Chương 2
5.
Tôi chưa kịp nghĩ rõ ràng chuyện này đã phải làm bài kiểm tra đầu tiên sau khi trùng sinh.
Thầy giáo dạy toán ôm tập đề kiểm tra trên khuỷu tay, khẽ đẩy chiếc kính gọng vàng của mình:
- Các em thu dọn sách vở để lên bục giảng, bây giờ chúng ta bắt đầu làm kiểm tra toán.
Tôi nhớ tầm này làm gì có bài kiểm tra nào, tôi đã kịp chuẩn bị gì đâu!!!
Sức học của tôi vốn không tốt, nhất là mấy môn toán lý hóa, gọi thẳng dốt đặc cán mai cũng không oan. Mẹ tôi phòng ngừa tôi thành cá lọt lưới nên cho tôi học ballet coi như kiếm thêm sở trường, không ngờ bản thân tôi lại có thiên phú khiêu vũ nên về sau trở thành vũ công ballet.
Nhưng “học sinh dốt” này bây giờ không sợ bài kiểm tra nữa.
Chuyện đùa, chẳng lẽ người trưởng thành 28 tuổi tôi đây lại không làm được đề kiểm tra lớp hai?
Tôi tự tin cất sách giáo khoa vào cặp còn tiện tay cầm luôn cặp của Trần Ngạn để lên bục giảng.
Nhận đề bài tôi viết ngoáy tên của mình lên. Lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Trần Ngạn đang ngó nhìn, tôi vội che bài kiểm tra của mình lại:
- Không được nha, dù là bạn thân cũng không được chép bài nhau đâu.
Ôi, mới tí tuổi sao lại học gian lận? Không được không được, gian lận là xấu, gian lận là bé hư.
Bây giờ Trần Ngạn mới tám tuổi nên không hiểu, nhưng người trưởng thành 28 tuổi là tôi thì hiểu. Tôi phải dẫn cậu ấy đi đường ngay chứ.
- Lâm Thanh Thanh em ngơ ngẩn gì đấy, làm bài đi! Sắp hết giờ rồi!
Thầy giáo đập thước xuống bàn rồi quát lên.
Tôi hoảng hồn múa bút thành văn, nói thầm loại bài này chẳng cần đến 45 phút cũng làm xong.
Nhưng mới viết được một nửa gáy tôi đã túa mồ hôi.
Mấy câu đầu chỉ là phép cộng trừ đơn giản, tôi làm rất nhanh.
Nhưng hai câu ứng dụng tiếp theo tôi lại không hiểu, thế quái nào tôi lại không hiểu đề toán lớp hai hả giời?
Ai ra đề khó vậy? Chương trình học của học sinh lớp 2 đã hóc búa thế à?
Tôi toát mồ hôi hột, tay cầm bút chần chừ không đặt xuống, nghiêng sang nhìn Trần Ngạn lại thấy cậu ấy vẫn đang viết không dừng tay.
Nhất định là viết lung tung, tôi không biết sao cậu ấy biết được.
Tôi nhớ thành tích cấp 2 của Trần Ngạn ở kiếp trước còn không bằng tôi.
Nghĩ đến đây tôi như được an ủi, bình tĩnh làm câu tiếp theo.
Nộp xong bài kiểm tra, tôi ngồi trên bàn học hỏi:
- Trần Ngạn này, đáp số câu cuối của cậu là bao nhiêu?
- 2.
Khác đáp số của tôi, tôi vội xoay sang hỏi bạn ngồi bàn dưới, hỏi tới hỏi lui, họ đều ra đáp số “5” giống tôi.
Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tôi dịu xuống, vỗ về xoa đầu Trần Ngạn:
- Đừng buồn, tớ giúp cậu ôn bài, lần sau sẽ làm được thôi.
Trần Ngạn không nói gì, tóc cậu ấy mềm mại sạch sẽ như lông con mèo Đa Đa của tôi, làm tôi không nhịn được coi cậu ấy thành Đa Đa mà vuốt ve.
Mặt cậu ấy đỏ bừng, ôi nhóc con này.
Cậu ấy ngượng nghịu nói:
- Tớ học toán không tệ.
Tôi không tin là thật, con nít mà, đứa nào cũng sĩ diện. Tôi hiểu.
