Chương 8: Bát Bộ Thiên Long, dàn tế Thái Cổ
Vô số dơi U Minh Thị Huyết điên cuồng tấn công Tô Minh.
“Thối quá.”
Mùi hôi hám ngút trời.
Tô Minh ghét bỏ ra mặt nhìn đám dơi U Minh Thị Huyết đang ùa tới từ bốn phía, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có ảo ảnh của Long Tượng vừa chạy vừa gầm rống.
“Huyết luân!”
Thấy Tô Minh đứng gần đó ngưng tụ ra huyết luân, bọn người Vương Tuyền và Vương Ngữ m trợn tròn mắt, không ai ngờ rằng, Tô Minh đã bị phế sạch huyết luân lại có thể thi triển huyết luân một lần nữa.
Đây là huyết luân gì?
Người cả Bàn U thành đều biết, huyết luân của Tô gia là kiếm, hễ là đệ tử nòng cốt thì không một ai là ngoại lệ, kể cả Tô Minh.
Hiện tại là thế nào?
Bọn họ nhìn huyết luân trên đỉnh đầu của Tô Minh, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.
Một tiếng rồng gầm, một tiếng voi rống.
Chín ảo ảnh rồng và chín ảo ảnh voi gầm rống xông ra từ huyết luân, Tô Minh thi triển Cửu Long Cửu Tượng thuật, bắt đầu hung hăng tấn công khắp xung quanh.
Cho dù có giết được dơi U Minh Thị Huyết, hắn cũng tuyệt đối không thôn phệ nó.
Loại yêu thú này thực sự quá thối, ngay cả Tô Minh cũng không chịu nổi, đành chọn từ bỏ thôn phệ.
Huyết luân Long Tượng bao phủ Tô Minh.
Rầm rầm rầm!
Bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc điên cuồng tấn công huyết luân Long Tượng, Tô Minh bị tấn công không ngừng, khóe môi từ từ rớm máu.
Ánh mắt hắn càng ngày càng nặng nề, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong tay hắn xuất hiện bút Táng Kiếp.
Món chí bảo mà Tháp Linh tặng cho hắn này có nhược điểm rất lớn, không chỉ chịu hạn chế về cảnh giới mà mỗi lần sử dụng đều sẽ hao tổn linh hồn.
Ở rừng Thiên Phạt, một khi linh hồn của hắn hao tổn, dẫn tới trọng thương, hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Hắn hội tụ linh hồn vào trong bút Táng Kiếp.
Bắt đầu quơ múa khắp xung quanh, vẽ từng nét bút một.
Nhất thời.
Tiếng sét rền vang, lôi kiếp cực kỳ mạnh nhanh chóng hội tụ lại dưới bút Táng Kiếp, hình thành một phạm vi thiên kiếp trấn áp tuyệt đối cấm kỵ.
Ầm!
Ầm!
Dơi U Minh Thị Huyết tràn vào trong phạm vi táng kiếp lập tức phát nổ, hóa thành nhưng đám sương máu, dẫu vậy, bọn chúng vẫn điên cuồng tấn công hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tụ tập từ khắp bốn phương tám hướng về đây.
Dơi U Minh Thị Huyết bị giết càng ngày càng nhiều, máu chảy thành sông.
“Đi qua đó.”
Thấy Tô Minh có thể ngăn cản được dơi U Minh Thị Huyết, bọn Vương Tuyền và Vương Ngữ m lập tức vui mừng, nhanh chóng di chuyển về phía hắn.
Máu tươi đầy đất bốc lên mùi hôi thối, Tô Minh thực sự không thể chịu đựng nổi thứ mùi này.
Giết ra ngoài!
Cưỡng ép vận dụng bút Táng Kiếp sẽ không ngừng tiêu hao linh hồn, một khi tiêu hao hết sức mạnh linh hồn thì không cần dơi U Minh Thị Huyết ra tay, hắn đã tự diệt rồi.
Nhờ bút Táng Kiếp, Tô Minh tăng tốc, cưỡng ép mở ra một con đường máu.
