Chương 63
Đại khái là không nghĩ Tu Kiệt có thể nói đến bước này khi đang ở trong lớp, Hạo Phong trực tiếp hoảng loạn.
Lúc cậu hoang mang ngước lên nhìn anh thì Tu Kiệt chậm rãi nở nụ cười nhẹ, giống như trêu chọc, lại làm lòng người thêm ngứa ngáy!
Anh bây giờ chính là đang trêu chọc cậu.
Hạo Phong cảm thấy mình bị anh quay giống như cái chong chóng trước gió, hoàn toàn ngu ngơ. Giống như tên ngốc lần đầu biết yêu.
Mặc dù cậu là lần đầu biết yêu thật.
Nhưng cậu không muốn bị trêu chọc như vậy chút nào! Quá mất mặt đi!
Cậu liếc mắt trừng anh.
Cái miệng chết tiệt đó!
Cậu chỉ hận không thể nhéo cái miệng đó xuống, hung hăng đánh trả.
Tu Kiệt nhìn cậu cười khẽ, dụi dụi lấy chân cậu.
“Chiều cúp an ninh quốc phòng nhé, dẫn cậu đi chơi”
Hạo Phong bĩu môi, thế mà gật đầu thật.
Giận thì giận như đi chơi vẫn phải đi!
“Nhưng họp phụ huynh thì sao? Lỡ bị báo cáo thì thế nào?” Cậu vẫn là lần đầu chuồn đi yêu đương giống thế này, thật sự rất sợ người khác bắt gặp, trong lòng hơi lo lắng.
“Không sợ, có tôi mà”
Anh đáp.
…
Bây giờ thì cậu biết tại sao anh không sợ rồi.
Vừa tập hợp lớp chuẩn bị tập an ninh quốc phòng thì Tu Kiệt đột ngột ngã xuống cả mặt tái xanh, thậm chí người còn co giật.
Hạo Phong cảm thấy hồn vía mình một phát bay lên mây chơi với thiên thần. Vội vàng đến đỡ lấy anh.
Các bạn học thay nhau rót nước vào miệng anh, sợ anh thiếu nước chết khô.
Giáo viên an ninh quốc phòng cũng tá hỏa.
Tu Kiệt cố gắng mở mắt ra. Miệng hé nói là muốn về nhà. Giáo viên lập tức gật đầu giống như gà mổ thóc. Bây giờ anh có nói anh muốn lên trăng chơi với chị Hằng ông cũng chịu.
Thế là anh được về. Còn cậu thì quang minh chính đại lấy cái cớ đưa anh về.
Lúc leo lên xe của Tu Kiệt. Hạo Phong vẫn còn đang vô cùng ngơ ngác.
“Sao vậy? Thấy tôi diễn có hay không?” Anh chống cằm lên vô lăng nhìn cậu rồi hỏi.
“Hay cái nỗi gì?!” Cậu vẫn còn hốt hoảng, lập tức bác bỏ anh, đánh khẽ vào gương mặt đang huênh hoang của anh.
Tu Kiệt cười ha ha, đề chân ga chuẩn bị xuất phát.
“Đi đâu vậy?” Hạo Phong hỏi.
“Đi tới Tĩnh Lỵ, chở cậu tới khu vui chơi giải trí mới mở” Anh đáp.
“Trong đó có cái gì?” Cậu lấy bánh ra từ trong ngăn tủ trong xe. Vừa ăn vừa nói.
“Có nhà hơi, có xe ngựa, có máy gắp thú bông, có tàu lượn…”
“Đủ rồi, trong khu vui chơi mấy cái đó cái nào cũng có mà, ý tui hỏi là có cái gì đặc sắc hơn cái đó nữa không?”
“Có thể đi chung với bạn trai?”
“Im lặng luôn đi”
“Haha!”
…
Buổi chiều có phần se lạnh hơn buổi sáng rất nhiều.
Hạo Phong chống cự với cái lạnh bước ra khỏi xe. Cậu thử thờ một hơi thật dài.
Ô, may quá, còn chưa thở ra khói.
Trên vai đáp xuống một cái áo khoác đen rộng.
Hạo Phong quay sang nhìn Tu Kiệt bây giờ chỉ mặc còn có một chiếc áo len cổ cao.
“Không lạnh hả?” Cậu hỏi.
“Lạnh muốn chết” Tu Kiệt vừa nói xong liền lao vào người cậu, cọ xát tìm hơi ấm.
“Buông ra! Nhột quá haha!”
Xà quần một chút. Sau đó hai người liền yên tĩnh lại. Bất quá vẫn dính xát vào nhau như vậy. Nhưng chắc nếu có người đi qua cũng chỉ tưởng lại anh em chí cốt mà thôi.
