Chương : 57
Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã tản đi hết, Tư Đồ mới một mình đưa Ân Thịnh trở về.
Tới dưới lầu, Tư Đồ có chút do dự nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi không lên nhà đâu, cậu..."
"Lên đi." Ân Thịnh khẽ nhắm mắt, không dám đối diện với Tư Đồ: "Tôi đói bụng rồi."
Tư Đồ sững sờ: "Cậu là muốn tôi mua chút gì đó cho cậu ăn sao?"
Chợ đêm vào giờ này nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn vặt, đại não Tư Đồ rất nhanh liền vẽ ra bản đồ lộ trình tính toán con đường từ đây đến đó nhanh nhất, ít tốn thời gian nhất...
Ân Thịnh quay đầu nhìn Tư Đồ một lúc, không lường trước nam nhân thường ngày vẫn tự cho là mình thông minh cũng sẽ có lúc phản ứng chậm chạp đến vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, y liếc nhìn đồng hồ, mắt thấy gần mười một giờ, tâm tư chẳng hiểu vì sao nhất thời nổi lên hứng thú.
"Đến chợ đêm dạo một chút đi." Y rất ít khi dạo chợ đêm, một là ghét chốn đông người, hai là ghét tạp âm xung quanh quá phiền nháo.
Tư Đồ tựa hồ có hơi ngạc nhiên, nhưng nếu Ân Thịnh đã nói vậy...Hắn lần nữa khởi động xe, cứ thế hướng con đường nhanh nhất đến chợ đêm mà tiến.
Mười một giờ kém, đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiếng người huyên náo trong quán rượu không ngừng vang lên. Hai bên đường nào là đồ nướng, bia, nào là điểm tâm cùng thức ăn vặt, không thiếu một thứ gì.
"Tiểu Nhị rất thích đến nơi này."
Tư Đồ tìm chỗ đỗ xe, sau đó liền dẫn Ân Thịnh rải bước giữa chợ: "Tiểu Nhị nói nơi này có hương vị của cuộc sống, so với ban ngày cũng cảm thấy có tình người hơn."
Ân Thịnh kinh ngạc nhíu mày: "Lời này nghe cách mấy cũng cảm thấy không giống như Tiểu Nhị nói ra."
"Ừm." Tư Đồ nhịn cười: "Đó là phiên bản đã qua chỉnh sửa của Hồ Diệp."
"Vậy còn nguyên bản?" Ân Thịnh nghĩ thầm không biết câu nói gốc kia sẽ như thế nào, bất quá tư duy của Tiểu Nhị quả thật rất khó để người ta có thể nắm bắt.
Tư Đồ tằng hắng một tiếng, nỗ lực đổi sang âm điệu của Tiểu Nhị, bộ dáng bắt chước giống như đúc: "Thật sự ban ngày không được tốt như ban đêm a! Ban ngày tốt nhất là nên hoán đổi với ban đêm để học hỏi cái tốt mới phải!"
Ân Thịnh ngây người, lập tức nhịn không được bật cười−−−− cho nên mới nói tư duy của Tiểu Nhị thật đúng là...Tại sao lại chẳng khác gì một đứa con nít ăn nói thiếu cơ sở đến thế kia?!
"Quả thật Tiểu Nhị có rất nhiều câu nói kinh điển."
Tư Đồ nói: "Chẳng phải trong phim Hoàn Châu cách cách có rất nhiều lời thoại kinh điển hay sao? Đôi lúc tôi nghĩ phải chi mà Tiểu Nhị được một vai trong đó thì hay phải biết."
Ân Thịnh cười: "Tôi nhớ lần trước cậu ấy còn hỏi Ngân thế này "Nếu trên thế giới thật có tồn tại yêu ma quỷ quái, vậy động vật có phải cũng có thể giao tiếp cùng con người?"." Ân Thịnh nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Nhị khi đó, bất giác lại mỉm cười: "Ngân nghe xong cư nhiên lại giơ móng vuốt lên, cậu ấy liền quả quyết thề trước mặt nó nhất định sẽ không đem bí mật này nói ra."
"Ha ha ha ha." Tư Đồ cười sằng sặc: "Đó đã là gì? Tiểu Nhị có lần còn nói cho tôi biết, rằng khoai lang phải nở hoa mới có thể kết thành bí đỏ."
"Khoai lang?"
Ân Thịnh giật mình trợn to hai mắt: "Vì cái gì lại nhảy sang thành bí đỏ mất rồi?"
"Ai mà biết?" Tư Đồ bó tay: "Thế giới trong đầu của cậu ấy so với người bình thường là hoàn toàn không giống nhau."
Ân Thịnh lần nữa không nhịn được bật cười, Tư Đồ tựa hồ phát hiện điều gì, nghiêng đầu nhìn y: "Số lần mỉm cười trong ngày hôm nay của cậu so với mấy ngày trước cộng lại còn nhiều hơn."
Ân Thịnh sững sờ, không được tự nhiên mím mím môi: "Có sao?"