6.
Bài kiểm tra được trả vào hai ngày sau. Thầy dạy toán mặt đỏ bừng hào hứng vào lớp, hắng giọng:
- Lần này các em làm bài khá tốt, cả khối chỉ có lớp chúng ta có một bài đạt 100 điểm.
Tôi mím môi, cố gắng không để khóe miệng cong lên.
Bình tĩnh, Lâm Thanh Thanh ơi bình tĩnh, không được tỏ ra đắc ý.
Nhưng tôi rất muốn bật cười. Úi giời ui! Từ trước đến giờ tôi chưa được hạng nhất lần nào đâu.
Tôi chắc chắn người thầy giáo gọi tên sẽ là tôi. Người trưởng thành 28 tuổi tôi đây không thể thua một đứa nhóc phải không?
Cho tôi tự sướng một lần đi, ai bảo hồi trước tôi dốt đặc chứ.
Tôi thẳng lưng, ngẩng đầu, chuẩn bị nhận lời khen ngợi của thầy giáo và bạn cùng lớp.
- Người này là bạn Trần Ngạn vừa chuyển đến lớp chúng ta! Các em vỗ tay tuyên dương bạn nào!
Ế ế? Là sao thầy ơi?
Nụ cười của tôi cứng đờ, đần mặt nhìn thầy giáo rồi lại nhìn Trần Ngạn.
Trần Ngạn vẫn cúi đầu, không biết đang vui hay buồn.
Giỏi làm màu thế?
Tôi lườm cậu ấy một cái, quyết định bơ cậu ấy luôn.
Nhưng tôi cũng không giữ được thái độ bình tĩnh bao lâu, vừa tan học tôi đã cấu mạnh vào tay cậu ấy.
Cậu ấy đau không chịu nổi vội rút tay mình về, chưa kịp nói gì đã bị tôi chặn họng:
- Cậu bảo mình học không tốt mà? Sao lại đạt hạng nhất rồi?
Trần Ngạn ấm ức bĩu môi:
- Tớ đã nói tớ học toán không tệ mà.
Tôi ngớ ra. Cậu ấy không nói mình học dốt, nhưng thành tích cấp hai của cậu ấy ở kiếp trước kém tôi mà.
Nhìn cậu ấy một lần từ trên xuống dưới, tôi gật đầu hài lòng. Bây giờ cậu ấy mới tám tuổi, thanh tú trắng trẻo, học tập cũng khá, chỉ hơi hướng nội và ít giao tiếp thôi. Không sao, chỉ cần tôi dẫn cậu ấy đi đúng đường, cậu ấy sẽ không thành sát nhân hàng loạt.
Tôi không biết Trần Ngạn bị tôi nhìn cho gai cả người, cứ mải mê tự sướng thôi.
Tan học, tôi đẩy Trần Ngạn ra ngoài.
Trường tiểu học số hai cách khu nhà chúng tôi đúng 1 đường cái, đi bộ chưa đến 10 phút là đến.
Mấy hôm nay tôi đều ăn cơm ở nhà cô Trần Ngạn, cơm nước xong mới về nhà làm bài tập.
Bởi vì lúc trước Trần Ngạn bị thương, bác sỹ Trần, cô của cậu ấy đổi ca trực với người khác, tầm ba bốn giờ về đến nhà sẽ tiện đường đón Trần Ngạn luôn.
Tôi nói với bà ấy rằng, cô bận việc thì cứ làm cháu sẽ đưa Trần Ngạn về, nên bác sỹ Trần mỗi ngày đều nấu cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.
Mẹ của tôi biết tôi ăn chực cơm ở nhà bác sỹ Trần thì mừng lắm. Mẹ tôi nói bác sĩ Trần là một trong ba người đứng đầu trong khoa phụ sản của bệnh viện, chồng là nghiên cứu viên của Viện khoa học quốc gia, quan hệ rộng rãi. Nhà tôi có quan hệ tốt với họ sau này sẽ có ích.
Tôi khịt mũi, bắt cơ hội nhanh thế!
Tôi với cô của Trần Ngạn đã thân quen, Trần Ngạn cũng không đề phòng tôi nữa, bắt đầu coi tôi là bạn.
