Chương : 38
Kì thi tốt nghiệp Tiểu học, gồm 3 môn Văn, Toán và Thể dục. Học sinh chỉ cần thi qua 1 trong 3 môn là đỗ. Tất nhiên, những ai muốn thi cả 3 môn hay 2 môn, đều được. Vì vậy, lịch thi 3 môn không trùng nhau. Toán và Thể dục, đã thi trong ngày hôm qua. Đặc biệt là môn Thể dục, thằng Cường đã phá kỉ lục của trường, nhận được học bổng toàn phần.
Đối với đám học sinh nhà giàu, học bổng toàn phần của nhà trường, chẳng đáng bao nhiêu, chỉ có 50 hào, tương đương với 5000 xu. Nhưng đối với con nhà lao động, 5000 xu là cả một gia tài.
Và mọi người đều nhớ rằng, 50 hào này đã được đem ra đặt cược cho vụ tỉ thí vào chiều nay. Nhưng, ai cũng biết, so với số tiền cược cho trận đấu này, 50 hào chả là cái gì. Tỉ lệ cược cho thằng Văn là 1 chọi 18. Tức là, nếu thằng Văn thắng, Linh sẽ có 10 800 hào, tức là 1 triệu tiền xu. Con số này khiến nhiều đứa không dám tính nữa.
Lại nói, tin đồn Trần Thiên Anh dạy võ cho Vương Thành Văn cũng đã lan truyền rộng rãi. Rất nhanh, người ta tra ra được ngay, Trần Thiên Anh chính là anh họ của Trần Phương Linh, chuyện này trước đây rất ít người biết, nhưng cũng không phải là chuyện tuyệt mật gì.
Tất cả những đầu óc mang thuyết âm mưu đã xâu chuỗi mọi thứ lại, Trần Phương Linh cố tình đem sắc đẹp của mình ra quyến rũ 2 thằng con trai, một thắng béo khoẻ, một thằng gầy yếu, rồi lại kích động 2 đứa thách đấu nhau. Khi đó, các nhà cái ngây thơ bắt đầu nhảy vào cuộc. Con số 1 chọi 18 cũng là do nhà cái hô lên đấy, vì lúc đó tỉ lệ đặt cho thằng Văn quá ít. Đúng lúc này đại tiểu thư xuất cả gia tài 600 hào ném vào mặt các nhà cái, khiến bọn nó mừng húm như bắt được vàng.
Nhưng âm thầm đằng sau, đại tiểu thư lại nhờ anh họ mình, Trần Thiên Anh, thiên tài võ thuật của cả trường Kình Ngư, dạy võ cho thằng Văn. Nhiều người nói rằng, chỉ trong 1 tháng thì dạy dỗ làm sao nổi một thằng còi để đánh với một thằng béo, mà thằng béo đó còn học võ từ trước. Vậy là các thuyết âm mưu lần 2 nổi lên, cho rằng đại tiểu thư Trần Phương Linh vốn đã đào tạo Vương Thành Văn từ nhiều năm rồi, Vương Thành Văn vốn là gia vệ bí mật cho Trần Thịnh, đào tạo bài bản, võ nghệ cao cường. Vì một trận chiến này, mà đại tiểu thư đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm trời.
Rồi các kiểu thuyết âm mưu lần 3, lần 4, nào là thằng Cường cũng là diễn viên phụ, nào là có các nhà cái đểu ngầm kích động tăng tỉ lệ chọi, vân vân. Cuối cùng, thằng Cường tím tái vì những lời bàn tán, các nhà cái nghi kị lẫn nhau. Đám nhà cái này vốn chỉ là đám học sinh nhà giàu hùn vốn lập kèo cá độ trong trường mà thôi, nhưng nhiều năm hợp tác vốn đã rất trơn tru, nay chỉ vì một vụ đánh nhau của trẻ con mà chia rẽ.
Bất kể nói sao, chỉ trong 2 ngày, tên tuổi của đại tiểu thư Trần Phương Linh vang dội không chỉ trong trường Kình Ngư, mà còn khắp các học viện khác của Hải Thành.
