Chương 62
Hạo Phong…không muốn đi học chút nào!
Nếu không phải vì ngày hôm qua ấm đầu nói “tạm biệt bạn trai” thì giờ cậu cũng chẳng phải xoắn xoắn xuýt xuýt giống như thế này.
Nhưng cuối cùng nên đến cũng phải đến thôi.
Đã vậy cậu còn đến sớm nữa mới ghê.
Tâm đã nói là rất ngại ngùng, nhưng thân lại không nhịn được mà hoạt động.
Tu Kiệt luôn đến lớp sớm, anh cũng không phải vì siêng năng gì, chỉ là giáo viên thường nhờ anh một số việc, thế nên phải luôn đến sớm để nhận việc làm.
Hôm nay cố tình mua hai phần ăn sáng, là súp cua ở gần cổng trường, nghe nói rất ngon nên anh liền mua, muốn cho cậu thử.
Hạo Phong vào lớp.
Bây giờ lớp đã vào ít người hơn nhiều. Cũng phải, thi cuối kì xong rồi, cũng sắp đến Tết, chẳng ai muốn đi học sớm cả.
Ngoại trừ cái người vừa có bạn trai như cậu.
Ngồi xuống bàn, cậu chính là gương mặt không tỏ ra vẻ gì đặc biệt, nhưng trong tim đã đập loạn hết cả lên rồi!
“Ăn sáng chưa?” Tu Kiệt hỏi cậu.
Hạo Phong nhắm mắt nhớ lại bản thân đã ăn sáng chưa. Từ lúc mới thức tới giờ cậu cứ lâng lâng lên, bây giờ lại chẳng nhớ gì cả.
Đến khi não của cậu cảm thấy cậu phản ứng quá chậm chạp. Lập tức truyền tín hiệu xuống dưới.
Bụng bất chợt ọt ọt lên vài tiếng.
Hạo Phong: “…”
Quê là quê là quê chúng mình quê nhiều…
Quê là quê là quê chúng mình quê quá…
Cậu bất chợt nhớ tới đoạn nhạc vừa lướt trúng trên Facebook hồi tối. Cậu bây giờ giống như chính là nhân vật chính của bài nhạc này vậy.
Tu Kiệt thấy cậu ngại đến mức mặt đỏ tai hồng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, đến cái nét muốn giấu mặt đi làm như chưa có chuyện gì cũng rất hợp với gu của anh.
Thật sự quá tuyệt vời, quá hoàn hảo, anh yêu mất.
Cười khẽ một tiếng. Tu Kiệt lấy từ hộc bàn ra hai hộp súp cua còn nóng hôi hổi đặt lên bàn.
“Nếu như chưa ăn thì bây giờ ăn nhé”
Hạo Phong gật đầu, cầm lấy muỗng dùng một lần bằng gương mặt tôi chẳng còn gì, cũng chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa
Tu Kiệt vừa nhìn cậu vừa húp một muỗng. Không biết có phải là vì có hiệu ứng “bạn trai” hay không mà phần súp này ngon ngoài sức tưởng tượng.
Hạo Phong thì cứ bị nhìn đến sắp bốc hơi.
Ăn thì ăn đi làm gì nhìn người ta quài!
“Tu Kiệt…đừng nhìn nữa” Cậu thấp giọng nhắc nhở.
Trong lớp cũng có lác đác vài người. Tuy một là ngủ, hai là bấm điện thoại nhưng với cái nét thân thân mật mật nhìn cậu như vậy, người khác khó mà không nghi ngờ.
Tu Kiệt khó khăn dời mắt, nhưng một lúc lại tiếp tục nhìn.
Cậu bực bội lấy tay xoay mặt anh đi thì cũng chỉ được một lúc, sau đó cư nhiên lại nhìn nữa!!!
Hạo Phong cảm thấy người bạn trai này của mình thật là hết cứu.
Cậu không một tay xuống gầm bàn, lần mò xuống vỗ vỗ lên đùi anh.
Tu Kiệt cũng luồn một tay của mình xuống, nắm lấy tay cậu.
Cái cảm giác này…
Assss! Kích thích quá…
Cứ thế vừa ăn vừa nắm, chỗ hai người giống như có bong bóng màu hồng bay lên.
…
Lại là tiết thể dục đáng chết.
Hạo Phong nằm nhoài người lên cây, thật sự chẳng muốn động đậy chút nào.
Trời hơi se lạnh, bắt chạy hai vòng thì thôi đi, còn phải gập bụng 50 lần.
Làm xong hết cậu liền cảm thấy cực kỳ buồn ngủ!
