Chương 31
Hai tháng như vậy rất nhanh đã trôi qua, trong thời gian này Đông Trà thường xuyên tới Bách viện. Cô phát hiện ra ở thư lâu có rất nhiều thứ hay ho, từ văn tự cổ, những cuộn thẻ tre, đồ cổ. Nhiều khi cô ghé về đây còn nhiều hơn cả về căn hộ của mình.
Trong hai tháng này cô cũng nhận ra một điều là bản thân mình chưa được bà dì ghé thăm lần nào thì phải, nhưng chắc co nội tiết tố của cô thay đổi nên cũng không để ý nhiều.
Từ khi cô về lại Thôi gia, có rất nhiều thiệp mời của những bữa tiệc xã giao được gửi tới, Đông Trà không thích những bữa tiệc như vậy nên thường không tới dự, dù có xe đưa đón tận nơi.
Nhưng lần này có một bữa tiệc bắt buộc cô phải đi, là tiệc mừng thọ của Bách lão gia. Mẹ cô không muốn đi nên đẩy việc này cho cô và anh trai.
Tối hôm diễn ra bữa tiệc, cô cùng với anh trai mình tới nhà chính Bách gia. Mừng thọ gia chủ Bách gia có khác, những người có tiếng tăm đều có mặt tại bữa tiệc này.
Vẫn như mọi khi tới đây, Đông Trà mặc một bộ sườn xám, phần bụng dưới của cô đang cung lên một đường nhỏ rồi, nhưng cũng không đáng kể lắm khi nhìn bằng mắt thường.
Hai anh em họ tới trước mặt Bách lão gia chào hỏi “ Bách lão gia, chúc người thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng”
Những món quà hai người đem đến được những người phục vụ mang lên, xếp thành một hàng. Những món này đều là đồ cổ, từ bình gốm, bình ngọc, ngọc bội, của nhà trồng được nên mang đến đều là những món đồ tốt nhất. Làm những người có mặt ở đây đều phải ngưỡng mộ nhìn ngắm.
“ Ây da, hai đứa tới là được rồi, còn mang theo quà. Mà mẹ hai đứa đâu, bà ai không tới sao?” Ông đâu cần những món đồ này chứ, ông cần thấy bà Uyển Tranh cơ mà.
Thôi Tinh Nguyên biết ngay ông ta sẽ nhắc đến mẹ mình mà. Nhà này cũng thật là, con trai thì ngắm em gái anh, còn ba thì lại để ý mẹ anh, thật hết biết nói gì “ Mẹ cháu thấy không khoẻ nên nói hai đứa cháu tới”
“ Vậy để hôm nào ta sẽ đến thăm bà ấy” Bách lão gia trên mặt hiện lên vẻ thất vong, ông biết không khoẻ chỉ là cái cớ để Uyển Tranh không tới đây mà thôi. Nhìn sang phía cô gái nhỏ, lâu rồi ông chưa gặp cô gái này rồi “ Đông Trà mới mấy ngày không gặp trông lớn quá rồi”
Cô khẽ mỉm cười, tiến lại gần chỗ Bách lão gia, thực ra ngoài Trần quản gia thì ông ta là người cô hay đi theo nhất khi còn bé “ Bách thái gia, lâu rồi Đông Trà không tới thăm người”
Vẫn là cô bé này nghĩ tới không, không giống như đứa nghịch tử kia. Mừng thọ ba mình giờ chưa thấy mặt mũi ở đâu “ Chỉ có Tiểu Trà là tốt với ta, không như cái tên nào đó”
Cái tên nào đó mà Bách lão gia vừa nhắc đã xuất hiện rồi, anh ta lại còn có cả một tệp đính kèm đi cùng nữa. Lần nào trở về cũng có thêm một tệp đính kèm như vậy, mà đều là những bữa tiệc lớn. Lần trước là tiệc sinh nhật Đông Trà, lần này lại là tiệc mừng thọ của Bách lão gia.
Mà người đi cạnh anh ta lần này không phải là Tiêu Anh Trang? Sao cô hai người bọn họ lại đi cùng nhau?
Thôi Tinh Nguyên nắm lấy tay em gái mình, như cho cô một điểm tựa vững chắc vậy.
Đông Trà cảm thấy thật may mắn khi lần này có anh trai ở bên cạnh.
Anh em họ muốn xem hai người kia định diễn trò gì. Bọn họ tiến đến chỗ Bách lão gia, Bách Thuân cúi đầu chào ba mình “ Ba, con về muộn rồi”
“ Ngươi còn biết đường về, lại còn dẫn cả người về đây” Bách Thuyên nhìn con trai mình bằng ánh mắt ghét bỏ, về một mình được rồi lại còn dẫn theo người phụ nữ kia. Không sợ làm Đông Trà buồn sao chứ.