Bác sĩ Trần không có con nên rất yêu thương Trần Ngạn, tôi cũng thấy Trần Ngạn ỷ lại cô mình rất nhiều.
Trong gia đình này chỉ có chú của Trần Ngạn tôi chưa gặp lần nào. Nghe nói công tác nghiên cứu của ông ấy bận rộn đến mưc 1 tháng không về cũng bình thường.
7.
Tan học, tôi vừa đẩy Trần Ngạn đến cửa thang máy đã kêu um lên:
- Cô ơi bọn cháu về rồi, đói quá đi mất.
Người mở cửa không phải bác sĩ Trần.
Người đàn ông trung niên nom có vẻ trang nhã cười với chúng tôi:
- Tiểu Ngạn về rồi.
Đây nhất định là chú của Trần Ngạn. Tôi chào lễ phép:
- Cháu chào chú, cháu là Lâm Thanh Thanh, bạn của Trần Ngạn.
- Tiểu Ngạn có bạn rồi à, tốt quá, cháu vào nhà chơi.
- Dạ.
Tôi nghe vậy mới đẩy Trần Ngạn vào nhưng cậu ấy lại hất tôi ra, tự mình lăn xe vào nhà.
- Cậu về đi, hôm nay tớ hơi mệt. - Trần Ngạn nói lạnh nạt, còn nóng nảy chỉ huy chú mình, - Đóng cửa lại!
Chú của Trần Ngạn cười áy náy:
- Tính tình tiểu Ngạn nó vậy đấy, lần sau Thanh Thanh lại đến chơi nhé.
Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa nhà bị đóng sập, tự hỏi không hiểu cậu nhóc kia đang giận dỗi gì đó.
Còn ông chú này nữa, làm nghiên cứu viên đến ngốc rồi à, còn chiều theo cái tính hờn dỗi của cháu mình.
Tôi bĩu môi ra về.
Vừa vào nhà, tôi đã ngửi được mùi thức ăn hấp dẫn.
- Mẹ ơi hôm nay mẹ nấu gì thế ạ?
Mẹ tôi thò đầu ra từ trong bếp:
- Rửa tay đi, hôm nay nhà mình ăn hải sản.
Tôi xoa tay chạy vào xem, trên bàn ăn có bề bề rang muối, sò nướng mỡ hành, vẹm xanh hấp, trong nồi còn có canh gà bào ngư.
Nhà tôi phát tài rồi à? Khu nhà này ở xa biển nên ít khi có hải sản tươi, trong siêu thị có bán nhưng rất đắt.
Hừ hừ, Trần Ngạn xấu tính không mời tôi vào nhà, tôi về nhà ăn cơm ngon hơn.
Tôi chạy về phòng cất cặp sách. Phòng tôi đối diện phòng Trần Ngạn, thị lực của tôi rất tốt nên có thể nhìn thấy Trần Ngạn đang ngồi làm bài, chú của cậu ấy đứng phía sau ghé sát vào nhìn có vẻ thân mật lắm.
Đột nhiên Trần Ngạn hất đầu còn xô ngã chú của mình.
Ông ấy đứng dậy kéo rèm cửa sổ.
Còn nóng nảy như vậy.
Mặc kệ cậu ấy, ăn cơm đã.
Tay tôi trên bàn ăn thoăn thoắt hết gắp bề bề lại gắp sò, canh cũng uống được ba bát, ăn đến nỗi dường như cả lưỡi cũng bị nuốt mất tiêu.
- Ăn từ từ thôi. - Mẹ tôi cười, gắp cho tôi miếng bề bề khác, - Lương Quốc Tùng này cũng hào phóng thật đấy, tặng nhiều như vậy!
- Lương Quốc Tùng là ai ạ?
Cái tên này nghe quen lắm, tôi vừa nhai vừa hàm hồ nói.
- Con ấy, ông ấy là chú của Trần Ngạn, ngày nào con cũng sang nhà người ta chơi còn gì. - Bố gõ nhẹ vào trán tôi.
À, chú của Trần Ngạn.
Không đúng!
Tôi giật mình suýt nữa làm rơi bát.
Lương Quốc Tùng này, nếu tôi nhớ không nhầm, 20 năm sau ông ta chính là nạn nhân đầu tiên của Trần Ngạn.
8.