“Tao ngủ một chút, có gì gọi tao dậy nhé” Tân Nhiên ra hiệu cho cậu và Thanh Dương, cậu chàng cảm thấy cái thời tiết này sắp giết chết mình, hai mắt liên tục dính vào nhau, không thể tách ra được.
Hạo Phong ùa một tiếng, lại chẳng thấy Thanh Dương trả lời, cậu hơi bật người dậy thì thấy Trương Thanh Dương cũng đã ngủ mất lúc nào. Bây giờ Tân Nhiên đang tiến đến ôm lấy cậu ta mà ngủ.
Không biết là mình đã là gay hay tại hành động của hai người này thật sự thân mật. Cậu cảm thấy có chút mất tự nhiên rời mắt.
Hai thằng đực rựa ôm nhau ngủ thôi mà, có gì đâu. Hai người này cũng là bạn của mình đó thôi. Tụi nó thiếu gì lúc ôm như vậy chứ.
Đang nghĩ. Phía sau lập tức truyền đến một nguồn nhiệt nóng chảy khác.
Tu Kiệt dựa lưng mình vào lưng cậu. Mệt mỏi nhắm mắt.
Trời lạnh lại vừa vận động xong, là ai cũng cảm thấy buồn ngủ thôi, kể cả học bá cũng vậy.
“Thứ bảy sẽ họp phụ huynh, thành tích cũng công bố, cậu có định dẫn tôi đi đâu chơi không?” Tu Kiệt hỏi cậu.
“Dẫn đi chơi cái gì? Cậu…cậu tỏ tình trước, không mời tôi đi chơi còn bắt tôi mời cậu” Hạo Phong bĩu bĩu môi.
Tu Kiệt cười lên. Cảm giác thân nhiệt trên người anh đều đang thấm vào cơ thể cậu qua lớp quần áo, vào trong cơ thể.
“Lúc trước kì thi, không phải cậu chơi bóng thua thôi sao?” Anh thoải mái nói.
“Thì sao? Cậu cũng không nói cậu thua thì tôi phải dẫn cậu đi chơi còn gì? Cái cớ này không được, lấy cái khác đi lớp trưởng à…” Cậu đáp lại không thương tiếc.
“Cái cớ gì đây, vậy…bạn trai à, lấy cái cớ muốn hẹn hò với cậu có được không?”
Hạo Phong giống như bị nướng chín!
Nếu không phải vì ngày hôm qua ấm đầu nói “tạm biệt bạn trai” thì giờ cậu cũng chẳng phải xoắn xoắn xuýt xuýt giống như thế này.
Nhưng cuối cùng nên đến cũng phải đến thôi.
Đã vậy cậu còn đến sớm nữa mới ghê.
Tâm đã nói là rất ngại ngùng, nhưng thân lại không nhịn được mà hoạt động.
Tu Kiệt luôn đến lớp sớm, anh cũng không phải vì siêng năng gì, chỉ là giáo viên thường nhờ anh một số việc, thế nên phải luôn đến sớm để nhận việc làm.
Hôm nay cố tình mua hai phần ăn sáng, là súp cua ở gần cổng trường, nghe nói rất ngon nên anh liền mua, muốn cho cậu thử.
Hạo Phong vào lớp.
Bây giờ lớp đã vào ít người hơn nhiều. Cũng phải, thi cuối kì xong rồi, cũng sắp đến Tết, chẳng ai muốn đi học sớm cả.
Ngoại trừ cái người vừa có bạn trai như cậu.
Ngồi xuống bàn, cậu chính là gương mặt không tỏ ra vẻ gì đặc biệt, nhưng trong tim đã đập loạn hết cả lên rồi!
“Ăn sáng chưa?” Tu Kiệt hỏi cậu.
Hạo Phong nhắm mắt nhớ lại bản thân đã ăn sáng chưa. Từ lúc mới thức tới giờ cậu cứ lâng lâng lên, bây giờ lại chẳng nhớ gì cả.
Đến khi não của cậu cảm thấy cậu phản ứng quá chậm chạp. Lập tức truyền tín hiệu xuống dưới.
Bụng bất chợt ọt ọt lên vài tiếng.
Hạo Phong: “…”
Quê là quê là quê chúng mình quê nhiều…
Quê là quê là quê chúng mình quê quá…
Cậu bất chợt nhớ tới đoạn nhạc vừa lướt trúng trên Facebook hồi tối. Cậu bây giờ giống như chính là nhân vật chính của bài nhạc này vậy.
Tu Kiệt thấy cậu ngại đến mức mặt đỏ tai hồng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, đến cái nét muốn giấu mặt đi làm như chưa có chuyện gì cũng rất hợp với gu của anh.