“ Tiện đường nên con đưa tới thôi” Lại là tiện đường, lần trước cũng vậy. Không phải ba cô ta nằng nặc đòi anh phải đưa cô ta tới đây thay ông ta thì anh đã ném Tiêu Anh Trang ở dọc đường rồi.
“ Được rồi, lên bên trên thôi” Bách lão gia chống cây gậy ba tong để đứng dậy, sảnh bên trên đó mới là nơi thực sự diễn ra bữa tiệc.
Đông Trà cố để cho mình không để ý đến Bách Thuân cùng người phụ nữ vừa tới. Cô cùng với anh trai mình đi theo sau Bách lão gia lên sảnh trên.
Bách Thuân gạt tay Tiêu Anh Trang ra, anh tiến đến phía Đông Trà, đưa tay giữ lấy tay cô, trìu mến nhìn qua phía Thôi Tinh Nguyên “ Thôi tiên sinh, không phiền nếu tôi nói chuyện riêng với Đông Trà một chút chứ?”
“ Tôi thấy phiền” Thôi Tinh Nguyên bỏ tay Bách Thuân ra khỏi người em gái mình, rồi trả lời anh ta một cách tỉnh bơ.
Lại nữa rồi, hai người này đang giao lưu vơi nhau bằng những ánh mắt trìu mến nhất có thể. Đông Trà đứng ngoài chỉ biết lắc đầu, cứ để hai bọn họ giao lưu với nhau vậy cũng không được, cô đành lên tiếng “ Được rồi, hai người cứ như kẻ thù của nhau vậy”
Cô hướng về phía Bách Thuân “ Anh muốn nói gì với tôi?”
Bách Thuân dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Thôi Tinh Nguyên rồi kéo Đông Trà qua một bên “ Đông Trà, tôi muốn kết hôn trước thời hạn”
Cô còn chưa học xong mà, sao anh ta lại muốn rút ngắn thời gian? Chuyện như thế này sao cô có thể đồng ý được chứ “ Không được, anh đã hứa với tôi rồi”
Anh nắm lấy tay Đông Trà mà siết chặt, anh không thể đợi cô thêm được nữa “ Sau khi kết hôn em vẫn có thể tiếp tục học được”
Cái tên này lại sắp nổi điên gì vậy, cổ tay cô bị siết đến đỏ luôn rồi. Đông Trà, cố chống cự để rút được tay về “ Tôi nói là không được, anh mau thả tôi ra”
Cô càng chống cự thì anh càng siết chặt hơn, kéo cô về sát phía người mình “ Mặc kệ em có đồng ý hay không, tôi sẽ cho người chuẩn bị hôn lễ”
“ Thả tôi ra, tôi không muốn kết hôn” Đông Trà muốn đẩy người đàn ông này ra, cô không muốn bị ép buộc như vậy. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Bách Thuân, cô phải thoát ra khỏi tên này.
Bách Thuân sợ sẽ làm Đông Trà đau liền thả lỏng tay đang giữ cô ra, đẩy cô ra khỏi người mình “ Chuyện này tôi đã quyết rồi, em chỉ cần đợi đến ngày đó thôi”
Đôi giày cao gót đi dưới chân làm cô đứng không vững, thêm việc đang dùng sức chống cự lại bị đẩy ra, dù chỉ là đẩy nhẹ cũng khiến cô ngã xuống dưới sàn lạnh.
“ Bách Thuân, anh làm gì vậy hả?” Thôi Tinh Nguyên từ lúc vẫn dõi theo em gái mình, thấy em gái mình bị đẩy ngã liền vội chạy đến đỡ. Anh để Đông Trà ngồi dựa vào lòng mình “ Nhị Trà, Nhị Trà em có sao không?”
Phía bụng dưới của cô truyền đến một cảm giác đau nhói, Đông Trà vội ôm lấy bụng mình “ Bụng… bụng em đau”
“ Máu kìa” Một người trong đám đông đang vây quanh mấy người họ hô lên.
Phần hạ thân của Đông Trà đã chảy ra dòng máu đỏ, Bách Thuân thấy vậy liền xông tới chỗ cô, muốn bế cô khỏi tay anh trai cô. Nhưng anh đã bị Thôi Tinh Nguyên đẩy ra, anh ta không muốn để anh chạm vào người em gái mình.
