Chương : 58
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ân Thịnh chỉ cảm thấy cái đầu thập phần nặng trĩu.
Y ở trên giường trở mình, đột nhiên phát hiện có gì là lạ....
Chậm rãi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy là đầu ngón tay của bản thân, ánh mắt dời lên trên một chút, cánh tay thon dài không gì che đậy cứ thế lộ ra, Ân Thịnh cựa quậy chân, cảm thấy cơ thể phía dưới lớp chăn hoàn toàn trần trụi, trơn nhẵn.
Y vén chăn lên −−−− quả đúng là...trần trụi, trơn nhẵn.
Nhắm mắt lại, y xoa xoa huyệt thái dương ngẫm nghĩ, ký ức vụn vặt tối qua bất chợt ùa về.
Tư Đồ nặng nề thở dốc, mà chính mình lại tiếp nhận hết thảy...
Khuôn mặt bất giác nóng ran, Ân Thịnh vụt cái bật dậy.
"Ai..."
Động mạnh, cái đầu đương nhiên choáng váng, y nâng đầu kêu lên thành tiếng, bên cảnh đột nhiên có động tĩnh.
"Thịnh?"
Tư Đồ mở mắt ra, lẽ đương nhiên nằm trên giường lớn của Ân Thịnh, thu vào tầm mắt là hình ảnh nam nhân nọ, tấm lưng trần trắng nõn, mông nhỏ dưới lớp chăn như ẩn như hiện vểnh lên...
Sáng sớm đã nghĩ muốn tru như sói rồi a...
"Anh..."
Ân Thịnh nghe thấy, khuôn mặt lần nữa tỏa ra hơi nóng: "Anh chưa rời đi?!"
"Như vậy làm sao có thể đi a..." Tư Đồ bất đắc dĩ: "Tôi không thể bỏ lại cậu không lo."
Tâm trí Ân Thịnh âm vang một hồi, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, choáng váng đầu óc.
Trí nhớ của y không chút sai lệch dừng đúng ngay thời điểm hai người triền miên ở trên xe...Khẽ ho khan...sau đó xảy ra chuyện gì bản thân cũng không nhớ nữa. Chẳng lẽ...Chẳng lẽ chính mình lại cứ thế tiếp tục quấn lấy Tư Đồ không buông...
Tư Đồ phát giác biểu tình của y biến hóa liên tục, không biết đối phương đang nghĩ gì, hắn trực tiếp rời giường: "Tôi đi hâm lại bữa sáng cho cậu, cũng may tối qua sáng suốt, đã mua trước thức ăn..."
Nam nhân vừa nói vừa lưu loát mặc quần, nửa thân trên để trần cùng mái tóc rối bời, hướng dưới lầu đi xuống.
Ân Thịnh ngồi trên giường đờ đẫn cả nửa ngày...Lát sau không khỏi tự trách hung hăng ngã vật ra giường, dùng gối cùng chăn đem chính mình bọc thành một cái kén lớn.
Tư Đồ lên tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, hắn khó hiểu lại gần.
"Thịnh? Có chỗ nào không được thoải mái sao?"
Ân Thịnh quả thật không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với hắn, y nỗ lực thuyết phục bản thân, rằng bọn họ là một đôi bọn họ là một đôi bọn họ là một đôi...
Kêu gào không thành tiếng! Ân Thịnh từ trước đến nay chưa từng có cảm giác thất bại nặng nề đến vậy!
Tư Đồ đặt bữa sáng qua một bên, ngồi xuống kéo chăn: "Thịnh, cậu sao vậy? Mau chui ra, đừng mãi trong đó kẻo ngộp..."
Ân Thịnh bất thình lình bật dậy, cái trán mạnh bạo đập vào mũi Tư Đồ.
"Ối!"
Tư Đồ bưng mũi ngồi xổm xuống đất, nước mắt xém chút đã trào ra.
"Anh..." Ân Thịnh chỉ cảm thấy tâm tư hiện tại là một khối mù mịt, dây dưa mãi vẫn chẳng thể thông suốt: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nằm dưới!"
Tư Đồ: "..."
Trong phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái yên lặng. Yên lặng, yên lặng, vẫn là yên lặng.
Cách một hồi lâu, Tư Đồ bỗng phá lên cười.
"Ha ha ha ha ha, nằm dưới....Ha ha ha ha ha ha. Cậu là đang muốn nói gì đây Thịnh? Ha ha ha, chúng ta có làm đâu! Ha ha ha ha."
Ân Thịnh túm chặt chăn, chỉ muốn đem nam nhân đang cười ngặt nghẽo kia trực tiếp ném qua cửa sổ.
"Không được cười! Tôi, chúng ta thật không có làm?!"
"Không có." Nam nhân vẫn không thể ngừng cười: "Tuy rằng tôi rất muốn tiếp tục...Thế nhưng giữa chừng cậu lại nôn..."
"Nôn..."
Sắc mặt Ân Thịnh khó coi đi mấy phần.
"Nôn ra dính hết lên người cậu, mà chính tôi cũng chẳng thoát, nên không thể làm gì khác hơn là mang cậu về nhà rửa ráy thay quần áo."
