Chương 125: Ân hận muộn màng
Sau khi nghe sự thật từ chồng, mẹ của Minh bỗng cảm thấy thêm bất an. Mẹ nói.
“Anh về phòng trước. Em qua xem con đã ngủ chưa.”
Những thông tin nặng nề vừa tiếp nhận khiến bước chân mẹ Minh lâng lâng như dẫm lên bông. Mông lung, sợ hãi, hư vô. Như thể mọi khổ nạn trước mắt chỉ là một giấc mơ. Chỉ cần thức dậy thôi, cơn ác mộng này sẽ tan biến không dấu vết. Dù là một người trưởng thành, mẹ Minh không cản nổi bản thân mà hy vọng hão huyền.
Mẹ khẽ khàng vặn tay nắm, mở cửa phòng Minh. Đèn trong phòng đã tắt. Dưới chăn, hình dáng của một đứa trẻ gồ lên, cùng nhúm tóc đen nhánh trên gối. Căn phòng lặng thinh, chỉ có tiếng điều hòa chạy rì rì.
Mẹ thở phào. Dẫu biết suy nghĩ của bản thân ích kỷ, nhưng thấy con mình không bị nỗi sợ ảnh hưởng, mẹ Minh thở phào. Mẹ khép cửa, căn phòng trở nên tối om.
Tiếng bước chân của mẹ xa dần rồi biến mất, đứa trẻ lồm cồm bò dậy từ trong chăn.
Minh bật đèn ngủ đầu giường. Ánh đèn vàng nhạt tỏa ra một quầng sáng mỏng tang nhưng đủ sáng để Minh có thể định hình căn phòng.
Cậu nhìn vào thứ nằm lặng lẽ ở góc phòng – chiếc balo của An. Bố mẹ An tất tả tìm con, tới mức không nhớ ra sự tồn tại nhỏ bé của chiếc balo này. Nó đã nằm đây được bốn ngày.
Minh nhẹ nhàng đi xuống giường, tiến tới phía chiếc balo ở góc phòng. Cậu đứng lặng ở đó. Cái bóng của Minh phủ lên chiếc balo, làm nó đen hơn cả màu bóng tối.
Minh ngồi xuống, mở khóa kéo balo của An.
Cậu sờ thấy một thứ nho nhỏ góc cạnh, hình hộp. Minh lôi nó ra, một cuốn sách. Đây chính là cuốn sách An đọc trong lúc Minh giận dỗi mà để cậu ngồi một mình. An không phải con mọt sách. Đến nhà Minh chơi mà cậu tự chuẩn bị mang theo sách đọc thế này. Nghĩa là An đoán được trước Minh sẽ gây khó dễ, làm cậu phải chơi một mình. Vì thế An mang sẵn một cuốn sách để đọc, tránh bản thân bị nhàm chán. Thì ra, An cũng chẳng háo hức với việc hàng ngày phải tới nhà Minh. Nhưng khác với Minh, An để nó trong lòng, không biểu lộ ra. Cậu không muốn để cảm xúc cá nhân của mình làm phật lòng người khác.
An quả thực thông minh. An hiểu Minh hơn Minh tưởng. An nhìn thấu, thậm chí là biết trước Minh sẽ bắt nạt mình. Nhưng cậu mặc kệ. Bởi cậu không thèm chấp Minh.
Minh đặt cuốn sách lên bàn. Nhấc balo vẫn thấy nặng, Minh băn khoăn, vẫn còn đồ trong balo sao?
Trong bóng tối, Minh không thể nhìn rõ. Mấy ngày nay Minh không dám động vào balo của An, chỉ dám để nó lẳng lặng trong xó. Vì vậy cậu không hề biết trong chiếc balo này chứa gì.
Cậu lại sờ thấy một vật hình hộp. Nhưng lần này, to và nặng hơn. Minh mở khóa balo rộng hơn để lôi nó ra.
Là một cái hộp dán bóng kính.