"Có a." Tư Đồ gật đầu: "Sau khi cậu cùng Nhạc Chương trở về từ núi Long Môn, vẫn cứ là lạ thế nào....Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Ân Thịnh lắc đầu, ánh mắt chuyển tời hàng đồ nướng bên cạnh: "Chúng ta ăn chút gì đó nhé?"
Ân Thịnh hỏi thăm ý kiến của mình?
Thời điểm Tư Đồ ngồi xuống ghế mới đột nhiên ý thức được vấn đề.
Bình thường không phải đều chỉ đơn giản là hai câu "Ăn" và "Không ăn" phát ra từ miệng y thôi sao? Như thế nào hôm nay lại còn có cả câu nghi vấn?
"Thịnh?" Tư Đồ cầm lên hai xiên thịt bò đưa qua cho Ân Thịnh, cân nhắc kỹ lưỡng, hỏi: "Chuyện ở buổi đấu giá kia...Thật không thể nói sao?"
Hắn quả thật rất tò mò...
Ân Thịnh đang đón lấy xiên thịt bỗng khựng lại nhìn hắn, đột nhiên y vẫy tay hỏi chủ quán: "Ở đây có bia không?"
"Có!"
Chủ quán sảng khoái hô to: "Muốn mấy chai?"
"Cho bốn chai đi." Ân Thịnh thuận miệng nói, Tư Đồ chợt quay phắt sang: "Bốn chai? Cậu bình thường có uống đâu!"
"Hôm nay tự nhiên muốn uống không được sao?" Ân Thịnh cau mày liếc hắn một cái: "Nói không chừng tôi uống say rồi sẽ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì."
Tư Đồ bất đắc dĩ, chỉ thấy chủ quán rất nhanh cầm bốn chai bia đi tới, ken két vài tiếng liền đem hết thảy bật nắp.
Ân Thịnh rót cho Tư Đồ một ly đầy, sau đó cũng tự rót cho bản thân một ly.
Nâng ly lên đối Tư Đồ: "Cạn ly!"
"Làm gì vậy a!" Tư Đồ kéo tay Ân Thịnh: "Cậu không ăn gì đã vội uống, sẽ làm hại đến bao tử mất!"
Ân Thịnh không để ý tới hắn, thẳng thừng gạt tay Tư Đồ ra, cứ thế ừng ực ừng ực nghiêm chỉnh nốc hết sạch, Tư Đồ trợn to mắt nhìn nam nhân nọ lau miệng, xong xuôi lại rót thêm ly nữa.
"Buổi đấu giá kia..." Ân Thịnh cầm xâu thịt cắn một cái: "Có Kỳ Lân đỉnh cùng cổ hương ngàn năm, tuy giá bán có thể rất cao, nhưng tôi vẫn là muốn thử."
Tư Đồ không đáp lời, đơn thuần lẳng lặng nghe, không quên gắp vào bát Ân Thịnh một vài món để lót dạ, bằng không cứ theo cách uống này của y, lát nữa thôi sẽ ói đến chết mất.
"Một mình cổ hương ngàn năm hoàn toàn không có công dụng gì, nhưng nếu phối hợp cùng Kỳ Lân đỉnh sẽ có thể dùng để chiêu hồn." Ân Thịnh nhìn Tư Đồ, sẵn tiện gắp mấy miếng khoai tây trong bát cho vào miệng: "Tôi muốn tìm Đông Ngũ."
Tư Đồ bị lời của y tác động: "Tìm hắn ta làm gì?"
"Tôi nghĩ muốn biết cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra." Ân Thịnh lại nâng ly lên hớp một hơi: "Các người không chịu nói cho tôi biết, càng không nói, tôi lại càng muốn biết."
"Là con người đương nhiên ai cũng có lòng hiếu kỳ, huống hồ đó còn là chuyện liên quan đến bản thân mình, không phải sao?"
Tư Đồ không lên tiếng, cũng trực tiếp nâng ly của mình lên, hung hăng uống.
Ân Thịnh: "Nhạc Chương nói chúng ta là một đôi."
"Phụt...Khụ khụ khụ khụ..."
Tư Đồ còn chưa kịp nuốt xuống, nhất thời bị dọa đến sặc cả ra, không ngừng ho khan.
Ân Thịnh chằm chằm nhìn hắn: "Vì sao không nói ngay từ đầu?"
"Tôi..." Tư Đồ khổ sở không nói nên lời, nói cái gì a, lời đó của Nhạc Chương rõ ràng là nói bậy...
Không...Cũng không thể tính là nói bậy hoàn toàn đâu nhỉ?- Tư Đồ rối rắm.
"Nếu như anh nói thẳng ra, thì tôi sẽ không đối xử với anh như vậy." Ân Thịnh bất tri bất giác lại cạn thêm một ly, tự cầm đũa gắp rau dưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt: "Chúng ta qua lại với nhau được bao lâu?"
Tư Đồ há hốc mồm, vẻ mặt hiện tại chính là không biết nên nói như thế nào. Hắn suy nghĩ hơn nửa ngày, mới do dự trả lời: "Nửa...Nửa năm..."
"Ừ." Ân Thịnh gật đầu: "Thời gian cũng không nhiều lắm a."
