Chương 56
Tử Chân giới thiệu sơ lược về Mãn Huy cho cậu.
Cậu đã cực kỳ ngạc nhiên khi ông nói Mãn Huy đã 17! Bằng tuổi với cậu. Chiều cao này của Huy không tới cả vai anh. Gương mặt lại non nớt giống như cừu hay nai nhỏ.
Cậu nghĩ đây chắc chắn cũng phải là một con thỏ giống mình hoặc là một con Nai vàng ngơ ngác.
Nào ngờ lại là một con Sơn dương!
Hình tượng Sơn Dương cao lãnh đứng trên đỉnh núi bễ ngễ nhìn đời bây giờ trong đầu cậu đã biến mất. Thay vào đó là hình ảnh mặt của cậu em trai Mãn Huy gắn thêm một cái sừng dài.
Thật là…hơi kinh dị chút?
“Ba, nếu như em trai ba là nam, vậy tại sao sinh ra Mãn Huy lại là Sơn Dương mà không phải thỏ?”
Tử Chân dứng người một cái. Sau đó liếc qua Hạo Hiên.
Ông thật sự không muốn nói với chồng mình rằng mình đã nuôi con trai của cả hai thành một giống cái được!
Sẽ bị khinh thường mất.
Từ nhỏ sống trong môi trường trọng nam khinh nữ. Tử Chân vẫn bị chút ảnh hưởng. Mặc dù Hạo Hiên lo cho ông không ngại gì cả, hái sao trên trời xuống cũng được nhưng phong tục kia đã ăn sâu vào máu. Không thể nào cảm thấy thoải mái được.
“Nào nào! Đói hết rồi cả nhỉ? Ăn cơm trước đã” Tử Chân kéo ba người nam trước mặt vào phòng bếp, giả vờ như không nghe thấy, ngó lơ câu hỏi của Hạo Phong.
Ba xin lỗi con!!!
Hạo Phong: cậu nghi ngờ là ba cố ý, nhưng mà lại không có chứng cứ.
Đồ ăn đã được nấu xong xuôi bây giờ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Trên đó có nhiều nhất chính là rau xào.
Cũng phải. Trong cái nhà này ưa thịt nhất chính là Hạo Hiên. Hai thỏ và một Sơn Dương đều ăn cỏ là nhiều.
Trên bàn cơm, Tử Chân và Hạo Hiên liên tục tạo chủ đề nói chuyện cho ấm cúng. Không muốn để Mãn Huy cảm thấy bản thân là người thừa thãi.
Còn Hạo Phong thì liên tục quan sát người em họ này. Cả người cứ trắng trắng mềm mềm nhìn cứ muốn đụng đụng sao ấy.
…
Cuối cùng cậu cũng được thỏa mãn mong muốn của mình.
Mãn Huy ngồi trên giường mặt không đổi sắc để cho cậu sờ “sừng”
Cái sừng này của cậu ấy rất dài, xoắn lại thành một hình lò xo rất đẹp, thuần một màu trắng sữa.
Mà chuyện bị sờ này thì phải nói đến mấy phút trước.
Tử Chân muốn Mãn Huy hoà nhập vào căn nhà này càng sớm càng tốt nên cố tình nói mình chưa dọn phòng, đẩy cậu chàng vào ngủ cùng phòng với Hạo Phong.
Hạo Phong không có ý kiến. Cậu trước giờ chỉ sống có một mình, cũng muốn biết cảm giác có em trai là như thế nào. Đã vậy, em trai này có rất dễ nhìn. Đặt trong phòng trông rất có thẫm mỹ.
Mãn Huy tắm ra, lấy khăn nhẹ là sừng của mình thì bị Hạo Phong đang học bàn bắt gặp. Cậu tò mò muốn chết, lập tức mặt dày nhào đến, mới đầu là nói chuyện bình thường thôi, sau đó liền độn tay động chân như tên lưu manh. Thế là diễn ra chuyện sờ sừng thế đó.
“Đã ghê, ước gì tui cũng là Sơn Dương” Hạo Phong biết Mãn Huy khó chịu, liền bỏ tay ra, than nhẹ.
Sau một hồi luyện tập gọi em, xưng anh, Hạo Phong triệt để từ bỏ. Cứ cảm thấy rất ngại ngùng.
“Làm thỏ cũng rất tốt, nhìn trông rất đáng yêu, còn vui nữa” Mãn Huy cũng đã phần nào thân thiết với cậu. Vừa nói vừa lấy tay sờ lổ tai thỏ trên đầu Hạo Phong.
Hạo Phong chẳng thèm nghe.
