Chương 71
Tử Chân cắn răng cắn răng!!!
1 giờ sáng mà thằng con mình mới đi về nhà! Vậy mà còn đi về nhà với cái thằng nhóc kia!!
Ag g g g g g!!!
Vậy mà chính mình còn bị thằng nhóc đó lừa quay vòng vòng.
Mở cửa gặp Tu Kiệt bên ngoài là Tử Chân đã thấy có mùi sự việc rồi. Không ngờ là thằng này muốn xin ở lại!!!
Cái gì mà trời tối rồi, cái gì mà mới khỏi bệnh, rồi cái gì mà đôi mắt cún cưng chứ!!!
Nhất thời ông cảm thấy rung động không thôi mà tay nhanh hơn não cho vào! Bây giờ đuổi nó ra khỏi nhà có được không? Đuổi nó ra bãi rác luôn có được không?
“Chân Chân à…” Hạo Hiên đang ngủ. Mất đi nguồn nhiệt quen thuộc khiến ông khó chịu, không thể không quay lại nhìn xem.
“Chân cái gì?!! Con ông sắp bị nó nhổ đi rồi”
“Nhổ gì cũng được, lại đây anh ôm”
“Không cho!”
“Em yêu à~”
“Anh làm gì vậy! Bỏ tay ra khỏi quần em ngay!”
“Ngoan ngoan nè~”
“Hạo Hiên! A~…”
…
Mãn Huy cư nhiên là tự ôm gối đến phòng dành cho khách nằm. Tu Kiệt là người không thể lường được, nhưng cậu ta lại chắc chắn không phải là người có ý xấu. Bằng chứng chính là khi cậu ta để lại lời khuyên chân thành.
“Không được đi xa quá đâu đó, đụng vào Hạo Phong thì đừng có mà tức vì tại sao tui méc chú Hạo và chú Chân”
“Khỏi lo lắng, Hạo Phong cũng sắp lớn rồi, tới đó cũng được”
Câu trả lời này hơi kì, nhưng mà chắc là không sao đi.
Mãn Huy ngã lưng lên giường. Điện thoại trên giường cũng lập tức sáng lên.
Sói: //Em chưa ngủ?//
Cậu ta lập tức cười lên, chộp lấy điện thoại trả lời.
Huy Huy: //Vốn dĩ ngủ rồi, lại bị quấy rầy//
Sói ?/Ai?//
Huy Huy: //Là anh trai họ, đáng yêu lắm, mềm mềm jpg chó con chảy nước miếng//
…
Lăng Minh đáp lại lời Lăng Tu Kiệt nói là em trai mình hôm nay không về nhà. Anh lo sốt vó sợ nó kéo băng đi đập thằng nào đó nhưng lại nhận được lời đáp lại là.
“Em ở nhà bạn trai”
Sau đó tuyệt tình cúp máy. Lăng Minh thiếu điều muốn bay hồn lên mây.
Tìm kiếm chút sự ngọt ngào. Anh kéo vào app trò chuyện của mình, bấm vào người trò chuyện duy nhất trên đầu nhắn tin một chút.
Lại thấy tin nhắn cuối cùng đối phương gửi cho mình. Anh âm thầm nheo mắt.
Trợ lý bên cạnh nhìn gương mặt từ lo lắng chuyển sang tức giận của sếp mình thì âm thầm lau mồ hôi lau mồ hôi.
…
Hạo Phong lúc tắm ra thì là lúc Tu Kiệt đang ngồi trên ghế xoay mà mình hay ngồi. Trên tay cầm một cái áo trắng. Miệng anh cười thiếu điều muốn nức ra.
Khoan đã…
Dừng khoảng chừng là hai giây.
Cái áo trắng á?
Không phải là cái áo mà cậu cướp của anh đâu đó chứ?
Hạo Phong giật mình hoảng loạn, cậu chạy tới chỗ ánh kéo cái áo trong tay anh đi.
“Ông làm gì ạ?! Ai cho đụng vô?!!”
Khác với tâm trạng của cậu. Tu Kiệt chính là đối nghịch. Anh cười khẽ, trong mắt tràn đầy thoã mãn.
“Áo của tui mà tui cũng không được phép đụng vào hả? Hửm thỏ con?”
Hạo Phong hung hăng quăng cái áo vào tủ đồ, không muốn nghe anh nói.
“Hạo Phong” Tu Kiệt ở phía sau gọi cậu.
Nhưng cậu lại bất biến. Vẫn tiếp tục loay hoay với tủ quần áo, không muốn nói chuyện với anh.
Tu Kiệt hết cách đành bước đến chỗ cậu, anh ôm lấy cậu từ sau lưng, bóp nhẹ lên lổ tai thỏ của cậu.
“Tôi thích cậu từ lâu lắm, không cần ngại, muốn lấy bao nhiêu cũng được, lấy tôi về nhà cũng được”
Hạo Phong bị anh sáp lại nói. Cả người run rẩy lên. Gương mặt hơi nóng.