“Cháu ngoại của Phạm Viết Phương!”
“Con gái cưng của Trần Thịnh, tương lai sẽ nắm giữ một nửa Hải Thành trong tay!”
“Mới 11 tuổi mà đã dàn xếp ra cả đại kế hoạch!”
“Cô bé năm ngoái mới lớp 4 còn được giải Khuyến khích Học sinh giỏi Văn cấp Thành phố. Má ơi, ta từng đọc Văn của bé, văn phong êm dịu ngôn từ trong sáng, ta còn tưởng Tiểu thiên thần giáng xuống thế gian, ta đã quyết định độc hành 10 năm chờ cô bé lớn. Nào ngờ, hoá ra là một Tiểu Quỷ!”.
“Nào phải là Tiểu Quỷ, là Tiểu Ác Ma!”
“Đúng thế, cháu ngoại của Phạm Viết Phương, con gái của Trần Thịnh, làm sao chỉ là Tiểu Ác Ma thông thường. Phải là Tiểu Nữ Ma Thần! Là con Quỷ hút máu! Một triệu xu nha, lại chia đều cho các con em quý tộc, nói không trả nổi thì rõ ràng là nói láo, nếu trả thì lại đứt từng khúc ruột, nếu không muốn trả thì sẽ bị Hắc Long tới hỏi tội! Cái này không phải là ép người ta vào đường cùng, chỉ là vả cho toàn bộ quý tộc một cái bạt tai, đánh văng cả thể diện xuống cống!”
“Đại tiểu thư nhà Trần Thịnh mới 11 tuổi nhưng đã muốn đánh một đòn Hạ Mã Uy cho toàn bộ các quý tộc phải khiếp sợ. Kiểu "Chị mày sẽ là người nối nghiệp Thịnh Doanh, chúng mày đừng nghĩ thời thế sẽ thay đổi" sao. Sư tử con vẫn không phải là mèo a. Gầm một tiếng là lũ linh dương phải vãi cả đái”.
“Đem người ta lên Thiên đường, rồi mới dìm người ta xuống Địa ngục, cái này là đỉnh cao của sự ngược đãi a!”
“Nữ Ma Thần!”
“Quỷ hút máu!”
…
“Nữ Ma Thần đó sao?”
Phòng thi 302. Thầy giám thị coi thi hôm nay cũng toát mồ hôi hột. Tin đồn giữa đám học sinh, cánh nhà giáo cũng nghe được phong phanh. Ma xui quỷ khiến thế nào, hôm nay thầy coi thi đúng vào phòng của... Trần Phương Linh.
Thầy giáo phát xong đề, thấy tay mình run lẩy bẩy, chân đứng không vững. Thầy đành đi lại loanh quanh trong phòng cho bớt run. Nhiều lần, thầy không tự chủ được nhìn về phía Linh. Cô bé đang chăm chú làm bài. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, làn tóc mai lưa thưa... Một tiểu nữ thần như vậy lại là Nữ Ma Thần sao. Thầy ực một tiếng. Đúng là thầy sống vẫn chưa đủ lâu, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Linh đang hí hoáy viết, bỗng ngẩng đầu lên suy nghĩ. Cô bé thấy thầy giáo đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười đáp lại. Nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương nở vào ngày Tết. Nhưng trong lòng thầy giáo, nụ cười kia như đến từ địa ngục. Trái tim thầy thắt lại. Não thầy gia tốc chưa từng có.
“Nụ cười này, là ý gì đây? Bảo ta mang phao cho nó, không, cho Ngài chép sao? Nhưng ta mà vi phạm quy chế, sự nghiệp giáo dục của ta cũng tan nát a. Ngài hỏi ta giữa sự nghiệp và tính mạng nên chọn cái nào sao? Nhưng Ngài đã học rất giỏi rồi. Có lẽ không phải là đưa phao cho Ngài, mà là đưa cho gia vệ của Ngài sao? Phải rồi, gia vệ Ngài học hành rất bết bát, là muốn ta trợ giúp sao? Được thôi, Vũ Kiên Cường ta, dù có bị kỉ luật đuổi khỏi ngành Giáo dục, cũng muốn giúp Ngài một phần nhân tình này. Sau này, khi đã thống trị cả Hải Thành, mong ngài nhớ đến sự hi sinh của ta!”.
