Chương 13: Dựa gần nhau
Edit: Lan Điềm Điềm
Hai người trên ngồi thuyền một lúc cũng đến đảo nhỏ ở giữa hồ, thực chất diện tích đảo này cũng không nhỏ... mà bên trong còn có vườn bách thú.
Có một vài chỗ có rào dây thép, khách đến thăm chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem, Lạc Thừa Thu nhìn thấy đầu tiên là một con báo đốm.
"Đó là con báo đốm hoang dại thật sự sao?" Lạc Thừa Thu nhịn không được hỏi Đổng Thiếu Ân bên cạnh, kiểu như trong mắt Lạc Thừa Thu, Đổng Thiếu Ân không có gì là không biết. Bách khoa toàn thư!
Đổng Thiếu Ân cũng nhìn vào con báo đốm, cẩn thận quan sát một hồi, quả nhiên không làm Lạc Thừa Thu thất vọng, Đổng Thiếu Ân nói, "Đây không phải là báo đốm thuần chủng ngoài tự nhiên, được đặt ở đây hẳn là đã thuần hóa từ nhỏ."
Lạc Thừa Thu có điểm thất vọng, nhưng cũng không quá thất vọng, rốt cuộc được nhìn thấy con vật mà chỉ có rừng sâu mới có thì đã coi như may mắn rồi.
Ở trên đảo nhỏ đi dạo một vòng khoảng 2 tiếng, Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân vẫn đi cùng nhau, nhìn thấy không ít con vật lạ, còn được ăn đồ nướng BBQ.
Rời khỏi đảo nhỏ, hai người ở sơn trang chơi không ít trò chơi, lúc nhìn lại đồng hồ thì đã là 6 giờ chiều, vì vậy bọn họ quyết định ăn bữa tối ở đây luôn. Bữa tối họ không ăn mì nữa mà là ăn đồ ăn Trung Quốc, nếu so với bát mì sáng nay thì bữa ăn này không có gì đặc biệt, nhưng cũng không quá tệ, cho nên Lạc Thừa Thu cũng rất hài lòng.
Sau khi ăn xong, Lạc Thừa Thu nhìn về phái Đổng Thiếu Ân,
"Chúng ta trở về đi?"
"Ở đây buổi tối có băng đăng, anh có muốn xem không?"
"Băng đăng?"
(*) Băng đăng: được hiểu là nghệ thuật điêu khắc trên băng có kết hợp với thắp đèn, tạo nên vẻ đẹp lung linh, kì ảo.
"Đúng vậy, có rất nhiều băng đăng hình thù khác nhau, 8 giờ tối mới bắt đầu, 10 giờ kết thúc, nếu anh muốn xem chúng ta có thể ở lại. Xem xong rồi chúng ta về."
Lạc Thừa Thu nghe vậy tâm có chút động tâm, nhưng vẫn do dự, "Như vậy được không? Có thể lúc về rất muộn."
"Sẽ không, tôi sẽ gọi tài xế, lát nữa sẽ đến đây."
"Vậy được." Lạc Thừa Thu rốt cuộc không do dự nữa, hai người cũng không chỉ ngồi chờ băng đăng, mà ở khuôn viên đi dạo 1 vòng.
Sơn trang buổi tối khác hoàn toàn so với ban ngày. Có một số trò chơi so với ban ngày thú vị hơn một chút, Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân thậm chí còn chơi tàu siêu tốc vào buổi tối.
Đây là trò chơi dành cho trẻ con, nhưng hai người lớn Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân chơi thì đều cảm thấy bình thường, không sao cả. Lúc tàu lượn lên điểm cao nhất, Lạc Thừa Thu vô thức nắm chặt tay Đổng Thiếu Ân, bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, nhìn qua như thể điều gì cũng không thể tách hai bàn tay đó ra!
Không lâu sau, hội băng đăng cũng bắt đầu, Lạc Thừa Thu đúng là chưa bao giờ nhìn thấy nhiều băng đăng như vậy, cho nên nhất thời rất kinh ngạc. Đổng Thiếu Ân vẫn đi bên cạnh Lạc Thừa Thu, mang người đi chụp ảnh khắp nơi, hai người ở hội băng đăng chụp được rất nhiều ảnh.
Trong đó không ít ảnh hai người chụp chung.
