Chương 72
Gió thổi hiu hiu từ ban công thổi vào khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút. Xua tan cơn nóng trong người.
Hạo Phong nhắm mắt, xoa xoa tai thỏ của mình.
Cậu cảm thấy…hình như có bạn trai hơi bị tốt, quá đã.
“Trời mịa!” Tiếng chửi phát ra từ ban công bên cạnh.
Mãn Huy đột ngột nhận được điện thoại của “Sói”. Vui mừng định đem ra bán công nghe cho nó lãng mãn, nào ngờ vừa mở cửa, liếc mắt sang bên cạnh lập tức thấy Hạo Phong cũng đứng ban công cười rất chỉ là biến thái.
Hạo Phong bị tiếng chửi làm giật mình, hốt hoảng che miệng sợ có ai thấy được vết đỏ trên đó.
Hai người nhìn nhau.
“Ai vậy?” Tiếng nói phát ra từ điện thoại khiến Mãn Huy hoàn hồn. Cậu chàng nắm lấy điện thoại của mình, tạm biệt với Hạo Phong rồi lựa chọn vào phòng nghe điện thoại.
“Là anh trai em” Sau khi vào phòng. Cậu chàng trả lời.
Lăng Minh hồi tưởng lại cái gì mà mềm mềm, cái gì mà đáng yêu của Mãn Huy, mày không khỏi nhíu lại.
Anh không lầm thì mình vừa mới đọc được bài báo nào đó. Gì mà anh họ và em họ yêu nhau, em hỏi còn mang thai con thì lại càng nhíu mày chặt hơn.
“Ngày mai em rảnh?” Lăng Minh hỏi.
“Sao vậy ạ?”
“Gặp nhau”
Mãn Huy âm thầm trợn mắt.
Chuyện gặp nhau này “Sói” đề nghị khá là nhiều lần, nhưng cậu chàng thật sự vẫn chưa muốn gặp cho lắm.
Một chính là sợ “Sói” không giống những gì mình tưởng tượng. Yêu qua mạng thì cứ để nó yêu qua mạng đi. Gặp nhau thì lại sợ phá vỡ gì đó, cuối cùng là đến làm bạn qua mạng cũng không được.
Phải, hai người yêu qua mạng.
Chỉ một lần lên online trên diễn đàn bàn tán về sừng thôi mà Mãn Huy quen được Lăng Minh.
Chỉ là địa chỉ của cậu chàng vẫn giữ là Tỉnh Quế Hoa xa lắc xa lơ, vẫn chưa chuyển về đây. “Sói” sau tuần đâu tiên nhắn tin thì liền muốn gặp mặt. Nhưng Mãn Huy thì không muốn lắm, lấy hết cái cớ này đến cái cớ khác để từ chối.
“Em, ngày mai em bận rồi, em phải đi học” Mãn Huy trợn mắt nói dối.
Lăng Minh chống cằm lên bàn. Buồn bực.
“Gọi gặp mặt liền nói không rảnh, em coi tôi là cái gì? Thích thì gọi điện nói chuyện, đề nghị gặp mặt thì không cho?”
Mãn Huy ấp úng.
“Em…em xấu lắm”
“Mặc kệ”
“Em…ờm, bị…bị…tàn tật”
“Tôi mặc kệ”
“Không được đâu, nhà em…làm ăn xin”
Ba Mãn Huy đang làm việc liền hắc xì một cái rõ to.
Lăng Minh nổi hết cả gân xanh lên.
“Tôi nói tôi mặc kệ, ngày mai tôi phải gặp em cho bằng được. Gửi địa chỉ lên”
Mãn Huy thấy anh rống lên liền cảm thấy hoảng. Cậu chàng cúp điện thoại luôn.
Lăng Minh: “!!!”
Em dám!!!
…
Sáng ngày hôm sau.
Hạo Phong thức giật bởi vì cảm thấy dưới chân liên tục có người giật giật.
Cậu mở mắt ra. Thấy ở cuối giường chính là Mãn Huy.
Mãn Huy mặc một chiếc áo sơ mi màu Hồng nhạt, lưng quần nửa bỏ nữa không vào quần jean màu xanh, còn đeo một chiếc túi chéo đen, đội một cái mũ lưỡi trai. Trông…phải nói là đẹp ra phết.
“Sao vậy?” Vì mới tỉnh nên giọng cậu rất khàn. Mắt nheo nheo lại.
Mãn Huy bài ra dáng vẻ đẹp nhất. Hỏi cậu.
“Tui vầy nhìn đẹp không?”
Hạo Phong nửa hiểu nửa không nhìn một chút. Lại cảm thấy cúc áo sơ mi cài có hơi thấp. Cậu ngồi dậy, kéo thẳng áo cho cậu chàng, rồi cài thêm một cúc áo nữa.
“Rồi, đẹp rồi đó” Cậu vừa ngáp vừa nói.
“Cảm ơn nha, về nhà mua đồ ăn ngon cho cậu” Mãn Huy vui vẻ cúi xuống hôn lên má cậu một cái.
Hạo Phong cũng không cảm thấy gì lạ. Chắc đây là tập tục của Sơn Dương đi. Cậu bị hôn cũng quen rồi.