Thầy tên Vũ Kiên Cường, dù thầy rất nhát gan, nhưng đôi lúc thầy cũng rất kiên cường đấy. Thầy quay sang tìm Văn. Thằng này đang viết bài. Viết cái chó gì nó! Thầy thầm nghĩ, học dốt như mày thì viết được cái gì. Có mà đang viết ám hiệu để mình tới cứu! Trong trường Kình Ngư, tin đồn về độ dốt nát của thằng Văn vốn đã lan xa rồi. Được thôi, nể mặt Nữ Ma Thần, tao giúp mày một ân huệ.
- Em này.
- Dạ?
Thằng Văn đang nghĩ ngợi, bỗng thầy giám thị tới hỏi nó. Cả phòng thi nhìn theo, có lẽ là bắt phao, hay là gì chăng.
- Em làm bài có thấy khó không?
- Em thấy bình thường ạ.
- Trong đề có gì không hiểu cần thầy giải thích không?
- Không ạ.
- Em có thấy khát nước, hay cần gì ăn không, để thầy đi mua cho.
Thằng Văn cau mày. Nó đang trong mạch suy nghĩ. Ông thầy giám thị này bị làm sao vậy? Nó thấy thật sự bị làm phiền.
Linh cũng nhíu mày, bĩu môi. Cô bé giơ tay, nói với thầy, giọng có chút gì giận dỗi.
- Thầy ơi! Thầy đừng làm phiền bạn Văn làm bài chứ!
Vẻ mặt này, giọng nói này, đánh vào tâm hồn thầy Kiên Cường. Hình như thầy đã làm Nữ Ma Thần giận dỗi. Thầy cảm thấy, đời mình coi như bế mạc.
Trời đất quay cuồng. Thầy quay cuồng. Thầy Kiên Cường ngã vật xuống đất, ngất xỉu.
Phòng 302, đổi giám thị khẩn cấp!
Đối với đám học sinh nhà giàu, học bổng toàn phần của nhà trường, chẳng đáng bao nhiêu, chỉ có 50 hào, tương đương với 5000 xu. Nhưng đối với con nhà lao động, 5000 xu là cả một gia tài.
Và mọi người đều nhớ rằng, 50 hào này đã được đem ra đặt cược cho vụ tỉ thí vào chiều nay. Nhưng, ai cũng biết, so với số tiền cược cho trận đấu này, 50 hào chả là cái gì. Tỉ lệ cược cho thằng Văn là 1 chọi 18. Tức là, nếu thằng Văn thắng, Linh sẽ có 10 800 hào, tức là 1 triệu tiền xu. Con số này khiến nhiều đứa không dám tính nữa.
Lại nói, tin đồn Trần Thiên Anh dạy võ cho Vương Thành Văn cũng đã lan truyền rộng rãi. Rất nhanh, người ta tra ra được ngay, Trần Thiên Anh chính là anh họ của Trần Phương Linh, chuyện này trước đây rất ít người biết, nhưng cũng không phải là chuyện tuyệt mật gì.
Tất cả những đầu óc mang thuyết âm mưu đã xâu chuỗi mọi thứ lại, Trần Phương Linh cố tình đem sắc đẹp của mình ra quyến rũ 2 thằng con trai, một thắng béo khoẻ, một thằng gầy yếu, rồi lại kích động 2 đứa thách đấu nhau. Khi đó, các nhà cái ngây thơ bắt đầu nhảy vào cuộc. Con số 1 chọi 18 cũng là do nhà cái hô lên đấy, vì lúc đó tỉ lệ đặt cho thằng Văn quá ít. Đúng lúc này đại tiểu thư xuất cả gia tài 600 hào ném vào mặt các nhà cái, khiến bọn nó mừng húm như bắt được vàng.
