Chương 14: Nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng
Edit: Lan Điềm Điềm
Lúc về đến nhà vẫn là Lạc Thừa Thu tỉnh lại trước, mà Đổng Thiếu Ân ở bên cạnh hiếm khi có bộ dáng mơ màng, Đổng Thiếu Ân ở bộ dáng này đúng là hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Lạc Thừa Thu hơi mỉm cười, sau đó kéo Đổng Thiếu Ân xuống xe, Đổng Thiếu Ân lười biếng ngáp một cái, trước kia vẫn luôn nhìn người khác bằng ánh mắt âm trầm lãnh lẽo, vậy mà đôi mắt mơ màng bây giờ của y lại đem đến cho người khác một cảm giác khác.
Lạc Thừa Thu khẽ cười, sau đó kéo Đổng Thiếu Ân vào nhà, "Đi, trước đi tắm đã."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy có vẻ không vui lắm, "Tôi không tắm, ngày mai tắm."
Khóe miệng Lạc Thừa Thu cứng đờ, đây là Đổng Thiếu Ân đang cùng hắn chơi xấu sao?
Nhìn hành động sau đó của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu xác định Đổng Thiếu Ân đang cùng hắn chơi xấu, bởi vì y đã tự đến bên giường, nằm xuống và.....Ngủ!
Lạc Thừa Thu có điểm bất đắc dĩ, nhưng mà nhìn bộ dáng này của Đổng Thiếu Ân, không biết vì sao hắn lại nghĩ tắm với không tắm gì đó cũng không quan trọng lắm, thôi thì ngày mai nhờ bảo mẫu thay bộ ga giường khác vậy.
Nghĩ như vậy, Lạc Thừa Thu không còn gánh nặng tâm lý cũng đi theo lên giường nằm...
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu mở mắt ra thì Đổng Thiếu Ân đã không ở bên cạnh rồi.
Nhìn sang bên này thì thấy trên tủ đầu giường có một bộ quần áo, cái này không cần hỏi cũng biết là Đổng Thiếu Ân chuẩn bị cho hắn!
Lạc Thừa Thu hơi cong cong khéo miệng, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm, đến lúc đi ra Lạc Thừa Thu liền đi thay quần áo đi làm.
Thay quần áo đi ra khỏi phòng, hắn mới nhìn thấy Đổng Thiếu Ân đi ra từ phòng tập, thấy Lạc Thừa Thu y lập tức đi tới.
"Anh dậy rồi?"
Lạc Thừa Thu gật đầu, "Ừm, quần áo trên tủ đầu giường là cậu chuẩn bị?"
"Ừm, Anh tắm xong rồi?"
"Đúng vậy, còn cậu, bây giờ muốn đi tắm sao?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, "Ừm".
Nói vài ba câu đơn giản, sau đó Đổng Thiếu Ân đi lên lầu tắm rửa, còn Lạc Thừa Thu đem bữa sáng mà bảo mẫu đã chuẩn bị xong bày ra trên bàn ăn.
Đổng Thiếu Ân từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Lạc Thừa Thu ngồi chờ ở bàn ăn.
Lạc Thừa Thu hướng Đổng Thiếu Ân vẫy vẫy tay, "Lại đây ăn sáng đi."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu đi qua, lúc ăn sáng hai người cũng không nói chuyện mấy, nhưng không khí lúc ăn cơm rất hài hòa. Ăn xong, hai người cùng nhau đi làm.
Vừa đến công ty, Đổng Thiếu Ân tiếp một cuộc điện thoại, trong khi nói chuyện thì thấy y hơi nhíu mày. Lạc Thừa Thu cũng không nghe được người trong điện thoại nói gì, cẩn thận nhớ lại đời trước, nhưng cũng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì.
Vì thế sau khi đến văn phòng, Lạc Thừ Thu trực tiếp hỏi Đổng Thiếu Ân, "Cuộc điện thoại vừa rồi có vấn đề gì sao?"
Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó trực tiếp lắc đầu, "Không có gì."