Tư Đồ hối hận rồi, đáng lẽ nên tăng thời gian lên một chút...
"Tôi có cái gì tốt?" Ân Thịnh lại hỏi: "Anh thích nam nhân?"
Mặt Tư Đồ thoáng cái nóng ran, nhìn xung quanh, nhận thấy bốn phía đều rất ồn ào, tuyệt nhiên không ai để ý tới bọn họ ở bên này.
"Tôi...Không biết." Tư Đồ cúi đầu rót bia, lấy dũng khí nói: "Trước khi gặp cậu, tôi...Tôi chưa từng thích qua một nam nhân nào..."
Ân Thịnh tay cầm đũa dừng giữa không trung, tai vừa nghe được chữ "Thích", không biết tại sao, trong thâm tâm liền nỗi lên một loại cảm giác kỳ lạ. Vừa chua xót lại vừa đau lòng, không biết có phải là do nhất thời cao hứng hay không.
"Tôi có lẽ là thích nam nhân." Ân Thịnh mím mím môi, nói: "Tóm lại trước đây chưa từng thích qua nữ nhân...Nam nhân cũng vậy."
"Thế nhưng nếu như đã qua lại với anh...Vậy có lẽ đúng là thích nam nhân."
Ân Thịnh chưa thể xác định rõ, đoạn đem thức ăn trong bát ăn sạch, lần nữa rót cho mình một ly đầy, cũng không quên cả phần của Tư Đồ.
Trên đường cái, người đến người đi tấp nập. Hai người bọn họ cứ như vậy, chậm rãi trò chuyện.
Tư Đồ tận lực tìm kiếm vài chuyện cũ vừa không kích thích đến ký ức của Ân Thịnh lại vừa khá vui vẻ kể ra, Ân Thịnh im lặng lắng nghe, gương mặt bởi vì có hơi men nên ửng hồng, ánh mắt ngạo mạn mê hoặc đến lạ thường.
Ánh đèn đường vàng nhạt rọi xuống đỉnh đầu hai con người nọ, gió đêm thổi một hơi, ánh đèn khẽ lấp lóe, dần dần...đến khi trên đường cái chẳng còn lại bao nhiêu người qua lại. Ông chủ quán vừa nướng thịt vừa khẽ ngâm nga câu hát, đôi chân cũng không tự chủ nhịp nhịp liên hồi. Quán rượu nhỏ đối diện ngược lại vẫn còn rất nhiều khách ở bên trong, thanh âm ồn ào huyên náo.
Thanh âm kia phảng phất truyền tới, Ân Thịnh không biết bản thân đã uống vào bao nhiêu, đầu óc lúc này là một mảng hỗn loạn, mơ hồ có thể nghe được Tư Đồ đang nói chuyện với mình.
"Thịnh?!"
Tư Đồ không hề hấn gì, nhưng Ân Thịnh hiện tại đã rất nhanh nằm úp sấp xuống bàn.
Hắn đứng lên thanh toán, dự tính nam nhân trước mặt ăn những thứ này xong rồi ngày mai không biết có đau bao tử hay không, nghĩ vậy liền đến cửa tiệm nhỏ sát vách mua một ít bánh bao sữa, còn có mì vằn thắn, gói lại thật kỹ càng, sau đó rất nhanh trở lại dìu Ân Thịnh đến bãi đỗ xe. Đem đồ trên tay đặt ở ghế sau, xác định sẽ không xảy ra tình trạnh đổ tháo rồi mới để nam nhân nọ ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cậu. Xong xuôi, bản thân liền vòng quá ghế lái, nổ máy rời đi.
Bởi vì ban đầu chọn địa điểm không xa lắm, vậy nên rất nhanh đã về tới nơi.
Tiến vào bãi đậu xe, Tư Đồ chồm người sang tháo dây an toàn cho Ân Thịnh, không ngờ nam nhân hai mắt đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra.
"Thịnh?" Tư Đồ niết niết cằm Ân Thịnh, ôn nhu hỏi: "Có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái hay không?"
Ân Thịnh phản ứng chậm chạp, nhìn Tư Đồ một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, tuy chỉ lay động nhẹ, nhưng cái đầu vẫn là đau nhức dữ dội, cổ họng liền không nhịn được thốt lên thanh âm rên rĩ khẽ khàng.
Thanh âm này không nặng không nhẹ nhả ra, bất thình lình khiến trái tim Tư Đồ nhảy lên kịch liệt.
Đêm khuya vắng vẻ...Cô nam quả nam...
Ánh mắt Tư Đồ vô thức dán chặt lên bờ môi nhạt màu hơi hé mở của Ân Thịnh cùng gương mặt đỏ ửng vì say kia.
Người này tựa hồ chỉ có khi ngủ và say rượu thì trông bộ dáng mới dễ dạy bảo hơn đôi chút, hắn giơ tay xoa xoa gò má Ân Thịnh, nhẹ nhàng vỗ về, lúc sau không nhịn được cúi đầu, ở khóe miệng y hạ xuống một nụ hôn phớt.
Ân Thịnh chớp chớp mắt mấy cái nhìn hắn, khóe miệng cũng chậm rãi kéo lên vẻ tươi cười.