Nhưng âm thầm đằng sau, đại tiểu thư lại nhờ anh họ mình, Trần Thiên Anh, thiên tài võ thuật của cả trường Kình Ngư, dạy võ cho thằng Văn. Nhiều người nói rằng, chỉ trong 1 tháng thì dạy dỗ làm sao nổi một thằng còi để đánh với một thằng béo, mà thằng béo đó còn học võ từ trước. Vậy là các thuyết âm mưu lần 2 nổi lên, cho rằng đại tiểu thư Trần Phương Linh vốn đã đào tạo Vương Thành Văn từ nhiều năm rồi, Vương Thành Văn vốn là gia vệ bí mật cho Trần Thịnh, đào tạo bài bản, võ nghệ cao cường. Vì một trận chiến này, mà đại tiểu thư đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm trời.
Rồi các kiểu thuyết âm mưu lần 3, lần 4, nào là thằng Cường cũng là diễn viên phụ, nào là có các nhà cái đểu ngầm kích động tăng tỉ lệ chọi, vân vân. Cuối cùng, thằng Cường tím tái vì những lời bàn tán, các nhà cái nghi kị lẫn nhau. Đám nhà cái này vốn chỉ là đám học sinh nhà giàu hùn vốn lập kèo cá độ trong trường mà thôi, nhưng nhiều năm hợp tác vốn đã rất trơn tru, nay chỉ vì một vụ đánh nhau của trẻ con mà chia rẽ.
Bất kể nói sao, chỉ trong 2 ngày, tên tuổi của đại tiểu thư Trần Phương Linh vang dội không chỉ trong trường Kình Ngư, mà còn khắp các học viện khác của Hải Thành.
“Cháu ngoại của Phạm Viết Phương!”
“Con gái cưng của Trần Thịnh, tương lai sẽ nắm giữ một nửa Hải Thành trong tay!”
“Mới 11 tuổi mà đã dàn xếp ra cả đại kế hoạch!”
“Cô bé năm ngoái mới lớp 4 còn được giải Khuyến khích Học sinh giỏi Văn cấp Thành phố. Má ơi, ta từng đọc Văn của bé, văn phong êm dịu ngôn từ trong sáng, ta còn tưởng Tiểu thiên thần giáng xuống thế gian, ta đã quyết định độc hành 10 năm chờ cô bé lớn. Nào ngờ, hoá ra là một Tiểu Quỷ!”.
“Nào phải là Tiểu Quỷ, là Tiểu Ác Ma!”
“Đúng thế, cháu ngoại của Phạm Viết Phương, con gái của Trần Thịnh, làm sao chỉ là Tiểu Ác Ma thông thường. Phải là Tiểu Nữ Ma Thần! Là con Quỷ hút máu! Một triệu xu nha, lại chia đều cho các con em quý tộc, nói không trả nổi thì rõ ràng là nói láo, nếu trả thì lại đứt từng khúc ruột, nếu không muốn trả thì sẽ bị Hắc Long tới hỏi tội! Cái này không phải là ép người ta vào đường cùng, chỉ là vả cho toàn bộ quý tộc một cái bạt tai, đánh văng cả thể diện xuống cống!”
“Đại tiểu thư nhà Trần Thịnh mới 11 tuổi nhưng đã muốn đánh một đòn Hạ Mã Uy cho toàn bộ các quý tộc phải khiếp sợ. Kiểu "Chị mày sẽ là người nối nghiệp Thịnh Doanh, chúng mày đừng nghĩ thời thế sẽ thay đổi" sao. Sư tử con vẫn không phải là mèo a. Gầm một tiếng là lũ linh dương phải vãi cả đái”.
“Đem người ta lên Thiên đường, rồi mới dìm người ta xuống Địa ngục, cái này là đỉnh cao của sự ngược đãi a!”
“Nữ Ma Thần!”
“Quỷ hút máu!”