Khi ánh sáng từ chiếc đèn ngủ phía xa phản chiếu lên lớp ni lông loang loáng, Minh mới nhìn ra nó là gì.
Một hộp mô hình robot mới toanh chưa bóc mác.
An chẳng hứng thú với trò lắp ghép chút nào. Tại sao hộp mô hình robot bản mới ra mắt này lại nằm trong balo của cậu?
Chiếc hộp rơi khỏi tay Minh, đập xuống sàn.
Bình thường Minh luôn là kẻ nâng niu món đồ chơi lắp ghép nhất. Không kẻ nào được động vào tác phẩm quý báu của cậu. Nhưng lúc này, Minh đang để hộp đồ chơi robot cậu nằng nặc đòi mẹ mua cho mãi mà không được nằm lăn lóc dưới sàn.
Giống như cô giúp việc ca thán bâng quơ vì không thể tìm được nhà trẻ cho con. Minh từng than rằng xin hoài không được hộp lắp ráp robot này. An nghe một lần, và ghi nhớ.
Giống như hộp màu sáp mới An mang tặng em Bông – con gái cô giúp việc. An để hộp đồ chơi khó kiếm này trong balo, để tặng cho Minh.
Nếu điều Minh nghe lén bố mẹ nói khiến cậu hoang mang, sợ hãi. Thì sự thật Minh vừa tự khám phá như cơn đại hồng thủy nhấn chìm cậu. Bao nhiêu xấu hổ cùng ê chề ập tới cùng một lúc.
Minh ngã xuống sàn. Cậu nhặt hộp đồ chơi lăn dưới đất. Lôi cả chiếc balo của An, ôm chặt chúng vào lòng.
Minh vùi mặt, như muốn che đi sự hổ thẹn trong lòng mình sau chiếc balo.
“An ơi, tớ sai rồi. Tớ sai rồi. Tớ xin lỗi.”
Tiếng nức nở lan dần thành tiếng khóc. Minh ôm chặt chiếc balo của An như thể đó là người bạn cậu đã đối xử tàn tệ và sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại. An là người bạn tốt đến thế. Vậy mà Minh đã đối xử hằn học, tệ bạc. Khủng khiếp hơn, hành động của Minh đã hại An. Đáng ra kẻ bị bắt cóc phải là Minh, nhưng An đã gánh nạn cho cậu.
Minh muốn lén khóc nhưng không thể. Nỗi buồn vỡ tan và cậu gào lên đau đớn. Nước mắt trào ra từ hốc mắt và chảy dài hai bên má, thấm lên chiếc balo trong tay.
Âm thanh như xé ruột xé gan của Minh đánh thức cả nhà.
Nghe thấy tiếng khóc, bố mẹ Minh hoảng hốt chạy về phía phòng ngủ của cậu. Bố mở tung cánh cửa. Hình ảnh cậu con trai ngồi quỳ trong góc phòng, ôm lấy balo của bạn mà khóc khiến con tim họ tan nát.
Mẹ Minh che miệng, vội vàng chạy xuống bên Minh. Mẹ muốn lấy chiếc balo ra nhưng Minh ôm chặt không buông. Mẹ chẳng thể làm gì khác ngoài ôm cả con trai cùng chiếc balo vào lòng.
Minh gào lên, tiếng nức nở nghẹt trong mũi làm cậu không phát âm rõ ràng. Cậu vừa nức vừa hỏi.
“Bố mẹ ơi, An không chết. An sẽ về, đúng không?”
Trước câu hỏi của Minh, hai người họ lặng thinh, không nói. Sự im lặng của họ khiến cậu càng tuyệt vọng.
Minh khóc đến xé lòng, mẹ không sao dỗ nổi. Nghe con trai khóc, mẹ Minh đau đớn khóc theo.
Mẹ ôm Minh, nhưng Minh lại giữ chặt chiếc balo của An. Giờ vây quanh Minh chẳng còn gì khác ngoài sự hổ thẹn và ân hận. Cậu ôm chặt balo như thể nó là cả sinh mạng của cậu, của An.