Hai người đi giữa dòng phố, chen chúc nhau từng bước chân, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, lại tách ra, lại va chạm. Khiến đáy lòng dường như dâng lên một cảm giác thích thú.
Hạo Phong kéo Tu Kiệt vào một quầy phóng phi tiêu nhỏ.
50 ngàn 3 phi tiêu. Phóng trúng một cái bong bóng thưởng một chai nước ngọt, phóng trúng hai cái bong bóng thưởng một lốc nước ngọt được tự chọn. Phóng trúng ba cái bong bóng thì được một con gấu lông lớn.
“Muốn con gấu bông đó hả?”
Tu Kiệt chỉ cậu cái con gấu, hình như là gấu trúc, đôi mắt thâm đen, đôi mắt cũng là hạt đậu đen thui…trông như mất ngủ mấy chục năm rồi vậy. Toát lên một vẻ lười biếng.
Phải nói. Con gấu này thật là xấu, xấu đến mức nổi bật cực kỳ, nhìn vào giữa chồng gấu xinh xẻo thì nó chính là khoảng lặng bắt mắt nhất.
Hạo Phong thở dài, đôi mắt nhìn anh đầu sự kì thị.
“Gấu bông không ăn được. Tui muốn cái lốc nước kia kìa, với lại…nó xấu như vậy cậu không thấy hả?”
“Xấu cái gì? Tôi thấy dễ thương lắm mà, lấy cho cậu, nhé?”
Anh chưa đợi cậu gật đầu liền bỏ ra 50 ngàn tiền lấy ba cái phi tiêu.
“Trúng không đó?” Hạo Phong ở một bên nhìn, đột nhiên có cảm giác rất giống ba trẻ trông con trai.
Tu Kiệt trực tiếp dùng hành động cho cậu thấy.
Anh nâng tay, nhắm một mắt lại ngắm vào một cái bong bóng màu hồng gần con gấu đó nhất.
Hành động soái ca này của anh thu hút không ít ánh nhìn của các bạn nữ gần đó. Bất giác có không ít cặp mắt dừng lại gần anh.
Tu Kiệt ổn định hơi thở. Phóng!
Phi tiêu lao thẳng về phía trước. Chạm vào bỏ quá bóng màu hồng, sau đó…không đâm thủng được, phi tiêu bị bật ra, quả bóng chẳng chút nào trầy xước.
Hạo Phong: “…”
Lúc cậu hoang mang ngước lên nhìn anh thì Tu Kiệt chậm rãi nở nụ cười nhẹ, giống như trêu chọc, lại làm lòng người thêm ngứa ngáy!
Anh bây giờ chính là đang trêu chọc cậu.
Hạo Phong cảm thấy mình bị anh quay giống như cái chong chóng trước gió, hoàn toàn ngu ngơ. Giống như tên ngốc lần đầu biết yêu.
Mặc dù cậu là lần đầu biết yêu thật.
Nhưng cậu không muốn bị trêu chọc như vậy chút nào! Quá mất mặt đi!
Cậu liếc mắt trừng anh.
Cái miệng chết tiệt đó!
Cậu chỉ hận không thể nhéo cái miệng đó xuống, hung hăng đánh trả.
Tu Kiệt nhìn cậu cười khẽ, dụi dụi lấy chân cậu.
“Chiều cúp an ninh quốc phòng nhé, dẫn cậu đi chơi”
Hạo Phong bĩu môi, thế mà gật đầu thật.
Giận thì giận như đi chơi vẫn phải đi!
“Nhưng họp phụ huynh thì sao? Lỡ bị báo cáo thì thế nào?” Cậu vẫn là lần đầu chuồn đi yêu đương giống thế này, thật sự rất sợ người khác bắt gặp, trong lòng hơi lo lắng.
“Không sợ, có tôi mà”
Anh đáp.
…
Bây giờ thì cậu biết tại sao anh không sợ rồi.
Vừa tập hợp lớp chuẩn bị tập an ninh quốc phòng thì Tu Kiệt đột ngột ngã xuống cả mặt tái xanh, thậm chí người còn co giật.
Hạo Phong cảm thấy hồn vía mình một phát bay lên mây chơi với thiên thần. Vội vàng đến đỡ lấy anh.
Các bạn học thay nhau rót nước vào miệng anh, sợ anh thiếu nước chết khô.
Giáo viên an ninh quốc phòng cũng tá hỏa.
Tu Kiệt cố gắng mở mắt ra. Miệng hé nói là muốn về nhà. Giáo viên lập tức gật đầu giống như gà mổ thóc. Bây giờ anh có nói anh muốn lên trăng chơi với chị Hằng ông cũng chịu.