Lạc Thừa Thu nheo nheo mắt, cái loại cảm giác có lệ đối với trẻ con này thật đúng là khiến người ta khó chịu, hắn nghĩ nghĩ rồi mở miệng.
"Nếu có vấn đề gì cậu có thể nói với tôi, tuy tôi không có khả năng có thể giúp đỡ cậu chuyện gì nhưng ít nhất tôi có thể cùng cậu chia sử, cậu cảm thấy thế nào?"
Lạc Thừa Thu nói chuyện cố ý phóng nhẹ âm thanh, cũng không biết chỗ nào thuyết phục được Đổng Thiếu Ân, tóm lại Đổng Thiếu Ân thoáng trầm mặc một chút sau đó nói, "Có một công trình đang thi công thì xảy ra chuyện, có người gây sự."
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức kinh ngạc, "Ở công trường sao?"
Hỏi Đổng Thiếu Ân xong lạc Thừa Thu cũng cẩn thận suy nghĩ lại sự tình đời trước, sau đó phát hiện, hắn không có một chút ấn tượng nào cả!
Đời trước, cho dù Đổng Thiếu Ân làm cái gì hắn cũng không quan tâm, cho nên cũng không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì.
"Tại sao lại gây sự?"
"Nguyên nhân thì bây giờ còn chưa biết, hiện tại đã có người đi qua, chúng ta trước chờ kết quả." Đổng Thiếu Ân nói.
Lạc Thừa Thu vẫn chưa yên tâm, "Không cần tự mình đi sao?"
Đổng Thiếu Ân lắc lắc đầu, có chút đạm mạc nói, "Mỗi dự án mỗi công việc đều có người phụ trách, nếu cái gì cũng cần tôi ra mặt, tôi cũng làm không kịp."
Nghe xong, Lạc Thừa Thu đúng là không biết nên nói gì.
Công ty này là của Đổng Thiếu Ân, đúng là không cần chuyện gì cũng cần đến y!
Chẳng qua lúc này Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu cũng chưa nghĩ đến, sự tình so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều!
..........
Lúc về đến nhà vẫn là Lạc Thừa Thu tỉnh lại trước, mà Đổng Thiếu Ân ở bên cạnh hiếm khi có bộ dáng mơ màng, Đổng Thiếu Ân ở bộ dáng này đúng là hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Lạc Thừa Thu hơi mỉm cười, sau đó kéo Đổng Thiếu Ân xuống xe, Đổng Thiếu Ân lười biếng ngáp một cái, trước kia vẫn luôn nhìn người khác bằng ánh mắt âm trầm lãnh lẽo, vậy mà đôi mắt mơ màng bây giờ của y lại đem đến cho người khác một cảm giác khác.
Lạc Thừa Thu khẽ cười, sau đó kéo Đổng Thiếu Ân vào nhà, "Đi, trước đi tắm đã."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy có vẻ không vui lắm, "Tôi không tắm, ngày mai tắm."
Khóe miệng Lạc Thừa Thu cứng đờ, đây là Đổng Thiếu Ân đang cùng hắn chơi xấu sao?
Nhìn hành động sau đó của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu xác định Đổng Thiếu Ân đang cùng hắn chơi xấu, bởi vì y đã tự đến bên giường, nằm xuống và.....Ngủ!
Lạc Thừa Thu có điểm bất đắc dĩ, nhưng mà nhìn bộ dáng này của Đổng Thiếu Ân, không biết vì sao hắn lại nghĩ tắm với không tắm gì đó cũng không quan trọng lắm, thôi thì ngày mai nhờ bảo mẫu thay bộ ga giường khác vậy.
Nghĩ như vậy, Lạc Thừa Thu không còn gánh nặng tâm lý cũng đi theo lên giường nằm...
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu mở mắt ra thì Đổng Thiếu Ân đã không ở bên cạnh rồi.
Nhìn sang bên này thì thấy trên tủ đầu giường có một bộ quần áo, cái này không cần hỏi cũng biết là Đổng Thiếu Ân chuẩn bị cho hắn!
