Chương 42: Nói ra hết sự thật (2)
Sau khi nói ra hết sự thật về công việc của mình thì Kiều Ái Hân và An Quân Triệt cũng có hơi lo lắng một chút, họ sợ rằng con gái sẽ bị dọa sợ, nhưng ai mà có ngờ An Như Hinh không chỉ không sợ mà còn rất bình tĩnh, cô chỉ đưa mắt nhìn cha mẹ, lại còn thản nhiên nói:
- Vậy sao?
- Hinh Nhi… Con không sợ sao? Công việc của cha mẹ nguy hiểm lắm đó… Hơn nữa, có khi còn liên lụy đến cả con nữa.
Nhưng An Như Hinh chỉ hơi suy nghĩ một chút, lại không phải là suy nghĩ về chuyện có liên lụy đến cô hay không, mà cô đang mường tượng ra vài điều thú vị hơn, đột nhiên cô lại nói:
- Khu huấn luyện kia… Con có thể tham quan không?
An Quân Triệt ngây ra một lúc nhưng rồi liền gật đầu đồng ý, đừng nói tới cái khu huấn luyện, cho dù bây giờ An Như Hinh muốn cái mạng của hai người họ thì họ vẫn sẽ vui vẻ trao cho cô thôi.
Nói thẳng ra thì sau khi ở cô nhi viện, đôi mắt cũng mất dần ánh sáng thì An Như Hinh đã sớm không còn biết sợ hãi là gì nữa rồi. Còn hơn cả thế thì chắc là những đòn roi tra tấn tâm lý mà Quách Tư Thấm đã dành cho mình.
Khi cô được nhận về An gia thì cô hoàn toàn không biết gì cả, trên người cũng không có cái gì đáng giá bằng đôi tai cảm âm tuyệt đối, khi đó thì An Như Hảo lại đánh đàn sai vài chỗ, cô lại ngây ngô nghĩ rằng chỉ cần chỉ ra điểm sai để em gái sửa là được.
Nhưng ai mà có ngờ, người bị mắng lại chính là cô.
Quách Tư Thấm đã kéo cô vào phòng tối đó thêm một lần nữa, lần này bà ta không dùng chó hoang để hù dọa, mà là trực tiếp đem tay cô treo lên trần nhà, vừa nói vừa cầm roi quất vào người, mắng cô là đồ không biết xấu hổ, lại còn dám làm nhục An Như Hảo của bà ta.
Khi đó An Như Hinh còn không biết bản thân đã làm sai ở đâu, tại sao mẹ nuôi khi nhận cô từ chỗ viện trưởng Ngải thì rất yêu thương cô, nhưng vừa rời đi thì thái độ đã thay đổi đến đáng sợ.
Cứ như vậy, cho đến khi An Như Hinh và An Như Hảo mười sau tuổi, hôm đó có một nghệ sĩ dương cầm đã đến An gia để dạy cho An Như Hảo, nhưng cô ấy đánh mãi cũng chẳng thể nào đánh ra được cái hồn mà người nghệ sĩ đó mong muốn, nên nghệ sĩ dương cầm đã từ chối nhận An Như Hảo làm đồ đệ.
Khi đó thì An Như Hảo liền kéo tay của An Như Hinh ngồi vào ghế, còn nhìn người nghệ sĩ đó bằng cặp mắt sáng lấp lánh, nói:
- Chị ơi, chị gái của em đánh đàn hay lắm đó, chị có muốn nghe thử không?
Hiển nhiên là Quách Tư Thấm sẽ không để An Như Hinh có cơ hội để tỏa sáng đâu, nên liền kéo tay của cô lại, còn nhìn cô gái nghệ sĩ kia, nói:
- Đừng nghe trẻ con nói lung tung, đứa lớn nhà tôi từ nhỏ sức khỏe không được tốt rồi, tôi chỉ muốn đưa nó ra đây để hít thở không khí trong lành thôi.
Với một mẹ mà nói thì sức khỏe của con gái đương nhiên quan trọng hơn việc học tập rồi, nghệ sĩ kia nghe qua còn khen Quách Tư Thấm là một người mẹ nhân từ, còn nhẹ nhàng nhắc nhở An Như Hảo không được quấy rầy chị gái tịnh dưỡng.