Ngày mất tích thứ tư kết thúc trong căn nhà của Minh với một màn nước mắt.
“Anh về phòng trước. Em qua xem con đã ngủ chưa.”
Những thông tin nặng nề vừa tiếp nhận khiến bước chân mẹ Minh lâng lâng như dẫm lên bông. Mông lung, sợ hãi, hư vô. Như thể mọi khổ nạn trước mắt chỉ là một giấc mơ. Chỉ cần thức dậy thôi, cơn ác mộng này sẽ tan biến không dấu vết. Dù là một người trưởng thành, mẹ Minh không cản nổi bản thân mà hy vọng hão huyền.
Mẹ khẽ khàng vặn tay nắm, mở cửa phòng Minh. Đèn trong phòng đã tắt. Dưới chăn, hình dáng của một đứa trẻ gồ lên, cùng nhúm tóc đen nhánh trên gối. Căn phòng lặng thinh, chỉ có tiếng điều hòa chạy rì rì.
Mẹ thở phào. Dẫu biết suy nghĩ của bản thân ích kỷ, nhưng thấy con mình không bị nỗi sợ ảnh hưởng, mẹ Minh thở phào. Mẹ khép cửa, căn phòng trở nên tối om.
Tiếng bước chân của mẹ xa dần rồi biến mất, đứa trẻ lồm cồm bò dậy từ trong chăn.
Minh bật đèn ngủ đầu giường. Ánh đèn vàng nhạt tỏa ra một quầng sáng mỏng tang nhưng đủ sáng để Minh có thể định hình căn phòng.
Cậu nhìn vào thứ nằm lặng lẽ ở góc phòng – chiếc balo của An. Bố mẹ An tất tả tìm con, tới mức không nhớ ra sự tồn tại nhỏ bé của chiếc balo này. Nó đã nằm đây được bốn ngày.
Minh nhẹ nhàng đi xuống giường, tiến tới phía chiếc balo ở góc phòng. Cậu đứng lặng ở đó. Cái bóng của Minh phủ lên chiếc balo, làm nó đen hơn cả màu bóng tối.
Minh ngồi xuống, mở khóa kéo balo của An.
Cậu sờ thấy một thứ nho nhỏ góc cạnh, hình hộp. Minh lôi nó ra, một cuốn sách. Đây chính là cuốn sách An đọc trong lúc Minh giận dỗi mà để cậu ngồi một mình. An không phải con mọt sách. Đến nhà Minh chơi mà cậu tự chuẩn bị mang theo sách đọc thế này. Nghĩa là An đoán được trước Minh sẽ gây khó dễ, làm cậu phải chơi một mình. Vì thế An mang sẵn một cuốn sách để đọc, tránh bản thân bị nhàm chán. Thì ra, An cũng chẳng háo hức với việc hàng ngày phải tới nhà Minh. Nhưng khác với Minh, An để nó trong lòng, không biểu lộ ra. Cậu không muốn để cảm xúc cá nhân của mình làm phật lòng người khác.
An quả thực thông minh. An hiểu Minh hơn Minh tưởng. An nhìn thấu, thậm chí là biết trước Minh sẽ bắt nạt mình. Nhưng cậu mặc kệ. Bởi cậu không thèm chấp Minh.
Minh đặt cuốn sách lên bàn. Nhấc balo vẫn thấy nặng, Minh băn khoăn, vẫn còn đồ trong balo sao?
Trong bóng tối, Minh không thể nhìn rõ. Mấy ngày nay Minh không dám động vào balo của An, chỉ dám để nó lẳng lặng trong xó. Vì vậy cậu không hề biết trong chiếc balo này chứa gì.
Cậu lại sờ thấy một vật hình hộp. Nhưng lần này, to và nặng hơn. Minh mở khóa balo rộng hơn để lôi nó ra.
Là một cái hộp dán bóng kính.
Khi ánh sáng từ chiếc đèn ngủ phía xa phản chiếu lên lớp ni lông loang loáng, Minh mới nhìn ra nó là gì.