“ Em gái tôi mà có chuyện gì thì tôi không tha cho anh đâu” Đông Trà trong lòng anh ta, khuôn mặt đã dần chuyển sang trắng bệch rồi. Thôi Tinh Nguyên lại càng nhanh chóng bế em gái mình rời khỏi nơi này.
Trong hai tháng này cô cũng nhận ra một điều là bản thân mình chưa được bà dì ghé thăm lần nào thì phải, nhưng chắc co nội tiết tố của cô thay đổi nên cũng không để ý nhiều.
Từ khi cô về lại Thôi gia, có rất nhiều thiệp mời của những bữa tiệc xã giao được gửi tới, Đông Trà không thích những bữa tiệc như vậy nên thường không tới dự, dù có xe đưa đón tận nơi.
Nhưng lần này có một bữa tiệc bắt buộc cô phải đi, là tiệc mừng thọ của Bách lão gia. Mẹ cô không muốn đi nên đẩy việc này cho cô và anh trai.
Tối hôm diễn ra bữa tiệc, cô cùng với anh trai mình tới nhà chính Bách gia. Mừng thọ gia chủ Bách gia có khác, những người có tiếng tăm đều có mặt tại bữa tiệc này.
Vẫn như mọi khi tới đây, Đông Trà mặc một bộ sườn xám, phần bụng dưới của cô đang cung lên một đường nhỏ rồi, nhưng cũng không đáng kể lắm khi nhìn bằng mắt thường.
Hai anh em họ tới trước mặt Bách lão gia chào hỏi “ Bách lão gia, chúc người thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng”
Những món quà hai người đem đến được những người phục vụ mang lên, xếp thành một hàng. Những món này đều là đồ cổ, từ bình gốm, bình ngọc, ngọc bội, của nhà trồng được nên mang đến đều là những món đồ tốt nhất. Làm những người có mặt ở đây đều phải ngưỡng mộ nhìn ngắm.
“ Ây da, hai đứa tới là được rồi, còn mang theo quà. Mà mẹ hai đứa đâu, bà ai không tới sao?” Ông đâu cần những món đồ này chứ, ông cần thấy bà Uyển Tranh cơ mà.
Thôi Tinh Nguyên biết ngay ông ta sẽ nhắc đến mẹ mình mà. Nhà này cũng thật là, con trai thì ngắm em gái anh, còn ba thì lại để ý mẹ anh, thật hết biết nói gì “ Mẹ cháu thấy không khoẻ nên nói hai đứa cháu tới”
“ Vậy để hôm nào ta sẽ đến thăm bà ấy” Bách lão gia trên mặt hiện lên vẻ thất vong, ông biết không khoẻ chỉ là cái cớ để Uyển Tranh không tới đây mà thôi. Nhìn sang phía cô gái nhỏ, lâu rồi ông chưa gặp cô gái này rồi “ Đông Trà mới mấy ngày không gặp trông lớn quá rồi”
Cô khẽ mỉm cười, tiến lại gần chỗ Bách lão gia, thực ra ngoài Trần quản gia thì ông ta là người cô hay đi theo nhất khi còn bé “ Bách thái gia, lâu rồi Đông Trà không tới thăm người”
Vẫn là cô bé này nghĩ tới không, không giống như đứa nghịch tử kia. Mừng thọ ba mình giờ chưa thấy mặt mũi ở đâu “ Chỉ có Tiểu Trà là tốt với ta, không như cái tên nào đó”
Cái tên nào đó mà Bách lão gia vừa nhắc đã xuất hiện rồi, anh ta lại còn có cả một tệp đính kèm đi cùng nữa. Lần nào trở về cũng có thêm một tệp đính kèm như vậy, mà đều là những bữa tiệc lớn. Lần trước là tiệc sinh nhật Đông Trà, lần này lại là tiệc mừng thọ của Bách lão gia.
Mà người đi cạnh anh ta lần này không phải là Tiêu Anh Trang? Sao cô hai người bọn họ lại đi cùng nhau?
Thôi Tinh Nguyên nắm lấy tay em gái mình, như cho cô một điểm tựa vững chắc vậy.
Đông Trà cảm thấy thật may mắn khi lần này có anh trai ở bên cạnh.
Anh em họ muốn xem hai người kia định diễn trò gì. Bọn họ tiến đến chỗ Bách lão gia, Bách Thuân cúi đầu chào ba mình “ Ba, con về muộn rồi”
“ Ngươi còn biết đường về, lại còn dẫn cả người về đây” Bách Thuyên nhìn con trai mình bằng ánh mắt ghét bỏ, về một mình được rồi lại còn dẫn theo người phụ nữ kia. Không sợ làm Đông Trà buồn sao chứ.
