Chương : 39
Tách! Tách! Tách!
Đống đèn flash loé lên. Hai nhà lãnh đạo bắt tay nhau. Nam Đế Vương Vũ Hoành đứng bên phải, Quốc vương Vrahta Abdar đứng bên trái.
Khi hai người đưa tay phải ra bắt tay nhau, Nam Đế có thể chìa mu bàn tay của mình về phía ống kính. Mu bàn tay là thể hiện của quyền lực. Lòng bàn tay thể hiện sự phục tùng. Tất nhiên là còn tuỳ từng hoàn cảnh cụ thể, nhưng ngay lúc này điều đó lại vô cùng chính xác.
Đại Nam và Vrahta trên danh nghĩa là những đối tác chiến lược trong khối kinh tế - quân sự Đại Nam. Về lý thuyết mà nói, vị thế hai quốc gia là cân bằng. Nhưng người Đại Nam nhiều khi còn không biết Vrahta là đâu, còn người Vrahta thì ai cũng biết tiếng Đại Nam, biết ăn cơm bằng đũa kiểu Đại Nam, biết hát nhạc Đại Nam. Vị thế của hai nước như thế nào, ai cũng biết rõ.
Vũ Hoành tươi cười vỗ vai Abdar, đưa tay ngỏ một lời mời. Buổi yến tiệc này, Đại Nam là bên tổ chức. Cùng tham dự còn có các vị Tiến sĩ của cả hai bên.
Hai nhà lãnh đạo cùng bước tới một bàn ăn tại trung tâm. Các vị Tiến sĩ hai bên cũng trao đổi vô cùng vui vẻ. Hội nghị Thượng đỉnh vừa qua, đối với giới học giả mà nói, là một thiên đường. Chưa kể tới quy mô và tiếp đãi, chỉ riêng việc ý kiến của bản thân được các cấp lãnh đạo xem xét ngay lập tức, đã làm cho họ cảm thấy được tôn trọng. Nghiên cứu khoa học, chính là mong muốn có người lắng nghe mình.
Thảo luận Khoa học hơn 20 ngày, rốt cuộc đã có rất nhiều đề án được đưa ra để khắc phục tình trạng thiếu hụt Linh thiết. Điển hình nhất, là sử dụng một nguồn tài nguyên mới có tính chất tương tự, và đang sẵn sàng phát triển kĩ năng khai thác. Đặc biệt, nguồn tài nguyên này được cho rằng khó bị làm giàu hơn Linh thiết. Linh thiết bị làm giàu chính là nguyên nhân gây nên những vụ cháy nổ khủng khiếp trong công nghiệp chế tạo.
Các món ăn dần được bày ra. Toàn là sơn hào hải vị xứ Đại Nam. Điển hình là các món hải sản thượng cấp tại Hải Thành.
Mọi người đã thèm chảy cả nước miếng rồi, nhưng đều ngóng nhìn về chiếc bàn của 2 lãnh đạo. Vương Vũ Hoành từ tốn cầm lên chiếc đũa, đưa mắt nhìn Abdar. Abdar mỉm cười.
- Xin phép ngài Nam Đế, người Vrahta vốn có truyền thống ăn bốc đã quen.
- Ta biết! Ta biết! Nhưng bữa tiệc này là Đại Nam ta tổ chức. Tất cả món ăn đều theo phong cách của Đại Nam, không dùng đũa không ăn được. Ngài Abdar học rộng hiểu nhiều, hiểu biết nhiều nền văn hoá, hẳn cũng biết sử dụng đũa chứ?
- Dĩ nhiên là tôi biết! - Abdar tươi cười, vội cầm lấy đôi đũa - Chiếc đũa của người Đại Nam, thật kì diệu.