“Ai thèm lấy đồ của ông?”
“Được được, không thèm”
Tu Kiệt xoay cậu lại, anh liếm lên môi cậu, rồi tìm cách luồn lưỡi mình vào.
Tu Kiệt hôn không tốt lắm, nhưng mà làm cậu cảm thấy rất thú vị, trúc trắc như vậy mà lại rất mạnh mẽ, lưỡi của anh cũng rất mềm.
Nguồn nhiệt nóng hổi chạy vào miệng. Hạo Phong không bài xích còn rất hứng khởi, cậu mở miệng ra, thử mút một chút.
Tu Kiệt siết lấy eo cậu, để chặt vào lên tủ quần áo, lưỡi ma sát với lưỡi của cậu, mút mát hết nước bọt.
Tiếng nước vang lên nhè nhẹ giống như một liều thuốc kích thích, hai thiếu niên lại cuồng nhiệt ôm lấy nhau.
“A…ha ha…ứm, Tu Kiệt à…”
“Ừm…khó chịu?”
“Không có…cậu, cậu cà vào quần…”
Tu Kiệt ngước mắt xuống liền thấy quần cậu phồng lên thành một túp lều nhỏ.
Anh cư nhiên cũng có một túp lều của mình.
Hạo Phong tò mò nhìn túp lều của anh, hơi…hơi bị to thì phải.
Nhìn gương mặt đỏ bừng lại không sợ chết mà nhìn loạn của cậu. Tu Kiệt thật sức nghẹn muốn chết.
Câu nhân quá rồi…
“Cậu lấy đồ đi, tôi phải tắm, cậu…ngồi hứng gió một chút, mặt nóng quá” Anh đưa tay lên mặt cậu, bóp nhẹ.
Hạo Phong gật đầu, hai người thật sự không thể làm nữa.
Sinh Nhật của anh sắp tới rồi. Nhưng sinh nhay của cậu phải chờ qua tết.
Cậu thật sự hận tại sao mình không lớn nhanh hơn một chút chứ.
“Nghĩ gì vậy? Không lấy đồ sao? Hay là muốn em đây giúp anh hở? Anh thỏ con?” Tu Kiệt cười lên trêu đùa cậu.
Cậu hết hận rồi, bây giờ cậu hận chính là tại sao sinh Nhật của mình không dời ra thành cuối năm sau luôn đi!!
Cái đồ miệng…miệng biến thái!
1 giờ sáng mà thằng con mình mới đi về nhà! Vậy mà còn đi về nhà với cái thằng nhóc kia!!
Ag g g g g g!!!
Vậy mà chính mình còn bị thằng nhóc đó lừa quay vòng vòng.
Mở cửa gặp Tu Kiệt bên ngoài là Tử Chân đã thấy có mùi sự việc rồi. Không ngờ là thằng này muốn xin ở lại!!!
Cái gì mà trời tối rồi, cái gì mà mới khỏi bệnh, rồi cái gì mà đôi mắt cún cưng chứ!!!
Nhất thời ông cảm thấy rung động không thôi mà tay nhanh hơn não cho vào! Bây giờ đuổi nó ra khỏi nhà có được không? Đuổi nó ra bãi rác luôn có được không?
“Chân Chân à…” Hạo Hiên đang ngủ. Mất đi nguồn nhiệt quen thuộc khiến ông khó chịu, không thể không quay lại nhìn xem.
“Chân cái gì?!! Con ông sắp bị nó nhổ đi rồi”
“Nhổ gì cũng được, lại đây anh ôm”
“Không cho!”
“Em yêu à~”
“Anh làm gì vậy! Bỏ tay ra khỏi quần em ngay!”
“Ngoan ngoan nè~”
“Hạo Hiên! A~…”
…
Mãn Huy cư nhiên là tự ôm gối đến phòng dành cho khách nằm. Tu Kiệt là người không thể lường được, nhưng cậu ta lại chắc chắn không phải là người có ý xấu. Bằng chứng chính là khi cậu ta để lại lời khuyên chân thành.
“Không được đi xa quá đâu đó, đụng vào Hạo Phong thì đừng có mà tức vì tại sao tui méc chú Hạo và chú Chân”
“Khỏi lo lắng, Hạo Phong cũng sắp lớn rồi, tới đó cũng được”
Câu trả lời này hơi kì, nhưng mà chắc là không sao đi.
Mãn Huy ngã lưng lên giường. Điện thoại trên giường cũng lập tức sáng lên.
Sói: //Em chưa ngủ?//
Cậu ta lập tức cười lên, chộp lấy điện thoại trả lời.