Tư Đồ thả lỏng: "Có điều tắm xong cậu liền ngủ thiếp đi, tôi không muốn đánh thức cậu, đành dứt khoát đứng sang một bên nhìn cậu ngủ."
Gương mặt đỏ ửng của Ân Thịnh dần chuyển sang màu đen như đáy nồi: "Nôn..."
Theo một phương diện nào đó, loại tình huống như thế lại càng thêm khiến con người ta muốn độn thổ!
Tư Đồ nhịn cười đứng lên: "Được rồi, ăn sáng trước đi, những chuyện khác để sau hẵng nói."
Nói tới đây nam nhân bỗng mập mờ: "Nếu như cậu muốn, ăn uống xong chúng ta có thể làm đầy đủ đến bước cuối cùng..."
"Câm miệng!"
Ân Thịnh thuận tay vơ lấy gối nằm ném thẳng vào gương mặt đang nở nụ cười gian của Tư Đồ.
Ăn xong bữa sáng, Ân Thịnh xuống lầu liền phát hiện trong phòng khách hiện hữu một hộp socola cùng một đóa hồng đỏ rực.
Tư Đồ có chút ngại ngùng: "Hôm qua lúc tới đây đón cậu tôi đã mang theo, kết quả cậu lại không có ở nhà..."
Ân Thịnh mím mím môi, ngập ngừng nói: "Cảm ơn..."
Tư Đồ cười, bất chợt nhận thấy Ân Thịnh hiện tại thẳng thắn hơn rất nhiều, hắn tiến lên trước thân mật véo véo gò má của đối phương: "Khách khí với tôi làm cái gì? Hả?"
Ân Thịnh kéo tay hắn ra, ho khan một tiếng rồi đi tới sofa, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng...
"Ngân đâu?"
Y quay đầu nhòm ngó chung quanh, vẫn một mực không thấy bóng dáng con mèo Ba Tư nhà mình.
Tư Đồ đảo mắt khắp tứ phía, sau đó cả người bất chợt đông cứng.
"Ách..."
Tư Đồ dè dặt nhìn Ân Thịnh, Ân Thịnh cũng nhìn hắn, bỗng nhiên ý thức được điều gì, y nheo mắt: "Ngân đâu?"
"Ở...Văn phòng..." Tư Đồ nghĩ muốn tìm một nơi né tránh ánh mắt hình viên đạn của Ân Thịnh: "Tôi mang nó đến văn phòng cùng làm việc...Sau đó...Quên mang về mất rồi..."
Dứt lời, tay chân luống cuống hướng cửa chính vụt chạy.
Mà Ân Thịnh cũng rất nhanh liền đuổi theo: "Tư! Đồ! Bách!"
...
Trên đường quay về cảnh cục, con mắt Tư Đồ rõ ràng xuất hiện một vành đen.
Hắn xem điều này như một sự khởi đầu hạnh phúc của ngày mới, vậy nên chút xíu mất hứng cũng không có, ngược lại còn không ngừng mỉm cười, trông chẳng khác mèo ăn vụng là mấy. (Vis: Thằng này nó yêu quá hóa điên rồi, trung khuyển công thê nô công điển hình là đây.)
Phúc phần này xem như là nhờ Nhạc Chương nói hưu nói vượn mà ra, hắn và Ân Thịnh vòng một vòng lớn lại có thể xích lại gần nhau. Mặc dù đối phương cái gì cũng chưa nhớ, nhưng hiện tại tiến triển đến thế này cũng khá là tốt ấy chứ.
Tuy nhiên đây chỉ là ý nghĩ riêng một phía của Tư Đồ, nếu hỏi Ân Thịnh, y chắc chắc sẽ nói: "So với bình thường có gì khác sao?"
Tư Đồ khẽ ngâm nga, nhìn phía trước vô lăng đặt một viên socola. Này là khi hắn ra cửa, Ân Thịnh kín đáo đưa cho hắn, mặc dù là do hắn mua cho, nam nhân kia chỉ việc lấy từ trong hộp ra một viên rồi nhét lại cho hắn, thế nhưng...Quan trọng là tấm lòng! Tấm lòng a!
Tư Đồ thỏa mãn vô cùng, tâm tình trước này chưa từng có đặc biệt vui vẻ, thậm chí bản thân vượt đèn đỏ lúc nào cũng không hay.
Hắn lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang ghế ngồi cạnh, Ân Thịnh hôm nay không cùng hắn đi làm, ghế phó lái cũng vì thế mà trống trải, mà Tư Đồ vừa nhìn vào vị trí kia, máu nóng liền như lang sói dâng trào.
Tuy không thể làm đến bước cuối cùng quả thật rất đáng tiếc...Bất quá đó tương đối là một bước tiến lớn của cả hai.
Nghĩ đến lòng bàn tay dẫn dắt mọi xúc cảm của Ân Thịnh, Tư Đồ khẽ nuốt xuống ngụm nước bọt, nhận thức thân thể thế nhưng lại có phản ứng.