Một hộp mô hình robot mới toanh chưa bóc mác.
An chẳng hứng thú với trò lắp ghép chút nào. Tại sao hộp mô hình robot bản mới ra mắt này lại nằm trong balo của cậu?
Chiếc hộp rơi khỏi tay Minh, đập xuống sàn.
Bình thường Minh luôn là kẻ nâng niu món đồ chơi lắp ghép nhất. Không kẻ nào được động vào tác phẩm quý báu của cậu. Nhưng lúc này, Minh đang để hộp đồ chơi robot cậu nằng nặc đòi mẹ mua cho mãi mà không được nằm lăn lóc dưới sàn.
Giống như cô giúp việc ca thán bâng quơ vì không thể tìm được nhà trẻ cho con. Minh từng than rằng xin hoài không được hộp lắp ráp robot này. An nghe một lần, và ghi nhớ.
Giống như hộp màu sáp mới An mang tặng em Bông – con gái cô giúp việc. An để hộp đồ chơi khó kiếm này trong balo, để tặng cho Minh.
Nếu điều Minh nghe lén bố mẹ nói khiến cậu hoang mang, sợ hãi. Thì sự thật Minh vừa tự khám phá như cơn đại hồng thủy nhấn chìm cậu. Bao nhiêu xấu hổ cùng ê chề ập tới cùng một lúc.
Minh ngã xuống sàn. Cậu nhặt hộp đồ chơi lăn dưới đất. Lôi cả chiếc balo của An, ôm chặt chúng vào lòng.
Minh vùi mặt, như muốn che đi sự hổ thẹn trong lòng mình sau chiếc balo.
“An ơi, tớ sai rồi. Tớ sai rồi. Tớ xin lỗi.”
Tiếng nức nở lan dần thành tiếng khóc. Minh ôm chặt chiếc balo của An như thể đó là người bạn cậu đã đối xử tàn tệ và sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại. An là người bạn tốt đến thế. Vậy mà Minh đã đối xử hằn học, tệ bạc. Khủng khiếp hơn, hành động của Minh đã hại An. Đáng ra kẻ bị bắt cóc phải là Minh, nhưng An đã gánh nạn cho cậu.
Minh muốn lén khóc nhưng không thể. Nỗi buồn vỡ tan và cậu gào lên đau đớn. Nước mắt trào ra từ hốc mắt và chảy dài hai bên má, thấm lên chiếc balo trong tay.
Âm thanh như xé ruột xé gan của Minh đánh thức cả nhà.
Nghe thấy tiếng khóc, bố mẹ Minh hoảng hốt chạy về phía phòng ngủ của cậu. Bố mở tung cánh cửa. Hình ảnh cậu con trai ngồi quỳ trong góc phòng, ôm lấy balo của bạn mà khóc khiến con tim họ tan nát.
Mẹ Minh che miệng, vội vàng chạy xuống bên Minh. Mẹ muốn lấy chiếc balo ra nhưng Minh ôm chặt không buông. Mẹ chẳng thể làm gì khác ngoài ôm cả con trai cùng chiếc balo vào lòng.
Minh gào lên, tiếng nức nở nghẹt trong mũi làm cậu không phát âm rõ ràng. Cậu vừa nức vừa hỏi.
“Bố mẹ ơi, An không chết. An sẽ về, đúng không?”
Trước câu hỏi của Minh, hai người họ lặng thinh, không nói. Sự im lặng của họ khiến cậu càng tuyệt vọng.
Minh khóc đến xé lòng, mẹ không sao dỗ nổi. Nghe con trai khóc, mẹ Minh đau đớn khóc theo.
Mẹ ôm Minh, nhưng Minh lại giữ chặt chiếc balo của An. Giờ vây quanh Minh chẳng còn gì khác ngoài sự hổ thẹn và ân hận. Cậu ôm chặt balo như thể nó là cả sinh mạng của cậu, của An.
Ngày mất tích thứ tư kết thúc trong căn nhà của Minh với một màn nước mắt.