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mãn Huy thấy vậy thì vui vẻ chạy đi.
Hạo Phong mơ màng nhìn đồng hồ.
Ồ, chỉ mới có 5:45 thôi.
Không biết Mãn Huy đi đâu mà sớm quá.
Hạo Phong vẫn còn buồn ngủ. Cậu nằm xuống giường. Kéo tay Tu Kiệt rồi vòng cái tay đó qua cổ mình trước ánh mắt của anh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Khoan…
Cậu ngước mắt lên.
Tu Kiệt nhìn vào mặt cậu đăm đăm.
“A…chào buổi sáng” Cậu cười nói với anh.
“Ừm” Tu Kiệt ngồi dậy, tuyệt tình thu cánh tay mình lại, không cho cậu gối. Bước vào nhà vệ sinh.
Hạo Phong không hiểu lắm. Cậu cũng tỉnh ngủ luôn rồi, ngồi dậy làm một chút bài thể dục buổi sáng.
Cho đến khi Tu Kiệt bước ra thì anh đã đánh răng rửa mặt xong cả. Đang dựa cửa nhìn cậu làm động tác tập thể dục.
Hạo Phong không biết anh đang ở. Vẫn rất vô tư tập tành. Dù sao lâu lắm mới có một buổi thức dậy sớm như vậy mà. W?b đọc nhanh ?ại ﹛ ? ?ùm??uуện﹒?n ﹜
Cảm thấy đủ. Cậu đứng dậy. Quay lưng qua trái khiến xương kêu lên rốp rốp. Quay lưng qua phải…liền gặp gương mặt ngậm ý cười của anh.
Hạo Phong: “!!!”
“Ông đi ra sao không có tiếng!!” Cậu thẹn quá hoá giận la lên với anh.
Tu Kiệt vừa bất lực vừa buồn cười.
“Xin lỗi” Tu Kiệt bước qua chỗ cậu. Giữa đường còn đứng lại, khuỵu gối xuống làm giống hệt động tác squat của cậu.
“Aggg!!” Hạo Phong nhào tới.
Hôm nay tu phải sống mái với ông! Đừng ai cản tui hết!
Tiểu kịch trường:
Phong Hạo Hạo: “muốn khoẻ đẹp thì phải tập thể thao! Ai muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao!”
Tu Kiệt: *nâng mông cậu lên* “Em cho anh tập với, mình tập kiểu mới nhé?”
Phong Hạo Hạo: *hoảng sợ* “làm gì ạ! Tập mình đi!”
Tác giả: “chờ like~chờ đến héo mòn~~”
Hạo Phong nhắm mắt, xoa xoa tai thỏ của mình.
Cậu cảm thấy…hình như có bạn trai hơi bị tốt, quá đã.
“Trời mịa!” Tiếng chửi phát ra từ ban công bên cạnh.
Mãn Huy đột ngột nhận được điện thoại của “Sói”. Vui mừng định đem ra bán công nghe cho nó lãng mãn, nào ngờ vừa mở cửa, liếc mắt sang bên cạnh lập tức thấy Hạo Phong cũng đứng ban công cười rất chỉ là biến thái.
Hạo Phong bị tiếng chửi làm giật mình, hốt hoảng che miệng sợ có ai thấy được vết đỏ trên đó.
Hai người nhìn nhau.
“Ai vậy?” Tiếng nói phát ra từ điện thoại khiến Mãn Huy hoàn hồn. Cậu chàng nắm lấy điện thoại của mình, tạm biệt với Hạo Phong rồi lựa chọn vào phòng nghe điện thoại.
“Là anh trai em” Sau khi vào phòng. Cậu chàng trả lời.
Lăng Minh hồi tưởng lại cái gì mà mềm mềm, cái gì mà đáng yêu của Mãn Huy, mày không khỏi nhíu lại.
Anh không lầm thì mình vừa mới đọc được bài báo nào đó. Gì mà anh họ và em họ yêu nhau, em hỏi còn mang thai con thì lại càng nhíu mày chặt hơn.
“Ngày mai em rảnh?” Lăng Minh hỏi.
“Sao vậy ạ?”
“Gặp nhau”
Mãn Huy âm thầm trợn mắt.
Chuyện gặp nhau này “Sói” đề nghị khá là nhiều lần, nhưng cậu chàng thật sự vẫn chưa muốn gặp cho lắm.
Một chính là sợ “Sói” không giống những gì mình tưởng tượng. Yêu qua mạng thì cứ để nó yêu qua mạng đi. Gặp nhau thì lại sợ phá vỡ gì đó, cuối cùng là đến làm bạn qua mạng cũng không được.
Phải, hai người yêu qua mạng.
Chỉ một lần lên online trên diễn đàn bàn tán về sừng thôi mà Mãn Huy quen được Lăng Minh.
Chỉ là địa chỉ của cậu chàng vẫn giữ là Tỉnh Quế Hoa xa lắc xa lơ, vẫn chưa chuyển về đây. “Sói” sau tuần đâu tiên nhắn tin thì liền muốn gặp mặt. Nhưng Mãn Huy thì không muốn lắm, lấy hết cái cớ này đến cái cớ khác để từ chối.