Tích tích −−−−
Từ phía sau chạy lên một chiếc mô tô tuần tra của cảnh sát giao thông, người điều khiển phi xe đến bên cửa xe Tư Đồ, giơ tay ra dấu.
Tư Đồ bực bội quay kính xe xuống.
"Có chuyện gì?"
"Đã vượt quá tốc độ cho phép rồi thưa tiên sinh." Chợt cảnh sát giao thông nhìn thấy trên chiếc Volkswagen in logo đội trinh sát hình sự, biểu hiện trên mặt tức thì biến chuyển: "Sĩ quan cảnh sát! Anh là đang làm nhiệm vụ?"
Anh ta cưỡi trên mô tô cũng không quên chào hắn một tiếng, Tư Đồ lúc này chậm rãi dừng xe.
"Thật ngại quá..." Hắn đối với cảnh sát kia cười ngượng: "Tôi không phải đang làm nhiệm vụ, là lỗi của tôi, giấy phạt cứ đưa đến cảnh cục đi, tôi sẽ nộp phạt sau."
Đối phương nghe vậy ngược lại có chút áy náy, lại lần nữa cúi chào: "Rõ!"
Hai người nói xong, liền nghe ở ngã tư đường vừa đi qua lúc nãy đột nhiên vang lên tiếng xe thắng gấp thập phần chói tai.
Theo sau là một loạt thanh âm "Ầm, ầm..."
Ba chiếc ô tô cùng một chiếc xe máy đụng vào nhau, vết máu kéo dài dưới mặt đất.
Cảnh sát giao thông hoàn toàn biến sắc, vội nói với Tư Đồ: "Bây giờ tôi phải qua đó ngay!"
"Đi đi." Tư Đồ gật đầu, nhìn anh ta không chút chần chừ bật đèn tín hiệu rồi phóng đi, đồng thời không quên gọi điện cho bệnh viện cùng những đồng đội ở địa điểm gần nhất yêu cầu cứu trợ.
Tư đồ nhìn hiện trường hồi lâu, người xung quanh càng lúc càng đông, tụ lại thành đám, ngã tư đường cũng dần bị kẹt cứng.
"Mới sáng sớm..."
Tư đồ lắc đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện bản thân đã trễ giờ làm, dứt khoát không nán lại thêm, nhanh chóng nổ máy hướng cảnh cục mà tiến.
Đến cảnh cục, tivi ở đại sảnh hiện tại là đang đưa tin về vụ tai nạn kia.
Xem tình hình có vẻ khá là nghiêm trọng. Tư Đồ xem qua một lúc, sau đó xoay người đi về phía văn phòng.
"Sếp." Hồ Diệp gõ cửa, trên tay ôm theo Ngân: "Ngân..."
Tư Đồ vừa liếc mắt nhìn thấy con mèo Ba Tư, liền mau mau chạy tới nhận lỗi: "Tiểu tổ tông, mày không sao chứ?"
Ngân hung hăng trừng Tư Đồ, nhe ra hàm răng sắc nhọn.
Hồ Diệp cười: "Xong đời sếp, bị Ngân ghi hận rồi."
Nhắc tới cũng là vừa đúng lúc, tối qua Hồ Diệp sau khi quay về cảnh cục, việc đầu tiên làm đương nhiên không gì khác ngoài chỉnh sửa lại hồ sơ vụ án, kết quả phát hiện Ngân bị nhốt trong văn phòng, đói bụng đến mức không ngừng kêu meo meo, thế nên anh tiện thể đưa nó về nhà mình luôn.
Sáng nay ôm đến, là muốn hỏi Tư Đồ có muốn mang nó về nhà Ân Thịnh không.
"Ôi chao, đều là lỗi của tao hết." Tư Đồ nói: "Lát nữa mua cho mày vài con cá nhỏ để bù đắp nhé, thấy thế nào?"
Ngân phất đuôi, quay đầu sang hướng khác −−− Ai thèm!
Tư Đồ cười khổ, một bên đón lấy Ngân từ tay Hồ Diệp, một bên vội gọi cho công ty chuyển phát nhanh gần đó.
"Anh muốn dùng dịch vụ chuyển phát nhanh đưa nó về?"
Hồ Diệp cười: "Ân tiên sinh rồi sẽ không cho anh vào nhà nữa đâu."
"Hết cách rồi, hiện tại đã vào giờ làm việc. Thịnh vẫn còn ở nhà chờ nó về đấy." Tư Đồ cười nói, gác điện thoại, đem Ngân đặt lên ghế sofa, chính mình ngồi xuống bàn làm việc: "Vụ án Giải Ứng Tông đưa tới thuộc trường hợp nào?"
Hắn hỏi Hồ Diệp.
"Người kia tên là Trình Khải Tiêu. Lịch sử đen tối của hắn đã sớm bị đào bới hơn phân nửa, chuyên tuyên truyền tà giáo, tuyên truyền tư tưởng mê tín, gạt tiền gạt sắc, trước đây không lâu vừa được thả khỏi trại giam, vốn vẫn chưa tới thời gian thụ án, là được Kim Đại Chung dùng tiền bảo lãnh."
