Chương 142: Trí tuệ là nhan sắc của phái đẹp
Bàn ngoài hiên luôn là chỗ ngồi được yêu thích nhất của các quán café tại châu Âu. Người ta có thể thư thả tận hưởng bầu không khí đặc trưng của thành phố, trong khi tận hưởng ly café cùng món bánh ngọt tuyệt hảo. Bàn trong quán cũng tốt thôi. Nhưng cần chú ý hạ âm lượng khi nói chuyện. Khu vực ngoài hiên cho họ nhiều không gian và tự do. Vì vậy luôn là vị trí lý tưởng cho các cuộc trò chuyện riêng tư.
Lúc này, Phượng lại chẳng hề cảm nhận được sự tự do thư thái ấy. Ngồi trên chiếc ghế lót đệm đàng hoàng, cô cảm thấy như an tọa trên lửa nóng.
Tỷ lệ một trên một triệu, hai người tình cờ chạm mặt người quen ở một thành phố xa xôi. Thần kỳ hơn, người quen ấy lại là mẹ của một trong hai.
Tỷ lệ một trên một tỷ, mẹ của người yêu bắt gặp hai người họ liều lĩnh say đắm giữa phố. Phượng cảm thấy ấn tượng đầu tiên của bà Thái Hương đối với mình có thể đem ném thùng rác là được rồi.
Trong khi cô cồn cào ruột gan nghĩ đủ khả năng xấu nhất, anh người yêu của cô điềm đạm nói chuyện với mẹ.
“Không nghĩ vô tình gặp mẹ ở Vienna”, anh lướt qua chữ “vô tình”. Nhưng bà Thái Hương ngầm hiểu trọng tâm của câu nói đó lại nằm ở hai chữ thoáng qua này.
Bà Thái Hương đáp.
“Đi cùng vài mệnh phụ phu nhân”, ý là, mẹ không hề theo dõi con. Nếu con thắc mắc mẹ đang làm gì ở Vienna, con thừa hiểu công việc của một phu nhân là gì mà. Mẹ không hề đi chơi. Mẹ đang đi ngoại giao cho hai bố con.
Anh nói.
“Hắn không thể để các phu nhân đợi lâu”, anh muốn dẫn khéo mẹ đi trước khi khí thế của bà đọa chạy cô người yêu giỏi to mồm nhưng nhát gan của anh.
Thái Hương mỉm cười. Tuy nụ cười chẳng hề có độ ấm.
“Đương nhiên. Nhưng ngay sau khi làm quen với “người bạn” của con.”
Chỉ trong vài câu đối thoại, hai mẹ con họ đánh bóng bàn qua lại không ai nhường ai. Gió xoáy chém ngang dọc tóe lửa. Nhưng kẻ ngoại đạo như Phượng chẳng kịp nhảy số, cứ ngơ ngác ngồi nghe, còn ngỡ rằng mẹ con họ đang hỏi thăm thông thường.
Đến khi bà Thái Hương nhắc đến “người bạn”, bị điểm danh đến tên, sống lưng Phượng thẳng tưng. Cô căng thẳng như học sinh trong buổi dự giờ.
Cô nhìn người phụ nữ diễm lệ trước mắt, tim đập thình thịch, da nóng rực vừa hồi hộp lại giống sợ hãi.
Dưới gầm bàn, anh nhẹ nhàng nắm tay cô. Phượng quay sang bên cạnh, thấy anh đang dịu dàng nhìn như muốn truyền thêm sức mạnh cho cô.
Anh nói dõng dạc giống tuyên bố chuyện hệ trọng nào đó.
“Mẹ, đây là Phượng, người yêu con.”
Trái với thái độ nghiêm túc của anh, bà Thái Hương đáp nhẹ tênh.
“Mẹ biết. Con đã nói với bố mẹ rồi.”