Huy Huy: //Vốn dĩ ngủ rồi, lại bị quấy rầy//
Sói ?/Ai?//
Huy Huy: //Là anh trai họ, đáng yêu lắm, mềm mềm jpg chó con chảy nước miếng//
…
Lăng Minh đáp lại lời Lăng Tu Kiệt nói là em trai mình hôm nay không về nhà. Anh lo sốt vó sợ nó kéo băng đi đập thằng nào đó nhưng lại nhận được lời đáp lại là.
“Em ở nhà bạn trai”
Sau đó tuyệt tình cúp máy. Lăng Minh thiếu điều muốn bay hồn lên mây.
Tìm kiếm chút sự ngọt ngào. Anh kéo vào app trò chuyện của mình, bấm vào người trò chuyện duy nhất trên đầu nhắn tin một chút.
Lại thấy tin nhắn cuối cùng đối phương gửi cho mình. Anh âm thầm nheo mắt.
Trợ lý bên cạnh nhìn gương mặt từ lo lắng chuyển sang tức giận của sếp mình thì âm thầm lau mồ hôi lau mồ hôi.
…
Hạo Phong lúc tắm ra thì là lúc Tu Kiệt đang ngồi trên ghế xoay mà mình hay ngồi. Trên tay cầm một cái áo trắng. Miệng anh cười thiếu điều muốn nức ra.
Khoan đã…
Dừng khoảng chừng là hai giây.
Cái áo trắng á?
Không phải là cái áo mà cậu cướp của anh đâu đó chứ?
Hạo Phong giật mình hoảng loạn, cậu chạy tới chỗ ánh kéo cái áo trong tay anh đi.
“Ông làm gì ạ?! Ai cho đụng vô?!!”
Khác với tâm trạng của cậu. Tu Kiệt chính là đối nghịch. Anh cười khẽ, trong mắt tràn đầy thoã mãn.
“Áo của tui mà tui cũng không được phép đụng vào hả? Hửm thỏ con?”
Hạo Phong hung hăng quăng cái áo vào tủ đồ, không muốn nghe anh nói.
“Hạo Phong” Tu Kiệt ở phía sau gọi cậu.
Nhưng cậu lại bất biến. Vẫn tiếp tục loay hoay với tủ quần áo, không muốn nói chuyện với anh.
Tu Kiệt hết cách đành bước đến chỗ cậu, anh ôm lấy cậu từ sau lưng, bóp nhẹ lên lổ tai thỏ của cậu.
“Tôi thích cậu từ lâu lắm, không cần ngại, muốn lấy bao nhiêu cũng được, lấy tôi về nhà cũng được”
Hạo Phong bị anh sáp lại nói. Cả người run rẩy lên. Gương mặt hơi nóng.
“Ai thèm lấy đồ của ông?”
“Được được, không thèm”
Tu Kiệt xoay cậu lại, anh liếm lên môi cậu, rồi tìm cách luồn lưỡi mình vào.
Tu Kiệt hôn không tốt lắm, nhưng mà làm cậu cảm thấy rất thú vị, trúc trắc như vậy mà lại rất mạnh mẽ, lưỡi của anh cũng rất mềm.
Nguồn nhiệt nóng hổi chạy vào miệng. Hạo Phong không bài xích còn rất hứng khởi, cậu mở miệng ra, thử mút một chút.
Tu Kiệt siết lấy eo cậu, để chặt vào lên tủ quần áo, lưỡi ma sát với lưỡi của cậu, mút mát hết nước bọt.
Tiếng nước vang lên nhè nhẹ giống như một liều thuốc kích thích, hai thiếu niên lại cuồng nhiệt ôm lấy nhau.
“A…ha ha…ứm, Tu Kiệt à…”
“Ừm…khó chịu?”
“Không có…cậu, cậu cà vào quần…”
Tu Kiệt ngước mắt xuống liền thấy quần cậu phồng lên thành một túp lều nhỏ.
Anh cư nhiên cũng có một túp lều của mình.
Hạo Phong tò mò nhìn túp lều của anh, hơi…hơi bị to thì phải.
Nhìn gương mặt đỏ bừng lại không sợ chết mà nhìn loạn của cậu. Tu Kiệt thật sức nghẹn muốn chết.
Câu nhân quá rồi…
“Cậu lấy đồ đi, tôi phải tắm, cậu…ngồi hứng gió một chút, mặt nóng quá” Anh đưa tay lên mặt cậu, bóp nhẹ.
Hạo Phong gật đầu, hai người thật sự không thể làm nữa.
Sinh Nhật của anh sắp tới rồi. Nhưng sinh nhay của cậu phải chờ qua tết.
Cậu thật sự hận tại sao mình không lớn nhanh hơn một chút chứ.
“Nghĩ gì vậy? Không lấy đồ sao? Hay là muốn em đây giúp anh hở? Anh thỏ con?” Tu Kiệt cười lên trêu đùa cậu.
Cậu hết hận rồi, bây giờ cậu hận chính là tại sao sinh Nhật của mình không dời ra thành cuối năm sau luôn đi!!
Cái đồ miệng…miệng biến thái!