Nụ cười kia phảng phất như đầu độc người khác vậy, Tư Đồ nghe được tiếng tim mình trong lồng ngực càng ngày đập càng mạnh, hắn giơ tay ôm lấy nam nhân, nghiêng người liền ra sức hôn.
Hơi men giao nhau giữa hai khuôn miệng, bầu không khí rất nhanh trở nên thập phần ám muội, Tư Đồ tựa hồ cũng bắt đầu mê mẩn, chính mình không biết bản thân là đang làm gì nữa rồi, hoàn toàn dựa theo nội tâm dẫn dắt mà tiếp tục hành động.
Hắn một bên hôn Ân Thịnh, một bên đem toàn bộ cửa kính xe đóng lại, ngón tay từ tốn sờ đến phía dưới chỗ ngồi của Ân Thịnh.
Ghế dựa bị ép xuống, cả thân người y cũng ngã ra theo, Ân Thịnh "A" một tiếng, chỉ thấy Tư Đồ rất nhanh đã cởi bỏ nút áo cùng thắt lưng của hắn.
Tuy Ân Thịnh say đến có phần lờ mờ, bất quá ý thức vẫn còn nguyên, vừa muốn ngăn cản lại chợt nhớ tới nụ cười ôn nhu của Tư Đồ, lời cự tuyệt đến được cửa miệng lại chẳng thể nào tuôn ra.
Nếu như chỉ là đối với mình ôn nhu, vậy thì có thể nhượng hắn muốn làm gì cũng được sao?- Ân Thịnh có chút khó hiểu nghĩ, nghĩ một hồi cũng cảm thấy thật không giống...
Vậy thì là vì cái gì đây?
Không biết...
Hay là vì yêu thích? Đáp án này cơ hồ đã hiện hữu trong lòng ngực, bất quá Ân Thịnh không biết tại sao luôn cảm thấy, nếu bản thân đụng tới ý nghĩ này, sâu thẳm tận đáy lòng sẽ xuất hiện thứ gì đó ngăn trở.
Thật giống chính mình sẽ bỏ qua một chuyện rất hệ trọng, một chuyện mà bất luận như thế nào cũng không nên quên.
−−−−Nếu như hôm nay tôi hi sinh vì nhiệm vụ, thì hãy quên lời tôi nói, cũng đừng nhớ đến tôi nữa.
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc lại khiến người ta vạn phần đau lòng. Nếu như tiếp nhận Tư Đồ, có phải hay không đồng nghĩa với việc bỏ lỡ một người khác, y không biết. Y luôn cảm thấy ở miền ký ức xa xôi, có một người dường như đối với mình mà nói vô cùng vô cùng quan trọng.
"A...Ân..."
Đầu ngón tay Tư Đồ nhẹ ma sát thân thể mảnh dẻ của Ân Thịnh, mang theo ý trêu ghẹo cùng yêu thương và dục vọng, Ân Thịnh không nhịn được cong lưng, sóng lưng rất nhanh truyền đến cảm giác.
"Không...A..." Ân Thịnh chẳng còn biết bản thân là đang nói gì, chỉ một mực cảm giác được từng nụ hôn nóng rực theo miệng nam nhân kia không ngừng phủ lên người y.
Ngực man mát, hình như quần áo trên thân đã được giải phóng, mà ngón tay của tên kia chạm đến đâu nơi đó liền như bị lửa đốt.
Nóng quá nóng quá...
Ân Thịnh khó chịu vặn vẹo, cảm thấy nơi nào không đủ, lại cảm thấy không thể chịu nỗi.
Mông lung nghe thấy tiếng cười trầm thấp của nam nhân phía trên: "Đừng nóng vội, Thịnh..."
Ân Thịnh muốn mắng người, nhưng là nửa điểm khí lực cũng không có. Theo từng cử động của hắn, y chỉ cảm thấy bản thân như thuyền nhỏ tại biển khơi, giữa muôn trùng sóng lớn chìm nổi liên hồi, bất lực tìm kiếm không gian hô hấp, thân bất do kỷ.
"Tư Đồ..."
Nhanh, cảm giác kìm nén chất chứa như muốn nổ tung, Ân Thịnh bấu chặt bả vai Tư Đồ, nhăn nhó ngửa cổ.
Tư Đồ không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Lễ tình nhân, chuông nhà thờ như cũ vang lên, dưới hầm đậu xe hiện tại là một màn ám muội dày đặc...
Vis: Thịt cặn đấy, con dân mau vào hốt, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, vì chương tiếp theo và có thể là những chương sau nữa sẽ không còn thịt để mà hốt đâu:v:v:v Thật đáng buồn nhưng không hiểu lý do vì sao người như tôi mà lúc đầu lại lựa ngay một bộ không có H để edit.... Bản thân hiện tại là đang táo bón lời. Với cả tôi có lời muốn nói với những ai đẩy thuyền Hồ Nhị (Hồ Diệp x Tiểu Nhị), bỏ thuyền đi là vừa rồi đó mấy thím, mặc dù tôi cũng khá là bất ngờ, nhưng tác giả đã an bài rồi tôi còn biết phải làm sao. T^T
Tới dưới lầu, Tư Đồ có chút do dự nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi không lên nhà đâu, cậu..."