Khi ấy Lương Quốc Tùng đã là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu nào đó, những người bị giết về sau đều là chủ nhiệm hoặc sở trưởng.
Tôi nhớ rõ tin tức trên internet đều nói kẻ kẻ sát nhân chỉ chọn những người có địa vị cao để giết.
Nhớ lại cảnh Trần Ngạn xô ngã ông ấy, tự dưng tôi có cảm giác rất lạ.
Hôm sau Trần Ngạn không đi học, tan học tôi đến thẳng nhà cậu ấy.
Người mở cửa vẫn là Lương Quốc Tùng, tôi hấp tấp chào nhanh một tiếng chú rồi chạy vọt thẳng vào phòng Trần Ngạn.
Trong phòng tối om không bật đèn, rèm cửa cũng bị kéo xuống.
Tôi bật đèn, phòng trống không.
Tôi vội chạy đến kéo rèm cửa sổ lên, để ánh mặt trời tràn vào phòng.
- Tiểu Ngạn ra ngoài với cô của nó rồi, mai cháu sang chơi nhé. - Lương Quốc Tùng đuổi theo vào.
- Dạ, thầy giáo giao bài tập, để cháu chép lại cho cậu ấy đã.
Tôi ỷ vào việc bây giờ mình còn nhỏ, làm như không hiểu lời đuổi khéo mà ngang ngược ngồi xuống mở cặp ra lấy bài tập.
Trên bàn có rất nhiều giấy đầy những nét vẽ nghệch ngoạc, nhìn là biết do Trần Ngạn vẽ.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi ép mình phải bình tĩnh, cuống lên chỉ làm hỏng việc. Tôi vừa chép bài vừa nói:
- Hôm nay mẹ cháu bảo cháu sang cảm ơn chú cho nhà cháu hải sản, ngon lắm ạ.
- Ha ha, không có gì.
Từ đầu đến cuối Lương Quốc Tùng không ra khỏi phòng mà cứ đứng trước tủ quần áo.
Tôi vừa nói chuyện phiếm với ông ta vừa chép bài cũng xong rồi.
- Đến giờ cháu phải về rồi, cháu chào chú. Chú nhớ nhắc Trần Ngạn làm bài tập nhé.
Ra khỏi nhà Trần Ngạn một cái là tôi chạy như điên, về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người tôi túa mồ hôi đâm đìa, hai tay còn run lẩy bẩy.
Trong mắt người khác tôi chỉ là đứa bé tám tuổi, người lớn sẽ không đề phòng.
Lúc mới chạy vào phòng Trần Ngạn, tôi nghe rõ có tiếng đập mạnh trong tủ âm tường, ở đó có người!
Tôi nghe thấy, Lương Quốc Tùng chắc chắn cũng nghe thấy nên tôi mới kéo rèm cửa sổ lên còn cố tình nói mẹ tôi biết tôi sang đây chơi. Lảm nhảm chuyện nhà với ông ta cũng để ông ta thấy tôi chỉ là đứa trẻ ngốc nghếch không để ý xung quanh, có như vậy tôi mới không gặp nguy hiểm.
Đáng sợ hơn là những bức vẽ trên bàn của Trần Ngạn đều đầy bạo lực.
Nét vẽ của trẻ con rất đơn giản dễ hiểu.
Một bức tranh tả rõ cảnh đứa trẻ mình đầy thương tích bị một bàn tay to xách lên.
Một bức khác lại vẽ đứa trẻ tay chân dính đầy máu bị một đám người ấn lên giường.
Còn một bức khác vẽ một đám người dùng dây thừng trói đứa trẻ bằng nhiều cách khác nhau.
Người bình thường sẽ cảm thấy tranh trẻ con không đầu không đuôi.
Nhưng kiếp trước tôi từng xem những bức tranh tương tự của một nữ minh tinh bị bạo lực mạng đến tự sát!
Người không bị vấn đề tâm lý không vẽ được tranh như vậy.
Tôi hoài nghi Trần Ngạn bị Lâm Quốc Tùng, thậm chí nhiều người khác lạm dụng.
Vậy vai trò của bác sĩ Trần trong chuyện này là gì?
Trần Ngạn thông minh đến đâu cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, cậu ấy không thể giấu chuyện chân không bị thương với cô của mình lâu như thế!