“ Tiện đường nên con đưa tới thôi” Lại là tiện đường, lần trước cũng vậy. Không phải ba cô ta nằng nặc đòi anh phải đưa cô ta tới đây thay ông ta thì anh đã ném Tiêu Anh Trang ở dọc đường rồi.
“ Được rồi, lên bên trên thôi” Bách lão gia chống cây gậy ba tong để đứng dậy, sảnh bên trên đó mới là nơi thực sự diễn ra bữa tiệc.
Đông Trà cố để cho mình không để ý đến Bách Thuân cùng người phụ nữ vừa tới. Cô cùng với anh trai mình đi theo sau Bách lão gia lên sảnh trên.
Bách Thuân gạt tay Tiêu Anh Trang ra, anh tiến đến phía Đông Trà, đưa tay giữ lấy tay cô, trìu mến nhìn qua phía Thôi Tinh Nguyên “ Thôi tiên sinh, không phiền nếu tôi nói chuyện riêng với Đông Trà một chút chứ?”
“ Tôi thấy phiền” Thôi Tinh Nguyên bỏ tay Bách Thuân ra khỏi người em gái mình, rồi trả lời anh ta một cách tỉnh bơ.
Lại nữa rồi, hai người này đang giao lưu vơi nhau bằng những ánh mắt trìu mến nhất có thể. Đông Trà đứng ngoài chỉ biết lắc đầu, cứ để hai bọn họ giao lưu với nhau vậy cũng không được, cô đành lên tiếng “ Được rồi, hai người cứ như kẻ thù của nhau vậy”
Cô hướng về phía Bách Thuân “ Anh muốn nói gì với tôi?”
Bách Thuân dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Thôi Tinh Nguyên rồi kéo Đông Trà qua một bên “ Đông Trà, tôi muốn kết hôn trước thời hạn”
Cô còn chưa học xong mà, sao anh ta lại muốn rút ngắn thời gian? Chuyện như thế này sao cô có thể đồng ý được chứ “ Không được, anh đã hứa với tôi rồi”
Anh nắm lấy tay Đông Trà mà siết chặt, anh không thể đợi cô thêm được nữa “ Sau khi kết hôn em vẫn có thể tiếp tục học được”
Cái tên này lại sắp nổi điên gì vậy, cổ tay cô bị siết đến đỏ luôn rồi. Đông Trà, cố chống cự để rút được tay về “ Tôi nói là không được, anh mau thả tôi ra”
Cô càng chống cự thì anh càng siết chặt hơn, kéo cô về sát phía người mình “ Mặc kệ em có đồng ý hay không, tôi sẽ cho người chuẩn bị hôn lễ”
“ Thả tôi ra, tôi không muốn kết hôn” Đông Trà muốn đẩy người đàn ông này ra, cô không muốn bị ép buộc như vậy. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Bách Thuân, cô phải thoát ra khỏi tên này.
Bách Thuân sợ sẽ làm Đông Trà đau liền thả lỏng tay đang giữ cô ra, đẩy cô ra khỏi người mình “ Chuyện này tôi đã quyết rồi, em chỉ cần đợi đến ngày đó thôi”
Đôi giày cao gót đi dưới chân làm cô đứng không vững, thêm việc đang dùng sức chống cự lại bị đẩy ra, dù chỉ là đẩy nhẹ cũng khiến cô ngã xuống dưới sàn lạnh.
“ Bách Thuân, anh làm gì vậy hả?” Thôi Tinh Nguyên từ lúc vẫn dõi theo em gái mình, thấy em gái mình bị đẩy ngã liền vội chạy đến đỡ. Anh để Đông Trà ngồi dựa vào lòng mình “ Nhị Trà, Nhị Trà em có sao không?”
Phía bụng dưới của cô truyền đến một cảm giác đau nhói, Đông Trà vội ôm lấy bụng mình “ Bụng… bụng em đau”
“ Máu kìa” Một người trong đám đông đang vây quanh mấy người họ hô lên.
Phần hạ thân của Đông Trà đã chảy ra dòng máu đỏ, Bách Thuân thấy vậy liền xông tới chỗ cô, muốn bế cô khỏi tay anh trai cô. Nhưng anh đã bị Thôi Tinh Nguyên đẩy ra, anh ta không muốn để anh chạm vào người em gái mình.
“ Em gái tôi mà có chuyện gì thì tôi không tha cho anh đâu” Đông Trà trong lòng anh ta, khuôn mặt đã dần chuyển sang trắng bệch rồi. Thôi Tinh Nguyên lại càng nhanh chóng bế em gái mình rời khỏi nơi này.