"Lên đi." Ân Thịnh khẽ nhắm mắt, không dám đối diện với Tư Đồ: "Tôi đói bụng rồi."
Tư Đồ sững sờ: "Cậu là muốn tôi mua chút gì đó cho cậu ăn sao?"
Chợ đêm vào giờ này nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn vặt, đại não Tư Đồ rất nhanh liền vẽ ra bản đồ lộ trình tính toán con đường từ đây đến đó nhanh nhất, ít tốn thời gian nhất...
Ân Thịnh quay đầu nhìn Tư Đồ một lúc, không lường trước nam nhân thường ngày vẫn tự cho là mình thông minh cũng sẽ có lúc phản ứng chậm chạp đến vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, y liếc nhìn đồng hồ, mắt thấy gần mười một giờ, tâm tư chẳng hiểu vì sao nhất thời nổi lên hứng thú.
"Đến chợ đêm dạo một chút đi." Y rất ít khi dạo chợ đêm, một là ghét chốn đông người, hai là ghét tạp âm xung quanh quá phiền nháo.
Tư Đồ tựa hồ có hơi ngạc nhiên, nhưng nếu Ân Thịnh đã nói vậy...Hắn lần nữa khởi động xe, cứ thế hướng con đường nhanh nhất đến chợ đêm mà tiến.
Mười một giờ kém, đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiếng người huyên náo trong quán rượu không ngừng vang lên. Hai bên đường nào là đồ nướng, bia, nào là điểm tâm cùng thức ăn vặt, không thiếu một thứ gì.
"Tiểu Nhị rất thích đến nơi này."
Tư Đồ tìm chỗ đỗ xe, sau đó liền dẫn Ân Thịnh rải bước giữa chợ: "Tiểu Nhị nói nơi này có hương vị của cuộc sống, so với ban ngày cũng cảm thấy có tình người hơn."
Ân Thịnh kinh ngạc nhíu mày: "Lời này nghe cách mấy cũng cảm thấy không giống như Tiểu Nhị nói ra."
"Ừm." Tư Đồ nhịn cười: "Đó là phiên bản đã qua chỉnh sửa của Hồ Diệp."
"Vậy còn nguyên bản?" Ân Thịnh nghĩ thầm không biết câu nói gốc kia sẽ như thế nào, bất quá tư duy của Tiểu Nhị quả thật rất khó để người ta có thể nắm bắt.
Tư Đồ tằng hắng một tiếng, nỗ lực đổi sang âm điệu của Tiểu Nhị, bộ dáng bắt chước giống như đúc: "Thật sự ban ngày không được tốt như ban đêm a! Ban ngày tốt nhất là nên hoán đổi với ban đêm để học hỏi cái tốt mới phải!"
Ân Thịnh ngây người, lập tức nhịn không được bật cười−−−− cho nên mới nói tư duy của Tiểu Nhị thật đúng là...Tại sao lại chẳng khác gì một đứa con nít ăn nói thiếu cơ sở đến thế kia?!
"Quả thật Tiểu Nhị có rất nhiều câu nói kinh điển."
Tư Đồ nói: "Chẳng phải trong phim Hoàn Châu cách cách có rất nhiều lời thoại kinh điển hay sao? Đôi lúc tôi nghĩ phải chi mà Tiểu Nhị được một vai trong đó thì hay phải biết."
Ân Thịnh cười: "Tôi nhớ lần trước cậu ấy còn hỏi Ngân thế này "Nếu trên thế giới thật có tồn tại yêu ma quỷ quái, vậy động vật có phải cũng có thể giao tiếp cùng con người?"." Ân Thịnh nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Nhị khi đó, bất giác lại mỉm cười: "Ngân nghe xong cư nhiên lại giơ móng vuốt lên, cậu ấy liền quả quyết thề trước mặt nó nhất định sẽ không đem bí mật này nói ra."
"Ha ha ha ha." Tư Đồ cười sằng sặc: "Đó đã là gì? Tiểu Nhị có lần còn nói cho tôi biết, rằng khoai lang phải nở hoa mới có thể kết thành bí đỏ."
"Khoai lang?"
Ân Thịnh giật mình trợn to hai mắt: "Vì cái gì lại nhảy sang thành bí đỏ mất rồi?"
"Ai mà biết?" Tư Đồ bó tay: "Thế giới trong đầu của cậu ấy so với người bình thường là hoàn toàn không giống nhau."
Ân Thịnh lần nữa không nhịn được bật cười, Tư Đồ tựa hồ phát hiện điều gì, nghiêng đầu nhìn y: "Số lần mỉm cười trong ngày hôm nay của cậu so với mấy ngày trước cộng lại còn nhiều hơn."
Ân Thịnh sững sờ, không được tự nhiên mím mím môi: "Có sao?"
"Có a." Tư Đồ gật đầu: "Sau khi cậu cùng Nhạc Chương trở về từ núi Long Môn, vẫn cứ là lạ thế nào....Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Ân Thịnh lắc đầu, ánh mắt chuyển tời hàng đồ nướng bên cạnh: "Chúng ta ăn chút gì đó nhé?"
