Chương 29
“Vậy là bà không thích nhỏ hả? Nếu không thích sao bà chơi với bả quài vậy?”
Khương Duy Tiêu tiếp tục hỏi. Có vẻ như là thật sự không hiểu được mạch não trong đầu của cô.
Nguyễn Nguyễn, Lam Kiều, Nguyễn Ngọc và tất cả các bạn nữ khác đều tập trung ánh mắt về phía cậu ta.
Khương Duy Tiêu: “…”
“E hèm! Con gái có một chuyện rất thịnh hành đó gọi là “chơi giả bộ”. Người “chơi giả bộ” sẽ chơi với người mình ghét, soi mói những điều không tốt về người bị “chơi giả bộ” sau đó lần truyền để người bị “chơi giả bộ” mất đi hình tượng”
Tân Nhiên ra vẻ rất hiểu con gái mà nói thỏ thẻ với cậu ta.
Khương Duy Tiêu: “…”
Mạch não của con gái thật là đáng sợ.
“Có khi nào mấy bà cũng chơi giả bộ với tui hong?”
Tân Nhiên: “ông đoán xem”
Khương Duy Tiêu: “…”
Tui không muốn đoán.
“Hạo Phong vẫn chưa dậy hả?”
Nguyễn Ngọc không nhịn được mà hỏi. Cô không tin bây giờ chính là 8:50 mà người vẫn chưa thức.
“Cậu ấy bị đau đầu”
Tu Kiệt cầm theo một đĩa mỳ xào thơm lừng. Bước đến trước bàn để xuống rồi nói.
Món mỳ phủ một màu vàng óng bóng bẩy, cải thìa vẫn xanh tốt, có thể cảm nhận được vị giòn tan của nó. Trứng nóng bốc lên mùi hương thơm lừng.
“Nếu như Hạo Phong còn chưa xuống, tui xin phần cậu ấy được không?”
Nguyễn Nguyễn vứt hết mặt mũi, mở miệng.
Cả nhóm người cười haha lên.
“Ai giành phần tui?”
Hạo Phong quơ tay quơ chân, giống như con khỉ đang đuổi mấy con ruồi tham ăn.
Hành động này của cậu lại khiến cho cả lớp được phen cười reo.
“Hết đau rồi?”
Tu Kiệt nhìn cậu, hỏi.
“Đã hết rồi”
Thật ra chẳng phải đau đầu gì hết. Lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy tai không thu lại được nên mới núp trong phòng thế thôi.
Lớp trưởng này cũng thật là tri kỷ quá đi.
“Hạo Phong, cậu cầm cái này giúp tớ”
Thanh Miên đem ra vài đĩa mỳ nữa. Nhưng xem ra rất nóng, mày nhíu lại, giống như sắp không chống đỡ nổi nữa.
“A, được”
Cậu một phát cầm hết. Để lên bàn. Còn Thanh Miên thì quay đầu lại, cầm vài đĩa nữa tới.
Tu Kiệt thì nhìn, rồi nhíu mày lại.
Phản ứng bình thường của con người khi bê một vật nóng chính là muốn nhanh chóng đem đồ nóng đó tới chỗ cần đặt. Vậy mà bàn đã ở phía trước, sao còn đưa cho cậu cầm?
Anh khó chịu, chuyển chỗ đứng sang sát cậu. Vậy thì ngồi ăn sáng cũng sẽ ngồi gần cậu.
“Kiệt! Cậu giúp mình với”
Anh hơi tức giận rồi.
Đảo bước lại phòng bếp. Thanh Miên đang chật vật với cái giá múc. Giá múc lớn, múc được nhiều. Nhưng mà hình như cô lại cầm không nổi, cầm hai tay lảo đảo như muốn buông nó xuống.
Anh dùng một tay duỳ nhất mà cầm nó cố định. Có trời cũng không thể nhấc nó lung lay được nữa.
“Cậu mạnh ghê”
Cô cười lên, nụ cười ngọt ngào.
“À, còn vài cái nữa, để tớ làm cho, cậu ra ngồi đi”
Cô nàng thầm nghĩ. Bản thân cô bây giờ giống như thiếu nữ ngọt ngào năng động, biết làm việc nhà. Chắc là đủ để gây ấn tượng với anh.
“Ra ngoài đi, để tôi làm”
Anh nói.
Thanh Miên hơi sượng một chút, rồi nói cảm ơn, chạy ra ngoài.
Tu Kiệt để cái giá múc vào nồi lại. Nghĩ tới gì đó, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Đến khi anh ra ngoài. Chỗ trống duy nhất còn lại chính là chỗ bên phải Thanh Miên. Và bên trái chính là Hạo Phong đang ăn uống.