Tôi chưa kịp nghĩ rõ ràng chuyện này đã phải làm bài kiểm tra đầu tiên sau khi trùng sinh.
Thầy giáo dạy toán ôm tập đề kiểm tra trên khuỷu tay, khẽ đẩy chiếc kính gọng vàng của mình:
- Các em thu dọn sách vở để lên bục giảng, bây giờ chúng ta bắt đầu làm kiểm tra toán.
Tôi nhớ tầm này làm gì có bài kiểm tra nào, tôi đã kịp chuẩn bị gì đâu!!!
Sức học của tôi vốn không tốt, nhất là mấy môn toán lý hóa, gọi thẳng dốt đặc cán mai cũng không oan. Mẹ tôi phòng ngừa tôi thành cá lọt lưới nên cho tôi học ballet coi như kiếm thêm sở trường, không ngờ bản thân tôi lại có thiên phú khiêu vũ nên về sau trở thành vũ công ballet.
Nhưng “học sinh dốt” này bây giờ không sợ bài kiểm tra nữa.
Chuyện đùa, chẳng lẽ người trưởng thành 28 tuổi tôi đây lại không làm được đề kiểm tra lớp hai?
Tôi tự tin cất sách giáo khoa vào cặp còn tiện tay cầm luôn cặp của Trần Ngạn để lên bục giảng.
Nhận đề bài tôi viết ngoáy tên của mình lên. Lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Trần Ngạn đang ngó nhìn, tôi vội che bài kiểm tra của mình lại:
- Không được nha, dù là bạn thân cũng không được chép bài nhau đâu.
Ôi, mới tí tuổi sao lại học gian lận? Không được không được, gian lận là xấu, gian lận là bé hư.
Bây giờ Trần Ngạn mới tám tuổi nên không hiểu, nhưng người trưởng thành 28 tuổi là tôi thì hiểu. Tôi phải dẫn cậu ấy đi đường ngay chứ.
- Lâm Thanh Thanh em ngơ ngẩn gì đấy, làm bài đi! Sắp hết giờ rồi!
Thầy giáo đập thước xuống bàn rồi quát lên.
Tôi hoảng hồn múa bút thành văn, nói thầm loại bài này chẳng cần đến 45 phút cũng làm xong.
Nhưng mới viết được một nửa gáy tôi đã túa mồ hôi.
Mấy câu đầu chỉ là phép cộng trừ đơn giản, tôi làm rất nhanh.
Nhưng hai câu ứng dụng tiếp theo tôi lại không hiểu, thế quái nào tôi lại không hiểu đề toán lớp hai hả giời?
Ai ra đề khó vậy? Chương trình học của học sinh lớp 2 đã hóc búa thế à?
Tôi toát mồ hôi hột, tay cầm bút chần chừ không đặt xuống, nghiêng sang nhìn Trần Ngạn lại thấy cậu ấy vẫn đang viết không dừng tay.
Nhất định là viết lung tung, tôi không biết sao cậu ấy biết được.
Tôi nhớ thành tích cấp 2 của Trần Ngạn ở kiếp trước còn không bằng tôi.
Nghĩ đến đây tôi như được an ủi, bình tĩnh làm câu tiếp theo.
Nộp xong bài kiểm tra, tôi ngồi trên bàn học hỏi:
- Trần Ngạn này, đáp số câu cuối của cậu là bao nhiêu?
- 2.
Khác đáp số của tôi, tôi vội xoay sang hỏi bạn ngồi bàn dưới, hỏi tới hỏi lui, họ đều ra đáp số “5” giống tôi.
Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tôi dịu xuống, vỗ về xoa đầu Trần Ngạn:
- Đừng buồn, tớ giúp cậu ôn bài, lần sau sẽ làm được thôi.
Trần Ngạn không nói gì, tóc cậu ấy mềm mại sạch sẽ như lông con mèo Đa Đa của tôi, làm tôi không nhịn được coi cậu ấy thành Đa Đa mà vuốt ve.
Mặt cậu ấy đỏ bừng, ôi nhóc con này.
Cậu ấy ngượng nghịu nói:
- Tớ học toán không tệ.
Tôi không tin là thật, con nít mà, đứa nào cũng sĩ diện. Tôi hiểu.
6.