Hóa ra anh đã nhắc đến chuyện của hai người trước mặt bố mẹ – Phượng giật thót. Điều này chẳng khiến cô an tâm hơn chút nào. Tim cô đập như trống bỏi. Tuy nhiên chút ấm áp anh mang lại khiến Phượng an tâm đôi chút. Cô biết có anh chống đỡ cho mình.
Đúng lúc cô đang căng thẳng nhất. Chờ sự phản đối hoặc gay gắt, hoặc lạnh lùng của người phụ nữ đối diện. Thì anh bồi bàn mặc sơ mi trắng lịch sự đã mang đồ uống cho họ tới.
Khi anh bồi bàn bày đồ lên bàn, cô theo thói quen cười với nhân viên phục vụ và nói “Cảm ơn”.
Cố tỏ ra bình tĩnh, cô thả miếng đường vuông vào trong trà của mình rồi khuất lên.
Cảm thấy có một ánh mắt rọi lên mình, cô ngẩng đầu.
Bà Thái Hương đang nhìn cô một cách vô cùng thẳng thắn. Đôi môi của bà cười như có như không, sau đó điềm đạm nói.
“Món bánh ngọt của cháu trông rất ngon.”
Phượng nhanh nhẹn đáp.
“Cô thích món bánh này ạ. Cô dùng phần của cháu nhé!”
“Ôi, không cần đâu. Cô sẽ gọi phần bánh khác.”
Nếu muốn gọi đồ phải ra tận quầy, Phượng với phong cách đứa trẻ ngoan hoạt bát vốn có, Phượng liền bật dậy luôn.
“Cháu đi gọi bánh. Cô chờ cháu một lát nhé!”
Phượng nhanh chân chạy vào trong cửa hàng. Họ ngồi ngoài hiên, vì thế nếu Phượng đứng ở quầy gọi đồ tận trong quán thì sẽ không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì họ nói. Còn từ bàn trà ngoài hiên, quan sát động thái của Phượng trong quán chỉ cần một cái liếc mắt. Đúng ý bà Thái Hương muốn.
Phượng đi rồi, bà Thái Hương nhẹ chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, nghiêng đầu, chạm ngón tay lên thái dương. Một dáng vẻ vô cùng diễm lệ, dù người đối diện chẳng có tâm trí tận hưởng.
Mặt anh tối sầm. Anh quá hiểu người mẹ sinh ra mình. Bà có thể đuổi khéo Phượng mà cô không hề hay biết. Bà muốn nói chuyện riêng với anh.
Để khẳng định lại suy nghĩ của cậu con trai, bà Thái Hương giải thích đơn giản.
“Lúc gọi đồ mẹ đã để ý loại bánh Phượng chọn chỉ còn một chiếc cuối cùng. Mẻ bánh mới nhất cần tối thiểu 10 phút nữa ra lò. Vừa rồi chúng ta ra bàn ngồi chờ đồ uống lên khoảng 5 phút. Còn 5 phút. Không nhanh cũng không chậm.
Xếp hàng gọi đồ xong, về bàn ngồi cũng mất 3 phút. Phục vụ sẽ ướm hỏi Phượng có thể đứng chờ bánh rồi tự mang về bàn được không? Là một cô bé tốt tính, Phượng sẽ vui lòng tự phục vụ thay vì phiền nhân viên bê ra cho mình.
Tức là mẹ con ta có 5 phút để tâm sự. Con nói đúng chứ, An?”
Nếu trí tuệ là một loại nhan sắc. Thì Phan Thị Thái Hương là người phụ nữ đẹp nhất.
—
Anh đưa mắt qua lớp cửa kính của quán café, thấy cô đanh ngơ ngác đứng bên một góc của quầy thu ngân, ngửa đầu đọc menu trên tường của quán café để giết thời gian. Quả nhiên như lời mẹ anh dự đoán.
Phan Thị Thái Hương là người phụ nữ thông thái và sâu sắc nổi danh.
Giọng bà Thái Hương luôn đều đều thiếu âm sắc. Như thể trên đời này chẳng điều gì đáng để bà cao giọng vì kinh ngạc.
