Chương 19: Ngủ quên xíu mà
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Sau khi An Như Hinh được đưa vào gia phả An gia không lâu thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã công bố cho toàn thiên hạ biết về sự hiện diện của cô, hiển nhiên thì cô vẫn là Đại tiểu thư nhà họ An rồi.
Ban đầu khi thân phận của cô được công bố thì ai nấy đều nghĩ cô là chó ngáp phải ruồi, tất cả đều là may mắn thôi. Nhưng rồi sau đó với khí thế từ cha và mẹ, họ cũng chỉ dám im lặng, còn suy nghĩ thì chỉ biết giấu nhẹm ở trong lòng thôi.
Việc sau đó của An Như Hinh chính là dưỡng thai cho tốt, nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình đâu.
Mang thai được hai tháng, cô đàn nằm trên chân của Lôi Gia Hào, vừa xem phim vừa được anh đút nho cho ăn, lại nói:
- Lôi Gia Hào, chúng ta kết hôn bao lâu rồi nhỉ? Sao anh còn chưa đưa tôi đi ly hôn?
Anh cạn lời rồi, có ai đời như vợ anh không? Đang mang thai cốt nhục của anh mà vẫn đòi đi ly hôn, đúng là hết nói mà.
- Muốn ly hôn? Đợi khi nào em sinh xong đứa bé đi rồi tính.
[...]
Mang thai đến tháng thứ ba, cuối cùng sau bao nhiêu ngày chờ mong thì An Như Hinh đã cảm nhận được cái gọi là thai nghén hành lên bờ xuống ruộng rồi. Ban đầu khi mang thai chỉ là bị hành sương sương thôi, cô còn nghĩ rằng đứa nhỏ này quá ngoan, còn biết thương xót cho mẹ, nhưng ai mà có ngờ... Mới chập chững bước qua thai kì tháng thứ ba thôi mà cô ngửi gì cũng nôn, ăn gì cũng nôn, ngay cả thứ cô thích nhất là tiền... Mà nhắc đến cũng thấy buồn nôn.
Phải nói rằng An Như Hinh nghén với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người,... Trừ Lôi Gia Hào.
Đúng rồi đó, chính xác là loại trừ Lôi Gia Hào ra thì cô không thể ở cạnh ai hay làm gì quá lâu. Vì lẽ đó cho nên anh cũng đã dọn hết công việc về nhà, vừa chăm vợ bầu vừa làm việc, tiện cả đôi đường, anh lại còn có nhiều thời gian với vợ nữa chứ. Quá là tuyệt vời.
[...]
Mang thai đến tháng thứ năm, cuối cùng tình trạng thai nghén của An Như Hinh cũng đã giảm xuống rất nhiều, có vẻ như cô ăn ngon miệng hơn, ngủ cũng ngon giấc hơn. Vì quá ngon miệng, ngon giấc nên cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu tăng cân rồi. Hơn nữa mắt cô không thuận tiện nên Sơn Trà phải kè kè bên cạnh cô hai mươi tư trên bảy, trừ khi nào Lôi Gia Hào ở bên cạnh, còn nếu không thì Sơn Trà chính là vệ sĩ kim bảo mẫu cho An Như Hinh.
Lúc nhìn thấy cô ôm bụng nhô ra ngồi ở trên sofa, Lôi Gia Hào cảm thấy rất hài lòng, đây chính là hình ảnh mà anh muốn thấy nấn nè.
Nhưng hình ảnh phía sau lại khiến anh quan tâm hơn. Chính là An Như Hinh đang chuẩn bị chơi piano.
Ban đầu Sơn Trà còn nghĩ thiếu phu nhân nhà mình biết sơ sơ qua thôi, nhưng ngay khi bàn tay của cô đặt lên phím đàn thì cứ như là cô đã sáng mắt rồi, tất cả những hợp âm hay đơn âm đều rất hay, phối hợp rất nhịp nhàng.
Nhưng mà... Bài hát này không giống như những bài nổi tiếng trên thế giới nhỉ? Nó mang âm hưởng vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ... Giống như là... Người mẹ! Đúng vậy, cảm giác mang đến chính là cảm giác của một người mẹ. Vừa dịu dàng, nhưng lại rất mạnh mẽ... Đây cũng là khả năng của An Như Hinh sao?