Cứ như thế, cô gái nghệ sĩ kia đã rời đi, An Như Hảo cũng được bảo mẫu đưa về phòng, còn An Như Hinh lại thở dài trong lòng, xem ra trận đòn roi này lại sắp đến nữa rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó An Như Hinh đã bị Quách Tư Thấm nhốt vào một phòng nhỏ, ở giữa căn phòng có một hầm nước, hai tay hai chân của cô đều bị xiềng xích lại, sau đó là cứ cách ba phút là sẽ có một đợt nước dâng lên qua đầu. Gương mặt của An Như Hinh đã quá cam chịu rồi, cô cảm thấy những thứ này bây giờ cũng không còn quá đáng sợ nữa, đã qua ba năm rồi, có bao nhiêu hình phạt mà cô chưa trải qua chứ?
- An Như Hinh, tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ cố ý nổi bật hơn Như Hảo, nghe rõ chưa?
- Vâng thưa mẹ.
Cảm xúc bị chai lì, An Như Hinh cũng đã sớm không biết hai chữ “sợ hãi” nó ra sao nữa rồi.
[…]
Tuy nhiên, chuyện này thì cô nào dám kể với cha mẹ chứ, nếu như để An Quân Triệt biết được sự thật thì chắc ông ấy sẽ giết chết Quách Tư Thấm, sau đ đến huyệt mộ, đào ba tấc đất lên cũng phải bới cho được thi thể của bà ta rồi hành hạ đến khi nào hồn phi phách tán thì thôi!
Nghĩ đến đây thì cô liền nhìn cha mẹ, mỉm cười, nói:
- Vậy chúng ta đi đón em trai luôn đi? Con rất muốn xem gương mặt của em có đẹp như cha mẹ không đó.
- Được… Vậy cả nhà mình đi đón em trai con ha? Để cha cho người chuẩn bị xe.
- Vâng ạ.
Trong lúc An Quân Triệt đi chuẩn bị xe thì An Như Hinh mới bước đến, ôm lấy tay mẹ mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ… Thật ra thì con có chuyện này muốn nói với mẹ.
#Yu~
- Vậy sao?
- Hinh Nhi… Con không sợ sao? Công việc của cha mẹ nguy hiểm lắm đó… Hơn nữa, có khi còn liên lụy đến cả con nữa.
Nhưng An Như Hinh chỉ hơi suy nghĩ một chút, lại không phải là suy nghĩ về chuyện có liên lụy đến cô hay không, mà cô đang mường tượng ra vài điều thú vị hơn, đột nhiên cô lại nói:
- Khu huấn luyện kia… Con có thể tham quan không?
An Quân Triệt ngây ra một lúc nhưng rồi liền gật đầu đồng ý, đừng nói tới cái khu huấn luyện, cho dù bây giờ An Như Hinh muốn cái mạng của hai người họ thì họ vẫn sẽ vui vẻ trao cho cô thôi.
Nói thẳng ra thì sau khi ở cô nhi viện, đôi mắt cũng mất dần ánh sáng thì An Như Hinh đã sớm không còn biết sợ hãi là gì nữa rồi. Còn hơn cả thế thì chắc là những đòn roi tra tấn tâm lý mà Quách Tư Thấm đã dành cho mình.
Khi cô được nhận về An gia thì cô hoàn toàn không biết gì cả, trên người cũng không có cái gì đáng giá bằng đôi tai cảm âm tuyệt đối, khi đó thì An Như Hảo lại đánh đàn sai vài chỗ, cô lại ngây ngô nghĩ rằng chỉ cần chỉ ra điểm sai để em gái sửa là được.
Nhưng ai mà có ngờ, người bị mắng lại chính là cô.
Quách Tư Thấm đã kéo cô vào phòng tối đó thêm một lần nữa, lần này bà ta không dùng chó hoang để hù dọa, mà là trực tiếp đem tay cô treo lên trần nhà, vừa nói vừa cầm roi quất vào người, mắng cô là đồ không biết xấu hổ, lại còn dám làm nhục An Như Hảo của bà ta.