Ân Thịnh hỏi thăm ý kiến của mình?
Thời điểm Tư Đồ ngồi xuống ghế mới đột nhiên ý thức được vấn đề.
Bình thường không phải đều chỉ đơn giản là hai câu "Ăn" và "Không ăn" phát ra từ miệng y thôi sao? Như thế nào hôm nay lại còn có cả câu nghi vấn?
"Thịnh?" Tư Đồ cầm lên hai xiên thịt bò đưa qua cho Ân Thịnh, cân nhắc kỹ lưỡng, hỏi: "Chuyện ở buổi đấu giá kia...Thật không thể nói sao?"
Hắn quả thật rất tò mò...
Ân Thịnh đang đón lấy xiên thịt bỗng khựng lại nhìn hắn, đột nhiên y vẫy tay hỏi chủ quán: "Ở đây có bia không?"
"Có!"
Chủ quán sảng khoái hô to: "Muốn mấy chai?"
"Cho bốn chai đi." Ân Thịnh thuận miệng nói, Tư Đồ chợt quay phắt sang: "Bốn chai? Cậu bình thường có uống đâu!"
"Hôm nay tự nhiên muốn uống không được sao?" Ân Thịnh cau mày liếc hắn một cái: "Nói không chừng tôi uống say rồi sẽ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì."
Tư Đồ bất đắc dĩ, chỉ thấy chủ quán rất nhanh cầm bốn chai bia đi tới, ken két vài tiếng liền đem hết thảy bật nắp.
Ân Thịnh rót cho Tư Đồ một ly đầy, sau đó cũng tự rót cho bản thân một ly.
Nâng ly lên đối Tư Đồ: "Cạn ly!"
"Làm gì vậy a!" Tư Đồ kéo tay Ân Thịnh: "Cậu không ăn gì đã vội uống, sẽ làm hại đến bao tử mất!"
Ân Thịnh không để ý tới hắn, thẳng thừng gạt tay Tư Đồ ra, cứ thế ừng ực ừng ực nghiêm chỉnh nốc hết sạch, Tư Đồ trợn to mắt nhìn nam nhân nọ lau miệng, xong xuôi lại rót thêm ly nữa.
"Buổi đấu giá kia..." Ân Thịnh cầm xâu thịt cắn một cái: "Có Kỳ Lân đỉnh cùng cổ hương ngàn năm, tuy giá bán có thể rất cao, nhưng tôi vẫn là muốn thử."
Tư Đồ không đáp lời, đơn thuần lẳng lặng nghe, không quên gắp vào bát Ân Thịnh một vài món để lót dạ, bằng không cứ theo cách uống này của y, lát nữa thôi sẽ ói đến chết mất.
"Một mình cổ hương ngàn năm hoàn toàn không có công dụng gì, nhưng nếu phối hợp cùng Kỳ Lân đỉnh sẽ có thể dùng để chiêu hồn." Ân Thịnh nhìn Tư Đồ, sẵn tiện gắp mấy miếng khoai tây trong bát cho vào miệng: "Tôi muốn tìm Đông Ngũ."
Tư Đồ bị lời của y tác động: "Tìm hắn ta làm gì?"
"Tôi nghĩ muốn biết cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra." Ân Thịnh lại nâng ly lên hớp một hơi: "Các người không chịu nói cho tôi biết, càng không nói, tôi lại càng muốn biết."
"Là con người đương nhiên ai cũng có lòng hiếu kỳ, huống hồ đó còn là chuyện liên quan đến bản thân mình, không phải sao?"
Tư Đồ không lên tiếng, cũng trực tiếp nâng ly của mình lên, hung hăng uống.
Ân Thịnh: "Nhạc Chương nói chúng ta là một đôi."
"Phụt...Khụ khụ khụ khụ..."
Tư Đồ còn chưa kịp nuốt xuống, nhất thời bị dọa đến sặc cả ra, không ngừng ho khan.
Ân Thịnh chằm chằm nhìn hắn: "Vì sao không nói ngay từ đầu?"
"Tôi..." Tư Đồ khổ sở không nói nên lời, nói cái gì a, lời đó của Nhạc Chương rõ ràng là nói bậy...
Không...Cũng không thể tính là nói bậy hoàn toàn đâu nhỉ?- Tư Đồ rối rắm.
"Nếu như anh nói thẳng ra, thì tôi sẽ không đối xử với anh như vậy." Ân Thịnh bất tri bất giác lại cạn thêm một ly, tự cầm đũa gắp rau dưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt: "Chúng ta qua lại với nhau được bao lâu?"
Tư Đồ há hốc mồm, vẻ mặt hiện tại chính là không biết nên nói như thế nào. Hắn suy nghĩ hơn nửa ngày, mới do dự trả lời: "Nửa...Nửa năm..."
"Ừ." Ân Thịnh gật đầu: "Thời gian cũng không nhiều lắm a."
Tư Đồ hối hận rồi, đáng lẽ nên tăng thời gian lên một chút...
