Chương 4
13.
Ngày tháng thấm thoắt thoi đưa.
Trận đánh năm lớp hai khiến tôi và Trần Ngạn nổi danh. Ai cũng biết bọn tôi là hai đứa hung thần vừa dữ vừa liều nên không dại mà chọc vào chúng tôi nữa.
Thành tích của Trần Ngạn luôn đứng đầu lớp, không ai soán ngôi nổi.
Lúc thi lên cấp hai, học lực của cậu ấy không những không kém đi mà đã thành con nhà người ta rồi.
Có lẽ do tôi giúp giải quyết nỗi lo là Lương Quốc Tùng nên cậu ấy có thể tập trung học tập.
Ngoài ra tôi không nghĩ ra lý do nào khác.
Cậu ấy học giỏi hơn trước còn đi học quyền anh, tham gia câu lạc bộ boxing của trường, cả người bừng bừng sức sống, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều.
Xem ra tôi sống lại đã thay đổi vận mệnh của cậu ấy.
Nghĩ đến cảm giác mình biến thành Chúa cứu thế.
Tất nhiên sống lại cũng có chuyện tôi không thay đổi được.
Chẳng hạn học lực của tôi.
Hồi tiểu học, tôi còn có thể ỷ vào ưu thế đã học một lần để miễn cưỡng duy trì thành tích.
Nhưng đến trung học thì rướn hết nổi.
Cái môn vật lý kia đúng là tiếng ngoài hành tinh mà, tôi không hiểu chữ nào hết!
Toán cũng thế. Điểm toán chuẩn hồi ấy là 150 điểm, lần nào thi tôi cũng chỉ đạt 40, 50 điểm.
Thầy giáo dạy toán ôm đầu nói với tôi:
- Em khoanh bừa đáp án trắc nghiệm cũng được điểm cao hơn đấy.
Ngại quá thầy ơi, em khoanh bừa thật đó. Không có anh bạn cùng bàn giúp đỡ có khi bài của em cũng không đạt 40 điểm đâu.
Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian như kiếp trước, nên từ lúc học lớp 3 đã thẳng thắn với bố mẹ rồi. Cái học lực của tôi muốn thi đại học còn khó hơn lên trời.
Con đường nào cũng dẫn đến Rome, chúng ta chọn lối khác.
Nên tôi quay lại nghề cũ, đi học múa ballet.
Bởi vì có ký ức kiếp trước nên kỹ thuật nhảy của tôi tiến bộ thần tốc, lần nào đi thi cũng đạt giải.
Ở trường học, tôi không khác gì minh tinh, không ai không biết.
Nói tôi là nữ thần trong lòng của hội con trai cũng không quá.
Thế nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có bạn nam nào theo đuổi tôi.
Nhắc tới cũng xui xẻo cực, kiếp trước chỉ cần đứa con trai nào có hảo cảm với tôi một cái là chẳng bao lâu sẽ mất tích luôn.
Mà cứ đúng lúc đó tài nguyên của tôi sẽ cực kỳ tốt. Diễn chính trong các vở ballet lớn, còn nhận phỏng vấn rồi tham gia chương trình thực tế.
Quần chúng bắt đầu dồn tôi là chim hoàng yến được kim chủ nuôi, kẻ nào dám theo đuổi sẽ bị trừng trị.
Lời đồn càng lúc càng lan rộng, cư dân mạng còn tặng luôn cho tôi biệt danh “nữ thần bị nguyền rủa.”
Lâu dần không có anh con trai nào dám tiếp cận tôi nữa.
Thế là tôi thành cẩu độc thân 28 tuổi.
Kiếp này tôi nhất định phải kiếm được một mối tình rực rỡ mới không uổng công sống lại!
Nhưng mà bên cạnh tôi vẫn không có giống đực nào.
Hotboy lớp 3 mới đưa thư tình, khen tôi xinh đẹp như trăng trên trời, hẹn tôi tan học cùng đi uống trà sữa.
Tôi đang cúi đầu cười ngớ ngẩn thì cái giọng ồm ồm của thầy giám thị vang lên:
- Lâm Thanh Thanh, nộp thứ em đang cầm ra đây.
Phê bình, viết kiểm điểm, mời phụ huynh, 3 thủ tục bị làm một mạch, tình yêu mới nhú của tôi đã bị đạp chết tươi.
Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần!
Lắm lúc tôi nghĩ thầy giám thị gắn gps trên người tôi ấy. Chỉ cần có bạn nam đưa thư tình, tặng chocolate cho tôi, ông ấy sẽ có mặt ngay và luôn.
Tôi đá văng cục đá bên đường, xui xẻo quá mà!
Hóa ra bên cạnh tôi không thể có người khác phái?
- Thanh Thanh, cậu đừng buồn. Tớ sẽ giải thích cho cô chú, cậu không làm gì sai, do họ sai!
Trần Ngạn đuổi theo, dúi vào tay tôi lon Fanta đã tháo nắp để an ủi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn đang cười tủm tỉm, tôi uống mấy ngụm Fanta rồi vỗ cái bịch lên ngực cậu ấy:
- Đúng là chỉ có cậu hiểu tớ.
Lúc tôi buồn bã, cậu ấy luôn ở sau cổ vũ an ủi tôi.
Nên nghĩ lại bên cạnh tôi không phải không có sinh vật khác phái, có Trần Ngạn đấy thôi.
Nhưng mà ấy, nếu tính cả tuổi kiếp trước thì tôi đã bốn mươi tuổi rồi, còn theo sát cậu ấy trưởng thành đâm ra Trần Ngạn không khác gì con trai tôi cả.
Tôi lắc đầu. Không sao hết. Bây giờ tôi mới mười lăm tuổi, cơ hội còn nhiều. Tôi không tin mình sẽ độc thân đến 28 tuổi như trước!
14.
Trần Ngạn nhờ thành tích đứng đầu trong kỳ thi cấp 3 mà đậu vào trường Trung học số 1.
Còn tôi nhờ thân phận học sinh năng khiếu nhập học trường Trung học số 3.
Trung học số 1 và Trung học số 3 là hai trường tuyến đầu ở thị trấn.
Tôi mừng lắm. Dù chúng tôi không học cùng trường những đều có tương lai rộng mở, tôi nghĩ đây cũng là ý nghĩa việc tôi sống lại.
Hôm khai giảng, tôi biểu diễn một đoạn tiết mục “Carmen” trước toàn trường. Bài nhảy này tuy không có động tác khó nhưng cần độ dẻo dai và sức lực.
Tôi mặc váy múa bằng lụa đỏ, tô son, nhạc vừa lên tôi đã bung hết mị lực mà nhảy.
Lúc hết bài, tôi còn ném mị nhãn vào đám đông dưới sân khấu.
Hội trường hoan hô vang dội.
Vừa xuống sân khấu, trước mặt tôi xuất hiện một bó hoa bách hợp rất to.
Kiếp trước cũng có chuyện này. Tôi nhớ người tặng là Trần Phong, đội trưởng đội bóng rổ. Cậu ta cao to đẹp trai, cũng nhiệt tình theo đuổi tôi. Nhưng chưa đến một tháng người đã mất tích, từ đó không gặp lại nữa.
Nhưng lần này người tặng hoa là Trần Ngạn.
Trên đường về Trần Ngạn có vẻ không vui lắm, cứ im ru.
Tôi hỏi:
- Cậu có chuyện gì không vui à?
- Thanh Thanh ghét tớ phải không?
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
Tôi cảm thấy rất lạ.
- Chúng ta đã thống nhất sẽ cùng vào Trường trung học số 1 mà?
Trần Ngạn nhìn về phía tôi, mắt ầng ậc nước.
- Cũng phải. Tớ không biết chơi bóng rổ, không biết lấy lòng cậu còn cứ quấn lấy cậu…
Giọng Trần Ngạn càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng thút thít.
Tôi hoảng hồn. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã của tôi, cậu ấy buồn tôi không vui nổi:
- Không phải thế đâu. Nghe tớ giải thích đã.
Trước hôm thi cấp 3, cả Trung học số 1 lẫn Trung học số 3 đều gửi lời mời cho tôi. Vì chất lượng giảng dạy của Trung học số 1 tốt hơn Trung học số 3 nên tôi vốn định vào Trung học số 1 với Trần Ngạn.
Kết quả là trước khi điền nguyện vọng, trường Trung học số 1 lại bỏ khối năng khiếu nên tôi đành chọn Trung học số 3.
