Chương 141: Em duyên cho lắm, để chồng em ghen
Mặt anh xám xịt nhìn Phượng khiêu vũ với một gã đàn ông lạ mặt bên đài phun nước. Cô nói muốn ăn thử món bánh táo trứ danh của tiệm bánh Gustav, anh liền xếp hàng một tiếng mua cho cô. Và khi anh quay trở lại, cô đang khiêu vũ trên điệu Waltzes No.1 của Mozart với một tên tóc xoăn ngớ ngẩn?
Một dàn nhạc nghiệp dư tự phát gồm cello, violin, viola và piano điện tử chơi nhạc cho họ. Họ ở đây không phải chỉ có Phượng và tên đàn ông lạ mặt. Mà còn năm cặp đôi đang khiêu vũ ngẫu hứng khác.
Ấy vậy, trong mắt anh chỉ thấy Phượng cùng tên tóc xoăn lạ mặt nhảy quanh đài phun nước. Anh hoàn toàn xóa năm cặp đôi còn lại khỏi bộ lọc.
Đồng thời anh cũng tự quên rằng ở Vienna, tại bất cứ quảng trường, đài phun nước hay công viên nào, một khi có tiếng nhạc cất lên thì nam nữ lạ mặt mời nhau khiêu vũ là chuyện vô cùng bình thường. Sau khi nhảy xong, họ vui vẻ cảm ơn nhau một tiếng rồi đường ai nấy đi.
Phượng là người hướng ngoại, thích náo nhiệt. Tại sao anh lại quên mất cô ham vui thế nào? Nếu có tên dở hơi nào ngỏ lời, khẳng định cô không chần chừ mà khiêu vũ cùng hắn. Nhìn nụ cười vô tư trên môi cô kìa.
Tên ngoại quốc kia trông có vẻ cao ráo. Nhưng lại gầy gò, cằm nhọn, râu chưa phát triển. Cậu ta chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi. Tên nhóc đó còn ít tuổi hơn cô.
Nguyễn Thị Mỹ Phượng lại trêu hoa ghẹo nguyệt. Chết tiệt! Nguyễn Thị Mỹ Phượng trẻ không tha, già không thương. Đã có lão gia rồi còn muốn nạp thêm thiếu gia ư?
Biết cô giỏi ong bướm thế này, đáng lẽ anh phải cột cô bên người, kéo cô xếp hàng cùng.
Anh hằm hằm lao vào giữa đám người nhộn nhịp, giật tay Phượng khỏi tên con trai còn đang ngơ ngác kia, kéo cô đi.
Phượng ngạc nhiên, ghìm tay mình để giữ bước chân anh lại.
“Ơ kìa, sao thế anh?”
Mặc cho cô níu lại, anh vẫn kéo cô đi một mạch. Đến tận khi cái đài phun nước kia biến mất sau lưng vẫn tiếp tục rảo bước. Nhanh đến mức cô theo không kịp.
Cô dùng tay còn lại không bị anh kéo, đánh vào lưng anh. Cô cao giọng.
“Lão nhân sâm! Lại giở chứng gì đấy?”
Giọng cô đã có vẻ bực bội, anh dừng bước. Anh quay lại. Chợt bị áp chế bởi ánh mắt nóng hầm hập của anh, Phượng bỗng chột dạ. Ngay giây sau cô sững lại. Sao cô phải lo lắng, người vô lý là anh kia mà. Cô cất tiếng.
“Anh làm sao vậy?”
Cô cố ý tỏ vẻ hống hách, tuy giọng nói vẫn yếu hơn dự định một chút, bởi áp bức từ anh quá lớn.
Anh nghiêm khắc nhìn cô. Phượng vận động não hết công suất, nghĩ xem mình vừa làm nên tội tình gì. Phải biết rằng anh người yêu của cô cực kỳ tốt tính. Khiến anh xị mặt thế này là trường hợp vô cùng hiếm hoi. Nếu anh nhìn cô bằng ánh mắt ngay thẳng này, thì khẳng định là cô mắc lỗi lớn rồi.
Rốt cuộc, cùng với độ tối tăm ngày một rõ trên gương mặt anh, cô cuối cùng vỡ lẽ. Cô “À” lên một tiếng.