Bà nói bằng sắc thái ảm đạm, một câu gọn gàng chém đứt kỳ vọng của anh.
“Cô gái này không hợp.”
Anh lập tức phản đối, bằng giọng lạnh nhạt không kém.
“Phượng là người duy nhất dành cho con.”
Ý anh, dù “không hợp” thì cũng là người “duy nhất” của anh.
Thái Hương đáp bằng nụ cười nhạt tới mức tưởng như không tồn tại.
“Một cô gái có gia cảnh dưới tầm trung, học khối ngành nghệ thuật, tâm tư đơn thuần không thể tồn tại trong xã hội của chúng ta đâu. Mẹ không lo cho con. Mẹ đang nghĩ cho Phượng.”
Quả thật anh từng lên tiếng về chuyện tình cảm của mình trước mặt bố mẹ. Nhưng chỉ thông báo việc mình đã có người yêu và tên cô ấy là Phượng. Không hề cung cấp thêm bất cứ thông tin nào khác. Việc bà Thái Hương lưu loát nói ra thân thế của Phượng khiến mặt anh sầm xuống.
Hiểu được suy nghĩ của anh, bà thong thả thanh minh.
“Đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ con mà cần đi điều tra thân phận của người khác sao?”
Bà Thái Hương tận tình giải đáp.
“Đầu năm ngón tay trái có sẹo và vết chai do chơi đàn dây. Gây ra loại sẹo ở đầu ngón tay trái, có thể là violin, viola, cello hoặc guitar. Nhưng chiếu theo dấu sẹo do dây đàn ở bàn tay phải, khẳng định cô gái này thường xuyên chơi guitar. Chứ không phải các loại đàn cao cấp dành cho con nhà giàu kia. Bởi khi chơi violin, viola và cello thì tay phải cầm vĩ. Sẽ không gây ra loại sẹo hằn sâu ở phần móng tay phải như guitar.
Các đầu ngón tay sạch sẽ, không sơn sửa, không nuôi móng dài. Đối với Phượng, việc chơi đàn không còn là thú tiêu khiển hay một môn học biểu diễn của các tiểu thư nữa rồi. Chơi đàn là công việc của con bé.
Phượng không có ngoại hình khoa trương của nhân vật công chúng. Không chú ý làm đẹp hay phô diễn ngoại hình. Cách hành xử cũng vô cùng đơn thuần vô tư. Khác hoàn toàn kiểu nghệ sĩ ngành giải trí thành thạo việc đọc ý, lựa lời. Hiện tại, Phượng hẳn đang giữ vị trí sản xuất hoặc hậu trường. Nếu không phải nhạc công, thì là nhạc sĩ.”
Bà Thái Hương ngước mắt đọc biểu cảm của anh. Dù người thường chẳng nhận ra sự khác biệt, bà lại nhạy bén bắt được chút thay đổi như cánh chuồn đập trong mắt anh.
“Ồ, nhạc sĩ? Một nhạc sĩ trẻ tuổi, e rằng chưa có nhiều thành tựu.”
Bà nói tiếp.
“Phượng lấy viên đường bằng tay mà không dùng kẹp gắp. Thả hai viên đường vào tách rồi khoắng tới khi nó tan? An, chỉ bằng hành vi nhỏ đó thôi, mẹ dễ dàng đoán ra Phượng tới từ tầng lớp nào.
Cộng thêm cái cách Phượng nhiệt tình cảm ơn nhân viên phục vụ hay ngây thơ đứng chờ bánh ngọt bây giờ. Một cô gái vô tư như vậy sẽ bị đám quái vật giới thượng lưu nhai sống.”
Thái Hương nâng hàng mi dài đen nhánh. Khi nói những lời khắc nghiệt này, giọng bà vẫn thật điềm nhiên, lạnh bạc.