Lúc ấy vội qua nên quên không nói cho Trần Ngạn biết.
Suy cho cùng cũng là tôi sai.
Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, mới đó đã cao gần mét tám rồi, sắp thành người lớn rồi, không cần ỷ lại tôi như lúc nhỏ nữa.
Cảm xúc dâng trào, tôi hứa với cậu ấy:
- Chúng ta vẫn đi học và đi về cùng nhau được mà. Hai trường chỉ cách nhau một con đường thôi.
Bây giờ Trần Ngạn mới phấn chấn hơn.
Chỉ có tôi là không mừng nổi.
Lời nguyền “độc thân” kiếp này còn mạnh hơn kiếp trước.
Kiếp trước, lúc học cấp 3 tôi vẫn có người theo đuổi, chí ít cũng mười mấy hai mươi người. Vậy mà kiếp này không biết sai ở đâu mà đám người kia coi tôi như không khí.
- Trần Ngạn, có phải tớ rất xấu xí không?
- Đâu có! Trên đời không có ai đẹp hơn Thanh Thanh hết. - Trần Ngạn chân thành đáp.
Thế à? Tôi cũng thấy mình rất xinh đẹp, nhưng sao vẫn không thoát kiếp độc thân cơ chứ!!!
15.
Hôm nay tôi sẽ tham gia cuộc thi múa ballet cực kỳ quan trọng.
Vũ đoàn ballet quốc tế M sẽ tuyển thí sinh xuất sắc trong cuộc thi lần này vào vũ đoàn.
Kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội được tuyển nên đã hối tiếc rất nhiều năm.
Mà kỹ thuật múa của tôi “17 tuổi” này tốt hơn kiếp trước nhiều, tôi nghĩ mình có cơ hội.
Thiếu nữ tóc búi cao, nhón chân xoay tròn theo tiếng nhạc. Bóng lưng thon gầy ưu nhã, váy lụa trắng tung bay theo bước nhảy tựa như chính nó cũng có sinh mệnh.
Tôi vì ballet mà sinh. Đó là chân lý.
Tôi biết rõ mình phát huy tốt thế nào, thậm chí vượt xa những cuộc thi trước.
Giám khảo đều thán phục trước khả năng của vũ công mới 17 tuổi này.
Tôi đã sống hai kiếp mà lại.
Vừa xuống sân khấu, tôi đã bị ông Trần, tổng giám đốc Vũ đoàn M ngăn cản. Ông ta nói bản thân đánh giá tôi rất cao, muốn bàn chuyện phát triển trong tương lai.
À, kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Khi đó tôi kém cỏi không bằng người, ông Trần muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.
Tôi lúc ấy tuổi trẻ nóng tính đã dội nước lên đầu ông ta, cũng đánh mất cơ hội gia nhập vũ đoàn M.
Nhưng về sau tôi nghe nói ông Trần đi nghỉ phép với bạn gái rồi mất tích ở Nepal.
Con người đúng là không nên làm chuyện xấu, ác giả ác báo mà.
Tôi thầm nghĩ ráng nói chuyện với tên dê già này vài câu rồi chuồn lẹ, nếu Vũ đoàn M vì vậy không nhận tôi thì thôi.
Không ngờ cảnh ông Trần khoác lác với tôi lại bị Trần Ngạn bắt gặp.
Có kỳ đà xuất hiện, ông Trần đành tức giận bỏ đi.
Trần Ngạn là trúc mã của tôi nên tôi không coi cậu ấy như người ngoài, lập tức mắng ông Trần một trận.
Càng nghe tôi nói, sắc mặt Trần Ngạn càng khó coi:
- Tớ đi tính sổ với lão!
Tôi vội kéo cậu ấy lại:
- Người xấu ắt gặp quả báo, hơn nữa… - Tôi nháy mắt, - Tớ vừa bấm chỉ tay, mấy ngày nữa lão ta sẽ bị bắt cóc.
Trần Ngạc kinh ngạc rồi bật cười:
- Bắt cóc… là ý tưởng không tồi.
- Cậu đừng nghi ngờ tớ, linh cảm của tớ linh lắm.
Tôi chỉ ba hoa thế thôi, không ngờ hai ngày sau ông Trần mất tích thật.
16.