Khi đó An Như Hinh còn không biết bản thân đã làm sai ở đâu, tại sao mẹ nuôi khi nhận cô từ chỗ viện trưởng Ngải thì rất yêu thương cô, nhưng vừa rời đi thì thái độ đã thay đổi đến đáng sợ.
Cứ như vậy, cho đến khi An Như Hinh và An Như Hảo mười sau tuổi, hôm đó có một nghệ sĩ dương cầm đã đến An gia để dạy cho An Như Hảo, nhưng cô ấy đánh mãi cũng chẳng thể nào đánh ra được cái hồn mà người nghệ sĩ đó mong muốn, nên nghệ sĩ dương cầm đã từ chối nhận An Như Hảo làm đồ đệ.
Khi đó thì An Như Hảo liền kéo tay của An Như Hinh ngồi vào ghế, còn nhìn người nghệ sĩ đó bằng cặp mắt sáng lấp lánh, nói:
- Chị ơi, chị gái của em đánh đàn hay lắm đó, chị có muốn nghe thử không?
Hiển nhiên là Quách Tư Thấm sẽ không để An Như Hinh có cơ hội để tỏa sáng đâu, nên liền kéo tay của cô lại, còn nhìn cô gái nghệ sĩ kia, nói:
- Đừng nghe trẻ con nói lung tung, đứa lớn nhà tôi từ nhỏ sức khỏe không được tốt rồi, tôi chỉ muốn đưa nó ra đây để hít thở không khí trong lành thôi.
Với một mẹ mà nói thì sức khỏe của con gái đương nhiên quan trọng hơn việc học tập rồi, nghệ sĩ kia nghe qua còn khen Quách Tư Thấm là một người mẹ nhân từ, còn nhẹ nhàng nhắc nhở An Như Hảo không được quấy rầy chị gái tịnh dưỡng.
Cứ như thế, cô gái nghệ sĩ kia đã rời đi, An Như Hảo cũng được bảo mẫu đưa về phòng, còn An Như Hinh lại thở dài trong lòng, xem ra trận đòn roi này lại sắp đến nữa rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó An Như Hinh đã bị Quách Tư Thấm nhốt vào một phòng nhỏ, ở giữa căn phòng có một hầm nước, hai tay hai chân của cô đều bị xiềng xích lại, sau đó là cứ cách ba phút là sẽ có một đợt nước dâng lên qua đầu. Gương mặt của An Như Hinh đã quá cam chịu rồi, cô cảm thấy những thứ này bây giờ cũng không còn quá đáng sợ nữa, đã qua ba năm rồi, có bao nhiêu hình phạt mà cô chưa trải qua chứ?
- An Như Hinh, tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ cố ý nổi bật hơn Như Hảo, nghe rõ chưa?
- Vâng thưa mẹ.
Cảm xúc bị chai lì, An Như Hinh cũng đã sớm không biết hai chữ “sợ hãi” nó ra sao nữa rồi.
[…]
Tuy nhiên, chuyện này thì cô nào dám kể với cha mẹ chứ, nếu như để An Quân Triệt biết được sự thật thì chắc ông ấy sẽ giết chết Quách Tư Thấm, sau đ đến huyệt mộ, đào ba tấc đất lên cũng phải bới cho được thi thể của bà ta rồi hành hạ đến khi nào hồn phi phách tán thì thôi!
Nghĩ đến đây thì cô liền nhìn cha mẹ, mỉm cười, nói:
- Vậy chúng ta đi đón em trai luôn đi? Con rất muốn xem gương mặt của em có đẹp như cha mẹ không đó.
- Được… Vậy cả nhà mình đi đón em trai con ha? Để cha cho người chuẩn bị xe.
- Vâng ạ.
Trong lúc An Quân Triệt đi chuẩn bị xe thì An Như Hinh mới bước đến, ôm lấy tay mẹ mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ… Thật ra thì con có chuyện này muốn nói với mẹ.
#Yu~