- Khà khà, đúng vậy phải không? Có thể xắn, có thể chọc, có thể cắt, có thể xiên, cũng có thể gắp. Hai chiếc đũa giống hệt nhau, dài bằng nhau, ngay thẳng, không cong queo, đó chính là đức tính của con người Đại Nam, công bằng, ngay thẳng. Hai chiếc đũa tuy giống nhau, nhưng một chính một phụ. Đại diện cho Âm và Dương, cho thứ bậc rõ ràng, đó cũng là Đạo của Trời vậy! Đũa được tiền nhân bên dòng sông Mẫu truyền lại cho Đại Nam và Bắc Hà, nhưng người Bắc Hà nào có hiểu được tinh hoa của đôi đũa. Đã thế lại còn du nhập thêm những thứ dụng cụ kì quái của Cận Tây, phá hỏng cái tinh tế của mâm cơm! Ngài nói xem, có đúng không?
- Ngài nói phải. Đối với tôi, chỉ cần một đôi đũa là có thể ăn được một bữa cơm ngon lành! - Abdar cười cười.
- Khà khà. Với một đôi đũa ta có thể gắp cả Vrahta bỏ vào miệng!
Vương Vũ Hoành cười nói. Câu nói này, nghe rất tự nhiên, như là tuỳ tiện nói ra, lại như là một đời toan tính. Abdar giật mình hoảng hốt, đập mạnh xuống bàn, đứng dậy.
- Ý ngài là sao!!!!
Ngay lập tức, 3 vị Tiến sĩ đã xuất hiện bên cạnh hắn, khoá chặt tay, đè hắn xuống.
Tất cả hội trường xôn xao. Tất cả cảnh vệ, và cả các Tiến sĩ Đại Nam đều đã hành động, phong toả mọi người bên phía Vrahta.
- Đừng manh động! Bất cứ hành động nào của các ngươi bây giờ đều sẽ bị coi là tòng phạm.
- Tòng phạm... tòng phạm gì cơ?
Trong đám người có Vishtal. Hắn đã bị ngạc nhiên quá mức rồi. Hắn chỉ đơn thuần theo phái đoàn Vrahta tới tham quan Đại Nam một chuyến, giao lưu học thuật với bạn bè, sau đó dùng một bữa cơm vui vẻ rồi ra về. Sự việc tiến triển thế này, không chỉ gã, hầu như tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Vương Vũ Hoành cười.
- Ngươi không phải là Abdar, nhỉ. Khéo quá hoá vụng sao? Hay là trước khi nhiệm vụ bắt đầu hắn không dặn dò gì ngươi? Abdar vốn du học từ Cận Tây về. Hắn quả là biết dùng đũa, nhưng hắn không có dao dĩa là không ăn được cơm đâu! Lục soát!
Ba vị Tiến sĩ hành động chớp nhoáng. Chiếc áo trùm ngoài của tên kia ngay lập tức bị lột ra.
Xôn xao.
- Cái này... cái này là...
- Bom Linh thiết!
- Là Linh thiết đã được làm giàu sao?
- Nhưng, lượng bom này không đủ để gây tổn thương cho một Cường giả a...
- Thằng đần, mày có còn là Tiến sĩ nữa không? Quả bom này chỉ là ngòi kích. Phản ứng hạt nhân dây chuyền! Chắc chắn là còn một số lượng lớn Linh thiết được làm giàu trong bán kính 100m! Nếu nó phát nổ, chắc chắn dù là Nam Đế cũng không thoát khỏi!
- Ông nghĩ mang số lượng lớn bom vào hội trường này dễ thế sao? Có khi 1km quanh đây cũng không vào nổi ấy.
…
- Ha ha ha ha ha! Giờ chết của ngươi đã điểm rồi, Nam Đế! Ta không ngờ có một ngày chính tay ta có thể đưa tiễn cả một vị Chí Tôn Cường Giả! Ngươi thấy sao? Đại thủ bút chứ? Hi sinh gần 1 nửa số lượng Tiến sĩ của Vrahta, để đổi lấy mạng ngươi. Đám Tiến sĩ của Đại Nam chỉ là quà khuyến mãi thôi, chỉ cần không còn Vương Vũ Hoành, Đại Nam sẽ mất đi một nửa chiến lực, đúng chứ? Ngươi vẫn tự xưng như vậy cơ mà?
Vương Vũ Hoành giơ tay ra hiệu, đám Tiến sĩ bên cạnh không dám ra tay. Ngòi nổ này, đã không cách nào có thể huỷ bỏ...
- Anh bạn, ta nói chuyện chút nhé.