Hôm tôi đến Vũ đoàn M để báo danh liền nghe được tin sốt dẻo này.
Tính ra thì sự kiện này xảy ra sớm hơn kiếp trước nhiều.
Tôi vui cực luôn ấy. Như vậy thì không cần tiếp xúc với lão nữa.
Trên đường về tôi tạt vào quán trà sữa xếp hàng, định mua 2 cốc cho tôi và Trần Ngạn.
Anh chàng này mấy hôm nay không biết chạy đi đâu, có lẽ không vui chuyện tôi đến Vũ đoàn M.
Mua trà sữa dỗ cậu ấy vậy.
Tôi nghe tiếng hai học sinh nam đứng trước tôi tán gẫu.
- Sao đang yên đang lành cậu lại chuyển đến Trung học số 5 thế? Chỗ đó xa nhà cậu mà.
- Còn phải nói à, nếu không vì tên điên Trần Ngạn kia… Tớ nói này, lần sau gặp cậu ta thì nhớ đi đường vòng, tên đó điên lên cái gì cũng dám làm! Cậu ta là đồ điên!
Nghe thấy tên Trần Ngạn đi kèm chuyện không mấy hay ho tôi liền nổi giận.
Con trai cưng tôi bảo vệ từ nhỏ đến lớn để mấy người chửi đấy à?
Tôi vỗ vào lưng cậu trai phía trước:
- Bạn này…
Nói chuyện phải tôn trọng người khác.
Thấy người quay lại là ai, tôi nuốt vội mấy chữ phía sau vào.
Ai ngờ là Trần Phong, anh chàng đội trưởng đội bóng rổ vốn tán tỉnh tôi nhưng lại biến mất chứ.
Ai ngờ cậu ta vừa nhận ra tôi sau phút ngỡ ngàng là cong đít chạy.
Hả? Tôi là quỷ à?
Tôi lập tức đuổi theo.
Cũng may tôi học múa từ tiểu học, thể lực dồi dào, đuổi theo cậu ta suốt 2 con đường thì túm được dưới cột đèn ở ngã tư.
Tôi thở hồng hộc chất vấn:
- Sao thấy tôi lại chạy? Tôi không ăn thịt người!
- Cậu không nhưng Trần Ngạn thì có!
Chắc do bị tôi bắt được nên Trần Phong dứt khoát không dấu giếm gì nữa, nhưng lời kể của cậu ta thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Cậu ta kể, hôm ấy cậu ta cầm một bó hoa đến hội trường nhỏ để tỏ tình với tôi thì bị người ta dùng gậy đánh ngất.
Lúc tỉnh lại thì bị ai đó bịt miệng nhốt trong phòng gỗ bị bỏ hoang ở ngọn núi sau trường.
Bị bỏ đói 1 ngày 1 đêm kèm thêm tâm trạng hoảng sợ, Trần Phong suýt nữa chịu không nổi.
Đúng lúc đó Trần Ngạn xuất hiện.
Cậu ấy nói bất cứ tên con trai nào tiếp cận tôi phải chết!
Cậu ấy còn nói ở chỗ này có người chết cũng không ai biết.
Trần Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống thề thốt đảm bảo chuyển trường tránh tôi thật xa mới may mắn thoát nạn.
Trần Phong nhớ lại những ký ức kinh khủng ngày đó, cả người run cầm cập.
Trông không giống nói dối.
Tôi ngẩn ra.
Trần Phong lợi dụng lúc tôi đang ngớ ra cắm đầu chạy về phía trước không dám ngoái lại.
Trong đầu tôi hiện ra 20 người bị Trần Ngạn hành hạ đến chết và lời nguyền “nữ thần bị nguyền rủa” cuốn lấy tôi suốt nhiều năm.
Hai bóng người dần nhập vào nhau.
Không ai từ nhỏ đã là sát nhân hàng loạt, nhất định phải có một quá trình tích lũy bất mãn dần dần.
Sau khi giúp Trần Ngạn trừng phạt những người xấu kia, tôi cứ ngỡ đã loại bỏ được “nguyên nhân.”
Tôi cho rằng cậu ấy có thể yên bình mà sống, trở thành người có ích.
Nhưng nếu như cậu ấy vì tôi mà thành kẻ điên, vậy bây giờ cậu ấy đang làm gì?
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, tôi chạy như điên về phía trước học.
