Chương 41: Nói ra hết sự thật (1)
Lôi Gia Hào đưa mắt nhìn cô, sau đó anh lại không tự chủ được mà bước đến gần cô hơn một chút, nhưng An Như Hinh lúc này chỉ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó lại đưa tay ra, anh còn nghĩ rằng cô không nhìn thấy nên đã định đưa mặt đến gần hơn, cơ mà lúc này An Như Hinh đã chuẩn sát giành lấy con trai dưới sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Cậu nhóc Tiểu Thiên vừa được mẹ ôm liền ngay lập tức dụi vào lòng của mẹ, còn không quên a a ô ô cái gì đó nữa chứ, y như là đang mách mẹ vì cha ức hiếp cậu nhóc như thế nào, còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ấm ức nữa chứ.
Chỉ cần nhìn như vậy thôi mà An Như Hinh cũng phải bật cười, tuy rằng Lôi Thiên nhìn có nét của Lôi Gia Hào hơn, nhưng về phần tính cách thì chắc chắn là con trai của cô rồi.
Lôi Gia Hào nhìn cô, nói:
- Em có nhìn thấy anh không?
An Như Hinh lại nhíu mày, sau đó còn nghiêng qua nghiêng lại, nheo mắt ngơ ngác, lại nói:
- Thấy thì thấy, nhưng hình như anh già hơn rồi đúng không? Cũng không như tưởng tượng, rõ ràng là già hơn rồi.
Vừa dứt lời thì bao nhiêu cảm xúc của tất cả mọi người đều vỡ òa, bác sĩ cũng phải thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cô gái này không đùa giỡn, giả vờ bản thân vẫn không nhìn thấy, nếu không thì chắc cái bệnh viện nhỏ bé này cũng sẽ bị san bằng mất thôi.
Đến đây Lôi Gia Hào cũng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, vui mừng nói:
- May quá, Hinh Nhi, cuối cùng em cũng nhìn thấy rồi.
An Như Hinh cũng chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ, có lẽ đây chính là thứ mà người đời hay gọi là “tình yêu” chăng? Dù rằng xa cách những vẫn luôn hướng về đối phương, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
[…]
Về đến nhà của cha mẹ, Lôi Gia Hào cũng phải há hốc với mức độ hoành tráng ở đây, đừng nói là Lôi Gia Hào, đến An Như Hinh cũng trợn mắt há mồn không dám tin vào những gì đang ở trước mắt nhìn.
Rõ ràng khi mờ mờ ảo ảo thì cô chỉ nghĩ rằng nơi này là một tòa lâu đài vừa phải thôi, tuy đối với cô khi đó nó đã lớn lắm rồi, nhưng bây giờ khi sáng mắt, nhìn rõ lại, thì nó còn to hơn cả ba căn nhà An gia gộp lại. Nhìn quanh chỗ này thì cũng chẳng có mấy căn nhà, mà nhà của họ rất lớn.
Đột nhiên An Như Hinh hiểu rồi, bảo sao cô cứ thắc mắc, nếu cha mẹ của cô giàu như vậy thì nên xây nhà ở trung tâm thành phố chứ, sao lại ru rú ở nơi ngoại ô vắng vẻ này. Bây giờ thì cô hiểu rồi, nếu như cha mẹ cô thật sự dựng căn lâu đài này ở trung tâm thành phố thì không chỉ người dân chịu đả kích, mà chính phủ chắc sẽ đả kích lớn lắm luôn ấy chứ.
Bước vào nhà, cô nhìn ngó xung quanh và muốn tìm kiếm Luce, những ngày cô còn đeo băng gạc thì chỉ có Luce và Jasmin là chăm sóc cô, nên cô muốn tận mắt nhìn thấy Luce, cơ mà sau đó cô mới biết Luce có việc phải đi làm rồi.
Đến đây, còn chưa đợi An Như Hinh thất vọng thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân đã nhìn nhau, lại nhìn sang con gái, nói:
- Hinh Nhi, Gia Hào, hai đưa lên thư phòng đợi cha mẹ một chút, chúng ta có chuyện muốn nói rõ với hai đứa.
Lôi Gia Hào và An Như Hinh cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi sau đó thì họ cũng chỉ gật đầu. Khi này An Như Hinh mới là người không biết gì cả, riêng anh thì cũng đã đoán được hai người họ muốn nói gì rồi, hơn hết thì Lôi Gia Hào muốn xem thử cô gái của mình sẽ có phản ứng thế nào khi nghe đến chuyện đó nhỉ? Thật sự có chút mong chờ đấy chứ.
Đợi một lúc thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã đi lên thư phòng, vừa ngồi xuống thì An Quân Triệt đã nói trước.
- Hinh Nhi, thật ra những năm qua cha mẹ vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm con, chưa có giờ phút nào là từ bỏ cả. Nhưng kết quả vẫn là bặt vô âm tính, cho nên sau đó cha mẹ đã quyết định thành lập một nhóm gọi là Atula để đi tìm con.
Dừng một chút, Kiều Ái Hân lại tiếp lời của chồng mình.
- Tuy rằng vẫn chưa có tin tức của con nhưng công việc làm ăn từ Atula rất có triển vọng, nên cha mẹ đã nương theo nó cho đến tận ngày hôm nay. Con có thể xem cha con là mafia cũng được, nhưng tất cả đều là vì con.
An Như Hinh có hơi ngơ ra, nhưng không phải sợ, vì cô không nghĩ cha mẹ cô lại chơi lớn như thế. Cùng lắm cô cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà, nếu họ muốn thì cứ sinh một đứa con khác, rồi vứt cô đi như chưa từng sinh cô ra, tại sao lại phải cực khổ tìm cô vậy chứ?