“Tô Minh, ngươi không thể thấy chết không cứu.”
“Tô đại ca, xin huynh dẫn bọn ta theo với.”
Thấy Tô Minh giết ra ngoài, bọn Vương Ngữ m ngẩn người, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Minh sẽ rời đi một mình, lựa chọn mặc kệ bọn họ.
Máu tươi đầy đất, mùi máu tanh hôi thối làm sắc mặt bọn Vương Ngữ m cực kỳ khó coi, bọn họ không chỉ sợ chết mà hơn hết, bọn họ còn sợ bị dơi U Minh Thị Huyết ăn thịt không còn lại xác.
Hắn không thèm đếm xỉa tới bọn họ.
Thấy đối phương đã hoàn toàn đi khuất, nét mặt người nào người nấy đều lộ rõ sự tuyệt vọng, thậm chí Vương Ngữ m còn hơi dại ra, nháy mắt đã bị bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc ăn thịt.
Tô Minh đánh giết tận một phút, cuối cùng cũng thoát ra.
Hắn không hề nán lại đây, cảm nhận được trong đầu đang yếu đi, hắn lập tức nhanh chân rời đi.
Còn chuyện sống chết của Vương gia không hề liên quan gì tới hắn.
Làm người tốt? Nếu vậy thì chỉ còn nước bỏ mạng lại đây, hắn không phải thánh nhân, không đời nào lại đi cứu người không liên quan.
Sức mạnh của bút Táng Kiếp khiến Tô Minh hết sức khiếp sợ, chỉ có điều linh hồn bị hao tổn quá lớn, nếu như lúc này bị những yêu thú khác tấn công thì sẽ rắc rối to.
Tô Minh phun ra một ngụm máu, lắc đầu bất đắc dĩ, số lượng của bầy dơi U Minh Thị Huyết này quá lớn, may mà hắn có bút Táng Kiếp, nếu không rất khó thoát ra được.
Hai ngày sau.
Tô Minh dựa theo tàn đồ, cơ bản đã xác định được vị trí cụ thể, nhìn rừng cây đại thụ ngày càng rợp trời xung quanh, hắn cầm bút Táng Kiếp trên tay, sẵn sàng ứng phó với nguy hiểm bất kỳ lúc nào.
Đây đã là nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt, rất có thể hắn sẽ gặp phải yêu thú cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là yêu thú cảnh giới Ngưng Thần, nếu nói không kiêng dè thì đúng là nói dối.
“Có người.”
Bóng dáng của Tô Minh nháy mắt biến mất.
Nơi này là một khe núi nhỏ, xung quanh bị rừng cây đại thụ rậm rạp che phủ, nếu như không có động tĩnh gì khác thường thì muốn tìm ra nơi này đúng là chẳng dễ gì.
Chính giữa khe núi có mấy trăm võ giả, trên người kẻ nào kẻ nấy đều tỏa ra hơi thở lớn mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm dàn tế Thái Cổ trước mặt.
Hắn vứt bỏ tấm tàn đồ trong tay, còn tưởng là chỉ có mình mình tìm ra nơi này, giờ xem ra, mình không chỉ tới chậm một bước mà chỗ này còn tụ tập rất nhiều cường giả.
Khe núi âm u dị thường như thể địa ngục trần gian, khắp nơi chất đầy thi thể, nhất là chính giữa dàn tế Thái Cổ lại càng bốc lên những làn sương đen như tiếng chuông báo tang, từng tiếng gào thét ai oán chầm chậm vang lên trong dàn tế.
Xung quanh dàn tế Thái Cổ là những pho tượng đá, có khoảng chừng tám pho, mỗi pho tượng đá là một vị Phật Đà trong những tư thế khác nhau, đứng trên đài sen, chắp tay trước ngực như thể đang tụng niệm gì đó, sau lưng tỏa ra hào quang nhàn nhạt màu vàng, hình thành nên phong ấn như mạng nhện bao phủ cả tòa dàn tế.