“Người yêu, đừng nói là anh ghen nha.”
Anh đáp lại bằng một tiếng “Hừ” âm mũi thật nhỏ, gần như phải căng tai ra mới nghe thấy. Cô vồ lên người anh, ép hai bàn tay lên má anh như kẹp cái bánh sandwich.
“Trời ơi, sao người yêu em dễ thương thế này?”
Anh hơi ngửa đầu ra sau như muốn thoát khỏi hành vi kỳ quặc giữa phố của cô. Nhưng giãy dụa nho nhỏ như không có, vẫn đề mặt mình trong lòng bàn tay cô.
Cô nựng anh như trêu chọc con nít.
“Dễ thương, người yêu dễ thương quá đi! Nhưng mà, anh không việc gì phải ghen tức với ai hết. Em chỉ thích người đẹp trai thôi. Mà không ai đẹp trai hơn anh cả.”
Cách dỗ dành vớ vẩn như vậy lại khiến anh vừa lòng. Anh quét mắt nhìn cô một cái, đôi con ngươi đen nhánh khiến tim cô run lên. Rốt cuộc là ai trúng mưu của ai đây? Cô tự đánh lạc hướng mình khỏi mỹ nam kế của anh.
“Bánh táo của em đâu?”
Anh nâng cánh tay phải lên. Cái túi giấy màu nâu in logo của tiệm bánh Gustav đã bị vò nhàu nhĩ trong tay anh. Anh mở gói giấy ra, lấy vỏ bánh giòn rụm đã vỡ, nhân mứt táo rơi ra ngoài. Một tiếng đồng hồ xếp hàng đã nát bét như thế.
Anh ngước đôi mắt sáng trong nhìn cô, có chút hối lỗi. Trước vẻ ngây ngô của anh, cô bật cười.
Không để anh kịp phản ứng, cô thò tay vào trong túi giấy, bốc một miếng bánh vỡ lên bỏ tọt vào miệng.
“Đừng ăn, tôi mua chiếc khác”, anh can.
Cô vừa nhai vừa cười.
“Bánh người yêu em mua, ngọt đến tận tim luôn.”
Nói xong, cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.
Cô ngước hàng mi ướt át trêu ghẹo anh.
“Ngon không?”
Anh thoáng thất thần, ngay sau đó, anh đỡ lấy gáy cô, hôn ngấu nghiến.
Có lẽ chính sự duyên dáng của thủ đô Vienna thôi miên hai người quên sạch lo âu. Ở đất nước phương Tây nơi nụ hôn là hành động biểu đạt tình cảm thắm thiết – thứ chẳng việc gì phải rụt rè che giấu, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau chẳng e dè.
Cô vừa cười, vừa đáp lại anh. Còn anh lại trách cô đùa cợt không đủ tập trung, nụ hôn rơi xuống dày đặc và sâu sắc hơn. Chẳng ai soi mói hay đánh giá họ hết. Có chăng thì chỉ một hai thanh niên qua đường, huýt sáo cổ vũ cặp tình nhân này.
Anh coi đó như gió thoảng ngoài tai, chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất. Anh chợt nghĩ, có lẽ thành phố này không tệ. Phượng thực sự yêu thích không khí hoài cổ, đậm chất nghệ thuật của các thành phố châu Âu cổ kính. Anh nên thường xuyên đưa cô đi du lịch. Cô trở nên táo bạo hơn. Và anh tận hưởng sự bất cẩn này của cô.
Trong lúc cả hai đang mê man trong nụ hôn tưởng như kéo dài bất tận. Một âm thanh đột nhiên cất ngang.
“An.”
Thanh âm bén nhọn, phát âm gọn gàng, và gần như vô cảm. Anh biết, trên đời này người sở hữu giọng nói lạnh nhạt nhường ấy chỉ có duy nhất một.
Anh rời khỏi đôi môi cô, quay về hướng phát ra âm thanh.
Một người phụ nữ dáng người thanh mảnh, với phong cách thanh lịch của một người phụ nữ Pháp điển hình. Phái đẹp của kinh đô ánh sáng chẳng bao giờ đổ xô theo các gu thời trang thịnh hành. Họ luôn có phong thái và sự tinh tế rất riêng trong cách ăn mặc.