- Được thôi, ta cho ngươi vài phút cuối đời nhé, Nam Đế. Muốn thuyết phục ta sao? Muốn chiêu dụ ta sao? Ta cũng muốn nghe thử, cái đám Vương tộc máu lạnh các ngươi khi sắp chết có biết van xin người khác hay không.
- Anh bạn...
- Sao? Định hỏi ta bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp gì? Có vợ con chưa? Có mẹ già không? Hay thứ gì khác? Muốn hỏi ai sai ta sao? Tâm lý chiến à? Muốn ta phản bội đất nước sao?
- Haizz...
Vương Vũ Hoành thở dài. Anh bạn này cũng hơi mất kiên nhẫn quá nhỉ. Chưa đánh đã khai.
- Anh bạn có thấy món Cá thu này ngon không? Cá thu 6 sừng, được xếp vào Thượng phẩm Mỹ thực, lại được đầu bếp nổi tiếng khắp cả Đại Nam nấu. Đằng nào cũng sắp chết, anh bạn thử một miếng đi, rồi nhận xét cho ta một câu.
Gã giả danh Abdar ngồi xuống. Hắn lấy đôi đũa, gắp 1 miếng.
- Cũng ngon đấy. Ngon hơn đồ ăn của Vrahta.
Vương Vũ Hoành cũng cầm đũa gắp 1 gắp.
- Cũng ngon, nhưng... không bằng vợ ta nấu.
- Thôi đủ rồi đấy, ngươi muốn làm ta mất kiên nhẫn phải không? Tưởng câu giờ thì ta sẽ sợ chết chắc? Anh hùng vì nghĩa, sợ gì cái chết! Mà có sợ chết cũng vậy thôi, nói cho ngươi biết, công tắc cũng không nằm trong tay ta đâu.
Vương Vũ Hoành ngao ngán. Vrahta kiếm được tên sát thủ thật bất khả tư nghị. Là vì bọn chúng nghĩ rằng chắc chắn sẽ thành công sao? Quả thật, kế hoạch này khá chí mạng đó.
- Đến giờ rồi.
Đống đèn flash loé lên. Hai nhà lãnh đạo bắt tay nhau. Nam Đế Vương Vũ Hoành đứng bên phải, Quốc vương Vrahta Abdar đứng bên trái.
Khi hai người đưa tay phải ra bắt tay nhau, Nam Đế có thể chìa mu bàn tay của mình về phía ống kính. Mu bàn tay là thể hiện của quyền lực. Lòng bàn tay thể hiện sự phục tùng. Tất nhiên là còn tuỳ từng hoàn cảnh cụ thể, nhưng ngay lúc này điều đó lại vô cùng chính xác.
Đại Nam và Vrahta trên danh nghĩa là những đối tác chiến lược trong khối kinh tế - quân sự Đại Nam. Về lý thuyết mà nói, vị thế hai quốc gia là cân bằng. Nhưng người Đại Nam nhiều khi còn không biết Vrahta là đâu, còn người Vrahta thì ai cũng biết tiếng Đại Nam, biết ăn cơm bằng đũa kiểu Đại Nam, biết hát nhạc Đại Nam. Vị thế của hai nước như thế nào, ai cũng biết rõ.
Vũ Hoành tươi cười vỗ vai Abdar, đưa tay ngỏ một lời mời. Buổi yến tiệc này, Đại Nam là bên tổ chức. Cùng tham dự còn có các vị Tiến sĩ của cả hai bên.
Hai nhà lãnh đạo cùng bước tới một bàn ăn tại trung tâm. Các vị Tiến sĩ hai bên cũng trao đổi vô cùng vui vẻ. Hội nghị Thượng đỉnh vừa qua, đối với giới học giả mà nói, là một thiên đường. Chưa kể tới quy mô và tiếp đãi, chỉ riêng việc ý kiến của bản thân được các cấp lãnh đạo xem xét ngay lập tức, đã làm cho họ cảm thấy được tôn trọng. Nghiên cứu khoa học, chính là mong muốn có người lắng nghe mình.