Thế là anh được về. Còn cậu thì quang minh chính đại lấy cái cớ đưa anh về.
Lúc leo lên xe của Tu Kiệt. Hạo Phong vẫn còn đang vô cùng ngơ ngác.
“Sao vậy? Thấy tôi diễn có hay không?” Anh chống cằm lên vô lăng nhìn cậu rồi hỏi.
“Hay cái nỗi gì?!” Cậu vẫn còn hốt hoảng, lập tức bác bỏ anh, đánh khẽ vào gương mặt đang huênh hoang của anh.
Tu Kiệt cười ha ha, đề chân ga chuẩn bị xuất phát.
“Đi đâu vậy?” Hạo Phong hỏi.
“Đi tới Tĩnh Lỵ, chở cậu tới khu vui chơi giải trí mới mở” Anh đáp.
“Trong đó có cái gì?” Cậu lấy bánh ra từ trong ngăn tủ trong xe. Vừa ăn vừa nói.
“Có nhà hơi, có xe ngựa, có máy gắp thú bông, có tàu lượn…”
“Đủ rồi, trong khu vui chơi mấy cái đó cái nào cũng có mà, ý tui hỏi là có cái gì đặc sắc hơn cái đó nữa không?”
“Có thể đi chung với bạn trai?”
“Im lặng luôn đi”
“Haha!”
…
Buổi chiều có phần se lạnh hơn buổi sáng rất nhiều.
Hạo Phong chống cự với cái lạnh bước ra khỏi xe. Cậu thử thờ một hơi thật dài.
Ô, may quá, còn chưa thở ra khói.
Trên vai đáp xuống một cái áo khoác đen rộng.
Hạo Phong quay sang nhìn Tu Kiệt bây giờ chỉ mặc còn có một chiếc áo len cổ cao.
“Không lạnh hả?” Cậu hỏi.
“Lạnh muốn chết” Tu Kiệt vừa nói xong liền lao vào người cậu, cọ xát tìm hơi ấm.
“Buông ra! Nhột quá haha!”
Xà quần một chút. Sau đó hai người liền yên tĩnh lại. Bất quá vẫn dính xát vào nhau như vậy. Nhưng chắc nếu có người đi qua cũng chỉ tưởng lại anh em chí cốt mà thôi.
Hai người đi giữa dòng phố, chen chúc nhau từng bước chân, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, lại tách ra, lại va chạm. Khiến đáy lòng dường như dâng lên một cảm giác thích thú.
Hạo Phong kéo Tu Kiệt vào một quầy phóng phi tiêu nhỏ.
50 ngàn 3 phi tiêu. Phóng trúng một cái bong bóng thưởng một chai nước ngọt, phóng trúng hai cái bong bóng thưởng một lốc nước ngọt được tự chọn. Phóng trúng ba cái bong bóng thì được một con gấu lông lớn.
“Muốn con gấu bông đó hả?”
Tu Kiệt chỉ cậu cái con gấu, hình như là gấu trúc, đôi mắt thâm đen, đôi mắt cũng là hạt đậu đen thui…trông như mất ngủ mấy chục năm rồi vậy. Toát lên một vẻ lười biếng.
Phải nói. Con gấu này thật là xấu, xấu đến mức nổi bật cực kỳ, nhìn vào giữa chồng gấu xinh xẻo thì nó chính là khoảng lặng bắt mắt nhất.
Hạo Phong thở dài, đôi mắt nhìn anh đầu sự kì thị.
“Gấu bông không ăn được. Tui muốn cái lốc nước kia kìa, với lại…nó xấu như vậy cậu không thấy hả?”
“Xấu cái gì? Tôi thấy dễ thương lắm mà, lấy cho cậu, nhé?”
Anh chưa đợi cậu gật đầu liền bỏ ra 50 ngàn tiền lấy ba cái phi tiêu.
“Trúng không đó?” Hạo Phong ở một bên nhìn, đột nhiên có cảm giác rất giống ba trẻ trông con trai.
Tu Kiệt trực tiếp dùng hành động cho cậu thấy.
Anh nâng tay, nhắm một mắt lại ngắm vào một cái bong bóng màu hồng gần con gấu đó nhất.
Hành động soái ca này của anh thu hút không ít ánh nhìn của các bạn nữ gần đó. Bất giác có không ít cặp mắt dừng lại gần anh.
Tu Kiệt ổn định hơi thở. Phóng!
Phi tiêu lao thẳng về phía trước. Chạm vào bỏ quá bóng màu hồng, sau đó…không đâm thủng được, phi tiêu bị bật ra, quả bóng chẳng chút nào trầy xước.
Hạo Phong: “…”