“Tình yêu mỏng manh lắm, con trai. Tình yêu khiến con mù quáng mà quên đi mọi chướng ngại trước mắt. Người ta vẫn tuyên truyền rằng thế giới bình quyền, khác biệt giai cấp không tồn tại. Nhưng nó có tồn tại, và ngày một phân bậc hơn bao giờ hết.
Con sẽ làm gì khi đám cưới của con ngập các giám đốc, chủ tịch, chính trị gia. Còn nhà vợ con rúm ró chỉ ngồi kín hai mâm. Hay khi một người vô tâm vô tính nào đó tới thăm nhà, rồi nhầm mẹ vợ con thành người giúp việc?
Với cái tính sạch sẽ của con, có thể ngồi chung mâm với mấy người đàn ông c.ởi trần, lưng vã mồ hôi, uống rượu gạo nhà tự chưng cất, ăn bữa cỗ quê đầy ruồi bâu không?
Kể cả con có làm được, thì Phượng cũng sớm phát điên với những lời đàm tiếu và trò chơi xấu của đám phụ nữ hào môn thôi.
Mẹ biết, con hẳn đã nghĩ về những trở ngại này. Hoàn cảnh sống tạo nên sự khác biệt về suy nghĩ và cách hành xử của hai đứa. Muốn sinh hoạt cùng chỗ, con và Phượng sẽ cần một thời gian “quá độ” để làm quen lối sống của ngoài kia. Nhưng An à, thời gian “quá độ” đó đủ để tình yêu tan biến rồi.
Khi lớp vỏ ngọt ngào của tình yêu được lột xuống, thì dành cho hai đứa là sự thật tr.ần trụi cay nghiệt. Chẳng còn tình yêu xoa dịu, những gì ở lại là sự ân hận và ghét bỏ lẫn nhau. Một ngày, con sẽ không còn yêu Phượng nữa. Còn Phượng, chán ghét con cũng như cái thế giới quái quỷ mà con lôi con bé vào.
Nhìn quanh con mà xem, có vị phu nhân nào không sống mệt mỏi như một công thức hóa học. Thế giới của chúng ta, cằn cỗi tới mức vắt kiệt tình yêu.
Con không muốn điều đó xảy ra. Con không muốn cô gái sôi nổi kia trở thành một thiếu phụ u uất đâu, An ạ.”
Giọng bà Thái Hương vang lên bình đạm, như tiếng chuông đều đặn gõ vào tâm trí. Với khả năng lập luận và dẫn dắt tài tình, Thái Hương chẳng khác nào một nhà trị liệu thôi miên, lôi kéo bệnh nhân vào thế giới huyễn do chính bà tạo ra.
Với từng câu Thái Hương nói, mi mắt của anh dần dần hạ xuống. Thái Hương là một người giỏi thuyết phục. Không thể đoán được anh đang che giấu điều gì trong đôi mắt ấy. Nhất là khi chính bản thân anh cũng biết lời bà nói chẳng hề sai.
Và khi bà nói xong, anh nâng đôi mí ấy lên. Ánh mắt anh sáng rực và kiên định. Bằng chất giọng trầm, vững vàng, anh trả lời.
“Mẹ là người phụ nữ thông tuệ nhất. Chưa ai từng phản đối điều này. Nhưng hôm nay, con buộc phải nói rằng, riêng chuyện này mẹ đã lầm rồi.”
Anh ngồi thẳng lưng, như trên bàn đàm phán thuyết phục đối tác khó chiều nhất.
“Phượng là cô gái nhanh trí nhất con từng gặp. Dáng vẻ vô hại mẹ vừa nhìn thấy, Phượng chỉ dành cho người cô ấy tin tưởng và trân trọng nhất. Mẹ nên thấy vui vì mình là một trong số đó. Phượng không muốn toan tính dối gạt để lấy lòng mẹ – như hàng tá kẻ vụ lợi khác. Bởi mẹ là mẹ con.
Đấu đá hào môn ư? Phượng có thể quét sạch mấy chiêu trò vặt vãnh này trong chớp mắt. Nhưng cô ấy sẽ không phải lo đến chuyện này. Vì con sẽ không để đám người đó có cơ hội nhiều chuyện.