Mãi cho đến khi hội băng đăng đăng kết thúc, hai người mới rời đi. Ra đến bên ngoài, quả nhiên tài xế đã chờ ở đó. Đối với người tài xế này, Lạc Thừa Thu cũng có biết. Đời trước khi hắn là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn cũng thường xuyên nhìn thấy vị tài xế này, làm việc cần cù chăm chỉ, hơn nữa còn rất trầm ổn.
Đối với người tài xế này, Lạc Thừa Thu rất yên tâm, cho nên sau khi lên xe hắn liền nhắm mắt lại, tính nhắm mắt dưỡng thần một chút, dù sao hôm nay đi cả ngày cũng hơi mệt.
Đổng Thiếu Ân cũng ngồi ở ghế sau cùng Lạc Thừa Thu, thấy Lạc Thừa Thu nhắm mắt, ánh mắt y hơi đổi một chút sau đó cũng nhắm mắt lại...
Tài xế ngồi lái xe ở trước nhìn hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu một cái liền dời tầm mắt đi. Đối với việc sếp bọn họ giấu người trong nhà này, có thể người khác không rõ nhưng hắn lại biết rất rõ. Bởi vì hắn thường xuyên sẽ đi đón vị kia, hơn nữa nếu sếp để quên văn kiện ở nhà cũng sẽ kêu hắn về nhà sếp lấy.
Hắn không phải là người nói nhiều, nhưng hắn cũng cảm giác được mối quan hệ giữa sếp và người kia có chút bất thường, nhưng mà bây giờ cảm giác hai người không khí hai người ở chung hài hòa hơn nhiều...
Tài xế cũng cảm thấy vui vẻ thay cho sếp, đây là chuyện tốt mà! Sếp bọn hắn đối với người kia tình cảm sâu nặng cỡ nào hắn đều biết, nếu sếp bọn họ được như ý nguyện thì đúng mà chuyện vui nhất năm nay!!!
Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân cũng không biết suy nghĩ này của tài xế, có lẽ ban ngày hai người đi chơi thật sự đã thấm mệt, ở trên xe nhắm mắt không bao lâu đã thật sự dựa đầu vào nhau ngủ thật....
Hai người dựa đầu vào nhau, khoảnh khắc này, thật sự khiến lòng người rung động!
Hai người trên ngồi thuyền một lúc cũng đến đảo nhỏ ở giữa hồ, thực chất diện tích đảo này cũng không nhỏ... mà bên trong còn có vườn bách thú.
Có một vài chỗ có rào dây thép, khách đến thăm chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem, Lạc Thừa Thu nhìn thấy đầu tiên là một con báo đốm.
"Đó là con báo đốm hoang dại thật sự sao?" Lạc Thừa Thu nhịn không được hỏi Đổng Thiếu Ân bên cạnh, kiểu như trong mắt Lạc Thừa Thu, Đổng Thiếu Ân không có gì là không biết. Bách khoa toàn thư!
Đổng Thiếu Ân cũng nhìn vào con báo đốm, cẩn thận quan sát một hồi, quả nhiên không làm Lạc Thừa Thu thất vọng, Đổng Thiếu Ân nói, "Đây không phải là báo đốm thuần chủng ngoài tự nhiên, được đặt ở đây hẳn là đã thuần hóa từ nhỏ."
Lạc Thừa Thu có điểm thất vọng, nhưng cũng không quá thất vọng, rốt cuộc được nhìn thấy con vật mà chỉ có rừng sâu mới có thì đã coi như may mắn rồi.
Ở trên đảo nhỏ đi dạo một vòng khoảng 2 tiếng, Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân vẫn đi cùng nhau, nhìn thấy không ít con vật lạ, còn được ăn đồ nướng BBQ.
Rời khỏi đảo nhỏ, hai người ở sơn trang chơi không ít trò chơi, lúc nhìn lại đồng hồ thì đã là 6 giờ chiều, vì vậy bọn họ quyết định ăn bữa tối ở đây luôn. Bữa tối họ không ăn mì nữa mà là ăn đồ ăn Trung Quốc, nếu so với bát mì sáng nay thì bữa ăn này không có gì đặc biệt, nhưng cũng không quá tệ, cho nên Lạc Thừa Thu cũng rất hài lòng.
Sau khi ăn xong, Lạc Thừa Thu nhìn về phái Đổng Thiếu Ân,
"Chúng ta trở về đi?"