Ngày tháng thấm thoắt thoi đưa.
Trận đánh năm lớp hai khiến tôi và Trần Ngạn nổi danh. Ai cũng biết bọn tôi là hai đứa hung thần vừa dữ vừa liều nên không dại mà chọc vào chúng tôi nữa.
Thành tích của Trần Ngạn luôn đứng đầu lớp, không ai soán ngôi nổi.
Lúc thi lên cấp hai, học lực của cậu ấy không những không kém đi mà đã thành con nhà người ta rồi.
Có lẽ do tôi giúp giải quyết nỗi lo là Lương Quốc Tùng nên cậu ấy có thể tập trung học tập.
Ngoài ra tôi không nghĩ ra lý do nào khác.
Cậu ấy học giỏi hơn trước còn đi học quyền anh, tham gia câu lạc bộ boxing của trường, cả người bừng bừng sức sống, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều.
Xem ra tôi sống lại đã thay đổi vận mệnh của cậu ấy.
Nghĩ đến cảm giác mình biến thành Chúa cứu thế.
Tất nhiên sống lại cũng có chuyện tôi không thay đổi được.
Chẳng hạn học lực của tôi.
Hồi tiểu học, tôi còn có thể ỷ vào ưu thế đã học một lần để miễn cưỡng duy trì thành tích.
Nhưng đến trung học thì rướn hết nổi.
Cái môn vật lý kia đúng là tiếng ngoài hành tinh mà, tôi không hiểu chữ nào hết!
Toán cũng thế. Điểm toán chuẩn hồi ấy là 150 điểm, lần nào thi tôi cũng chỉ đạt 40, 50 điểm.
Thầy giáo dạy toán ôm đầu nói với tôi:
- Em khoanh bừa đáp án trắc nghiệm cũng được điểm cao hơn đấy.
Ngại quá thầy ơi, em khoanh bừa thật đó. Không có anh bạn cùng bàn giúp đỡ có khi bài của em cũng không đạt 40 điểm đâu.
Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian như kiếp trước, nên từ lúc học lớp 3 đã thẳng thắn với bố mẹ rồi. Cái học lực của tôi muốn thi đại học còn khó hơn lên trời.
Con đường nào cũng dẫn đến Rome, chúng ta chọn lối khác.
Nên tôi quay lại nghề cũ, đi học múa ballet.
Bởi vì có ký ức kiếp trước nên kỹ thuật nhảy của tôi tiến bộ thần tốc, lần nào đi thi cũng đạt giải.
Ở trường học, tôi không khác gì minh tinh, không ai không biết.
Nói tôi là nữ thần trong lòng của hội con trai cũng không quá.
Thế nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có bạn nam nào theo đuổi tôi.
Nhắc tới cũng xui xẻo cực, kiếp trước chỉ cần đứa con trai nào có hảo cảm với tôi một cái là chẳng bao lâu sẽ mất tích luôn.
Mà cứ đúng lúc đó tài nguyên của tôi sẽ cực kỳ tốt. Diễn chính trong các vở ballet lớn, còn nhận phỏng vấn rồi tham gia chương trình thực tế.
Quần chúng bắt đầu dồn tôi là chim hoàng yến được kim chủ nuôi, kẻ nào dám theo đuổi sẽ bị trừng trị.
Lời đồn càng lúc càng lan rộng, cư dân mạng còn tặng luôn cho tôi biệt danh “nữ thần bị nguyền rủa.”
Lâu dần không có anh con trai nào dám tiếp cận tôi nữa.
Thế là tôi thành cẩu độc thân 28 tuổi.
Kiếp này tôi nhất định phải kiếm được một mối tình rực rỡ mới không uổng công sống lại!
Nhưng mà bên cạnh tôi vẫn không có giống đực nào.
Hotboy lớp 3 mới đưa thư tình, khen tôi xinh đẹp như trăng trên trời, hẹn tôi tan học cùng đi uống trà sữa.
Tôi đang cúi đầu cười ngớ ngẩn thì cái giọng ồm ồm của thầy giám thị vang lên:
- Lâm Thanh Thanh, nộp thứ em đang cầm ra đây.
Phê bình, viết kiểm điểm, mời phụ huynh, 3 thủ tục bị làm một mạch, tình yêu mới nhú của tôi đã bị đạp chết tươi.
Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần!
Lắm lúc tôi nghĩ thầy giám thị gắn gps trên người tôi ấy. Chỉ cần có bạn nam đưa thư tình, tặng chocolate cho tôi, ông ấy sẽ có mặt ngay và luôn.
Tôi đá văng cục đá bên đường, xui xẻo quá mà!
Hóa ra bên cạnh tôi không thể có người khác phái?
- Thanh Thanh, cậu đừng buồn. Tớ sẽ giải thích cho cô chú, cậu không làm gì sai, do họ sai!
Trần Ngạn đuổi theo, dúi vào tay tôi lon Fanta đã tháo nắp để an ủi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn đang cười tủm tỉm, tôi uống mấy ngụm Fanta rồi vỗ cái bịch lên ngực cậu ấy:
- Đúng là chỉ có cậu hiểu tớ.
Lúc tôi buồn bã, cậu ấy luôn ở sau cổ vũ an ủi tôi.
Nên nghĩ lại bên cạnh tôi không phải không có sinh vật khác phái, có Trần Ngạn đấy thôi.
Nhưng mà ấy, nếu tính cả tuổi kiếp trước thì tôi đã bốn mươi tuổi rồi, còn theo sát cậu ấy trưởng thành đâm ra Trần Ngạn không khác gì con trai tôi cả.
Tôi lắc đầu. Không sao hết. Bây giờ tôi mới mười lăm tuổi, cơ hội còn nhiều. Tôi không tin mình sẽ độc thân đến 28 tuổi như trước!
14.
Trần Ngạn nhờ thành tích đứng đầu trong kỳ thi cấp 3 mà đậu vào trường Trung học số 1.
Còn tôi nhờ thân phận học sinh năng khiếu nhập học trường Trung học số 3.
Trung học số 1 và Trung học số 3 là hai trường tuyến đầu ở thị trấn.
Tôi mừng lắm. Dù chúng tôi không học cùng trường những đều có tương lai rộng mở, tôi nghĩ đây cũng là ý nghĩa việc tôi sống lại.
Hôm khai giảng, tôi biểu diễn một đoạn tiết mục “Carmen” trước toàn trường. Bài nhảy này tuy không có động tác khó nhưng cần độ dẻo dai và sức lực.
Tôi mặc váy múa bằng lụa đỏ, tô son, nhạc vừa lên tôi đã bung hết mị lực mà nhảy.
Lúc hết bài, tôi còn ném mị nhãn vào đám đông dưới sân khấu.
Hội trường hoan hô vang dội.
Vừa xuống sân khấu, trước mặt tôi xuất hiện một bó hoa bách hợp rất to.
Kiếp trước cũng có chuyện này. Tôi nhớ người tặng là Trần Phong, đội trưởng đội bóng rổ. Cậu ta cao to đẹp trai, cũng nhiệt tình theo đuổi tôi. Nhưng chưa đến một tháng người đã mất tích, từ đó không gặp lại nữa.
Nhưng lần này người tặng hoa là Trần Ngạn.
Trên đường về Trần Ngạn có vẻ không vui lắm, cứ im ru.
Tôi hỏi:
- Cậu có chuyện gì không vui à?
- Thanh Thanh ghét tớ phải không?
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
Tôi cảm thấy rất lạ.
- Chúng ta đã thống nhất sẽ cùng vào Trường trung học số 1 mà?
Trần Ngạn nhìn về phía tôi, mắt ầng ậc nước.
- Cũng phải. Tớ không biết chơi bóng rổ, không biết lấy lòng cậu còn cứ quấn lấy cậu…
Giọng Trần Ngạn càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng thút thít.
Tôi hoảng hồn. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã của tôi, cậu ấy buồn tôi không vui nổi:
- Không phải thế đâu. Nghe tớ giải thích đã.
Trước hôm thi cấp 3, cả Trung học số 1 lẫn Trung học số 3 đều gửi lời mời cho tôi. Vì chất lượng giảng dạy của Trung học số 1 tốt hơn Trung học số 3 nên tôi vốn định vào Trung học số 1 với Trần Ngạn.
Kết quả là trước khi điền nguyện vọng, trường Trung học số 1 lại bỏ khối năng khiếu nên tôi đành chọn Trung học số 3.