- Đúng rồi, thật ra con còn một người em trai nữa, thằng bé cũng sắp quay về từ khu huấn luyện rồi, con chuẩn bị gặp em mình đi.
#Yu~
Cậu nhóc Tiểu Thiên vừa được mẹ ôm liền ngay lập tức dụi vào lòng của mẹ, còn không quên a a ô ô cái gì đó nữa chứ, y như là đang mách mẹ vì cha ức hiếp cậu nhóc như thế nào, còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ấm ức nữa chứ.
Chỉ cần nhìn như vậy thôi mà An Như Hinh cũng phải bật cười, tuy rằng Lôi Thiên nhìn có nét của Lôi Gia Hào hơn, nhưng về phần tính cách thì chắc chắn là con trai của cô rồi.
Lôi Gia Hào nhìn cô, nói:
- Em có nhìn thấy anh không?
An Như Hinh lại nhíu mày, sau đó còn nghiêng qua nghiêng lại, nheo mắt ngơ ngác, lại nói:
- Thấy thì thấy, nhưng hình như anh già hơn rồi đúng không? Cũng không như tưởng tượng, rõ ràng là già hơn rồi.
Vừa dứt lời thì bao nhiêu cảm xúc của tất cả mọi người đều vỡ òa, bác sĩ cũng phải thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cô gái này không đùa giỡn, giả vờ bản thân vẫn không nhìn thấy, nếu không thì chắc cái bệnh viện nhỏ bé này cũng sẽ bị san bằng mất thôi.
Đến đây Lôi Gia Hào cũng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, vui mừng nói:
- May quá, Hinh Nhi, cuối cùng em cũng nhìn thấy rồi.
An Như Hinh cũng chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ, có lẽ đây chính là thứ mà người đời hay gọi là “tình yêu” chăng? Dù rằng xa cách những vẫn luôn hướng về đối phương, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
[…]
Về đến nhà của cha mẹ, Lôi Gia Hào cũng phải há hốc với mức độ hoành tráng ở đây, đừng nói là Lôi Gia Hào, đến An Như Hinh cũng trợn mắt há mồn không dám tin vào những gì đang ở trước mắt nhìn.
Rõ ràng khi mờ mờ ảo ảo thì cô chỉ nghĩ rằng nơi này là một tòa lâu đài vừa phải thôi, tuy đối với cô khi đó nó đã lớn lắm rồi, nhưng bây giờ khi sáng mắt, nhìn rõ lại, thì nó còn to hơn cả ba căn nhà An gia gộp lại. Nhìn quanh chỗ này thì cũng chẳng có mấy căn nhà, mà nhà của họ rất lớn.
Đột nhiên An Như Hinh hiểu rồi, bảo sao cô cứ thắc mắc, nếu cha mẹ của cô giàu như vậy thì nên xây nhà ở trung tâm thành phố chứ, sao lại ru rú ở nơi ngoại ô vắng vẻ này. Bây giờ thì cô hiểu rồi, nếu như cha mẹ cô thật sự dựng căn lâu đài này ở trung tâm thành phố thì không chỉ người dân chịu đả kích, mà chính phủ chắc sẽ đả kích lớn lắm luôn ấy chứ.
Bước vào nhà, cô nhìn ngó xung quanh và muốn tìm kiếm Luce, những ngày cô còn đeo băng gạc thì chỉ có Luce và Jasmin là chăm sóc cô, nên cô muốn tận mắt nhìn thấy Luce, cơ mà sau đó cô mới biết Luce có việc phải đi làm rồi.
Đến đây, còn chưa đợi An Như Hinh thất vọng thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân đã nhìn nhau, lại nhìn sang con gái, nói:
- Hinh Nhi, Gia Hào, hai đưa lên thư phòng đợi cha mẹ một chút, chúng ta có chuyện muốn nói rõ với hai đứa.
Lôi Gia Hào và An Như Hinh cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi sau đó thì họ cũng chỉ gật đầu. Khi này An Như Hinh mới là người không biết gì cả, riêng anh thì cũng đã đoán được hai người họ muốn nói gì rồi, hơn hết thì Lôi Gia Hào muốn xem thử cô gái của mình sẽ có phản ứng thế nào khi nghe đến chuyện đó nhỉ? Thật sự có chút mong chờ đấy chứ.
Đợi một lúc thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã đi lên thư phòng, vừa ngồi xuống thì An Quân Triệt đã nói trước.
- Hinh Nhi, thật ra những năm qua cha mẹ vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm con, chưa có giờ phút nào là từ bỏ cả. Nhưng kết quả vẫn là bặt vô âm tính, cho nên sau đó cha mẹ đã quyết định thành lập một nhóm gọi là Atula để đi tìm con.
Dừng một chút, Kiều Ái Hân lại tiếp lời của chồng mình.
- Tuy rằng vẫn chưa có tin tức của con nhưng công việc làm ăn từ Atula rất có triển vọng, nên cha mẹ đã nương theo nó cho đến tận ngày hôm nay. Con có thể xem cha con là mafia cũng được, nhưng tất cả đều là vì con.
An Như Hinh có hơi ngơ ra, nhưng không phải sợ, vì cô không nghĩ cha mẹ cô lại chơi lớn như thế. Cùng lắm cô cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà, nếu họ muốn thì cứ sinh một đứa con khác, rồi vứt cô đi như chưa từng sinh cô ra, tại sao lại phải cực khổ tìm cô vậy chứ?
- Đúng rồi, thật ra con còn một người em trai nữa, thằng bé cũng sắp quay về từ khu huấn luyện rồi, con chuẩn bị gặp em mình đi.
#Yu~