"Ở đây buổi tối có băng đăng, anh có muốn xem không?"
"Băng đăng?"
(*) Băng đăng: được hiểu là nghệ thuật điêu khắc trên băng có kết hợp với thắp đèn, tạo nên vẻ đẹp lung linh, kì ảo.
"Đúng vậy, có rất nhiều băng đăng hình thù khác nhau, 8 giờ tối mới bắt đầu, 10 giờ kết thúc, nếu anh muốn xem chúng ta có thể ở lại. Xem xong rồi chúng ta về."
Lạc Thừa Thu nghe vậy tâm có chút động tâm, nhưng vẫn do dự, "Như vậy được không? Có thể lúc về rất muộn."
"Sẽ không, tôi sẽ gọi tài xế, lát nữa sẽ đến đây."
"Vậy được." Lạc Thừa Thu rốt cuộc không do dự nữa, hai người cũng không chỉ ngồi chờ băng đăng, mà ở khuôn viên đi dạo 1 vòng.
Sơn trang buổi tối khác hoàn toàn so với ban ngày. Có một số trò chơi so với ban ngày thú vị hơn một chút, Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân thậm chí còn chơi tàu siêu tốc vào buổi tối.
Đây là trò chơi dành cho trẻ con, nhưng hai người lớn Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân chơi thì đều cảm thấy bình thường, không sao cả. Lúc tàu lượn lên điểm cao nhất, Lạc Thừa Thu vô thức nắm chặt tay Đổng Thiếu Ân, bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, nhìn qua như thể điều gì cũng không thể tách hai bàn tay đó ra!
Không lâu sau, hội băng đăng cũng bắt đầu, Lạc Thừa Thu đúng là chưa bao giờ nhìn thấy nhiều băng đăng như vậy, cho nên nhất thời rất kinh ngạc. Đổng Thiếu Ân vẫn đi bên cạnh Lạc Thừa Thu, mang người đi chụp ảnh khắp nơi, hai người ở hội băng đăng chụp được rất nhiều ảnh.
Trong đó không ít ảnh hai người chụp chung.
Mãi cho đến khi hội băng đăng đăng kết thúc, hai người mới rời đi. Ra đến bên ngoài, quả nhiên tài xế đã chờ ở đó. Đối với người tài xế này, Lạc Thừa Thu cũng có biết. Đời trước khi hắn là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn cũng thường xuyên nhìn thấy vị tài xế này, làm việc cần cù chăm chỉ, hơn nữa còn rất trầm ổn.
Đối với người tài xế này, Lạc Thừa Thu rất yên tâm, cho nên sau khi lên xe hắn liền nhắm mắt lại, tính nhắm mắt dưỡng thần một chút, dù sao hôm nay đi cả ngày cũng hơi mệt.
Đổng Thiếu Ân cũng ngồi ở ghế sau cùng Lạc Thừa Thu, thấy Lạc Thừa Thu nhắm mắt, ánh mắt y hơi đổi một chút sau đó cũng nhắm mắt lại...
Tài xế ngồi lái xe ở trước nhìn hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu một cái liền dời tầm mắt đi. Đối với việc sếp bọn họ giấu người trong nhà này, có thể người khác không rõ nhưng hắn lại biết rất rõ. Bởi vì hắn thường xuyên sẽ đi đón vị kia, hơn nữa nếu sếp để quên văn kiện ở nhà cũng sẽ kêu hắn về nhà sếp lấy.
Hắn không phải là người nói nhiều, nhưng hắn cũng cảm giác được mối quan hệ giữa sếp và người kia có chút bất thường, nhưng mà bây giờ cảm giác hai người không khí hai người ở chung hài hòa hơn nhiều...
Tài xế cũng cảm thấy vui vẻ thay cho sếp, đây là chuyện tốt mà! Sếp bọn hắn đối với người kia tình cảm sâu nặng cỡ nào hắn đều biết, nếu sếp bọn họ được như ý nguyện thì đúng mà chuyện vui nhất năm nay!!!
Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân cũng không biết suy nghĩ này của tài xế, có lẽ ban ngày hai người đi chơi thật sự đã thấm mệt, ở trên xe nhắm mắt không bao lâu đã thật sự dựa đầu vào nhau ngủ thật....
Hai người dựa đầu vào nhau, khoảnh khắc này, thật sự khiến lòng người rung động!