Còn đống nguyên tắc ứng xử? Phượng sẽ học, nếu cô ấy muốn. Bời người con cưới không phải phu nhân họ Hoàng, mà là người con yêu. Và người con yêu, chỉ có một.”
Lúc này, Phượng lại chẳng hề cảm nhận được sự tự do thư thái ấy. Ngồi trên chiếc ghế lót đệm đàng hoàng, cô cảm thấy như an tọa trên lửa nóng.
Tỷ lệ một trên một triệu, hai người tình cờ chạm mặt người quen ở một thành phố xa xôi. Thần kỳ hơn, người quen ấy lại là mẹ của một trong hai.
Tỷ lệ một trên một tỷ, mẹ của người yêu bắt gặp hai người họ liều lĩnh say đắm giữa phố. Phượng cảm thấy ấn tượng đầu tiên của bà Thái Hương đối với mình có thể đem ném thùng rác là được rồi.
Trong khi cô cồn cào ruột gan nghĩ đủ khả năng xấu nhất, anh người yêu của cô điềm đạm nói chuyện với mẹ.
“Không nghĩ vô tình gặp mẹ ở Vienna”, anh lướt qua chữ “vô tình”. Nhưng bà Thái Hương ngầm hiểu trọng tâm của câu nói đó lại nằm ở hai chữ thoáng qua này.
Bà Thái Hương đáp.
“Đi cùng vài mệnh phụ phu nhân”, ý là, mẹ không hề theo dõi con. Nếu con thắc mắc mẹ đang làm gì ở Vienna, con thừa hiểu công việc của một phu nhân là gì mà. Mẹ không hề đi chơi. Mẹ đang đi ngoại giao cho hai bố con.
Anh nói.
“Hắn không thể để các phu nhân đợi lâu”, anh muốn dẫn khéo mẹ đi trước khi khí thế của bà đọa chạy cô người yêu giỏi to mồm nhưng nhát gan của anh.
Thái Hương mỉm cười. Tuy nụ cười chẳng hề có độ ấm.
“Đương nhiên. Nhưng ngay sau khi làm quen với “người bạn” của con.”
Chỉ trong vài câu đối thoại, hai mẹ con họ đánh bóng bàn qua lại không ai nhường ai. Gió xoáy chém ngang dọc tóe lửa. Nhưng kẻ ngoại đạo như Phượng chẳng kịp nhảy số, cứ ngơ ngác ngồi nghe, còn ngỡ rằng mẹ con họ đang hỏi thăm thông thường.
Đến khi bà Thái Hương nhắc đến “người bạn”, bị điểm danh đến tên, sống lưng Phượng thẳng tưng. Cô căng thẳng như học sinh trong buổi dự giờ.
Cô nhìn người phụ nữ diễm lệ trước mắt, tim đập thình thịch, da nóng rực vừa hồi hộp lại giống sợ hãi.
Dưới gầm bàn, anh nhẹ nhàng nắm tay cô. Phượng quay sang bên cạnh, thấy anh đang dịu dàng nhìn như muốn truyền thêm sức mạnh cho cô.
Anh nói dõng dạc giống tuyên bố chuyện hệ trọng nào đó.
“Mẹ, đây là Phượng, người yêu con.”
Trái với thái độ nghiêm túc của anh, bà Thái Hương đáp nhẹ tênh.
“Mẹ biết. Con đã nói với bố mẹ rồi.”
Hóa ra anh đã nhắc đến chuyện của hai người trước mặt bố mẹ – Phượng giật thót. Điều này chẳng khiến cô an tâm hơn chút nào. Tim cô đập như trống bỏi. Tuy nhiên chút ấm áp anh mang lại khiến Phượng an tâm đôi chút. Cô biết có anh chống đỡ cho mình.
