Chương 55
Vốn là tưởng Tu Kiệt chẳng biết chơi. Nào ngờ cậu lại bị anh hành cho tan xác. Lúc vào phòng thi còn đổ ròng ròng mồ hôi.
Tuỳ tiện lau chùi một chút. Hạo Phong lấy ra một cây bút, cầm trên tay, chứng tỏ rằng cậu đã sẵn sàng.
Nhan sắc này của cậu thu hút không ít ánh nhìn của các bạn. Chưa đến 3 phút tin tức về cậu đã được truyền đi như tên bắn.
Kèm theo đó là…tin bạn gái của cậu là Thanh Miên.
Cái này để nói sau đi. Bây giờ, Hạo Phong đang chăm chú làm bài, giống như đây sẽ là lần cuối cùng làm bài của cậu vậy.
Phòng thi không một tiếng động. Chỉ còn lại tiếng bút xoàn xoạt trên trang giấy.
…
Môn anh văn cứ thế mà qua đi.
Tiếp theo đó cũng kết thúc môn ngữ văn. Chiều sẽ thi toán.
Lịch thi được sắp theo kiểu buổi sáng hai môn, buổi chiều một môn. Có hơi nặng nhưng đây chính là cái mà Đại Hoa hướng tới, một sự ứng biến nhanh nhẹn với tất cả các đề thi tuy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
…
Hạo Phong nước đá khỏi căn phòng số 6. Vung vai một cái. Cậu cảm thấy mình làm rất tốt, mặc dù cũng có một vài câu không làm được nhưng đối với cậu như thế đã quá đủ rồi.
“Tu Kiệt?”
Cậu thấy anh đứng ở trước phòng thi của mình. Trên tay đang cầm cái gì đó.
“Ừ, thi được không?” Anh hỏi cậu đưa một bịch bánh trên tay mình cho cậu.
Hạo Phong nhìn hiệu bánh. Chính là một cái tiệm cách đây cũng khá xa. Nếu mua muốn được…ít nhất cũng phải 20 phút. Vậy có nghĩ là lớp trưởng ra khỏi phòng thi rất sớm.
Cậu nén lại sự tự hào của mình. Mở một nụ cười tươi với anh. Tay thì cầm lấy bánh.
“Cảm ơn” Cậu nói.
“Xin lỗi”
Có người nhẹ vỗ lên vai cậu.
Hạo Phong quay đầu.
Đó là một chàng trai khá cao. Khoảng 1m 80. Gương mặt khá điển trai, thấy cậu quay đầu liền cười với cậu.
Một cậu trai cỏ vẻ rất hoà đồng ấm áp.
“Sao vậy?” Hạo Phong vẫn chưa hoàn hồn lại được. Cậu tự nhận mình quen khá nhiều người trong trường. Nhưng lại chưa thấy anh bạn đẹp trai này lần nào.
“Tôi muốn hỏi căn tin ở đâu?” Cậu bạn kia hỏi.
“Ở khu B phía tây. Một chữ lớn như vậy không thấy hay sao?” Tu Kiệt bước lên một bước. Tay chỉ về phía cái bảng căng tin bự bành ki trên kế bên phòng thực hành.
Cậu bạn kia lúc này mới liếc nhìn anh. Cảm thấy anh là người không dễ đối phó.
“Xin lỗi, tôi vừa chuyển về vào hôm nay nên vẫn chưa kịp nhìn kĩ. Cảm ơn” cậu bạn kia nói xong thì liền cười, rồi vẫy vẫy tay với Hạo Phong, đi mất.
“Ô, người gì kì lạ ghê” Hạo Phong không để ý nhiều. Cậu kéo Tu Kiệt đi.
Bất ngờ là Tu Kiệt không di chuyển.
“Ông bị gì vậy?” Hạo Phong khó hiểu.
“Không gì, đột nhiên lại không muốn đi căn tin nữa, vào nhà vệ sinh đi” Anh đáp lời.
Hạo Phong lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng. Chuyện đi vệ sinh cùng bạn cùng giới tính vốn là bình thường. Nhưng lại sẽ không còn bình thường nữa nếu như một trong hai người đó không có suy nghĩ muốn làm bạn với người kia.
“Không đi sao?” Chuyển sang Tu Kiệt kéo cậu. Nhưng Hạo Phong lại chẳng nhúng nhích.
“Đi…đi chứ” Cậu cùng tay cùng chân đi theo anh.
Tu Kiệt nhìn cậu đột ngột trở nên đáng yêu thái quá, đột nhiên muốn cười, còn muốn ôm lấy cậu mà xoa.
Nhưng mà…chờ.
Chờ một chút nữa thôi.