“ m thanh này thật ghê tởm, nghe lâu, tim như muốn nát tan.”
“Nghe nói tám pho tượng đá này chính là trận pháp Bát Bộ Thiên Long do tám vị cường giả Phật Đà cao cấp liên thủ bài bố để trấn áp dàn tế, còn về phần trong dàn tế phong ấn thứ gì thì không ai biết.”
“Rốt cuộc ai là người phát tán tàn đồ khiến nhiều võ giả tụ tập về đây như vậy?”
Trong dàn tế Thái Cổ không ngừng vang lên từng hồi chuông tang chói tai, một hồi, hai hồi, ba hồi…
Cứ thế gõ.
Mấy trăm võ giả đứng xung quanh nghe thấy tiếng chuông tang không ngừng vang lên trong đầu, sắc mặt người nào người nấy đều rất nặng nề, bọn họ biết rõ trận pháp Bát Bộ Thiên Long rất có thể đang phong ấn một bảo vật hoặc là một sức mạnh tà ác nào đó nhưng bọn họ vẫn không cam lòng cứ thế rời đi.
Đối với võ giả, sức mạnh là chính hay tà không quan trọng, chỉ cần nắm giữ sức mạnh cường đại là được.
Nắm đấm đại biểu cho tất cả.
Sau nửa canh giờ.
Mọi người không chờ được nữa, bắt đầu hung tăng tấn công tám pho tượng đá xung quanh nhưng dưới Phật quang bao phủ, đòn tấn công của bọn họ chẳng thấm vào đâu.
Tiếng chuông tang trong dàn tế Thái Cổ càng ngân lên mạnh mẽ hơn.
Ầm ầm!
Thế nhưng, đúng lúc này, dàn tế Thái Cổ xuất hiện một dòng khí lưu cuồn cuộn hung hăng tấn công các pho tượng đá, xung quanh dàn tế xuất hiện những vết nứt, vết nứt ngày càng nhiều hơn, lan ra như mạng nhện khắp dàn tế.
Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Dàn tế Thái Cổ hoàn toàn sụp đổ.
“Thối quá.”
Mùi hôi hám ngút trời.
Tô Minh ghét bỏ ra mặt nhìn đám dơi U Minh Thị Huyết đang ùa tới từ bốn phía, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có ảo ảnh của Long Tượng vừa chạy vừa gầm rống.
“Huyết luân!”
Thấy Tô Minh đứng gần đó ngưng tụ ra huyết luân, bọn người Vương Tuyền và Vương Ngữ m trợn tròn mắt, không ai ngờ rằng, Tô Minh đã bị phế sạch huyết luân lại có thể thi triển huyết luân một lần nữa.
Đây là huyết luân gì?
Người cả Bàn U thành đều biết, huyết luân của Tô gia là kiếm, hễ là đệ tử nòng cốt thì không một ai là ngoại lệ, kể cả Tô Minh.
Hiện tại là thế nào?
Bọn họ nhìn huyết luân trên đỉnh đầu của Tô Minh, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.
Một tiếng rồng gầm, một tiếng voi rống.
Chín ảo ảnh rồng và chín ảo ảnh voi gầm rống xông ra từ huyết luân, Tô Minh thi triển Cửu Long Cửu Tượng thuật, bắt đầu hung hăng tấn công khắp xung quanh.
Cho dù có giết được dơi U Minh Thị Huyết, hắn cũng tuyệt đối không thôn phệ nó.
Loại yêu thú này thực sự quá thối, ngay cả Tô Minh cũng không chịu nổi, đành chọn từ bỏ thôn phệ.
Huyết luân Long Tượng bao phủ Tô Minh.
Rầm rầm rầm!
Bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc điên cuồng tấn công huyết luân Long Tượng, Tô Minh bị tấn công không ngừng, khóe môi từ từ rớm máu.
Ánh mắt hắn càng ngày càng nặng nề, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong tay hắn xuất hiện bút Táng Kiếp.