"Vật hợp theo loài." Tư Đồ lạnh lùng chế nhạo: "Cậu cho người để tâm theo dõi tên này, Kim Đại Chung vô duyên vô cớ vung tiền ra bảo lãnh hắn ta, nói không chừng là thu được lợi ích gì."
"Người của tổ trọng án đã sớm để mắt đến tên Trình Khải Tiêu này, nếu chúng ta lại nhúng tay vào...Liệu có khiến tổ trọng án bất mãn hay không?"
Đó chung quy chính là một đám người điên không phân địch ta, tuy ở cảnh cục rất có danh tiếng, bất quá không ai dám mở miệng xu nịnh bọn họ lấy nửa lời.
"Phía bên đó tôi sẽ cùng với đội trưởng của họ nói qua một chút." Tư Đồ nói: "Cậu cứ cho người theo dõi trước đi."
"Vâng." Hồ Diệp gật đầu, xoay người ra ngoài.
Kim Đại Chung có thể nói là nhân vật mà người người đều muốn loại trừ, hắn không chỉ chọc đến tổ trọng án mà cũng từng vì chuyện của nhà họ Đông mà chọc đến Tư Đồ, Tư Đồ luôn muốn bắt lấy nhược điểm của hắn, nhưng đáng tiếc thay, cả tổ trọng án lẫn Tư Đồ cho đến hiện tại vẫn chưa nắm giữ được chút chứng cứ nào có thể gây bất lợi cho hắn.
Kim Đại Chung chẳng khác gì một con cá chạch, trơn trượt cực kỳ, làm việc cũng thập phần thận trọng. Tư Đồ có chút nghi hoặc, hắn ngoài mặt trọng dụng Đông Lục, kỳ thật là nể mặt Đông Ngũ, dựa theo lời của Ân Thịnh trước đó, Đông Lục căn bản chẳng có gì đáng để tâm lo lắng, cậu ta đơn thuần chỉ là một đứa con nít quỷ học nghệ không tinh thông, mà Kim Đại Chung lúc này lại phí hết tâm tư để đưa Trình Khải Tiêu ra khỏi nhà lao...
Đích thị đó mới là kẻ đáng chú ý nhất...
Tư Đồ bắt chéo chân nhìn vách tường đối diện, câu được câu không nghĩ suy, nghĩ tới nghĩ lui lại bất giác nghĩ đến khung cảnh tối qua, liền khẩn trương rót cho bản thân ly nước lạnh, ừng ực nốc hết!
Cùng một thời điểm, tại nơi ở của Đông Lục.
Nam nhân dưới chăn trở mình, ngồi dậy đem quả đầu rối bù đi rửa mặt, sau đó mở tủ tìm mì ăn liền.
"Vì sao lại khiến bản thân phải chịu oan ức như vậy?"
Đỉnh đầu truyền tới chất giọng trầm âm đầy từ tính: "Ngươi đáng lẽ nên ra mặt làm người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Đông."
Đông Lục xé vỏ bọc mì, ngậm đũa đi nấu nước: "Ta không làm."
"Lý do?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Ngươi ở nhà họ Đông rõ ràng rất tốt."
"Vậy thì sao?"
Đông Lục xoay người, nhìn bóng hình trôi nổi giữa không trung của nam nhân, bất quá không nhìn rõ lắm, chỉ mờ ảo hiện hữu trước mắt.
Tướng mạo uy vũ, khí thế bá đạo, mặc dù không phải vua, nhưng lại không khỏi khiến vua phải kính nể vạn phần.
"Ngươi sẽ không thể nào hiểu được." Đông Lục mím mím môi: "Năng lực của ta vốn không thích hợp để làm người thừa kế, nếu như không phải anh trai qua đời...Căn bản sẽ không tới phiên ta."
Cậu biết người trong nhà đối với cậu có bao nhiêu thất vọng, có bao nhiêu bất lực đến không còn biết làm gì mới phải tìm cậu làm người thừa kế.
Dù sao ở đời này chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn đã chết, cũng không thể cứ như vậy để hương khói nhà họ Đông lụi tàn.
Trải qua từng đời quỷ sư, bọn họ đều như cũ vô cùng coi trọng năng lực mà người đứng đầu sở hữu, hưng suy của cả gia tộc hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của người thừa kế, mà Đông Lục thì...
Cậu biết bản thân mình không khác gì một vật thay thế.
Vis: Chương này tác giả có để lại một lời nói, mà lời này rất mập mờ khó hiểu đối với thành phần ngu ngoại ngữ như tôi, đại khái nội dung là nói về Tư Đồ, Ân Thịnh và chuyện ấy...Thật ra tôi có thể bỏ qua không edit nhưng suy đi tính lại thấy đoạn này có khả năng làm sôi sục máu hủ trong người mấy thím (tức nhiên là sôi sục theo chiều hướng tốt) vậy nên tôi đã send cho nhỏ đàn em đang du học Canada vì bên đó nó có khá nhiều bạn tiếng Trung với mong muốn được nó giúp đỡ, mà cũng phải nói là tôi với nhỏ đã lâu không liên lạc, nên là trong thời gian chờ nó phản hồi ai có khả năng dịch tiếng Trung thì vào hú tôi một tiếng nhé!!!!