Bài kiểm tra được trả vào hai ngày sau. Thầy dạy toán mặt đỏ bừng hào hứng vào lớp, hắng giọng:
- Lần này các em làm bài khá tốt, cả khối chỉ có lớp chúng ta có một bài đạt 100 điểm.
Tôi mím môi, cố gắng không để khóe miệng cong lên.
Bình tĩnh, Lâm Thanh Thanh ơi bình tĩnh, không được tỏ ra đắc ý.
Nhưng tôi rất muốn bật cười. Úi giời ui! Từ trước đến giờ tôi chưa được hạng nhất lần nào đâu.
Tôi chắc chắn người thầy giáo gọi tên sẽ là tôi. Người trưởng thành 28 tuổi tôi đây không thể thua một đứa nhóc phải không?
Cho tôi tự sướng một lần đi, ai bảo hồi trước tôi dốt đặc chứ.
Tôi thẳng lưng, ngẩng đầu, chuẩn bị nhận lời khen ngợi của thầy giáo và bạn cùng lớp.
- Người này là bạn Trần Ngạn vừa chuyển đến lớp chúng ta! Các em vỗ tay tuyên dương bạn nào!
Ế ế? Là sao thầy ơi?
Nụ cười của tôi cứng đờ, đần mặt nhìn thầy giáo rồi lại nhìn Trần Ngạn.
Trần Ngạn vẫn cúi đầu, không biết đang vui hay buồn.
Giỏi làm màu thế?
Tôi lườm cậu ấy một cái, quyết định bơ cậu ấy luôn.
Nhưng tôi cũng không giữ được thái độ bình tĩnh bao lâu, vừa tan học tôi đã cấu mạnh vào tay cậu ấy.
Cậu ấy đau không chịu nổi vội rút tay mình về, chưa kịp nói gì đã bị tôi chặn họng:
- Cậu bảo mình học không tốt mà? Sao lại đạt hạng nhất rồi?
Trần Ngạn ấm ức bĩu môi:
- Tớ đã nói tớ học toán không tệ mà.
Tôi ngớ ra. Cậu ấy không nói mình học dốt, nhưng thành tích cấp hai của cậu ấy ở kiếp trước kém tôi mà.
Nhìn cậu ấy một lần từ trên xuống dưới, tôi gật đầu hài lòng. Bây giờ cậu ấy mới tám tuổi, thanh tú trắng trẻo, học tập cũng khá, chỉ hơi hướng nội và ít giao tiếp thôi. Không sao, chỉ cần tôi dẫn cậu ấy đi đúng đường, cậu ấy sẽ không thành sát nhân hàng loạt.
Tôi không biết Trần Ngạn bị tôi nhìn cho gai cả người, cứ mải mê tự sướng thôi.
Tan học, tôi đẩy Trần Ngạn ra ngoài.
Trường tiểu học số hai cách khu nhà chúng tôi đúng 1 đường cái, đi bộ chưa đến 10 phút là đến.
Mấy hôm nay tôi đều ăn cơm ở nhà cô Trần Ngạn, cơm nước xong mới về nhà làm bài tập.
Bởi vì lúc trước Trần Ngạn bị thương, bác sỹ Trần, cô của cậu ấy đổi ca trực với người khác, tầm ba bốn giờ về đến nhà sẽ tiện đường đón Trần Ngạn luôn.
Tôi nói với bà ấy rằng, cô bận việc thì cứ làm cháu sẽ đưa Trần Ngạn về, nên bác sỹ Trần mỗi ngày đều nấu cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.
Mẹ của tôi biết tôi ăn chực cơm ở nhà bác sỹ Trần thì mừng lắm. Mẹ tôi nói bác sĩ Trần là một trong ba người đứng đầu trong khoa phụ sản của bệnh viện, chồng là nghiên cứu viên của Viện khoa học quốc gia, quan hệ rộng rãi. Nhà tôi có quan hệ tốt với họ sau này sẽ có ích.
Tôi khịt mũi, bắt cơ hội nhanh thế!
Tôi với cô của Trần Ngạn đã thân quen, Trần Ngạn cũng không đề phòng tôi nữa, bắt đầu coi tôi là bạn.