Đây không phải thứ đầu tiên anh chú ý. Chú ý chính là cái bàn tay của Hạo Phong đang gắp cả miếng trứng của mình đưa sang đĩa của cô.
“Lớp trưởng! Ngồi, ngồi”
Cậu thấy anh, vui vẻ giống như con thỏ hạnh phúc vẫy tay.
Chắc là nhường miếng trứng cho người khác vui lắm?
Ngồi cạnh người ta cũng vui lắm?
Anh tỏ ra một vẻ vùng vằng khó thấy. Ngồi xuống bên trái cô.
Giữa hai người chính là tầng ngăn chặn mang trên Thanh Miên.
Ngứa mắt thật.
Ghét quá
…
“Lấy bài lấy bài! Nhanh lên cái coi!”
Tân Nhiên hơi say, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Nói gì cũng phải hét lên.
“Cái gì?!” Thanh Dương làm gương mặt như chẳng nghe thấy. Hét ngược lại.
“Lấy bộ bài ra!!! Lấy ra chơi!!!”
Tân Nhiên có hơi khó chịu vì ngươi đứng đối diện mình không nghe, cậu chàng hét lớn hơn nữa, giọng có hơi khàn.
“Cái gì!!!” Thanh Dương còn hét lớn hơn.
“Được rồi mấy ông tướng! Tui lấy rồi đây nè”
Hạo Phong giơ cái giá múc canh đến trước mặt họ. Giống như cậu thật sự đã nhìn lầm nó thành bộ bài.
Nguyễn Nguyễn và Lam Kiều thấy vậy cười toáng lên.
Đám con gái thấy hoa khôi của lớp còn chẳng câu nệ. Dứt khoác xả láng.
Trang Duyên không ở đây, họ hiển nhiên phải quậy cho thật đã. Đầu tiên chính là lôi hết bia trong tủ lạnh nhà cô ra sau đó uống.
Người còn tỉnh táo duy nhất ở đây chắc chính là Tu Kiệt.
Dù sao thì quá khứ đen tối của anh có không ít lần uống rượu. Tạo được một tửu lượng siêu tốt.
Tay anh đang đỡ con ma men liên tục ngửa qua ngừa lại, lắc Lư giống như con lật đật không yên.
“Buông ra! Lớp trưởng! Tui muốn đi đánh bài với tụi nó!!”
Hạo Phong trong tay anh dãy dụa. Chỉ về phía mình muốn đến.
Khương Duy Tiêu tiếp tục hỏi. Có vẻ như là thật sự không hiểu được mạch não trong đầu của cô.
Nguyễn Nguyễn, Lam Kiều, Nguyễn Ngọc và tất cả các bạn nữ khác đều tập trung ánh mắt về phía cậu ta.
Khương Duy Tiêu: “…”
“E hèm! Con gái có một chuyện rất thịnh hành đó gọi là “chơi giả bộ”. Người “chơi giả bộ” sẽ chơi với người mình ghét, soi mói những điều không tốt về người bị “chơi giả bộ” sau đó lần truyền để người bị “chơi giả bộ” mất đi hình tượng”
Tân Nhiên ra vẻ rất hiểu con gái mà nói thỏ thẻ với cậu ta.
Khương Duy Tiêu: “…”
Mạch não của con gái thật là đáng sợ.
“Có khi nào mấy bà cũng chơi giả bộ với tui hong?”
Tân Nhiên: “ông đoán xem”
Khương Duy Tiêu: “…”
Tui không muốn đoán.
“Hạo Phong vẫn chưa dậy hả?”
Nguyễn Ngọc không nhịn được mà hỏi. Cô không tin bây giờ chính là 8:50 mà người vẫn chưa thức.
“Cậu ấy bị đau đầu”
Tu Kiệt cầm theo một đĩa mỳ xào thơm lừng. Bước đến trước bàn để xuống rồi nói.
Món mỳ phủ một màu vàng óng bóng bẩy, cải thìa vẫn xanh tốt, có thể cảm nhận được vị giòn tan của nó. Trứng nóng bốc lên mùi hương thơm lừng.
“Nếu như Hạo Phong còn chưa xuống, tui xin phần cậu ấy được không?”
Nguyễn Nguyễn vứt hết mặt mũi, mở miệng.
Cả nhóm người cười haha lên.
“Ai giành phần tui?”
Hạo Phong quơ tay quơ chân, giống như con khỉ đang đuổi mấy con ruồi tham ăn.
Hành động này của cậu lại khiến cho cả lớp được phen cười reo.
“Hết đau rồi?”
Tu Kiệt nhìn cậu, hỏi.
“Đã hết rồi”
Thật ra chẳng phải đau đầu gì hết. Lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy tai không thu lại được nên mới núp trong phòng thế thôi.