Người phụ nữ đứng cách họ ba mét, mặc chiếc áo kẻ dài tay, quần jean đen, khoác chiếc trench coat màu be dài tới tận bắp chân. Vô cùng lịch thiệp mà vẫn mang phong cách đường phố giản dị. Dù vậy, không kém phần hào nhoáng thời trang.
Với phong cách ăn mặc thời thượng này, thật khó để đoán người phụ nữ này bao nhiêu tuổi. Đặc biệt là khi trên lớp son đỏ cổ điển kia là một cặp kính râm màu đen to bản.
Khi thấy cả hai đối tượng – cô và anh đã tập trung 100% sự chú ý về phía mình, người phụ nữ ấy mới ung dung gỡ kính râm xuống.
Dưới cặp kính đen bí ẩn, là một đôi mắt thon dài, lông mi cong đen nhánh tôn thêm sự sắc sảo cho đôi mắt. Con ngươi sáng rực rỡ, tràn đầy thần khí. Theo nhân tướng học, đôi mắt giàu khí chất này gọi là mắt khổng tước. Người sở hữu đôi mắt khổng tước có khí chất hơn người, dung mạo diễm lệ, đại phú đại quý.
Chỉ một ánh nhìn, người phụ nữ ấy đã khiến Phượng run lên. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, không thể sai được.
Cho đến khi người đàn ông đứng cạnh cô cất lên tiếng “Mẹ”, thì cô biết, ấn tượng đầu tiên của cô với người phụ nữ kia không hề lầm. Phong thái kiêu ngạo mà sang trọng ấy cô đã gặp nhiều lần, trên chính người đàn ông đang đứng cạnh cô.
Người phụ nữ đẹp tuyệt trần ấy là Phan Thị Thái Hương, phu nhân của một trong những doanh nhân quyền lực nhất nước. Riêng bản thân bà là một kỳ tài được người người trọng vọng.
Tuy nhiên, Phượng không có thời gian và tâm trí để ngưỡng mộ. Bởi người phụ nữ ấy là mẹ của người yêu cô. Và vừa rồi, cô vừa dụ dỗ anh chàng hướng nội ấy hôn mình điên cuồng giữa phố, ngay trước mặt vị thân sinh của anh.
Một dàn nhạc nghiệp dư tự phát gồm cello, violin, viola và piano điện tử chơi nhạc cho họ. Họ ở đây không phải chỉ có Phượng và tên đàn ông lạ mặt. Mà còn năm cặp đôi đang khiêu vũ ngẫu hứng khác.
Ấy vậy, trong mắt anh chỉ thấy Phượng cùng tên tóc xoăn lạ mặt nhảy quanh đài phun nước. Anh hoàn toàn xóa năm cặp đôi còn lại khỏi bộ lọc.
Đồng thời anh cũng tự quên rằng ở Vienna, tại bất cứ quảng trường, đài phun nước hay công viên nào, một khi có tiếng nhạc cất lên thì nam nữ lạ mặt mời nhau khiêu vũ là chuyện vô cùng bình thường. Sau khi nhảy xong, họ vui vẻ cảm ơn nhau một tiếng rồi đường ai nấy đi.
Phượng là người hướng ngoại, thích náo nhiệt. Tại sao anh lại quên mất cô ham vui thế nào? Nếu có tên dở hơi nào ngỏ lời, khẳng định cô không chần chừ mà khiêu vũ cùng hắn. Nhìn nụ cười vô tư trên môi cô kìa.
Tên ngoại quốc kia trông có vẻ cao ráo. Nhưng lại gầy gò, cằm nhọn, râu chưa phát triển. Cậu ta chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi. Tên nhóc đó còn ít tuổi hơn cô.
Nguyễn Thị Mỹ Phượng lại trêu hoa ghẹo nguyệt. Chết tiệt! Nguyễn Thị Mỹ Phượng trẻ không tha, già không thương. Đã có lão gia rồi còn muốn nạp thêm thiếu gia ư?
Biết cô giỏi ong bướm thế này, đáng lẽ anh phải cột cô bên người, kéo cô xếp hàng cùng.