…
“Nữ Ma Thần đó sao?”
Phòng thi 302. Thầy giám thị coi thi hôm nay cũng toát mồ hôi hột. Tin đồn giữa đám học sinh, cánh nhà giáo cũng nghe được phong phanh. Ma xui quỷ khiến thế nào, hôm nay thầy coi thi đúng vào phòng của... Trần Phương Linh.
Thầy giáo phát xong đề, thấy tay mình run lẩy bẩy, chân đứng không vững. Thầy đành đi lại loanh quanh trong phòng cho bớt run. Nhiều lần, thầy không tự chủ được nhìn về phía Linh. Cô bé đang chăm chú làm bài. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, làn tóc mai lưa thưa... Một tiểu nữ thần như vậy lại là Nữ Ma Thần sao. Thầy ực một tiếng. Đúng là thầy sống vẫn chưa đủ lâu, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Linh đang hí hoáy viết, bỗng ngẩng đầu lên suy nghĩ. Cô bé thấy thầy giáo đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười đáp lại. Nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương nở vào ngày Tết. Nhưng trong lòng thầy giáo, nụ cười kia như đến từ địa ngục. Trái tim thầy thắt lại. Não thầy gia tốc chưa từng có.
“Nụ cười này, là ý gì đây? Bảo ta mang phao cho nó, không, cho Ngài chép sao? Nhưng ta mà vi phạm quy chế, sự nghiệp giáo dục của ta cũng tan nát a. Ngài hỏi ta giữa sự nghiệp và tính mạng nên chọn cái nào sao? Nhưng Ngài đã học rất giỏi rồi. Có lẽ không phải là đưa phao cho Ngài, mà là đưa cho gia vệ của Ngài sao? Phải rồi, gia vệ Ngài học hành rất bết bát, là muốn ta trợ giúp sao? Được thôi, Vũ Kiên Cường ta, dù có bị kỉ luật đuổi khỏi ngành Giáo dục, cũng muốn giúp Ngài một phần nhân tình này. Sau này, khi đã thống trị cả Hải Thành, mong ngài nhớ đến sự hi sinh của ta!”.
Thầy tên Vũ Kiên Cường, dù thầy rất nhát gan, nhưng đôi lúc thầy cũng rất kiên cường đấy. Thầy quay sang tìm Văn. Thằng này đang viết bài. Viết cái chó gì nó! Thầy thầm nghĩ, học dốt như mày thì viết được cái gì. Có mà đang viết ám hiệu để mình tới cứu! Trong trường Kình Ngư, tin đồn về độ dốt nát của thằng Văn vốn đã lan xa rồi. Được thôi, nể mặt Nữ Ma Thần, tao giúp mày một ân huệ.
- Em này.
- Dạ?
Thằng Văn đang nghĩ ngợi, bỗng thầy giám thị tới hỏi nó. Cả phòng thi nhìn theo, có lẽ là bắt phao, hay là gì chăng.
- Em làm bài có thấy khó không?
- Em thấy bình thường ạ.
- Trong đề có gì không hiểu cần thầy giải thích không?
- Không ạ.
- Em có thấy khát nước, hay cần gì ăn không, để thầy đi mua cho.
Thằng Văn cau mày. Nó đang trong mạch suy nghĩ. Ông thầy giám thị này bị làm sao vậy? Nó thấy thật sự bị làm phiền.
Linh cũng nhíu mày, bĩu môi. Cô bé giơ tay, nói với thầy, giọng có chút gì giận dỗi.
- Thầy ơi! Thầy đừng làm phiền bạn Văn làm bài chứ!
Vẻ mặt này, giọng nói này, đánh vào tâm hồn thầy Kiên Cường. Hình như thầy đã làm Nữ Ma Thần giận dỗi. Thầy cảm thấy, đời mình coi như bế mạc.
Trời đất quay cuồng. Thầy quay cuồng. Thầy Kiên Cường ngã vật xuống đất, ngất xỉu.
Phòng 302, đổi giám thị khẩn cấp!