Y ở trên giường trở mình, đột nhiên phát hiện có gì là lạ....
Chậm rãi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy là đầu ngón tay của bản thân, ánh mắt dời lên trên một chút, cánh tay thon dài không gì che đậy cứ thế lộ ra, Ân Thịnh cựa quậy chân, cảm thấy cơ thể phía dưới lớp chăn hoàn toàn trần trụi, trơn nhẵn.
Y vén chăn lên −−−− quả đúng là...trần trụi, trơn nhẵn.
Nhắm mắt lại, y xoa xoa huyệt thái dương ngẫm nghĩ, ký ức vụn vặt tối qua bất chợt ùa về.
Tư Đồ nặng nề thở dốc, mà chính mình lại tiếp nhận hết thảy...
Khuôn mặt bất giác nóng ran, Ân Thịnh vụt cái bật dậy.
"Ai..."
Động mạnh, cái đầu đương nhiên choáng váng, y nâng đầu kêu lên thành tiếng, bên cảnh đột nhiên có động tĩnh.
"Thịnh?"
Tư Đồ mở mắt ra, lẽ đương nhiên nằm trên giường lớn của Ân Thịnh, thu vào tầm mắt là hình ảnh nam nhân nọ, tấm lưng trần trắng nõn, mông nhỏ dưới lớp chăn như ẩn như hiện vểnh lên...
Sáng sớm đã nghĩ muốn tru như sói rồi a...
"Anh..."
Ân Thịnh nghe thấy, khuôn mặt lần nữa tỏa ra hơi nóng: "Anh chưa rời đi?!"
"Như vậy làm sao có thể đi a..." Tư Đồ bất đắc dĩ: "Tôi không thể bỏ lại cậu không lo."
Tâm trí Ân Thịnh âm vang một hồi, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, choáng váng đầu óc.
Trí nhớ của y không chút sai lệch dừng đúng ngay thời điểm hai người triền miên ở trên xe...Khẽ ho khan...sau đó xảy ra chuyện gì bản thân cũng không nhớ nữa. Chẳng lẽ...Chẳng lẽ chính mình lại cứ thế tiếp tục quấn lấy Tư Đồ không buông...
Tư Đồ phát giác biểu tình của y biến hóa liên tục, không biết đối phương đang nghĩ gì, hắn trực tiếp rời giường: "Tôi đi hâm lại bữa sáng cho cậu, cũng may tối qua sáng suốt, đã mua trước thức ăn..."
Nam nhân vừa nói vừa lưu loát mặc quần, nửa thân trên để trần cùng mái tóc rối bời, hướng dưới lầu đi xuống.
Ân Thịnh ngồi trên giường đờ đẫn cả nửa ngày...Lát sau không khỏi tự trách hung hăng ngã vật ra giường, dùng gối cùng chăn đem chính mình bọc thành một cái kén lớn.
Tư Đồ lên tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, hắn khó hiểu lại gần.
"Thịnh? Có chỗ nào không được thoải mái sao?"
Ân Thịnh quả thật không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với hắn, y nỗ lực thuyết phục bản thân, rằng bọn họ là một đôi bọn họ là một đôi bọn họ là một đôi...
Kêu gào không thành tiếng! Ân Thịnh từ trước đến nay chưa từng có cảm giác thất bại nặng nề đến vậy!
Tư Đồ đặt bữa sáng qua một bên, ngồi xuống kéo chăn: "Thịnh, cậu sao vậy? Mau chui ra, đừng mãi trong đó kẻo ngộp..."
Ân Thịnh bất thình lình bật dậy, cái trán mạnh bạo đập vào mũi Tư Đồ.
"Ối!"
Tư Đồ bưng mũi ngồi xổm xuống đất, nước mắt xém chút đã trào ra.
"Anh..." Ân Thịnh chỉ cảm thấy tâm tư hiện tại là một khối mù mịt, dây dưa mãi vẫn chẳng thể thông suốt: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nằm dưới!"
Tư Đồ: "..."
Trong phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái yên lặng. Yên lặng, yên lặng, vẫn là yên lặng.
Cách một hồi lâu, Tư Đồ bỗng phá lên cười.
"Ha ha ha ha ha, nằm dưới....Ha ha ha ha ha ha. Cậu là đang muốn nói gì đây Thịnh? Ha ha ha, chúng ta có làm đâu! Ha ha ha ha."
Ân Thịnh túm chặt chăn, chỉ muốn đem nam nhân đang cười ngặt nghẽo kia trực tiếp ném qua cửa sổ.
"Không được cười! Tôi, chúng ta thật không có làm?!"
"Không có." Nam nhân vẫn không thể ngừng cười: "Tuy rằng tôi rất muốn tiếp tục...Thế nhưng giữa chừng cậu lại nôn..."
"Nôn..."
Sắc mặt Ân Thịnh khó coi đi mấy phần.
"Nôn ra dính hết lên người cậu, mà chính tôi cũng chẳng thoát, nên không thể làm gì khác hơn là mang cậu về nhà rửa ráy thay quần áo."