Đúng lúc cô đang căng thẳng nhất. Chờ sự phản đối hoặc gay gắt, hoặc lạnh lùng của người phụ nữ đối diện. Thì anh bồi bàn mặc sơ mi trắng lịch sự đã mang đồ uống cho họ tới.
Khi anh bồi bàn bày đồ lên bàn, cô theo thói quen cười với nhân viên phục vụ và nói “Cảm ơn”.
Cố tỏ ra bình tĩnh, cô thả miếng đường vuông vào trong trà của mình rồi khuất lên.
Cảm thấy có một ánh mắt rọi lên mình, cô ngẩng đầu.
Bà Thái Hương đang nhìn cô một cách vô cùng thẳng thắn. Đôi môi của bà cười như có như không, sau đó điềm đạm nói.
“Món bánh ngọt của cháu trông rất ngon.”
Phượng nhanh nhẹn đáp.
“Cô thích món bánh này ạ. Cô dùng phần của cháu nhé!”
“Ôi, không cần đâu. Cô sẽ gọi phần bánh khác.”
Nếu muốn gọi đồ phải ra tận quầy, Phượng với phong cách đứa trẻ ngoan hoạt bát vốn có, Phượng liền bật dậy luôn.
“Cháu đi gọi bánh. Cô chờ cháu một lát nhé!”
Phượng nhanh chân chạy vào trong cửa hàng. Họ ngồi ngoài hiên, vì thế nếu Phượng đứng ở quầy gọi đồ tận trong quán thì sẽ không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì họ nói. Còn từ bàn trà ngoài hiên, quan sát động thái của Phượng trong quán chỉ cần một cái liếc mắt. Đúng ý bà Thái Hương muốn.
Phượng đi rồi, bà Thái Hương nhẹ chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, nghiêng đầu, chạm ngón tay lên thái dương. Một dáng vẻ vô cùng diễm lệ, dù người đối diện chẳng có tâm trí tận hưởng.
Mặt anh tối sầm. Anh quá hiểu người mẹ sinh ra mình. Bà có thể đuổi khéo Phượng mà cô không hề hay biết. Bà muốn nói chuyện riêng với anh.
Để khẳng định lại suy nghĩ của cậu con trai, bà Thái Hương giải thích đơn giản.
“Lúc gọi đồ mẹ đã để ý loại bánh Phượng chọn chỉ còn một chiếc cuối cùng. Mẻ bánh mới nhất cần tối thiểu 10 phút nữa ra lò. Vừa rồi chúng ta ra bàn ngồi chờ đồ uống lên khoảng 5 phút. Còn 5 phút. Không nhanh cũng không chậm.
Xếp hàng gọi đồ xong, về bàn ngồi cũng mất 3 phút. Phục vụ sẽ ướm hỏi Phượng có thể đứng chờ bánh rồi tự mang về bàn được không? Là một cô bé tốt tính, Phượng sẽ vui lòng tự phục vụ thay vì phiền nhân viên bê ra cho mình.
Tức là mẹ con ta có 5 phút để tâm sự. Con nói đúng chứ, An?”
Nếu trí tuệ là một loại nhan sắc. Thì Phan Thị Thái Hương là người phụ nữ đẹp nhất.
—
Anh đưa mắt qua lớp cửa kính của quán café, thấy cô đanh ngơ ngác đứng bên một góc của quầy thu ngân, ngửa đầu đọc menu trên tường của quán café để giết thời gian. Quả nhiên như lời mẹ anh dự đoán.
Phan Thị Thái Hương là người phụ nữ thông thái và sâu sắc nổi danh.
Giọng bà Thái Hương luôn đều đều thiếu âm sắc. Như thể trên đời này chẳng điều gì đáng để bà cao giọng vì kinh ngạc.
Bà nói bằng sắc thái ảm đạm, một câu gọn gàng chém đứt kỳ vọng của anh.
“Cô gái này không hợp.”
Anh lập tức phản đối, bằng giọng lạnh nhạt không kém.
“Phượng là người duy nhất dành cho con.”