Món chí bảo mà Tháp Linh tặng cho hắn này có nhược điểm rất lớn, không chỉ chịu hạn chế về cảnh giới mà mỗi lần sử dụng đều sẽ hao tổn linh hồn.
Ở rừng Thiên Phạt, một khi linh hồn của hắn hao tổn, dẫn tới trọng thương, hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Hắn hội tụ linh hồn vào trong bút Táng Kiếp.
Bắt đầu quơ múa khắp xung quanh, vẽ từng nét bút một.
Nhất thời.
Tiếng sét rền vang, lôi kiếp cực kỳ mạnh nhanh chóng hội tụ lại dưới bút Táng Kiếp, hình thành một phạm vi thiên kiếp trấn áp tuyệt đối cấm kỵ.
Ầm!
Ầm!
Dơi U Minh Thị Huyết tràn vào trong phạm vi táng kiếp lập tức phát nổ, hóa thành nhưng đám sương máu, dẫu vậy, bọn chúng vẫn điên cuồng tấn công hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tụ tập từ khắp bốn phương tám hướng về đây.
Dơi U Minh Thị Huyết bị giết càng ngày càng nhiều, máu chảy thành sông.
“Đi qua đó.”
Thấy Tô Minh có thể ngăn cản được dơi U Minh Thị Huyết, bọn Vương Tuyền và Vương Ngữ m lập tức vui mừng, nhanh chóng di chuyển về phía hắn.
Máu tươi đầy đất bốc lên mùi hôi thối, Tô Minh thực sự không thể chịu đựng nổi thứ mùi này.
Giết ra ngoài!
Cưỡng ép vận dụng bút Táng Kiếp sẽ không ngừng tiêu hao linh hồn, một khi tiêu hao hết sức mạnh linh hồn thì không cần dơi U Minh Thị Huyết ra tay, hắn đã tự diệt rồi.
Nhờ bút Táng Kiếp, Tô Minh tăng tốc, cưỡng ép mở ra một con đường máu.
“Tô Minh, ngươi không thể thấy chết không cứu.”
“Tô đại ca, xin huynh dẫn bọn ta theo với.”
Thấy Tô Minh giết ra ngoài, bọn Vương Ngữ m ngẩn người, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Minh sẽ rời đi một mình, lựa chọn mặc kệ bọn họ.
Máu tươi đầy đất, mùi máu tanh hôi thối làm sắc mặt bọn Vương Ngữ m cực kỳ khó coi, bọn họ không chỉ sợ chết mà hơn hết, bọn họ còn sợ bị dơi U Minh Thị Huyết ăn thịt không còn lại xác.
Hắn không thèm đếm xỉa tới bọn họ.
Thấy đối phương đã hoàn toàn đi khuất, nét mặt người nào người nấy đều lộ rõ sự tuyệt vọng, thậm chí Vương Ngữ m còn hơi dại ra, nháy mắt đã bị bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc ăn thịt.
Tô Minh đánh giết tận một phút, cuối cùng cũng thoát ra.
Hắn không hề nán lại đây, cảm nhận được trong đầu đang yếu đi, hắn lập tức nhanh chân rời đi.
Còn chuyện sống chết của Vương gia không hề liên quan gì tới hắn.
Làm người tốt? Nếu vậy thì chỉ còn nước bỏ mạng lại đây, hắn không phải thánh nhân, không đời nào lại đi cứu người không liên quan.
Sức mạnh của bút Táng Kiếp khiến Tô Minh hết sức khiếp sợ, chỉ có điều linh hồn bị hao tổn quá lớn, nếu như lúc này bị những yêu thú khác tấn công thì sẽ rắc rối to.
Tô Minh phun ra một ngụm máu, lắc đầu bất đắc dĩ, số lượng của bầy dơi U Minh Thị Huyết này quá lớn, may mà hắn có bút Táng Kiếp, nếu không rất khó thoát ra được.
Hai ngày sau.