Bác sĩ Trần không có con nên rất yêu thương Trần Ngạn, tôi cũng thấy Trần Ngạn ỷ lại cô mình rất nhiều.
Trong gia đình này chỉ có chú của Trần Ngạn tôi chưa gặp lần nào. Nghe nói công tác nghiên cứu của ông ấy bận rộn đến mưc 1 tháng không về cũng bình thường.
7.
Tan học, tôi vừa đẩy Trần Ngạn đến cửa thang máy đã kêu um lên:
- Cô ơi bọn cháu về rồi, đói quá đi mất.
Người mở cửa không phải bác sĩ Trần.
Người đàn ông trung niên nom có vẻ trang nhã cười với chúng tôi:
- Tiểu Ngạn về rồi.
Đây nhất định là chú của Trần Ngạn. Tôi chào lễ phép:
- Cháu chào chú, cháu là Lâm Thanh Thanh, bạn của Trần Ngạn.
- Tiểu Ngạn có bạn rồi à, tốt quá, cháu vào nhà chơi.
- Dạ.
Tôi nghe vậy mới đẩy Trần Ngạn vào nhưng cậu ấy lại hất tôi ra, tự mình lăn xe vào nhà.
- Cậu về đi, hôm nay tớ hơi mệt. - Trần Ngạn nói lạnh nạt, còn nóng nảy chỉ huy chú mình, - Đóng cửa lại!
Chú của Trần Ngạn cười áy náy:
- Tính tình tiểu Ngạn nó vậy đấy, lần sau Thanh Thanh lại đến chơi nhé.
Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa nhà bị đóng sập, tự hỏi không hiểu cậu nhóc kia đang giận dỗi gì đó.
Còn ông chú này nữa, làm nghiên cứu viên đến ngốc rồi à, còn chiều theo cái tính hờn dỗi của cháu mình.
Tôi bĩu môi ra về.
Vừa vào nhà, tôi đã ngửi được mùi thức ăn hấp dẫn.
- Mẹ ơi hôm nay mẹ nấu gì thế ạ?
Mẹ tôi thò đầu ra từ trong bếp:
- Rửa tay đi, hôm nay nhà mình ăn hải sản.
Tôi xoa tay chạy vào xem, trên bàn ăn có bề bề rang muối, sò nướng mỡ hành, vẹm xanh hấp, trong nồi còn có canh gà bào ngư.
Nhà tôi phát tài rồi à? Khu nhà này ở xa biển nên ít khi có hải sản tươi, trong siêu thị có bán nhưng rất đắt.
Hừ hừ, Trần Ngạn xấu tính không mời tôi vào nhà, tôi về nhà ăn cơm ngon hơn.
Tôi chạy về phòng cất cặp sách. Phòng tôi đối diện phòng Trần Ngạn, thị lực của tôi rất tốt nên có thể nhìn thấy Trần Ngạn đang ngồi làm bài, chú của cậu ấy đứng phía sau ghé sát vào nhìn có vẻ thân mật lắm.
Đột nhiên Trần Ngạn hất đầu còn xô ngã chú của mình.
Ông ấy đứng dậy kéo rèm cửa sổ.
Còn nóng nảy như vậy.
Mặc kệ cậu ấy, ăn cơm đã.
Tay tôi trên bàn ăn thoăn thoắt hết gắp bề bề lại gắp sò, canh cũng uống được ba bát, ăn đến nỗi dường như cả lưỡi cũng bị nuốt mất tiêu.
- Ăn từ từ thôi. - Mẹ tôi cười, gắp cho tôi miếng bề bề khác, - Lương Quốc Tùng này cũng hào phóng thật đấy, tặng nhiều như vậy!
- Lương Quốc Tùng là ai ạ?
Cái tên này nghe quen lắm, tôi vừa nhai vừa hàm hồ nói.
- Con ấy, ông ấy là chú của Trần Ngạn, ngày nào con cũng sang nhà người ta chơi còn gì. - Bố gõ nhẹ vào trán tôi.
À, chú của Trần Ngạn.
Không đúng!
Tôi giật mình suýt nữa làm rơi bát.
Lương Quốc Tùng này, nếu tôi nhớ không nhầm, 20 năm sau ông ta chính là nạn nhân đầu tiên của Trần Ngạn.
8.