Ý anh, dù “không hợp” thì cũng là người “duy nhất” của anh.
Thái Hương đáp bằng nụ cười nhạt tới mức tưởng như không tồn tại.
“Một cô gái có gia cảnh dưới tầm trung, học khối ngành nghệ thuật, tâm tư đơn thuần không thể tồn tại trong xã hội của chúng ta đâu. Mẹ không lo cho con. Mẹ đang nghĩ cho Phượng.”
Quả thật anh từng lên tiếng về chuyện tình cảm của mình trước mặt bố mẹ. Nhưng chỉ thông báo việc mình đã có người yêu và tên cô ấy là Phượng. Không hề cung cấp thêm bất cứ thông tin nào khác. Việc bà Thái Hương lưu loát nói ra thân thế của Phượng khiến mặt anh sầm xuống.
Hiểu được suy nghĩ của anh, bà thong thả thanh minh.
“Đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ con mà cần đi điều tra thân phận của người khác sao?”
Bà Thái Hương tận tình giải đáp.
“Đầu năm ngón tay trái có sẹo và vết chai do chơi đàn dây. Gây ra loại sẹo ở đầu ngón tay trái, có thể là violin, viola, cello hoặc guitar. Nhưng chiếu theo dấu sẹo do dây đàn ở bàn tay phải, khẳng định cô gái này thường xuyên chơi guitar. Chứ không phải các loại đàn cao cấp dành cho con nhà giàu kia. Bởi khi chơi violin, viola và cello thì tay phải cầm vĩ. Sẽ không gây ra loại sẹo hằn sâu ở phần móng tay phải như guitar.
Các đầu ngón tay sạch sẽ, không sơn sửa, không nuôi móng dài. Đối với Phượng, việc chơi đàn không còn là thú tiêu khiển hay một môn học biểu diễn của các tiểu thư nữa rồi. Chơi đàn là công việc của con bé.
Phượng không có ngoại hình khoa trương của nhân vật công chúng. Không chú ý làm đẹp hay phô diễn ngoại hình. Cách hành xử cũng vô cùng đơn thuần vô tư. Khác hoàn toàn kiểu nghệ sĩ ngành giải trí thành thạo việc đọc ý, lựa lời. Hiện tại, Phượng hẳn đang giữ vị trí sản xuất hoặc hậu trường. Nếu không phải nhạc công, thì là nhạc sĩ.”
Bà Thái Hương ngước mắt đọc biểu cảm của anh. Dù người thường chẳng nhận ra sự khác biệt, bà lại nhạy bén bắt được chút thay đổi như cánh chuồn đập trong mắt anh.
“Ồ, nhạc sĩ? Một nhạc sĩ trẻ tuổi, e rằng chưa có nhiều thành tựu.”
Bà nói tiếp.
“Phượng lấy viên đường bằng tay mà không dùng kẹp gắp. Thả hai viên đường vào tách rồi khoắng tới khi nó tan? An, chỉ bằng hành vi nhỏ đó thôi, mẹ dễ dàng đoán ra Phượng tới từ tầng lớp nào.
Cộng thêm cái cách Phượng nhiệt tình cảm ơn nhân viên phục vụ hay ngây thơ đứng chờ bánh ngọt bây giờ. Một cô gái vô tư như vậy sẽ bị đám quái vật giới thượng lưu nhai sống.”
Thái Hương nâng hàng mi dài đen nhánh. Khi nói những lời khắc nghiệt này, giọng bà vẫn thật điềm nhiên, lạnh bạc.
“Tình yêu mỏng manh lắm, con trai. Tình yêu khiến con mù quáng mà quên đi mọi chướng ngại trước mắt. Người ta vẫn tuyên truyền rằng thế giới bình quyền, khác biệt giai cấp không tồn tại. Nhưng nó có tồn tại, và ngày một phân bậc hơn bao giờ hết.
