vang vọng trong lòng đất, ảo ảnh của các vị Phật Đà xuất hiện, chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn, hơi thở nhà Phật lồng lộng ngưng tụ thành những chữ “Vạn”, Phật quang lóe lên, mạnh mẽ trấn áp bốn phía xung quanh.
Mọi người bị hắc vụ ăn mòn biến thành cỗ máy giết chóc được hơi thở nhà Phật trấn áp lại, các chữ “Vạn” nhân lúc đó đánh thẳng vào giữa trán.
Không còn tiếng kêu thảm thiết cũng không một ai phản kháng lại, thân thể bọn họ ngã xuống, lập tức biến thành xác chết.
“Cung tiễn?”
Ngay khi ảo ảnh của tám vị Phật Đà xuất hiện, một cây trường cung và chín mũi trường tiễn bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra hơi thở kinh khủng, trấn áp hơi thở nhà Phật, các chữ “Vạn” ngưng tụ nhanh chóng tan biến.
Bộ cung tiễn này chắc chắn là chí bảo, Tô Minh không phải người ngu, ngay khi nhìn thấy cung tiễn, hắn đã đoán ra cây cung và chín mũi tên này không phải vật tầm thường, chỉ riêng chuyện nó bị tám vị Phật Đà có thực lực đáng sợ như vậy trấn áp đã chứng tỏ điều ấy.
Một giây sau.
Ảo ảnh của tám vị Phật Đà bắt đầu liên thủ trấn áp trường cung, hơi thở nhà Phật lồng lộng nhanh chóng hội tụ, hình thành một chữ “Vạn” lớn chừng trăm trượng đánh về phía trường cung.
Trường cung màu đen chậm rãi kéo ra, một mũi tên cài lên dây cung, sau đó “vèo” một tiếng, mũi tên màu đen ngang ngược va chạm với chữ “Vạn” to chừng trăm trượng, chữ “Vạn” bị mũi tên màu đen bắn tan, hơn nữa ảo ảnh của một vị Phật Đà còn bị mũi tên bắn trúng.
Thật kinh khủng.
Nếu như hắn có được một chí bảo như thế thì chắc chắn là trăm lợi mà không một hại.
Chỉ có điều.
Nghĩ là một chuyện, có lấy được hay không lại là một chuyện khác.
Tô Minh biết rõ bộ cung tiễn này rất mạnh, với thực lực của hắn hiện giờ, muốn trấn áp cung tiễn, hơn nữa còn biến nó thành của mình gần như là chuyện không tưởng.
“Xin thí chủ giúp bọn ta trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt.”
“Phật duyên phật tẫn, thiên đạo luân hồi, chỉ cần thí chủ bằng lòng tương trợ bọn bần tăng trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt, tám người bọn bần tăng sẵn lòng giúp thí chủ tịnh hóa sức mạnh tà ma của cung Thí Thần Tuyệt Cốt để nó trở thành bảo vật của thí chủ.”
“Xin thí chủ hãy ra tay.”
Trong đầu vang lên thanh âm khẩn thiết, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tám vị Phật Đà truyền âm cho hắn.
Hắn rất phiền não, bản thân hắn chỉ mới tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có muốn ra tay tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì cũng có lòng mà không có sức, chẳng lẽ bọn họ muốn hắn bỏ mạng ở đây hay sao? Vậy thì chắc chắn không được.
Hắn không phải người trong Phật môn, đạo lý ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục của bọn họ không có ý nghĩa gì với hắn.
“Thí chủ chỉ cần để bọn bần tăng mượn tạm thần thể là được.”
Mượn thể Hỗn Độn của hắn?
Trong lòng Tô Minh hiểu rõ, nếu mình dùng thể Hỗn Độn làm vật dẫn tương trợ tám vị Phật Đà trấn áp cung Thí Thần Tuyệt Cốt thì đến lúc đó, hắn không thể nào kiểm soát được chuyện sống chết của bản thân.
Nhưng nếu bảo từ bỏ cơ duyên thì hắn lại không cam tâm.
Tô Minh nhìn cung Thí Thần Tuyệt Cốt vô cùng mạnh mẽ, ngay cả tám vị Phật Đà cũng không trấn áp nổi, cuối cùng đồng ý giúp tám vị Phật Đà.