Tư Đồ thả lỏng: "Có điều tắm xong cậu liền ngủ thiếp đi, tôi không muốn đánh thức cậu, đành dứt khoát đứng sang một bên nhìn cậu ngủ."
Gương mặt đỏ ửng của Ân Thịnh dần chuyển sang màu đen như đáy nồi: "Nôn..."
Theo một phương diện nào đó, loại tình huống như thế lại càng thêm khiến con người ta muốn độn thổ!
Tư Đồ nhịn cười đứng lên: "Được rồi, ăn sáng trước đi, những chuyện khác để sau hẵng nói."
Nói tới đây nam nhân bỗng mập mờ: "Nếu như cậu muốn, ăn uống xong chúng ta có thể làm đầy đủ đến bước cuối cùng..."
"Câm miệng!"
Ân Thịnh thuận tay vơ lấy gối nằm ném thẳng vào gương mặt đang nở nụ cười gian của Tư Đồ.
Ăn xong bữa sáng, Ân Thịnh xuống lầu liền phát hiện trong phòng khách hiện hữu một hộp socola cùng một đóa hồng đỏ rực.
Tư Đồ có chút ngại ngùng: "Hôm qua lúc tới đây đón cậu tôi đã mang theo, kết quả cậu lại không có ở nhà..."
Ân Thịnh mím mím môi, ngập ngừng nói: "Cảm ơn..."
Tư Đồ cười, bất chợt nhận thấy Ân Thịnh hiện tại thẳng thắn hơn rất nhiều, hắn tiến lên trước thân mật véo véo gò má của đối phương: "Khách khí với tôi làm cái gì? Hả?"
Ân Thịnh kéo tay hắn ra, ho khan một tiếng rồi đi tới sofa, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng...
"Ngân đâu?"
Y quay đầu nhòm ngó chung quanh, vẫn một mực không thấy bóng dáng con mèo Ba Tư nhà mình.
Tư Đồ đảo mắt khắp tứ phía, sau đó cả người bất chợt đông cứng.
"Ách..."
Tư Đồ dè dặt nhìn Ân Thịnh, Ân Thịnh cũng nhìn hắn, bỗng nhiên ý thức được điều gì, y nheo mắt: "Ngân đâu?"
"Ở...Văn phòng..." Tư Đồ nghĩ muốn tìm một nơi né tránh ánh mắt hình viên đạn của Ân Thịnh: "Tôi mang nó đến văn phòng cùng làm việc...Sau đó...Quên mang về mất rồi..."
Dứt lời, tay chân luống cuống hướng cửa chính vụt chạy.
Mà Ân Thịnh cũng rất nhanh liền đuổi theo: "Tư! Đồ! Bách!"
...
Trên đường quay về cảnh cục, con mắt Tư Đồ rõ ràng xuất hiện một vành đen.
Hắn xem điều này như một sự khởi đầu hạnh phúc của ngày mới, vậy nên chút xíu mất hứng cũng không có, ngược lại còn không ngừng mỉm cười, trông chẳng khác mèo ăn vụng là mấy. (Vis: Thằng này nó yêu quá hóa điên rồi, trung khuyển công thê nô công điển hình là đây.)
Phúc phần này xem như là nhờ Nhạc Chương nói hưu nói vượn mà ra, hắn và Ân Thịnh vòng một vòng lớn lại có thể xích lại gần nhau. Mặc dù đối phương cái gì cũng chưa nhớ, nhưng hiện tại tiến triển đến thế này cũng khá là tốt ấy chứ.
Tuy nhiên đây chỉ là ý nghĩ riêng một phía của Tư Đồ, nếu hỏi Ân Thịnh, y chắc chắc sẽ nói: "So với bình thường có gì khác sao?"
Tư Đồ khẽ ngâm nga, nhìn phía trước vô lăng đặt một viên socola. Này là khi hắn ra cửa, Ân Thịnh kín đáo đưa cho hắn, mặc dù là do hắn mua cho, nam nhân kia chỉ việc lấy từ trong hộp ra một viên rồi nhét lại cho hắn, thế nhưng...Quan trọng là tấm lòng! Tấm lòng a!
Tư Đồ thỏa mãn vô cùng, tâm tình trước này chưa từng có đặc biệt vui vẻ, thậm chí bản thân vượt đèn đỏ lúc nào cũng không hay.
Hắn lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang ghế ngồi cạnh, Ân Thịnh hôm nay không cùng hắn đi làm, ghế phó lái cũng vì thế mà trống trải, mà Tư Đồ vừa nhìn vào vị trí kia, máu nóng liền như lang sói dâng trào.
Tuy không thể làm đến bước cuối cùng quả thật rất đáng tiếc...Bất quá đó tương đối là một bước tiến lớn của cả hai.
Nghĩ đến lòng bàn tay dẫn dắt mọi xúc cảm của Ân Thịnh, Tư Đồ khẽ nuốt xuống ngụm nước bọt, nhận thức thân thể thế nhưng lại có phản ứng.
Tích tích −−−−
Từ phía sau chạy lên một chiếc mô tô tuần tra của cảnh sát giao thông, người điều khiển phi xe đến bên cửa xe Tư Đồ, giơ tay ra dấu.