Con sẽ làm gì khi đám cưới của con ngập các giám đốc, chủ tịch, chính trị gia. Còn nhà vợ con rúm ró chỉ ngồi kín hai mâm. Hay khi một người vô tâm vô tính nào đó tới thăm nhà, rồi nhầm mẹ vợ con thành người giúp việc?
Với cái tính sạch sẽ của con, có thể ngồi chung mâm với mấy người đàn ông c.ởi trần, lưng vã mồ hôi, uống rượu gạo nhà tự chưng cất, ăn bữa cỗ quê đầy ruồi bâu không?
Kể cả con có làm được, thì Phượng cũng sớm phát điên với những lời đàm tiếu và trò chơi xấu của đám phụ nữ hào môn thôi.
Mẹ biết, con hẳn đã nghĩ về những trở ngại này. Hoàn cảnh sống tạo nên sự khác biệt về suy nghĩ và cách hành xử của hai đứa. Muốn sinh hoạt cùng chỗ, con và Phượng sẽ cần một thời gian “quá độ” để làm quen lối sống của ngoài kia. Nhưng An à, thời gian “quá độ” đó đủ để tình yêu tan biến rồi.
Khi lớp vỏ ngọt ngào của tình yêu được lột xuống, thì dành cho hai đứa là sự thật tr.ần trụi cay nghiệt. Chẳng còn tình yêu xoa dịu, những gì ở lại là sự ân hận và ghét bỏ lẫn nhau. Một ngày, con sẽ không còn yêu Phượng nữa. Còn Phượng, chán ghét con cũng như cái thế giới quái quỷ mà con lôi con bé vào.
Nhìn quanh con mà xem, có vị phu nhân nào không sống mệt mỏi như một công thức hóa học. Thế giới của chúng ta, cằn cỗi tới mức vắt kiệt tình yêu.
Con không muốn điều đó xảy ra. Con không muốn cô gái sôi nổi kia trở thành một thiếu phụ u uất đâu, An ạ.”
Giọng bà Thái Hương vang lên bình đạm, như tiếng chuông đều đặn gõ vào tâm trí. Với khả năng lập luận và dẫn dắt tài tình, Thái Hương chẳng khác nào một nhà trị liệu thôi miên, lôi kéo bệnh nhân vào thế giới huyễn do chính bà tạo ra.
Với từng câu Thái Hương nói, mi mắt của anh dần dần hạ xuống. Thái Hương là một người giỏi thuyết phục. Không thể đoán được anh đang che giấu điều gì trong đôi mắt ấy. Nhất là khi chính bản thân anh cũng biết lời bà nói chẳng hề sai.
Và khi bà nói xong, anh nâng đôi mí ấy lên. Ánh mắt anh sáng rực và kiên định. Bằng chất giọng trầm, vững vàng, anh trả lời.
“Mẹ là người phụ nữ thông tuệ nhất. Chưa ai từng phản đối điều này. Nhưng hôm nay, con buộc phải nói rằng, riêng chuyện này mẹ đã lầm rồi.”
Anh ngồi thẳng lưng, như trên bàn đàm phán thuyết phục đối tác khó chiều nhất.
“Phượng là cô gái nhanh trí nhất con từng gặp. Dáng vẻ vô hại mẹ vừa nhìn thấy, Phượng chỉ dành cho người cô ấy tin tưởng và trân trọng nhất. Mẹ nên thấy vui vì mình là một trong số đó. Phượng không muốn toan tính dối gạt để lấy lòng mẹ – như hàng tá kẻ vụ lợi khác. Bởi mẹ là mẹ con.
Đấu đá hào môn ư? Phượng có thể quét sạch mấy chiêu trò vặt vãnh này trong chớp mắt. Nhưng cô ấy sẽ không phải lo đến chuyện này. Vì con sẽ không để đám người đó có cơ hội nhiều chuyện.
Còn đống nguyên tắc ứng xử? Phượng sẽ học, nếu cô ấy muốn. Bời người con cưới không phải phu nhân họ Hoàng, mà là người con yêu. Và người con yêu, chỉ có một.”