Thật sự quá tuyệt vời, quá hoàn hảo, anh yêu mất.
Cười khẽ một tiếng. Tu Kiệt lấy từ hộc bàn ra hai hộp súp cua còn nóng hôi hổi đặt lên bàn.
“Nếu như chưa ăn thì bây giờ ăn nhé”
Hạo Phong gật đầu, cầm lấy muỗng dùng một lần bằng gương mặt tôi chẳng còn gì, cũng chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa
Tu Kiệt vừa nhìn cậu vừa húp một muỗng. Không biết có phải là vì có hiệu ứng “bạn trai” hay không mà phần súp này ngon ngoài sức tưởng tượng.
Hạo Phong thì cứ bị nhìn đến sắp bốc hơi.
Ăn thì ăn đi làm gì nhìn người ta quài!
“Tu Kiệt…đừng nhìn nữa” Cậu thấp giọng nhắc nhở.
Trong lớp cũng có lác đác vài người. Tuy một là ngủ, hai là bấm điện thoại nhưng với cái nét thân thân mật mật nhìn cậu như vậy, người khác khó mà không nghi ngờ.
Tu Kiệt khó khăn dời mắt, nhưng một lúc lại tiếp tục nhìn.
Cậu bực bội lấy tay xoay mặt anh đi thì cũng chỉ được một lúc, sau đó cư nhiên lại nhìn nữa!!!
Hạo Phong cảm thấy người bạn trai này của mình thật là hết cứu.
Cậu không một tay xuống gầm bàn, lần mò xuống vỗ vỗ lên đùi anh.
Tu Kiệt cũng luồn một tay của mình xuống, nắm lấy tay cậu.
Cái cảm giác này…
Assss! Kích thích quá…
Cứ thế vừa ăn vừa nắm, chỗ hai người giống như có bong bóng màu hồng bay lên.
…
Lại là tiết thể dục đáng chết.
Hạo Phong nằm nhoài người lên cây, thật sự chẳng muốn động đậy chút nào.
Trời hơi se lạnh, bắt chạy hai vòng thì thôi đi, còn phải gập bụng 50 lần.
Làm xong hết cậu liền cảm thấy cực kỳ buồn ngủ!
“Tao ngủ một chút, có gì gọi tao dậy nhé” Tân Nhiên ra hiệu cho cậu và Thanh Dương, cậu chàng cảm thấy cái thời tiết này sắp giết chết mình, hai mắt liên tục dính vào nhau, không thể tách ra được.
Hạo Phong ùa một tiếng, lại chẳng thấy Thanh Dương trả lời, cậu hơi bật người dậy thì thấy Trương Thanh Dương cũng đã ngủ mất lúc nào. Bây giờ Tân Nhiên đang tiến đến ôm lấy cậu ta mà ngủ.
Không biết là mình đã là gay hay tại hành động của hai người này thật sự thân mật. Cậu cảm thấy có chút mất tự nhiên rời mắt.
Hai thằng đực rựa ôm nhau ngủ thôi mà, có gì đâu. Hai người này cũng là bạn của mình đó thôi. Tụi nó thiếu gì lúc ôm như vậy chứ.
Đang nghĩ. Phía sau lập tức truyền đến một nguồn nhiệt nóng chảy khác.
Tu Kiệt dựa lưng mình vào lưng cậu. Mệt mỏi nhắm mắt.
Trời lạnh lại vừa vận động xong, là ai cũng cảm thấy buồn ngủ thôi, kể cả học bá cũng vậy.
“Thứ bảy sẽ họp phụ huynh, thành tích cũng công bố, cậu có định dẫn tôi đi đâu chơi không?” Tu Kiệt hỏi cậu.
“Dẫn đi chơi cái gì? Cậu…cậu tỏ tình trước, không mời tôi đi chơi còn bắt tôi mời cậu” Hạo Phong bĩu bĩu môi.
Tu Kiệt cười lên. Cảm giác thân nhiệt trên người anh đều đang thấm vào cơ thể cậu qua lớp quần áo, vào trong cơ thể.
“Lúc trước kì thi, không phải cậu chơi bóng thua thôi sao?” Anh thoải mái nói.
“Thì sao? Cậu cũng không nói cậu thua thì tôi phải dẫn cậu đi chơi còn gì? Cái cớ này không được, lấy cái khác đi lớp trưởng à…” Cậu đáp lại không thương tiếc.
“Cái cớ gì đây, vậy…bạn trai à, lấy cái cớ muốn hẹn hò với cậu có được không?”
Hạo Phong giống như bị nướng chín!