Anh có cảm giác sắp nắm được rồi. Nắm lấy cái đuôi thỏ này thì cả đời anh cũng sẽ không buông ra nữa.
Đi phía sau lưng cậu. Anh cười.
…
Buổi chiều vừa thi xong về nhà. Đã trễ, hơn 4 giờ mất rồi. Đều tại Tu Kiệt cư nhiên lại kéo cậu đi uống trà sữa của một tiệm mới mở gần trường.
Hạo Phong bước vào nhà, thay dép lê.
Cậu theo thói quen bước vào phòng khách trước, không vì gì, chỉ vì muốn tìm người để thưa thôi.
Nhưng ngay sau đó mọi thứ liền làm cậu ngạc nhiên.
Tử Chân đang ngồi trên sô pha, Hạo Hiên cũng vậy.
Nhưng đặc biệt là bên cạnh Tử Chân còn có một người nữa, là một cậu bé!
“Thưa cha, thưa ba con…”
“Hạo Phong về rồi à, lại đây lại đây nhanh lên” Tử Chân thấy cậu, lập tức ngoắc tay.
Hạo Phong quy củ ngồi xuống ghế. Đôi mắt vẫn tò mò nhìn cái người kia.
Cậu bé này nhỏ con, cả người gầy gầy nhưng rất trắng trẻo, có màu tóc giống màu hạnh nhân, nâu nâu trông khá mềm mại, đôi mắt to tròn Long lanh một màu đỏ giống như hạt ngọc. Cậu bé kia dường như cũng đang âm thầm đánh giá cậu
“Ba, đây là…?”
Tử Chân hồ hởi giới thiệu.
“Đây là Mãn Huy, là con của em trai ba, cũng là em họ con đó. Ba cậu ấy bận, đem cậu ấy xuống đây cho chúng ta chăm một thời gian giúp”
Nghe đầy đủ nguồn gốc xuất xứ rồi. Hạo Phong mới ngạc nhiên quay qua hỏi Hạo Hiên.
“Ba có em trai nữa hả Cha?”
Hạo Hiên lúc nảy cũng ngỡ ngàng giống như cậu. Cái này Tử Chân vẫn chưa bao giờ cho ông biết nha!
Bực bội!
“Ừm” Không thể thể hiện sự ấu trĩ này của mình ra ngoài cho con trai và cháu trai thấy được. Mình phải điềm tĩnh, về phòng rồi phạt Tử Chân sau.
Tuỳ tiện lau chùi một chút. Hạo Phong lấy ra một cây bút, cầm trên tay, chứng tỏ rằng cậu đã sẵn sàng.
Nhan sắc này của cậu thu hút không ít ánh nhìn của các bạn. Chưa đến 3 phút tin tức về cậu đã được truyền đi như tên bắn.
Kèm theo đó là…tin bạn gái của cậu là Thanh Miên.
Cái này để nói sau đi. Bây giờ, Hạo Phong đang chăm chú làm bài, giống như đây sẽ là lần cuối cùng làm bài của cậu vậy.
Phòng thi không một tiếng động. Chỉ còn lại tiếng bút xoàn xoạt trên trang giấy.
…
Môn anh văn cứ thế mà qua đi.
Tiếp theo đó cũng kết thúc môn ngữ văn. Chiều sẽ thi toán.
Lịch thi được sắp theo kiểu buổi sáng hai môn, buổi chiều một môn. Có hơi nặng nhưng đây chính là cái mà Đại Hoa hướng tới, một sự ứng biến nhanh nhẹn với tất cả các đề thi tuy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
…
Hạo Phong nước đá khỏi căn phòng số 6. Vung vai một cái. Cậu cảm thấy mình làm rất tốt, mặc dù cũng có một vài câu không làm được nhưng đối với cậu như thế đã quá đủ rồi.
“Tu Kiệt?”
Cậu thấy anh đứng ở trước phòng thi của mình. Trên tay đang cầm cái gì đó.
“Ừ, thi được không?” Anh hỏi cậu đưa một bịch bánh trên tay mình cho cậu.
Hạo Phong nhìn hiệu bánh. Chính là một cái tiệm cách đây cũng khá xa. Nếu mua muốn được…ít nhất cũng phải 20 phút. Vậy có nghĩ là lớp trưởng ra khỏi phòng thi rất sớm.
Cậu nén lại sự tự hào của mình. Mở một nụ cười tươi với anh. Tay thì cầm lấy bánh.
“Cảm ơn” Cậu nói.
“Xin lỗi”
Có người nhẹ vỗ lên vai cậu.
Hạo Phong quay đầu.