Tô Minh dựa theo tàn đồ, cơ bản đã xác định được vị trí cụ thể, nhìn rừng cây đại thụ ngày càng rợp trời xung quanh, hắn cầm bút Táng Kiếp trên tay, sẵn sàng ứng phó với nguy hiểm bất kỳ lúc nào.
Đây đã là nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt, rất có thể hắn sẽ gặp phải yêu thú cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là yêu thú cảnh giới Ngưng Thần, nếu nói không kiêng dè thì đúng là nói dối.
“Có người.”
Bóng dáng của Tô Minh nháy mắt biến mất.
Nơi này là một khe núi nhỏ, xung quanh bị rừng cây đại thụ rậm rạp che phủ, nếu như không có động tĩnh gì khác thường thì muốn tìm ra nơi này đúng là chẳng dễ gì.
Chính giữa khe núi có mấy trăm võ giả, trên người kẻ nào kẻ nấy đều tỏa ra hơi thở lớn mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm dàn tế Thái Cổ trước mặt.
Hắn vứt bỏ tấm tàn đồ trong tay, còn tưởng là chỉ có mình mình tìm ra nơi này, giờ xem ra, mình không chỉ tới chậm một bước mà chỗ này còn tụ tập rất nhiều cường giả.
Khe núi âm u dị thường như thể địa ngục trần gian, khắp nơi chất đầy thi thể, nhất là chính giữa dàn tế Thái Cổ lại càng bốc lên những làn sương đen như tiếng chuông báo tang, từng tiếng gào thét ai oán chầm chậm vang lên trong dàn tế.
Xung quanh dàn tế Thái Cổ là những pho tượng đá, có khoảng chừng tám pho, mỗi pho tượng đá là một vị Phật Đà trong những tư thế khác nhau, đứng trên đài sen, chắp tay trước ngực như thể đang tụng niệm gì đó, sau lưng tỏa ra hào quang nhàn nhạt màu vàng, hình thành nên phong ấn như mạng nhện bao phủ cả tòa dàn tế.
“ m thanh này thật ghê tởm, nghe lâu, tim như muốn nát tan.”
“Nghe nói tám pho tượng đá này chính là trận pháp Bát Bộ Thiên Long do tám vị cường giả Phật Đà cao cấp liên thủ bài bố để trấn áp dàn tế, còn về phần trong dàn tế phong ấn thứ gì thì không ai biết.”
“Rốt cuộc ai là người phát tán tàn đồ khiến nhiều võ giả tụ tập về đây như vậy?”
Trong dàn tế Thái Cổ không ngừng vang lên từng hồi chuông tang chói tai, một hồi, hai hồi, ba hồi…
Cứ thế gõ.
Mấy trăm võ giả đứng xung quanh nghe thấy tiếng chuông tang không ngừng vang lên trong đầu, sắc mặt người nào người nấy đều rất nặng nề, bọn họ biết rõ trận pháp Bát Bộ Thiên Long rất có thể đang phong ấn một bảo vật hoặc là một sức mạnh tà ác nào đó nhưng bọn họ vẫn không cam lòng cứ thế rời đi.
Đối với võ giả, sức mạnh là chính hay tà không quan trọng, chỉ cần nắm giữ sức mạnh cường đại là được.
Nắm đấm đại biểu cho tất cả.
Sau nửa canh giờ.
Mọi người không chờ được nữa, bắt đầu hung tăng tấn công tám pho tượng đá xung quanh nhưng dưới Phật quang bao phủ, đòn tấn công của bọn họ chẳng thấm vào đâu.
Tiếng chuông tang trong dàn tế Thái Cổ càng ngân lên mạnh mẽ hơn.
Ầm ầm!
Thế nhưng, đúng lúc này, dàn tế Thái Cổ xuất hiện một dòng khí lưu cuồn cuộn hung hăng tấn công các pho tượng đá, xung quanh dàn tế xuất hiện những vết nứt, vết nứt ngày càng nhiều hơn, lan ra như mạng nhện khắp dàn tế.
Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Dàn tế Thái Cổ hoàn toàn sụp đổ.