"Tôi có cái gì tốt?" Ân Thịnh lại hỏi: "Anh thích nam nhân?"
Mặt Tư Đồ thoáng cái nóng ran, nhìn xung quanh, nhận thấy bốn phía đều rất ồn ào, tuyệt nhiên không ai để ý tới bọn họ ở bên này.
"Tôi...Không biết." Tư Đồ cúi đầu rót bia, lấy dũng khí nói: "Trước khi gặp cậu, tôi...Tôi chưa từng thích qua một nam nhân nào..."
Ân Thịnh tay cầm đũa dừng giữa không trung, tai vừa nghe được chữ "Thích", không biết tại sao, trong thâm tâm liền nỗi lên một loại cảm giác kỳ lạ. Vừa chua xót lại vừa đau lòng, không biết có phải là do nhất thời cao hứng hay không.
"Tôi có lẽ là thích nam nhân." Ân Thịnh mím mím môi, nói: "Tóm lại trước đây chưa từng thích qua nữ nhân...Nam nhân cũng vậy."
"Thế nhưng nếu như đã qua lại với anh...Vậy có lẽ đúng là thích nam nhân."
Ân Thịnh chưa thể xác định rõ, đoạn đem thức ăn trong bát ăn sạch, lần nữa rót cho mình một ly đầy, cũng không quên cả phần của Tư Đồ.
Trên đường cái, người đến người đi tấp nập. Hai người bọn họ cứ như vậy, chậm rãi trò chuyện.
Tư Đồ tận lực tìm kiếm vài chuyện cũ vừa không kích thích đến ký ức của Ân Thịnh lại vừa khá vui vẻ kể ra, Ân Thịnh im lặng lắng nghe, gương mặt bởi vì có hơi men nên ửng hồng, ánh mắt ngạo mạn mê hoặc đến lạ thường.
Ánh đèn đường vàng nhạt rọi xuống đỉnh đầu hai con người nọ, gió đêm thổi một hơi, ánh đèn khẽ lấp lóe, dần dần...đến khi trên đường cái chẳng còn lại bao nhiêu người qua lại. Ông chủ quán vừa nướng thịt vừa khẽ ngâm nga câu hát, đôi chân cũng không tự chủ nhịp nhịp liên hồi. Quán rượu nhỏ đối diện ngược lại vẫn còn rất nhiều khách ở bên trong, thanh âm ồn ào huyên náo.
Thanh âm kia phảng phất truyền tới, Ân Thịnh không biết bản thân đã uống vào bao nhiêu, đầu óc lúc này là một mảng hỗn loạn, mơ hồ có thể nghe được Tư Đồ đang nói chuyện với mình.
"Thịnh?!"
Tư Đồ không hề hấn gì, nhưng Ân Thịnh hiện tại đã rất nhanh nằm úp sấp xuống bàn.
Hắn đứng lên thanh toán, dự tính nam nhân trước mặt ăn những thứ này xong rồi ngày mai không biết có đau bao tử hay không, nghĩ vậy liền đến cửa tiệm nhỏ sát vách mua một ít bánh bao sữa, còn có mì vằn thắn, gói lại thật kỹ càng, sau đó rất nhanh trở lại dìu Ân Thịnh đến bãi đỗ xe. Đem đồ trên tay đặt ở ghế sau, xác định sẽ không xảy ra tình trạnh đổ tháo rồi mới để nam nhân nọ ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cậu. Xong xuôi, bản thân liền vòng quá ghế lái, nổ máy rời đi.
Bởi vì ban đầu chọn địa điểm không xa lắm, vậy nên rất nhanh đã về tới nơi.
Tiến vào bãi đậu xe, Tư Đồ chồm người sang tháo dây an toàn cho Ân Thịnh, không ngờ nam nhân hai mắt đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra.
"Thịnh?" Tư Đồ niết niết cằm Ân Thịnh, ôn nhu hỏi: "Có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái hay không?"
Ân Thịnh phản ứng chậm chạp, nhìn Tư Đồ một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, tuy chỉ lay động nhẹ, nhưng cái đầu vẫn là đau nhức dữ dội, cổ họng liền không nhịn được thốt lên thanh âm rên rĩ khẽ khàng.
Thanh âm này không nặng không nhẹ nhả ra, bất thình lình khiến trái tim Tư Đồ nhảy lên kịch liệt.
Đêm khuya vắng vẻ...Cô nam quả nam...
Ánh mắt Tư Đồ vô thức dán chặt lên bờ môi nhạt màu hơi hé mở của Ân Thịnh cùng gương mặt đỏ ửng vì say kia.
Người này tựa hồ chỉ có khi ngủ và say rượu thì trông bộ dáng mới dễ dạy bảo hơn đôi chút, hắn giơ tay xoa xoa gò má Ân Thịnh, nhẹ nhàng vỗ về, lúc sau không nhịn được cúi đầu, ở khóe miệng y hạ xuống một nụ hôn phớt.
Ân Thịnh chớp chớp mắt mấy cái nhìn hắn, khóe miệng cũng chậm rãi kéo lên vẻ tươi cười.