Anh hằm hằm lao vào giữa đám người nhộn nhịp, giật tay Phượng khỏi tên con trai còn đang ngơ ngác kia, kéo cô đi.
Phượng ngạc nhiên, ghìm tay mình để giữ bước chân anh lại.
“Ơ kìa, sao thế anh?”
Mặc cho cô níu lại, anh vẫn kéo cô đi một mạch. Đến tận khi cái đài phun nước kia biến mất sau lưng vẫn tiếp tục rảo bước. Nhanh đến mức cô theo không kịp.
Cô dùng tay còn lại không bị anh kéo, đánh vào lưng anh. Cô cao giọng.
“Lão nhân sâm! Lại giở chứng gì đấy?”
Giọng cô đã có vẻ bực bội, anh dừng bước. Anh quay lại. Chợt bị áp chế bởi ánh mắt nóng hầm hập của anh, Phượng bỗng chột dạ. Ngay giây sau cô sững lại. Sao cô phải lo lắng, người vô lý là anh kia mà. Cô cất tiếng.
“Anh làm sao vậy?”
Cô cố ý tỏ vẻ hống hách, tuy giọng nói vẫn yếu hơn dự định một chút, bởi áp bức từ anh quá lớn.
Anh nghiêm khắc nhìn cô. Phượng vận động não hết công suất, nghĩ xem mình vừa làm nên tội tình gì. Phải biết rằng anh người yêu của cô cực kỳ tốt tính. Khiến anh xị mặt thế này là trường hợp vô cùng hiếm hoi. Nếu anh nhìn cô bằng ánh mắt ngay thẳng này, thì khẳng định là cô mắc lỗi lớn rồi.
Rốt cuộc, cùng với độ tối tăm ngày một rõ trên gương mặt anh, cô cuối cùng vỡ lẽ. Cô “À” lên một tiếng.
“Người yêu, đừng nói là anh ghen nha.”
Anh đáp lại bằng một tiếng “Hừ” âm mũi thật nhỏ, gần như phải căng tai ra mới nghe thấy. Cô vồ lên người anh, ép hai bàn tay lên má anh như kẹp cái bánh sandwich.
“Trời ơi, sao người yêu em dễ thương thế này?”
Anh hơi ngửa đầu ra sau như muốn thoát khỏi hành vi kỳ quặc giữa phố của cô. Nhưng giãy dụa nho nhỏ như không có, vẫn đề mặt mình trong lòng bàn tay cô.
Cô nựng anh như trêu chọc con nít.
“Dễ thương, người yêu dễ thương quá đi! Nhưng mà, anh không việc gì phải ghen tức với ai hết. Em chỉ thích người đẹp trai thôi. Mà không ai đẹp trai hơn anh cả.”
Cách dỗ dành vớ vẩn như vậy lại khiến anh vừa lòng. Anh quét mắt nhìn cô một cái, đôi con ngươi đen nhánh khiến tim cô run lên. Rốt cuộc là ai trúng mưu của ai đây? Cô tự đánh lạc hướng mình khỏi mỹ nam kế của anh.
“Bánh táo của em đâu?”
Anh nâng cánh tay phải lên. Cái túi giấy màu nâu in logo của tiệm bánh Gustav đã bị vò nhàu nhĩ trong tay anh. Anh mở gói giấy ra, lấy vỏ bánh giòn rụm đã vỡ, nhân mứt táo rơi ra ngoài. Một tiếng đồng hồ xếp hàng đã nát bét như thế.
Anh ngước đôi mắt sáng trong nhìn cô, có chút hối lỗi. Trước vẻ ngây ngô của anh, cô bật cười.
Không để anh kịp phản ứng, cô thò tay vào trong túi giấy, bốc một miếng bánh vỡ lên bỏ tọt vào miệng.
“Đừng ăn, tôi mua chiếc khác”, anh can.
Cô vừa nhai vừa cười.
“Bánh người yêu em mua, ngọt đến tận tim luôn.”
Nói xong, cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.
Cô ngước hàng mi ướt át trêu ghẹo anh.
“Ngon không?”
Anh thoáng thất thần, ngay sau đó, anh đỡ lấy gáy cô, hôn ngấu nghiến.