Lạc Thừa Thu hơi cong cong khéo miệng, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm, đến lúc đi ra Lạc Thừa Thu liền đi thay quần áo đi làm.
Thay quần áo đi ra khỏi phòng, hắn mới nhìn thấy Đổng Thiếu Ân đi ra từ phòng tập, thấy Lạc Thừa Thu y lập tức đi tới.
"Anh dậy rồi?"
Lạc Thừa Thu gật đầu, "Ừm, quần áo trên tủ đầu giường là cậu chuẩn bị?"
"Ừm, Anh tắm xong rồi?"
"Đúng vậy, còn cậu, bây giờ muốn đi tắm sao?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, "Ừm".
Nói vài ba câu đơn giản, sau đó Đổng Thiếu Ân đi lên lầu tắm rửa, còn Lạc Thừa Thu đem bữa sáng mà bảo mẫu đã chuẩn bị xong bày ra trên bàn ăn.
Đổng Thiếu Ân từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Lạc Thừa Thu ngồi chờ ở bàn ăn.
Lạc Thừa Thu hướng Đổng Thiếu Ân vẫy vẫy tay, "Lại đây ăn sáng đi."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu đi qua, lúc ăn sáng hai người cũng không nói chuyện mấy, nhưng không khí lúc ăn cơm rất hài hòa. Ăn xong, hai người cùng nhau đi làm.
Vừa đến công ty, Đổng Thiếu Ân tiếp một cuộc điện thoại, trong khi nói chuyện thì thấy y hơi nhíu mày. Lạc Thừa Thu cũng không nghe được người trong điện thoại nói gì, cẩn thận nhớ lại đời trước, nhưng cũng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì.
Vì thế sau khi đến văn phòng, Lạc Thừ Thu trực tiếp hỏi Đổng Thiếu Ân, "Cuộc điện thoại vừa rồi có vấn đề gì sao?"
Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó trực tiếp lắc đầu, "Không có gì."
Lạc Thừa Thu nheo nheo mắt, cái loại cảm giác có lệ đối với trẻ con này thật đúng là khiến người ta khó chịu, hắn nghĩ nghĩ rồi mở miệng.
"Nếu có vấn đề gì cậu có thể nói với tôi, tuy tôi không có khả năng có thể giúp đỡ cậu chuyện gì nhưng ít nhất tôi có thể cùng cậu chia sử, cậu cảm thấy thế nào?"
Lạc Thừa Thu nói chuyện cố ý phóng nhẹ âm thanh, cũng không biết chỗ nào thuyết phục được Đổng Thiếu Ân, tóm lại Đổng Thiếu Ân thoáng trầm mặc một chút sau đó nói, "Có một công trình đang thi công thì xảy ra chuyện, có người gây sự."
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức kinh ngạc, "Ở công trường sao?"
Hỏi Đổng Thiếu Ân xong lạc Thừa Thu cũng cẩn thận suy nghĩ lại sự tình đời trước, sau đó phát hiện, hắn không có một chút ấn tượng nào cả!
Đời trước, cho dù Đổng Thiếu Ân làm cái gì hắn cũng không quan tâm, cho nên cũng không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì.
"Tại sao lại gây sự?"
"Nguyên nhân thì bây giờ còn chưa biết, hiện tại đã có người đi qua, chúng ta trước chờ kết quả." Đổng Thiếu Ân nói.
Lạc Thừa Thu vẫn chưa yên tâm, "Không cần tự mình đi sao?"
Đổng Thiếu Ân lắc lắc đầu, có chút đạm mạc nói, "Mỗi dự án mỗi công việc đều có người phụ trách, nếu cái gì cũng cần tôi ra mặt, tôi cũng làm không kịp."
Nghe xong, Lạc Thừa Thu đúng là không biết nên nói gì.
Công ty này là của Đổng Thiếu Ân, đúng là không cần chuyện gì cũng cần đến y!
Chẳng qua lúc này Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu cũng chưa nghĩ đến, sự tình so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều!
..........