Khi ấy Lương Quốc Tùng đã là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu nào đó, những người bị giết về sau đều là chủ nhiệm hoặc sở trưởng.
Tôi nhớ rõ tin tức trên internet đều nói kẻ kẻ sát nhân chỉ chọn những người có địa vị cao để giết.
Nhớ lại cảnh Trần Ngạn xô ngã ông ấy, tự dưng tôi có cảm giác rất lạ.
Hôm sau Trần Ngạn không đi học, tan học tôi đến thẳng nhà cậu ấy.
Người mở cửa vẫn là Lương Quốc Tùng, tôi hấp tấp chào nhanh một tiếng chú rồi chạy vọt thẳng vào phòng Trần Ngạn.
Trong phòng tối om không bật đèn, rèm cửa cũng bị kéo xuống.
Tôi bật đèn, phòng trống không.
Tôi vội chạy đến kéo rèm cửa sổ lên, để ánh mặt trời tràn vào phòng.
- Tiểu Ngạn ra ngoài với cô của nó rồi, mai cháu sang chơi nhé. - Lương Quốc Tùng đuổi theo vào.
- Dạ, thầy giáo giao bài tập, để cháu chép lại cho cậu ấy đã.
Tôi ỷ vào việc bây giờ mình còn nhỏ, làm như không hiểu lời đuổi khéo mà ngang ngược ngồi xuống mở cặp ra lấy bài tập.
Trên bàn có rất nhiều giấy đầy những nét vẽ nghệch ngoạc, nhìn là biết do Trần Ngạn vẽ.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi ép mình phải bình tĩnh, cuống lên chỉ làm hỏng việc. Tôi vừa chép bài vừa nói:
- Hôm nay mẹ cháu bảo cháu sang cảm ơn chú cho nhà cháu hải sản, ngon lắm ạ.
- Ha ha, không có gì.
Từ đầu đến cuối Lương Quốc Tùng không ra khỏi phòng mà cứ đứng trước tủ quần áo.
Tôi vừa nói chuyện phiếm với ông ta vừa chép bài cũng xong rồi.
- Đến giờ cháu phải về rồi, cháu chào chú. Chú nhớ nhắc Trần Ngạn làm bài tập nhé.
Ra khỏi nhà Trần Ngạn một cái là tôi chạy như điên, về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người tôi túa mồ hôi đâm đìa, hai tay còn run lẩy bẩy.
Trong mắt người khác tôi chỉ là đứa bé tám tuổi, người lớn sẽ không đề phòng.
Lúc mới chạy vào phòng Trần Ngạn, tôi nghe rõ có tiếng đập mạnh trong tủ âm tường, ở đó có người!
Tôi nghe thấy, Lương Quốc Tùng chắc chắn cũng nghe thấy nên tôi mới kéo rèm cửa sổ lên còn cố tình nói mẹ tôi biết tôi sang đây chơi. Lảm nhảm chuyện nhà với ông ta cũng để ông ta thấy tôi chỉ là đứa trẻ ngốc nghếch không để ý xung quanh, có như vậy tôi mới không gặp nguy hiểm.
Đáng sợ hơn là những bức vẽ trên bàn của Trần Ngạn đều đầy bạo lực.
Nét vẽ của trẻ con rất đơn giản dễ hiểu.
Một bức tranh tả rõ cảnh đứa trẻ mình đầy thương tích bị một bàn tay to xách lên.
Một bức khác lại vẽ đứa trẻ tay chân dính đầy máu bị một đám người ấn lên giường.
Còn một bức khác vẽ một đám người dùng dây thừng trói đứa trẻ bằng nhiều cách khác nhau.
Người bình thường sẽ cảm thấy tranh trẻ con không đầu không đuôi.
Nhưng kiếp trước tôi từng xem những bức tranh tương tự của một nữ minh tinh bị bạo lực mạng đến tự sát!
Người không bị vấn đề tâm lý không vẽ được tranh như vậy.
Tôi hoài nghi Trần Ngạn bị Lâm Quốc Tùng, thậm chí nhiều người khác lạm dụng.
Vậy vai trò của bác sĩ Trần trong chuyện này là gì?
Trần Ngạn thông minh đến đâu cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, cậu ấy không thể giấu chuyện chân không bị thương với cô của mình lâu như thế!