Có lẽ chính sự duyên dáng của thủ đô Vienna thôi miên hai người quên sạch lo âu. Ở đất nước phương Tây nơi nụ hôn là hành động biểu đạt tình cảm thắm thiết – thứ chẳng việc gì phải rụt rè che giấu, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau chẳng e dè.
Cô vừa cười, vừa đáp lại anh. Còn anh lại trách cô đùa cợt không đủ tập trung, nụ hôn rơi xuống dày đặc và sâu sắc hơn. Chẳng ai soi mói hay đánh giá họ hết. Có chăng thì chỉ một hai thanh niên qua đường, huýt sáo cổ vũ cặp tình nhân này.
Anh coi đó như gió thoảng ngoài tai, chìm đắm trong nụ hôn ngây ngất. Anh chợt nghĩ, có lẽ thành phố này không tệ. Phượng thực sự yêu thích không khí hoài cổ, đậm chất nghệ thuật của các thành phố châu Âu cổ kính. Anh nên thường xuyên đưa cô đi du lịch. Cô trở nên táo bạo hơn. Và anh tận hưởng sự bất cẩn này của cô.
Trong lúc cả hai đang mê man trong nụ hôn tưởng như kéo dài bất tận. Một âm thanh đột nhiên cất ngang.
“An.”
Thanh âm bén nhọn, phát âm gọn gàng, và gần như vô cảm. Anh biết, trên đời này người sở hữu giọng nói lạnh nhạt nhường ấy chỉ có duy nhất một.
Anh rời khỏi đôi môi cô, quay về hướng phát ra âm thanh.
Một người phụ nữ dáng người thanh mảnh, với phong cách thanh lịch của một người phụ nữ Pháp điển hình. Phái đẹp của kinh đô ánh sáng chẳng bao giờ đổ xô theo các gu thời trang thịnh hành. Họ luôn có phong thái và sự tinh tế rất riêng trong cách ăn mặc.
Người phụ nữ đứng cách họ ba mét, mặc chiếc áo kẻ dài tay, quần jean đen, khoác chiếc trench coat màu be dài tới tận bắp chân. Vô cùng lịch thiệp mà vẫn mang phong cách đường phố giản dị. Dù vậy, không kém phần hào nhoáng thời trang.
Với phong cách ăn mặc thời thượng này, thật khó để đoán người phụ nữ này bao nhiêu tuổi. Đặc biệt là khi trên lớp son đỏ cổ điển kia là một cặp kính râm màu đen to bản.
Khi thấy cả hai đối tượng – cô và anh đã tập trung 100% sự chú ý về phía mình, người phụ nữ ấy mới ung dung gỡ kính râm xuống.
Dưới cặp kính đen bí ẩn, là một đôi mắt thon dài, lông mi cong đen nhánh tôn thêm sự sắc sảo cho đôi mắt. Con ngươi sáng rực rỡ, tràn đầy thần khí. Theo nhân tướng học, đôi mắt giàu khí chất này gọi là mắt khổng tước. Người sở hữu đôi mắt khổng tước có khí chất hơn người, dung mạo diễm lệ, đại phú đại quý.
Chỉ một ánh nhìn, người phụ nữ ấy đã khiến Phượng run lên. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, không thể sai được.
Cho đến khi người đàn ông đứng cạnh cô cất lên tiếng “Mẹ”, thì cô biết, ấn tượng đầu tiên của cô với người phụ nữ kia không hề lầm. Phong thái kiêu ngạo mà sang trọng ấy cô đã gặp nhiều lần, trên chính người đàn ông đang đứng cạnh cô.
Người phụ nữ đẹp tuyệt trần ấy là Phan Thị Thái Hương, phu nhân của một trong những doanh nhân quyền lực nhất nước. Riêng bản thân bà là một kỳ tài được người người trọng vọng.
Tuy nhiên, Phượng không có thời gian và tâm trí để ngưỡng mộ. Bởi người phụ nữ ấy là mẹ của người yêu cô. Và vừa rồi, cô vừa dụ dỗ anh chàng hướng nội ấy hôn mình điên cuồng giữa phố, ngay trước mặt vị thân sinh của anh.