Tư Đồ bực bội quay kính xe xuống.
"Có chuyện gì?"
"Đã vượt quá tốc độ cho phép rồi thưa tiên sinh." Chợt cảnh sát giao thông nhìn thấy trên chiếc Volkswagen in logo đội trinh sát hình sự, biểu hiện trên mặt tức thì biến chuyển: "Sĩ quan cảnh sát! Anh là đang làm nhiệm vụ?"
Anh ta cưỡi trên mô tô cũng không quên chào hắn một tiếng, Tư Đồ lúc này chậm rãi dừng xe.
"Thật ngại quá..." Hắn đối với cảnh sát kia cười ngượng: "Tôi không phải đang làm nhiệm vụ, là lỗi của tôi, giấy phạt cứ đưa đến cảnh cục đi, tôi sẽ nộp phạt sau."
Đối phương nghe vậy ngược lại có chút áy náy, lại lần nữa cúi chào: "Rõ!"
Hai người nói xong, liền nghe ở ngã tư đường vừa đi qua lúc nãy đột nhiên vang lên tiếng xe thắng gấp thập phần chói tai.
Theo sau là một loạt thanh âm "Ầm, ầm..."
Ba chiếc ô tô cùng một chiếc xe máy đụng vào nhau, vết máu kéo dài dưới mặt đất.
Cảnh sát giao thông hoàn toàn biến sắc, vội nói với Tư Đồ: "Bây giờ tôi phải qua đó ngay!"
"Đi đi." Tư Đồ gật đầu, nhìn anh ta không chút chần chừ bật đèn tín hiệu rồi phóng đi, đồng thời không quên gọi điện cho bệnh viện cùng những đồng đội ở địa điểm gần nhất yêu cầu cứu trợ.
Tư đồ nhìn hiện trường hồi lâu, người xung quanh càng lúc càng đông, tụ lại thành đám, ngã tư đường cũng dần bị kẹt cứng.
"Mới sáng sớm..."
Tư đồ lắc đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện bản thân đã trễ giờ làm, dứt khoát không nán lại thêm, nhanh chóng nổ máy hướng cảnh cục mà tiến.
Đến cảnh cục, tivi ở đại sảnh hiện tại là đang đưa tin về vụ tai nạn kia.
Xem tình hình có vẻ khá là nghiêm trọng. Tư Đồ xem qua một lúc, sau đó xoay người đi về phía văn phòng.
"Sếp." Hồ Diệp gõ cửa, trên tay ôm theo Ngân: "Ngân..."
Tư Đồ vừa liếc mắt nhìn thấy con mèo Ba Tư, liền mau mau chạy tới nhận lỗi: "Tiểu tổ tông, mày không sao chứ?"
Ngân hung hăng trừng Tư Đồ, nhe ra hàm răng sắc nhọn.
Hồ Diệp cười: "Xong đời sếp, bị Ngân ghi hận rồi."
Nhắc tới cũng là vừa đúng lúc, tối qua Hồ Diệp sau khi quay về cảnh cục, việc đầu tiên làm đương nhiên không gì khác ngoài chỉnh sửa lại hồ sơ vụ án, kết quả phát hiện Ngân bị nhốt trong văn phòng, đói bụng đến mức không ngừng kêu meo meo, thế nên anh tiện thể đưa nó về nhà mình luôn.
Sáng nay ôm đến, là muốn hỏi Tư Đồ có muốn mang nó về nhà Ân Thịnh không.
"Ôi chao, đều là lỗi của tao hết." Tư Đồ nói: "Lát nữa mua cho mày vài con cá nhỏ để bù đắp nhé, thấy thế nào?"
Ngân phất đuôi, quay đầu sang hướng khác −−− Ai thèm!
Tư Đồ cười khổ, một bên đón lấy Ngân từ tay Hồ Diệp, một bên vội gọi cho công ty chuyển phát nhanh gần đó.
"Anh muốn dùng dịch vụ chuyển phát nhanh đưa nó về?"
Hồ Diệp cười: "Ân tiên sinh rồi sẽ không cho anh vào nhà nữa đâu."
"Hết cách rồi, hiện tại đã vào giờ làm việc. Thịnh vẫn còn ở nhà chờ nó về đấy." Tư Đồ cười nói, gác điện thoại, đem Ngân đặt lên ghế sofa, chính mình ngồi xuống bàn làm việc: "Vụ án Giải Ứng Tông đưa tới thuộc trường hợp nào?"
Hắn hỏi Hồ Diệp.
"Người kia tên là Trình Khải Tiêu. Lịch sử đen tối của hắn đã sớm bị đào bới hơn phân nửa, chuyên tuyên truyền tà giáo, tuyên truyền tư tưởng mê tín, gạt tiền gạt sắc, trước đây không lâu vừa được thả khỏi trại giam, vốn vẫn chưa tới thời gian thụ án, là được Kim Đại Chung dùng tiền bảo lãnh."