“Có cái gì mà đáng yêu? Tui bây giờ thành một con thỏ ngoài là đực, trong là cái, có cái gì vui?”
“Làm cái cũng tốt mà, có thể sinh thấy nhiều đứa bé. Nghe nói thỏ mỗi năm đều đẻ 6 - 7 lứa, mỗi lứa 6 - 7 con, chăm con rất vui” Mãn Huy vừa nói vừa gật đầu, hiển nhiên cảm thấy lờ nói của mình rất hay, rất có sức thuyết phục.
Hạo Phong: “…”
Cậu chả có thấy vui!!!
“Vẫn là nên đi ngủ thôi” Cậu mệt mỏi nói.
“Ngủ cái gì? Mới có 8 giờ thôi mà, nói chuyện thêm một chút nữa” Mãn Huy chẹp miệng.
Cậu hiển nhiên đã biết được tính cách của em họ này rồi.
Cực kỳ nói nhiều!
Nhưng mà tám nhảm với cậu ấy cũng rất vui.
Hạo Phong không biết lạc suy nghĩ đến đâu rồi. Đột nhiên cậu mở miệng hỏi Mãn Huy.
“Cậu có từng…thích ai chưa?”
Mãn Huy suy nghĩ rất nghiêm túc. Sau đó lại hỏi cậu.
“Là thích thế nào, thích con người? Hay là đồng loại”
Hạo Phong không ngờ còn có trường hợp của mình, cậu phấn chấn mắt sáng ngờ. Nói rằng là thích con người.
Mãn Huy gật đầu rồi cẩn thận nhớ, sau đó lại nói.
“Xin lỗi, tui chưa từng thích ai cả”
Hạo Phong: “…”
Xàm nách quá đi!
Cậu muốn đi ngủ!
…
Lúc ngủ. Mãn Huy bám vào cậu giống hệt như một con gấu coala. Sừng của cậu ta chà vào tóc cậu khiến nó rối đanh hết lên, đã vậy còn hơi ngứa
Nhưng mà cậu lại ngủ rất ngon. Trên người của Mãn Huy có mùi hương giống cỏ an thần. Không giống mùi hương có tính xâm lược trên người của Tu Kiệt, nó mềm dịu và…hơi say. Sau một lúc giống như bị hun, cậu không thể tỉnh táo nữ. Cuối cùng thì cũng ngủ mất.
Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày tốt lành…
Cậu đã cực kỳ ngạc nhiên khi ông nói Mãn Huy đã 17! Bằng tuổi với cậu. Chiều cao này của Huy không tới cả vai anh. Gương mặt lại non nớt giống như cừu hay nai nhỏ.
Cậu nghĩ đây chắc chắn cũng phải là một con thỏ giống mình hoặc là một con Nai vàng ngơ ngác.
Nào ngờ lại là một con Sơn dương!
Hình tượng Sơn Dương cao lãnh đứng trên đỉnh núi bễ ngễ nhìn đời bây giờ trong đầu cậu đã biến mất. Thay vào đó là hình ảnh mặt của cậu em trai Mãn Huy gắn thêm một cái sừng dài.
Thật là…hơi kinh dị chút?
“Ba, nếu như em trai ba là nam, vậy tại sao sinh ra Mãn Huy lại là Sơn Dương mà không phải thỏ?”
Tử Chân dứng người một cái. Sau đó liếc qua Hạo Hiên.
Ông thật sự không muốn nói với chồng mình rằng mình đã nuôi con trai của cả hai thành một giống cái được!
Sẽ bị khinh thường mất.
Từ nhỏ sống trong môi trường trọng nam khinh nữ. Tử Chân vẫn bị chút ảnh hưởng. Mặc dù Hạo Hiên lo cho ông không ngại gì cả, hái sao trên trời xuống cũng được nhưng phong tục kia đã ăn sâu vào máu. Không thể nào cảm thấy thoải mái được.
“Nào nào! Đói hết rồi cả nhỉ? Ăn cơm trước đã” Tử Chân kéo ba người nam trước mặt vào phòng bếp, giả vờ như không nghe thấy, ngó lơ câu hỏi của Hạo Phong.
Ba xin lỗi con!!!
Hạo Phong: cậu nghi ngờ là ba cố ý, nhưng mà lại không có chứng cứ.
Đồ ăn đã được nấu xong xuôi bây giờ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Trên đó có nhiều nhất chính là rau xào.
Cũng phải. Trong cái nhà này ưa thịt nhất chính là Hạo Hiên. Hai thỏ và một Sơn Dương đều ăn cỏ là nhiều.