Lớp trưởng này cũng thật là tri kỷ quá đi.
“Hạo Phong, cậu cầm cái này giúp tớ”
Thanh Miên đem ra vài đĩa mỳ nữa. Nhưng xem ra rất nóng, mày nhíu lại, giống như sắp không chống đỡ nổi nữa.
“A, được”
Cậu một phát cầm hết. Để lên bàn. Còn Thanh Miên thì quay đầu lại, cầm vài đĩa nữa tới.
Tu Kiệt thì nhìn, rồi nhíu mày lại.
Phản ứng bình thường của con người khi bê một vật nóng chính là muốn nhanh chóng đem đồ nóng đó tới chỗ cần đặt. Vậy mà bàn đã ở phía trước, sao còn đưa cho cậu cầm?
Anh khó chịu, chuyển chỗ đứng sang sát cậu. Vậy thì ngồi ăn sáng cũng sẽ ngồi gần cậu.
“Kiệt! Cậu giúp mình với”
Anh hơi tức giận rồi.
Đảo bước lại phòng bếp. Thanh Miên đang chật vật với cái giá múc. Giá múc lớn, múc được nhiều. Nhưng mà hình như cô lại cầm không nổi, cầm hai tay lảo đảo như muốn buông nó xuống.
Anh dùng một tay duỳ nhất mà cầm nó cố định. Có trời cũng không thể nhấc nó lung lay được nữa.
“Cậu mạnh ghê”
Cô cười lên, nụ cười ngọt ngào.
“À, còn vài cái nữa, để tớ làm cho, cậu ra ngồi đi”
Cô nàng thầm nghĩ. Bản thân cô bây giờ giống như thiếu nữ ngọt ngào năng động, biết làm việc nhà. Chắc là đủ để gây ấn tượng với anh.
“Ra ngoài đi, để tôi làm”
Anh nói.
Thanh Miên hơi sượng một chút, rồi nói cảm ơn, chạy ra ngoài.
Tu Kiệt để cái giá múc vào nồi lại. Nghĩ tới gì đó, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Đến khi anh ra ngoài. Chỗ trống duy nhất còn lại chính là chỗ bên phải Thanh Miên. Và bên trái chính là Hạo Phong đang ăn uống.
Đây không phải thứ đầu tiên anh chú ý. Chú ý chính là cái bàn tay của Hạo Phong đang gắp cả miếng trứng của mình đưa sang đĩa của cô.
“Lớp trưởng! Ngồi, ngồi”
Cậu thấy anh, vui vẻ giống như con thỏ hạnh phúc vẫy tay.
Chắc là nhường miếng trứng cho người khác vui lắm?
Ngồi cạnh người ta cũng vui lắm?
Anh tỏ ra một vẻ vùng vằng khó thấy. Ngồi xuống bên trái cô.
Giữa hai người chính là tầng ngăn chặn mang trên Thanh Miên.
Ngứa mắt thật.
Ghét quá
…
“Lấy bài lấy bài! Nhanh lên cái coi!”
Tân Nhiên hơi say, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Nói gì cũng phải hét lên.
“Cái gì?!” Thanh Dương làm gương mặt như chẳng nghe thấy. Hét ngược lại.
“Lấy bộ bài ra!!! Lấy ra chơi!!!”
Tân Nhiên có hơi khó chịu vì ngươi đứng đối diện mình không nghe, cậu chàng hét lớn hơn nữa, giọng có hơi khàn.
“Cái gì!!!” Thanh Dương còn hét lớn hơn.
“Được rồi mấy ông tướng! Tui lấy rồi đây nè”
Hạo Phong giơ cái giá múc canh đến trước mặt họ. Giống như cậu thật sự đã nhìn lầm nó thành bộ bài.
Nguyễn Nguyễn và Lam Kiều thấy vậy cười toáng lên.
Đám con gái thấy hoa khôi của lớp còn chẳng câu nệ. Dứt khoác xả láng.
Trang Duyên không ở đây, họ hiển nhiên phải quậy cho thật đã. Đầu tiên chính là lôi hết bia trong tủ lạnh nhà cô ra sau đó uống.
Người còn tỉnh táo duy nhất ở đây chắc chính là Tu Kiệt.
Dù sao thì quá khứ đen tối của anh có không ít lần uống rượu. Tạo được một tửu lượng siêu tốt.
Tay anh đang đỡ con ma men liên tục ngửa qua ngừa lại, lắc Lư giống như con lật đật không yên.
“Buông ra! Lớp trưởng! Tui muốn đi đánh bài với tụi nó!!”
Hạo Phong trong tay anh dãy dụa. Chỉ về phía mình muốn đến.