“Em, ngày mai em bận rồi, em phải đi học” Mãn Huy trợn mắt nói dối.
Lăng Minh chống cằm lên bàn. Buồn bực.
“Gọi gặp mặt liền nói không rảnh, em coi tôi là cái gì? Thích thì gọi điện nói chuyện, đề nghị gặp mặt thì không cho?”
Mãn Huy ấp úng.
“Em…em xấu lắm”
“Mặc kệ”
“Em…ờm, bị…bị…tàn tật”
“Tôi mặc kệ”
“Không được đâu, nhà em…làm ăn xin”
Ba Mãn Huy đang làm việc liền hắc xì một cái rõ to.
Lăng Minh nổi hết cả gân xanh lên.
“Tôi nói tôi mặc kệ, ngày mai tôi phải gặp em cho bằng được. Gửi địa chỉ lên”
Mãn Huy thấy anh rống lên liền cảm thấy hoảng. Cậu chàng cúp điện thoại luôn.
Lăng Minh: “!!!”
Em dám!!!
…
Sáng ngày hôm sau.
Hạo Phong thức giật bởi vì cảm thấy dưới chân liên tục có người giật giật.
Cậu mở mắt ra. Thấy ở cuối giường chính là Mãn Huy.
Mãn Huy mặc một chiếc áo sơ mi màu Hồng nhạt, lưng quần nửa bỏ nữa không vào quần jean màu xanh, còn đeo một chiếc túi chéo đen, đội một cái mũ lưỡi trai. Trông…phải nói là đẹp ra phết.
“Sao vậy?” Vì mới tỉnh nên giọng cậu rất khàn. Mắt nheo nheo lại.
Mãn Huy bài ra dáng vẻ đẹp nhất. Hỏi cậu.
“Tui vầy nhìn đẹp không?”
Hạo Phong nửa hiểu nửa không nhìn một chút. Lại cảm thấy cúc áo sơ mi cài có hơi thấp. Cậu ngồi dậy, kéo thẳng áo cho cậu chàng, rồi cài thêm một cúc áo nữa.
“Rồi, đẹp rồi đó” Cậu vừa ngáp vừa nói.
“Cảm ơn nha, về nhà mua đồ ăn ngon cho cậu” Mãn Huy vui vẻ cúi xuống hôn lên má cậu một cái.
Hạo Phong cũng không cảm thấy gì lạ. Chắc đây là tập tục của Sơn Dương đi. Cậu bị hôn cũng quen rồi.
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mãn Huy thấy vậy thì vui vẻ chạy đi.
Hạo Phong mơ màng nhìn đồng hồ.
Ồ, chỉ mới có 5:45 thôi.
Không biết Mãn Huy đi đâu mà sớm quá.
Hạo Phong vẫn còn buồn ngủ. Cậu nằm xuống giường. Kéo tay Tu Kiệt rồi vòng cái tay đó qua cổ mình trước ánh mắt của anh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Khoan…
Cậu ngước mắt lên.
Tu Kiệt nhìn vào mặt cậu đăm đăm.
“A…chào buổi sáng” Cậu cười nói với anh.
“Ừm” Tu Kiệt ngồi dậy, tuyệt tình thu cánh tay mình lại, không cho cậu gối. Bước vào nhà vệ sinh.
Hạo Phong không hiểu lắm. Cậu cũng tỉnh ngủ luôn rồi, ngồi dậy làm một chút bài thể dục buổi sáng.
Cho đến khi Tu Kiệt bước ra thì anh đã đánh răng rửa mặt xong cả. Đang dựa cửa nhìn cậu làm động tác tập thể dục.
Hạo Phong không biết anh đang ở. Vẫn rất vô tư tập tành. Dù sao lâu lắm mới có một buổi thức dậy sớm như vậy mà. W?b đọc nhanh ?ại ﹛ ? ?ùm??uуện﹒?n ﹜
Cảm thấy đủ. Cậu đứng dậy. Quay lưng qua trái khiến xương kêu lên rốp rốp. Quay lưng qua phải…liền gặp gương mặt ngậm ý cười của anh.
Hạo Phong: “!!!”
“Ông đi ra sao không có tiếng!!” Cậu thẹn quá hoá giận la lên với anh.
Tu Kiệt vừa bất lực vừa buồn cười.
“Xin lỗi” Tu Kiệt bước qua chỗ cậu. Giữa đường còn đứng lại, khuỵu gối xuống làm giống hệt động tác squat của cậu.
“Aggg!!” Hạo Phong nhào tới.
Hôm nay tu phải sống mái với ông! Đừng ai cản tui hết!
Tiểu kịch trường:
Phong Hạo Hạo: “muốn khoẻ đẹp thì phải tập thể thao! Ai muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao!”
Tu Kiệt: *nâng mông cậu lên* “Em cho anh tập với, mình tập kiểu mới nhé?”
Phong Hạo Hạo: *hoảng sợ* “làm gì ạ! Tập mình đi!”
Tác giả: “chờ like~chờ đến héo mòn~~”