Lúc ấy vội qua nên quên không nói cho Trần Ngạn biết.
Suy cho cùng cũng là tôi sai.
Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, mới đó đã cao gần mét tám rồi, sắp thành người lớn rồi, không cần ỷ lại tôi như lúc nhỏ nữa.
Cảm xúc dâng trào, tôi hứa với cậu ấy:
- Chúng ta vẫn đi học và đi về cùng nhau được mà. Hai trường chỉ cách nhau một con đường thôi.
Bây giờ Trần Ngạn mới phấn chấn hơn.
Chỉ có tôi là không mừng nổi.
Lời nguyền “độc thân” kiếp này còn mạnh hơn kiếp trước.
Kiếp trước, lúc học cấp 3 tôi vẫn có người theo đuổi, chí ít cũng mười mấy hai mươi người. Vậy mà kiếp này không biết sai ở đâu mà đám người kia coi tôi như không khí.
- Trần Ngạn, có phải tớ rất xấu xí không?
- Đâu có! Trên đời không có ai đẹp hơn Thanh Thanh hết. - Trần Ngạn chân thành đáp.
Thế à? Tôi cũng thấy mình rất xinh đẹp, nhưng sao vẫn không thoát kiếp độc thân cơ chứ!!!
15.
Hôm nay tôi sẽ tham gia cuộc thi múa ballet cực kỳ quan trọng.
Vũ đoàn ballet quốc tế M sẽ tuyển thí sinh xuất sắc trong cuộc thi lần này vào vũ đoàn.
Kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội được tuyển nên đã hối tiếc rất nhiều năm.
Mà kỹ thuật múa của tôi “17 tuổi” này tốt hơn kiếp trước nhiều, tôi nghĩ mình có cơ hội.
Thiếu nữ tóc búi cao, nhón chân xoay tròn theo tiếng nhạc. Bóng lưng thon gầy ưu nhã, váy lụa trắng tung bay theo bước nhảy tựa như chính nó cũng có sinh mệnh.
Tôi vì ballet mà sinh. Đó là chân lý.
Tôi biết rõ mình phát huy tốt thế nào, thậm chí vượt xa những cuộc thi trước.
Giám khảo đều thán phục trước khả năng của vũ công mới 17 tuổi này.
Tôi đã sống hai kiếp mà lại.
Vừa xuống sân khấu, tôi đã bị ông Trần, tổng giám đốc Vũ đoàn M ngăn cản. Ông ta nói bản thân đánh giá tôi rất cao, muốn bàn chuyện phát triển trong tương lai.
À, kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Khi đó tôi kém cỏi không bằng người, ông Trần muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.
Tôi lúc ấy tuổi trẻ nóng tính đã dội nước lên đầu ông ta, cũng đánh mất cơ hội gia nhập vũ đoàn M.
Nhưng về sau tôi nghe nói ông Trần đi nghỉ phép với bạn gái rồi mất tích ở Nepal.
Con người đúng là không nên làm chuyện xấu, ác giả ác báo mà.
Tôi thầm nghĩ ráng nói chuyện với tên dê già này vài câu rồi chuồn lẹ, nếu Vũ đoàn M vì vậy không nhận tôi thì thôi.
Không ngờ cảnh ông Trần khoác lác với tôi lại bị Trần Ngạn bắt gặp.
Có kỳ đà xuất hiện, ông Trần đành tức giận bỏ đi.
Trần Ngạn là trúc mã của tôi nên tôi không coi cậu ấy như người ngoài, lập tức mắng ông Trần một trận.
Càng nghe tôi nói, sắc mặt Trần Ngạn càng khó coi:
- Tớ đi tính sổ với lão!
Tôi vội kéo cậu ấy lại:
- Người xấu ắt gặp quả báo, hơn nữa… - Tôi nháy mắt, - Tớ vừa bấm chỉ tay, mấy ngày nữa lão ta sẽ bị bắt cóc.
Trần Ngạc kinh ngạc rồi bật cười:
- Bắt cóc… là ý tưởng không tồi.
- Cậu đừng nghi ngờ tớ, linh cảm của tớ linh lắm.
Tôi chỉ ba hoa thế thôi, không ngờ hai ngày sau ông Trần mất tích thật.
16.
Hôm tôi đến Vũ đoàn M để báo danh liền nghe được tin sốt dẻo này.