Thảo luận Khoa học hơn 20 ngày, rốt cuộc đã có rất nhiều đề án được đưa ra để khắc phục tình trạng thiếu hụt Linh thiết. Điển hình nhất, là sử dụng một nguồn tài nguyên mới có tính chất tương tự, và đang sẵn sàng phát triển kĩ năng khai thác. Đặc biệt, nguồn tài nguyên này được cho rằng khó bị làm giàu hơn Linh thiết. Linh thiết bị làm giàu chính là nguyên nhân gây nên những vụ cháy nổ khủng khiếp trong công nghiệp chế tạo.
Các món ăn dần được bày ra. Toàn là sơn hào hải vị xứ Đại Nam. Điển hình là các món hải sản thượng cấp tại Hải Thành.
Mọi người đã thèm chảy cả nước miếng rồi, nhưng đều ngóng nhìn về chiếc bàn của 2 lãnh đạo. Vương Vũ Hoành từ tốn cầm lên chiếc đũa, đưa mắt nhìn Abdar. Abdar mỉm cười.
- Xin phép ngài Nam Đế, người Vrahta vốn có truyền thống ăn bốc đã quen.
- Ta biết! Ta biết! Nhưng bữa tiệc này là Đại Nam ta tổ chức. Tất cả món ăn đều theo phong cách của Đại Nam, không dùng đũa không ăn được. Ngài Abdar học rộng hiểu nhiều, hiểu biết nhiều nền văn hoá, hẳn cũng biết sử dụng đũa chứ?
- Dĩ nhiên là tôi biết! - Abdar tươi cười, vội cầm lấy đôi đũa - Chiếc đũa của người Đại Nam, thật kì diệu.
- Khà khà, đúng vậy phải không? Có thể xắn, có thể chọc, có thể cắt, có thể xiên, cũng có thể gắp. Hai chiếc đũa giống hệt nhau, dài bằng nhau, ngay thẳng, không cong queo, đó chính là đức tính của con người Đại Nam, công bằng, ngay thẳng. Hai chiếc đũa tuy giống nhau, nhưng một chính một phụ. Đại diện cho Âm và Dương, cho thứ bậc rõ ràng, đó cũng là Đạo của Trời vậy! Đũa được tiền nhân bên dòng sông Mẫu truyền lại cho Đại Nam và Bắc Hà, nhưng người Bắc Hà nào có hiểu được tinh hoa của đôi đũa. Đã thế lại còn du nhập thêm những thứ dụng cụ kì quái của Cận Tây, phá hỏng cái tinh tế của mâm cơm! Ngài nói xem, có đúng không?
- Ngài nói phải. Đối với tôi, chỉ cần một đôi đũa là có thể ăn được một bữa cơm ngon lành! - Abdar cười cười.
- Khà khà. Với một đôi đũa ta có thể gắp cả Vrahta bỏ vào miệng!
Vương Vũ Hoành cười nói. Câu nói này, nghe rất tự nhiên, như là tuỳ tiện nói ra, lại như là một đời toan tính. Abdar giật mình hoảng hốt, đập mạnh xuống bàn, đứng dậy.
- Ý ngài là sao!!!!
Ngay lập tức, 3 vị Tiến sĩ đã xuất hiện bên cạnh hắn, khoá chặt tay, đè hắn xuống.
Tất cả hội trường xôn xao. Tất cả cảnh vệ, và cả các Tiến sĩ Đại Nam đều đã hành động, phong toả mọi người bên phía Vrahta.
- Đừng manh động! Bất cứ hành động nào của các ngươi bây giờ đều sẽ bị coi là tòng phạm.
- Tòng phạm... tòng phạm gì cơ?
Trong đám người có Vishtal. Hắn đã bị ngạc nhiên quá mức rồi. Hắn chỉ đơn thuần theo phái đoàn Vrahta tới tham quan Đại Nam một chuyến, giao lưu học thuật với bạn bè, sau đó dùng một bữa cơm vui vẻ rồi ra về. Sự việc tiến triển thế này, không chỉ gã, hầu như tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Vương Vũ Hoành cười.