Sơn Trà nghe xong cũng ngẩn người, lại nói:
- Thiếu phu nhân, cái này là do cô sáng tác sao?
- Nhận ra sao?
- Tôi đoán.
- Vừa mới nghĩ ra thôi, cũng chưa có ghi chép lại, nhưng cô nghe có ổn không?
Không cần nói cũng biết Sơn Trà cảm thấy nó quá là tuyệt vời luôn. Cô ấy không ngờ rằng thiếu phu nhân của mình không chỉ xinh đẹp, gia thế tốt lại còn tài giỏi nữa, so với những nhà soạn nhạc nổi tiếng thì cũng không hề kém cạnh đâu nha.
Lúc này, Lôi Gia Hào đột nhiên lại nghĩ đến một viễn cảnh nhiều năm đó, chính là An Như Hinh dạy cho con gái của họ đánh đàn. Chỉ mới nghĩ tới thôi là anh đủ hạnh phúc rồi.
[...]
Mang thai đến những tháng cuối cùng, An Như Hinh cuối cùng cũng đã hiểu được sức nặng của em bé trong bụng, nó khiến cho cô vừa trở nên nặng nề lại biến bản thân trở nên lười biếng hơn, mỗi sáng khi cô thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là hỏi Lôi Gia Hào.
- Khi nào thì tôi mới có thể sinh con vậy?
Và câu trả lời trong suốt những tháng ngày qua là:
- Sắp rồi vợ yêu, em kiên nhẫn thêm một chút nữa nha.
Cứ như thế, một người hỏi, một người đáp cũng đã qua mấy tháng rồi, nhưng đứa nhỏ trong bụng cô vẫn không có chút phản ứng nào, hay thậm chí là đá cũng lười đá nữa.
Lúc này An Như Hinh mới nói:
- Lôi Gia Hào, em bé có khi nào có chuyện gì rồi không?
Nghe cô nói thì Lôi Gia Hào cũng giật mình sợ hãi, sau đó hai vợ chồng lại túm nhau đi bệnh viện.
Em bé kiểu: "..." Ngủ quên xíu mà hai ông bà già căng quá.
#Yu~
Sau khi An Như Hinh được đưa vào gia phả An gia không lâu thì An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã công bố cho toàn thiên hạ biết về sự hiện diện của cô, hiển nhiên thì cô vẫn là Đại tiểu thư nhà họ An rồi.
Ban đầu khi thân phận của cô được công bố thì ai nấy đều nghĩ cô là chó ngáp phải ruồi, tất cả đều là may mắn thôi. Nhưng rồi sau đó với khí thế từ cha và mẹ, họ cũng chỉ dám im lặng, còn suy nghĩ thì chỉ biết giấu nhẹm ở trong lòng thôi.
Việc sau đó của An Như Hinh chính là dưỡng thai cho tốt, nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình đâu.
Mang thai được hai tháng, cô đàn nằm trên chân của Lôi Gia Hào, vừa xem phim vừa được anh đút nho cho ăn, lại nói:
- Lôi Gia Hào, chúng ta kết hôn bao lâu rồi nhỉ? Sao anh còn chưa đưa tôi đi ly hôn?
Anh cạn lời rồi, có ai đời như vợ anh không? Đang mang thai cốt nhục của anh mà vẫn đòi đi ly hôn, đúng là hết nói mà.
- Muốn ly hôn? Đợi khi nào em sinh xong đứa bé đi rồi tính.
[...]
Mang thai đến tháng thứ ba, cuối cùng sau bao nhiêu ngày chờ mong thì An Như Hinh đã cảm nhận được cái gọi là thai nghén hành lên bờ xuống ruộng rồi. Ban đầu khi mang thai chỉ là bị hành sương sương thôi, cô còn nghĩ rằng đứa nhỏ này quá ngoan, còn biết thương xót cho mẹ, nhưng ai mà có ngờ... Mới chập chững bước qua thai kì tháng thứ ba thôi mà cô ngửi gì cũng nôn, ăn gì cũng nôn, ngay cả thứ cô thích nhất là tiền... Mà nhắc đến cũng thấy buồn nôn.
Phải nói rằng An Như Hinh nghén với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người,... Trừ Lôi Gia Hào.