Nụ cười kia phảng phất như đầu độc người khác vậy, Tư Đồ nghe được tiếng tim mình trong lồng ngực càng ngày đập càng mạnh, hắn giơ tay ôm lấy nam nhân, nghiêng người liền ra sức hôn.
Hơi men giao nhau giữa hai khuôn miệng, bầu không khí rất nhanh trở nên thập phần ám muội, Tư Đồ tựa hồ cũng bắt đầu mê mẩn, chính mình không biết bản thân là đang làm gì nữa rồi, hoàn toàn dựa theo nội tâm dẫn dắt mà tiếp tục hành động.
Hắn một bên hôn Ân Thịnh, một bên đem toàn bộ cửa kính xe đóng lại, ngón tay từ tốn sờ đến phía dưới chỗ ngồi của Ân Thịnh.
Ghế dựa bị ép xuống, cả thân người y cũng ngã ra theo, Ân Thịnh "A" một tiếng, chỉ thấy Tư Đồ rất nhanh đã cởi bỏ nút áo cùng thắt lưng của hắn.
Tuy Ân Thịnh say đến có phần lờ mờ, bất quá ý thức vẫn còn nguyên, vừa muốn ngăn cản lại chợt nhớ tới nụ cười ôn nhu của Tư Đồ, lời cự tuyệt đến được cửa miệng lại chẳng thể nào tuôn ra.
Nếu như chỉ là đối với mình ôn nhu, vậy thì có thể nhượng hắn muốn làm gì cũng được sao?- Ân Thịnh có chút khó hiểu nghĩ, nghĩ một hồi cũng cảm thấy thật không giống...
Vậy thì là vì cái gì đây?
Không biết...
Hay là vì yêu thích? Đáp án này cơ hồ đã hiện hữu trong lòng ngực, bất quá Ân Thịnh không biết tại sao luôn cảm thấy, nếu bản thân đụng tới ý nghĩ này, sâu thẳm tận đáy lòng sẽ xuất hiện thứ gì đó ngăn trở.
Thật giống chính mình sẽ bỏ qua một chuyện rất hệ trọng, một chuyện mà bất luận như thế nào cũng không nên quên.
−−−−Nếu như hôm nay tôi hi sinh vì nhiệm vụ, thì hãy quên lời tôi nói, cũng đừng nhớ đến tôi nữa.
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc lại khiến người ta vạn phần đau lòng. Nếu như tiếp nhận Tư Đồ, có phải hay không đồng nghĩa với việc bỏ lỡ một người khác, y không biết. Y luôn cảm thấy ở miền ký ức xa xôi, có một người dường như đối với mình mà nói vô cùng vô cùng quan trọng.
"A...Ân..."
Đầu ngón tay Tư Đồ nhẹ ma sát thân thể mảnh dẻ của Ân Thịnh, mang theo ý trêu ghẹo cùng yêu thương và dục vọng, Ân Thịnh không nhịn được cong lưng, sóng lưng rất nhanh truyền đến cảm giác.
"Không...A..." Ân Thịnh chẳng còn biết bản thân là đang nói gì, chỉ một mực cảm giác được từng nụ hôn nóng rực theo miệng nam nhân kia không ngừng phủ lên người y.
Ngực man mát, hình như quần áo trên thân đã được giải phóng, mà ngón tay của tên kia chạm đến đâu nơi đó liền như bị lửa đốt.
Nóng quá nóng quá...
Ân Thịnh khó chịu vặn vẹo, cảm thấy nơi nào không đủ, lại cảm thấy không thể chịu nỗi.
Mông lung nghe thấy tiếng cười trầm thấp của nam nhân phía trên: "Đừng nóng vội, Thịnh..."
Ân Thịnh muốn mắng người, nhưng là nửa điểm khí lực cũng không có. Theo từng cử động của hắn, y chỉ cảm thấy bản thân như thuyền nhỏ tại biển khơi, giữa muôn trùng sóng lớn chìm nổi liên hồi, bất lực tìm kiếm không gian hô hấp, thân bất do kỷ.
"Tư Đồ..."
Nhanh, cảm giác kìm nén chất chứa như muốn nổ tung, Ân Thịnh bấu chặt bả vai Tư Đồ, nhăn nhó ngửa cổ.
Tư Đồ không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Lễ tình nhân, chuông nhà thờ như cũ vang lên, dưới hầm đậu xe hiện tại là một màn ám muội dày đặc...
Vis: Thịt cặn đấy, con dân mau vào hốt, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, vì chương tiếp theo và có thể là những chương sau nữa sẽ không còn thịt để mà hốt đâu:v:v:v Thật đáng buồn nhưng không hiểu lý do vì sao người như tôi mà lúc đầu lại lựa ngay một bộ không có H để edit.... Bản thân hiện tại là đang táo bón lời. Với cả tôi có lời muốn nói với những ai đẩy thuyền Hồ Nhị (Hồ Diệp x Tiểu Nhị), bỏ thuyền đi là vừa rồi đó mấy thím, mặc dù tôi cũng khá là bất ngờ, nhưng tác giả đã an bài rồi tôi còn biết phải làm sao. T^T