Đó là một chàng trai khá cao. Khoảng 1m 80. Gương mặt khá điển trai, thấy cậu quay đầu liền cười với cậu.
Một cậu trai cỏ vẻ rất hoà đồng ấm áp.
“Sao vậy?” Hạo Phong vẫn chưa hoàn hồn lại được. Cậu tự nhận mình quen khá nhiều người trong trường. Nhưng lại chưa thấy anh bạn đẹp trai này lần nào.
“Tôi muốn hỏi căn tin ở đâu?” Cậu bạn kia hỏi.
“Ở khu B phía tây. Một chữ lớn như vậy không thấy hay sao?” Tu Kiệt bước lên một bước. Tay chỉ về phía cái bảng căng tin bự bành ki trên kế bên phòng thực hành.
Cậu bạn kia lúc này mới liếc nhìn anh. Cảm thấy anh là người không dễ đối phó.
“Xin lỗi, tôi vừa chuyển về vào hôm nay nên vẫn chưa kịp nhìn kĩ. Cảm ơn” cậu bạn kia nói xong thì liền cười, rồi vẫy vẫy tay với Hạo Phong, đi mất.
“Ô, người gì kì lạ ghê” Hạo Phong không để ý nhiều. Cậu kéo Tu Kiệt đi.
Bất ngờ là Tu Kiệt không di chuyển.
“Ông bị gì vậy?” Hạo Phong khó hiểu.
“Không gì, đột nhiên lại không muốn đi căn tin nữa, vào nhà vệ sinh đi” Anh đáp lời.
Hạo Phong lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng. Chuyện đi vệ sinh cùng bạn cùng giới tính vốn là bình thường. Nhưng lại sẽ không còn bình thường nữa nếu như một trong hai người đó không có suy nghĩ muốn làm bạn với người kia.
“Không đi sao?” Chuyển sang Tu Kiệt kéo cậu. Nhưng Hạo Phong lại chẳng nhúng nhích.
“Đi…đi chứ” Cậu cùng tay cùng chân đi theo anh.
Tu Kiệt nhìn cậu đột ngột trở nên đáng yêu thái quá, đột nhiên muốn cười, còn muốn ôm lấy cậu mà xoa.
Nhưng mà…chờ.
Chờ một chút nữa thôi.
Anh có cảm giác sắp nắm được rồi. Nắm lấy cái đuôi thỏ này thì cả đời anh cũng sẽ không buông ra nữa.
Đi phía sau lưng cậu. Anh cười.
…
Buổi chiều vừa thi xong về nhà. Đã trễ, hơn 4 giờ mất rồi. Đều tại Tu Kiệt cư nhiên lại kéo cậu đi uống trà sữa của một tiệm mới mở gần trường.
Hạo Phong bước vào nhà, thay dép lê.
Cậu theo thói quen bước vào phòng khách trước, không vì gì, chỉ vì muốn tìm người để thưa thôi.
Nhưng ngay sau đó mọi thứ liền làm cậu ngạc nhiên.
Tử Chân đang ngồi trên sô pha, Hạo Hiên cũng vậy.
Nhưng đặc biệt là bên cạnh Tử Chân còn có một người nữa, là một cậu bé!
“Thưa cha, thưa ba con…”
“Hạo Phong về rồi à, lại đây lại đây nhanh lên” Tử Chân thấy cậu, lập tức ngoắc tay.
Hạo Phong quy củ ngồi xuống ghế. Đôi mắt vẫn tò mò nhìn cái người kia.
Cậu bé này nhỏ con, cả người gầy gầy nhưng rất trắng trẻo, có màu tóc giống màu hạnh nhân, nâu nâu trông khá mềm mại, đôi mắt to tròn Long lanh một màu đỏ giống như hạt ngọc. Cậu bé kia dường như cũng đang âm thầm đánh giá cậu
“Ba, đây là…?”
Tử Chân hồ hởi giới thiệu.
“Đây là Mãn Huy, là con của em trai ba, cũng là em họ con đó. Ba cậu ấy bận, đem cậu ấy xuống đây cho chúng ta chăm một thời gian giúp”
Nghe đầy đủ nguồn gốc xuất xứ rồi. Hạo Phong mới ngạc nhiên quay qua hỏi Hạo Hiên.
“Ba có em trai nữa hả Cha?”
Hạo Hiên lúc nảy cũng ngỡ ngàng giống như cậu. Cái này Tử Chân vẫn chưa bao giờ cho ông biết nha!
Bực bội!
“Ừm” Không thể thể hiện sự ấu trĩ này của mình ra ngoài cho con trai và cháu trai thấy được. Mình phải điềm tĩnh, về phòng rồi phạt Tử Chân sau.