Đúng rồi đó, chính xác là loại trừ Lôi Gia Hào ra thì cô không thể ở cạnh ai hay làm gì quá lâu. Vì lẽ đó cho nên anh cũng đã dọn hết công việc về nhà, vừa chăm vợ bầu vừa làm việc, tiện cả đôi đường, anh lại còn có nhiều thời gian với vợ nữa chứ. Quá là tuyệt vời.
[...]
Mang thai đến tháng thứ năm, cuối cùng tình trạng thai nghén của An Như Hinh cũng đã giảm xuống rất nhiều, có vẻ như cô ăn ngon miệng hơn, ngủ cũng ngon giấc hơn. Vì quá ngon miệng, ngon giấc nên cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu tăng cân rồi. Hơn nữa mắt cô không thuận tiện nên Sơn Trà phải kè kè bên cạnh cô hai mươi tư trên bảy, trừ khi nào Lôi Gia Hào ở bên cạnh, còn nếu không thì Sơn Trà chính là vệ sĩ kim bảo mẫu cho An Như Hinh.
Lúc nhìn thấy cô ôm bụng nhô ra ngồi ở trên sofa, Lôi Gia Hào cảm thấy rất hài lòng, đây chính là hình ảnh mà anh muốn thấy nấn nè.
Nhưng hình ảnh phía sau lại khiến anh quan tâm hơn. Chính là An Như Hinh đang chuẩn bị chơi piano.
Ban đầu Sơn Trà còn nghĩ thiếu phu nhân nhà mình biết sơ sơ qua thôi, nhưng ngay khi bàn tay của cô đặt lên phím đàn thì cứ như là cô đã sáng mắt rồi, tất cả những hợp âm hay đơn âm đều rất hay, phối hợp rất nhịp nhàng.
Nhưng mà... Bài hát này không giống như những bài nổi tiếng trên thế giới nhỉ? Nó mang âm hưởng vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ... Giống như là... Người mẹ! Đúng vậy, cảm giác mang đến chính là cảm giác của một người mẹ. Vừa dịu dàng, nhưng lại rất mạnh mẽ... Đây cũng là khả năng của An Như Hinh sao?
Sơn Trà nghe xong cũng ngẩn người, lại nói:
- Thiếu phu nhân, cái này là do cô sáng tác sao?
- Nhận ra sao?
- Tôi đoán.
- Vừa mới nghĩ ra thôi, cũng chưa có ghi chép lại, nhưng cô nghe có ổn không?
Không cần nói cũng biết Sơn Trà cảm thấy nó quá là tuyệt vời luôn. Cô ấy không ngờ rằng thiếu phu nhân của mình không chỉ xinh đẹp, gia thế tốt lại còn tài giỏi nữa, so với những nhà soạn nhạc nổi tiếng thì cũng không hề kém cạnh đâu nha.
Lúc này, Lôi Gia Hào đột nhiên lại nghĩ đến một viễn cảnh nhiều năm đó, chính là An Như Hinh dạy cho con gái của họ đánh đàn. Chỉ mới nghĩ tới thôi là anh đủ hạnh phúc rồi.
[...]
Mang thai đến những tháng cuối cùng, An Như Hinh cuối cùng cũng đã hiểu được sức nặng của em bé trong bụng, nó khiến cho cô vừa trở nên nặng nề lại biến bản thân trở nên lười biếng hơn, mỗi sáng khi cô thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là hỏi Lôi Gia Hào.
- Khi nào thì tôi mới có thể sinh con vậy?
Và câu trả lời trong suốt những tháng ngày qua là:
- Sắp rồi vợ yêu, em kiên nhẫn thêm một chút nữa nha.
Cứ như thế, một người hỏi, một người đáp cũng đã qua mấy tháng rồi, nhưng đứa nhỏ trong bụng cô vẫn không có chút phản ứng nào, hay thậm chí là đá cũng lười đá nữa.
Lúc này An Như Hinh mới nói:
- Lôi Gia Hào, em bé có khi nào có chuyện gì rồi không?
Nghe cô nói thì Lôi Gia Hào cũng giật mình sợ hãi, sau đó hai vợ chồng lại túm nhau đi bệnh viện.
Em bé kiểu: "..." Ngủ quên xíu mà hai ông bà già căng quá.
#Yu~