Trên bàn cơm, Tử Chân và Hạo Hiên liên tục tạo chủ đề nói chuyện cho ấm cúng. Không muốn để Mãn Huy cảm thấy bản thân là người thừa thãi.
Còn Hạo Phong thì liên tục quan sát người em họ này. Cả người cứ trắng trắng mềm mềm nhìn cứ muốn đụng đụng sao ấy.
…
Cuối cùng cậu cũng được thỏa mãn mong muốn của mình.
Mãn Huy ngồi trên giường mặt không đổi sắc để cho cậu sờ “sừng”
Cái sừng này của cậu ấy rất dài, xoắn lại thành một hình lò xo rất đẹp, thuần một màu trắng sữa.
Mà chuyện bị sờ này thì phải nói đến mấy phút trước.
Tử Chân muốn Mãn Huy hoà nhập vào căn nhà này càng sớm càng tốt nên cố tình nói mình chưa dọn phòng, đẩy cậu chàng vào ngủ cùng phòng với Hạo Phong.
Hạo Phong không có ý kiến. Cậu trước giờ chỉ sống có một mình, cũng muốn biết cảm giác có em trai là như thế nào. Đã vậy, em trai này có rất dễ nhìn. Đặt trong phòng trông rất có thẫm mỹ.
Mãn Huy tắm ra, lấy khăn nhẹ là sừng của mình thì bị Hạo Phong đang học bàn bắt gặp. Cậu tò mò muốn chết, lập tức mặt dày nhào đến, mới đầu là nói chuyện bình thường thôi, sau đó liền độn tay động chân như tên lưu manh. Thế là diễn ra chuyện sờ sừng thế đó.
“Đã ghê, ước gì tui cũng là Sơn Dương” Hạo Phong biết Mãn Huy khó chịu, liền bỏ tay ra, than nhẹ.
Sau một hồi luyện tập gọi em, xưng anh, Hạo Phong triệt để từ bỏ. Cứ cảm thấy rất ngại ngùng.
“Làm thỏ cũng rất tốt, nhìn trông rất đáng yêu, còn vui nữa” Mãn Huy cũng đã phần nào thân thiết với cậu. Vừa nói vừa lấy tay sờ lổ tai thỏ trên đầu Hạo Phong.
Hạo Phong chẳng thèm nghe.
“Có cái gì mà đáng yêu? Tui bây giờ thành một con thỏ ngoài là đực, trong là cái, có cái gì vui?”
“Làm cái cũng tốt mà, có thể sinh thấy nhiều đứa bé. Nghe nói thỏ mỗi năm đều đẻ 6 - 7 lứa, mỗi lứa 6 - 7 con, chăm con rất vui” Mãn Huy vừa nói vừa gật đầu, hiển nhiên cảm thấy lờ nói của mình rất hay, rất có sức thuyết phục.
Hạo Phong: “…”
Cậu chả có thấy vui!!!
“Vẫn là nên đi ngủ thôi” Cậu mệt mỏi nói.
“Ngủ cái gì? Mới có 8 giờ thôi mà, nói chuyện thêm một chút nữa” Mãn Huy chẹp miệng.
Cậu hiển nhiên đã biết được tính cách của em họ này rồi.
Cực kỳ nói nhiều!
Nhưng mà tám nhảm với cậu ấy cũng rất vui.
Hạo Phong không biết lạc suy nghĩ đến đâu rồi. Đột nhiên cậu mở miệng hỏi Mãn Huy.
“Cậu có từng…thích ai chưa?”
Mãn Huy suy nghĩ rất nghiêm túc. Sau đó lại hỏi cậu.
“Là thích thế nào, thích con người? Hay là đồng loại”
Hạo Phong không ngờ còn có trường hợp của mình, cậu phấn chấn mắt sáng ngờ. Nói rằng là thích con người.
Mãn Huy gật đầu rồi cẩn thận nhớ, sau đó lại nói.
“Xin lỗi, tui chưa từng thích ai cả”
Hạo Phong: “…”
Xàm nách quá đi!
Cậu muốn đi ngủ!
…
Lúc ngủ. Mãn Huy bám vào cậu giống hệt như một con gấu coala. Sừng của cậu ta chà vào tóc cậu khiến nó rối đanh hết lên, đã vậy còn hơi ngứa
Nhưng mà cậu lại ngủ rất ngon. Trên người của Mãn Huy có mùi hương giống cỏ an thần. Không giống mùi hương có tính xâm lược trên người của Tu Kiệt, nó mềm dịu và…hơi say. Sau một lúc giống như bị hun, cậu không thể tỉnh táo nữ. Cuối cùng thì cũng ngủ mất.
Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày tốt lành…