- Ngươi không phải là Abdar, nhỉ. Khéo quá hoá vụng sao? Hay là trước khi nhiệm vụ bắt đầu hắn không dặn dò gì ngươi? Abdar vốn du học từ Cận Tây về. Hắn quả là biết dùng đũa, nhưng hắn không có dao dĩa là không ăn được cơm đâu! Lục soát!
Ba vị Tiến sĩ hành động chớp nhoáng. Chiếc áo trùm ngoài của tên kia ngay lập tức bị lột ra.
Xôn xao.
- Cái này... cái này là...
- Bom Linh thiết!
- Là Linh thiết đã được làm giàu sao?
- Nhưng, lượng bom này không đủ để gây tổn thương cho một Cường giả a...
- Thằng đần, mày có còn là Tiến sĩ nữa không? Quả bom này chỉ là ngòi kích. Phản ứng hạt nhân dây chuyền! Chắc chắn là còn một số lượng lớn Linh thiết được làm giàu trong bán kính 100m! Nếu nó phát nổ, chắc chắn dù là Nam Đế cũng không thoát khỏi!
- Ông nghĩ mang số lượng lớn bom vào hội trường này dễ thế sao? Có khi 1km quanh đây cũng không vào nổi ấy.
…
- Ha ha ha ha ha! Giờ chết của ngươi đã điểm rồi, Nam Đế! Ta không ngờ có một ngày chính tay ta có thể đưa tiễn cả một vị Chí Tôn Cường Giả! Ngươi thấy sao? Đại thủ bút chứ? Hi sinh gần 1 nửa số lượng Tiến sĩ của Vrahta, để đổi lấy mạng ngươi. Đám Tiến sĩ của Đại Nam chỉ là quà khuyến mãi thôi, chỉ cần không còn Vương Vũ Hoành, Đại Nam sẽ mất đi một nửa chiến lực, đúng chứ? Ngươi vẫn tự xưng như vậy cơ mà?
Vương Vũ Hoành giơ tay ra hiệu, đám Tiến sĩ bên cạnh không dám ra tay. Ngòi nổ này, đã không cách nào có thể huỷ bỏ...
- Anh bạn, ta nói chuyện chút nhé.
- Được thôi, ta cho ngươi vài phút cuối đời nhé, Nam Đế. Muốn thuyết phục ta sao? Muốn chiêu dụ ta sao? Ta cũng muốn nghe thử, cái đám Vương tộc máu lạnh các ngươi khi sắp chết có biết van xin người khác hay không.
- Anh bạn...
- Sao? Định hỏi ta bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp gì? Có vợ con chưa? Có mẹ già không? Hay thứ gì khác? Muốn hỏi ai sai ta sao? Tâm lý chiến à? Muốn ta phản bội đất nước sao?
- Haizz...
Vương Vũ Hoành thở dài. Anh bạn này cũng hơi mất kiên nhẫn quá nhỉ. Chưa đánh đã khai.
- Anh bạn có thấy món Cá thu này ngon không? Cá thu 6 sừng, được xếp vào Thượng phẩm Mỹ thực, lại được đầu bếp nổi tiếng khắp cả Đại Nam nấu. Đằng nào cũng sắp chết, anh bạn thử một miếng đi, rồi nhận xét cho ta một câu.
Gã giả danh Abdar ngồi xuống. Hắn lấy đôi đũa, gắp 1 miếng.
- Cũng ngon đấy. Ngon hơn đồ ăn của Vrahta.
Vương Vũ Hoành cũng cầm đũa gắp 1 gắp.
- Cũng ngon, nhưng... không bằng vợ ta nấu.
- Thôi đủ rồi đấy, ngươi muốn làm ta mất kiên nhẫn phải không? Tưởng câu giờ thì ta sẽ sợ chết chắc? Anh hùng vì nghĩa, sợ gì cái chết! Mà có sợ chết cũng vậy thôi, nói cho ngươi biết, công tắc cũng không nằm trong tay ta đâu.
Vương Vũ Hoành ngao ngán. Vrahta kiếm được tên sát thủ thật bất khả tư nghị. Là vì bọn chúng nghĩ rằng chắc chắn sẽ thành công sao? Quả thật, kế hoạch này khá chí mạng đó.
- Đến giờ rồi.