Tính ra thì sự kiện này xảy ra sớm hơn kiếp trước nhiều.
Tôi vui cực luôn ấy. Như vậy thì không cần tiếp xúc với lão nữa.
Trên đường về tôi tạt vào quán trà sữa xếp hàng, định mua 2 cốc cho tôi và Trần Ngạn.
Anh chàng này mấy hôm nay không biết chạy đi đâu, có lẽ không vui chuyện tôi đến Vũ đoàn M.
Mua trà sữa dỗ cậu ấy vậy.
Tôi nghe tiếng hai học sinh nam đứng trước tôi tán gẫu.
- Sao đang yên đang lành cậu lại chuyển đến Trung học số 5 thế? Chỗ đó xa nhà cậu mà.
- Còn phải nói à, nếu không vì tên điên Trần Ngạn kia… Tớ nói này, lần sau gặp cậu ta thì nhớ đi đường vòng, tên đó điên lên cái gì cũng dám làm! Cậu ta là đồ điên!
Nghe thấy tên Trần Ngạn đi kèm chuyện không mấy hay ho tôi liền nổi giận.
Con trai cưng tôi bảo vệ từ nhỏ đến lớn để mấy người chửi đấy à?
Tôi vỗ vào lưng cậu trai phía trước:
- Bạn này…
Nói chuyện phải tôn trọng người khác.
Thấy người quay lại là ai, tôi nuốt vội mấy chữ phía sau vào.
Ai ngờ là Trần Phong, anh chàng đội trưởng đội bóng rổ vốn tán tỉnh tôi nhưng lại biến mất chứ.
Ai ngờ cậu ta vừa nhận ra tôi sau phút ngỡ ngàng là cong đít chạy.
Hả? Tôi là quỷ à?
Tôi lập tức đuổi theo.
Cũng may tôi học múa từ tiểu học, thể lực dồi dào, đuổi theo cậu ta suốt 2 con đường thì túm được dưới cột đèn ở ngã tư.
Tôi thở hồng hộc chất vấn:
- Sao thấy tôi lại chạy? Tôi không ăn thịt người!
- Cậu không nhưng Trần Ngạn thì có!
Chắc do bị tôi bắt được nên Trần Phong dứt khoát không dấu giếm gì nữa, nhưng lời kể của cậu ta thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Cậu ta kể, hôm ấy cậu ta cầm một bó hoa đến hội trường nhỏ để tỏ tình với tôi thì bị người ta dùng gậy đánh ngất.
Lúc tỉnh lại thì bị ai đó bịt miệng nhốt trong phòng gỗ bị bỏ hoang ở ngọn núi sau trường.
Bị bỏ đói 1 ngày 1 đêm kèm thêm tâm trạng hoảng sợ, Trần Phong suýt nữa chịu không nổi.
Đúng lúc đó Trần Ngạn xuất hiện.
Cậu ấy nói bất cứ tên con trai nào tiếp cận tôi phải chết!
Cậu ấy còn nói ở chỗ này có người chết cũng không ai biết.
Trần Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống thề thốt đảm bảo chuyển trường tránh tôi thật xa mới may mắn thoát nạn.
Trần Phong nhớ lại những ký ức kinh khủng ngày đó, cả người run cầm cập.
Trông không giống nói dối.
Tôi ngẩn ra.
Trần Phong lợi dụng lúc tôi đang ngớ ra cắm đầu chạy về phía trước không dám ngoái lại.
Trong đầu tôi hiện ra 20 người bị Trần Ngạn hành hạ đến chết và lời nguyền “nữ thần bị nguyền rủa” cuốn lấy tôi suốt nhiều năm.
Hai bóng người dần nhập vào nhau.
Không ai từ nhỏ đã là sát nhân hàng loạt, nhất định phải có một quá trình tích lũy bất mãn dần dần.
Sau khi giúp Trần Ngạn trừng phạt những người xấu kia, tôi cứ ngỡ đã loại bỏ được “nguyên nhân.”
Tôi cho rằng cậu ấy có thể yên bình mà sống, trở thành người có ích.
Nhưng nếu như cậu ấy vì tôi mà thành kẻ điên, vậy bây giờ cậu ấy đang làm gì?
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, tôi chạy như điên về phía trước học.