"Vật hợp theo loài." Tư Đồ lạnh lùng chế nhạo: "Cậu cho người để tâm theo dõi tên này, Kim Đại Chung vô duyên vô cớ vung tiền ra bảo lãnh hắn ta, nói không chừng là thu được lợi ích gì."
"Người của tổ trọng án đã sớm để mắt đến tên Trình Khải Tiêu này, nếu chúng ta lại nhúng tay vào...Liệu có khiến tổ trọng án bất mãn hay không?"
Đó chung quy chính là một đám người điên không phân địch ta, tuy ở cảnh cục rất có danh tiếng, bất quá không ai dám mở miệng xu nịnh bọn họ lấy nửa lời.
"Phía bên đó tôi sẽ cùng với đội trưởng của họ nói qua một chút." Tư Đồ nói: "Cậu cứ cho người theo dõi trước đi."
"Vâng." Hồ Diệp gật đầu, xoay người ra ngoài.
Kim Đại Chung có thể nói là nhân vật mà người người đều muốn loại trừ, hắn không chỉ chọc đến tổ trọng án mà cũng từng vì chuyện của nhà họ Đông mà chọc đến Tư Đồ, Tư Đồ luôn muốn bắt lấy nhược điểm của hắn, nhưng đáng tiếc thay, cả tổ trọng án lẫn Tư Đồ cho đến hiện tại vẫn chưa nắm giữ được chút chứng cứ nào có thể gây bất lợi cho hắn.
Kim Đại Chung chẳng khác gì một con cá chạch, trơn trượt cực kỳ, làm việc cũng thập phần thận trọng. Tư Đồ có chút nghi hoặc, hắn ngoài mặt trọng dụng Đông Lục, kỳ thật là nể mặt Đông Ngũ, dựa theo lời của Ân Thịnh trước đó, Đông Lục căn bản chẳng có gì đáng để tâm lo lắng, cậu ta đơn thuần chỉ là một đứa con nít quỷ học nghệ không tinh thông, mà Kim Đại Chung lúc này lại phí hết tâm tư để đưa Trình Khải Tiêu ra khỏi nhà lao...
Đích thị đó mới là kẻ đáng chú ý nhất...
Tư Đồ bắt chéo chân nhìn vách tường đối diện, câu được câu không nghĩ suy, nghĩ tới nghĩ lui lại bất giác nghĩ đến khung cảnh tối qua, liền khẩn trương rót cho bản thân ly nước lạnh, ừng ực nốc hết!
Cùng một thời điểm, tại nơi ở của Đông Lục.
Nam nhân dưới chăn trở mình, ngồi dậy đem quả đầu rối bù đi rửa mặt, sau đó mở tủ tìm mì ăn liền.
"Vì sao lại khiến bản thân phải chịu oan ức như vậy?"
Đỉnh đầu truyền tới chất giọng trầm âm đầy từ tính: "Ngươi đáng lẽ nên ra mặt làm người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Đông."
Đông Lục xé vỏ bọc mì, ngậm đũa đi nấu nước: "Ta không làm."
"Lý do?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Ngươi ở nhà họ Đông rõ ràng rất tốt."
"Vậy thì sao?"
Đông Lục xoay người, nhìn bóng hình trôi nổi giữa không trung của nam nhân, bất quá không nhìn rõ lắm, chỉ mờ ảo hiện hữu trước mắt.
Tướng mạo uy vũ, khí thế bá đạo, mặc dù không phải vua, nhưng lại không khỏi khiến vua phải kính nể vạn phần.
"Ngươi sẽ không thể nào hiểu được." Đông Lục mím mím môi: "Năng lực của ta vốn không thích hợp để làm người thừa kế, nếu như không phải anh trai qua đời...Căn bản sẽ không tới phiên ta."
Cậu biết người trong nhà đối với cậu có bao nhiêu thất vọng, có bao nhiêu bất lực đến không còn biết làm gì mới phải tìm cậu làm người thừa kế.
Dù sao ở đời này chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn đã chết, cũng không thể cứ như vậy để hương khói nhà họ Đông lụi tàn.
Trải qua từng đời quỷ sư, bọn họ đều như cũ vô cùng coi trọng năng lực mà người đứng đầu sở hữu, hưng suy của cả gia tộc hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của người thừa kế, mà Đông Lục thì...
Cậu biết bản thân mình không khác gì một vật thay thế.
Vis: Chương này tác giả có để lại một lời nói, mà lời này rất mập mờ khó hiểu đối với thành phần ngu ngoại ngữ như tôi, đại khái nội dung là nói về Tư Đồ, Ân Thịnh và chuyện ấy...Thật ra tôi có thể bỏ qua không edit nhưng suy đi tính lại thấy đoạn này có khả năng làm sôi sục máu hủ trong người mấy thím (tức nhiên là sôi sục theo chiều hướng tốt) vậy nên tôi đã send cho nhỏ đàn em đang du học Canada vì bên đó nó có khá nhiều bạn tiếng Trung với mong muốn được nó giúp đỡ, mà cũng phải nói là tôi với nhỏ đã lâu không liên lạc, nên là trong thời gian chờ nó phản hồi ai có khả năng dịch tiếng Trung thì vào hú tôi một tiếng nhé!!!!