Chương 18: Thật sự quá tuyệt vời
Sau cái đêm hôm đó thì lại có nhiều đêm như thế nữa xảy ra, mỗi khi ở bên cạnh cô là Lôi Gia Hào giống như một con thú hoang xổng chuồng không biết kiềm chế, chỉ biết hì hục làm việc hăng say.
Cuối cùng thì sau một tháng cũng đã cho lại được thành quả, lúc phát hiện bản thân mang thai thì An Như Hinh đã chết lặng.
Tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời luôn, tuyệt tới mức An Như Hinh khóc không ra nước mắt luôn mà.
Tuy rằng sau đó An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã chính đưa An Như Hinh vào gia phả nhà họ An, họ còn định đổi tên cho cô thành cái tên trước kia là "An Mộc Hinh", nhưng có lẽ ba chữ An Như Hinh đã theo cô đã lâu rồi nên cô cũng có tình cảm với nó. Vì tôn trọng con gái, hai người họ vẫn giữ lại ba chữ "An Như Hinh" này.
Vì cô không có đổi tên nên việc đổi chứng nhận kết hôn cũng không cần thiết nữa, sau đó anh đã len lén đem chứng nhận đi giấu lên, vì anh sợ rằng vào ngày nào đó cô nổi hứng lên đem đi ly hôn thì chết toi mất thôi.
Kiều Ái Hân nhìn con gái, sau đó lại nói:
- Hinh Nhi, mắt của con bắt đầu không nhìn thấy từ khi nào?
- Từ khi hiểu chuyện đã không thể nhìn rồi. Chắc là bẩm sinh?
- Không, trước kia mẹ sinh con rất bình thường, hoàn toàn không có bệnh bẩm sinh gì cả.
An Như Hinh cũng đành chịu, khi đó cô còn quá nhỏ, cô chỉ nghe viện trưởng kể rằng bà ấy nhặt được cô ở bên cạnh một con sông, ở nơi đó ẩm thấp lại có nhiều côn trùng, có khi là do cô bị côn trùng đốt nên mù mắt chẳng hạn.
Nhưng thật ra An Như Hinh có một bí mật chưa từng nói với ai.
Thật ra mắt của cô không phải là mù hẳn, chỉ cần nơi có nhiều ánh sáng thì sẽ nhìn thấy lờ mờ, trừ khi thiếu ánh sáng hoặc buổi tối thì cô mới không nhìn thấy đường thôi, còn bình thường vào buổi sáng như hiện tại, cô vẫn có thể nhìn mờ mờ được mọi người mà.
Tuy nhiên, đó sẽ mãi là bí mật của cô, vì cô không muốn đem cho ai hi vọng cả. Đơn giản là vì cô biết, sự thất vọng sẽ rất đáng sợ, nhiều khi nó còn đáng sợ hơn cả được hi vọng nữa kìa.
An Quân Triệt nhìn thấy con gái im lặng không nói gì, nội tâm của ông ấy có chút dậy sóng, lại xót xa vô cùng, vốn dĩ cô là thiên kim của An gia, lại lưu lạc ở bên ngoài phải chịu đủ điều cực khổ. Là họ đã nợ cô, nhất định hai người họ sẽ trả lại cho cô sự công bằng
- Hinh Nhi, nếu như thật sự không tìm được giác mạc phù hợp thì cứ lấy của cha, con đừng ngại, đây là cha nợ con...
Tuy rằng hiện tại An Như Hinh đã có thể mở lòng hơn với cha mẹ ruột, nhưng cô là một người hiểu chuyện, cô cũng không oan trách ai cả, có muốn trách thì nên nói số cô xui xẻo, không có mệnh làm thiên kim tiểu thư.
- Cha mẹ không nợ gì con cả, hai người đã sinh con ra là tốt lắm rồi... Nói gì nợ nần nhau chứ, thật phi lý.
Lôi Gia Hào nhìn cô, tuy rằng bề ngoài An Như Hinh có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc đã sớm xao động rồi, theo như anh tìm hiểu thì cảm xúc của phụ nữ mang thai sẽ nhạy hơn người bình thường rất nhiều, nên bây giờ anh liền ôm lấy cô, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vợ yêu ngoan, không khóc, không tốt cho em bé đâu.
Kiều Ái Hân nghe đến đây mới sực nhớ, bà ấy liền lau nước mắt sau đó lại nói:
- Phải đó, Gia Hào nói đúng, con không nên khóc, hiện tại con là thai phụ, khóc nhiều thì em bé sẽ không xinh đẹp đâu.
- Vâng.
- Được rồi, vậy cha mẹ không làm phiền hai đứa nữa, cha mẹ đi về nhà một chuyến.
Trước khi rời đi thì Kiều Ái Hân cũng ôm con gái một cái, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Qua vài ngày nữa cha mẹ sẽ chính thức công bố về sự hiện diện của con. Hinh Nhi chờ mẹ thêm một chút nữa nhé?
- Vâng ạ.
An Quân Triệt cũng đưa tay ôm con gái, sau đó ông ấy cũng hôn nhẹ lên đầu cô một cái, nói:
- Muốn ăn gì thì gọi cho cha, cha sẽ tìm mua cho con. Biết chưa?
- Dạ, con cảm ơn cha.
Đợi khi tiễn cha mẹ về nhà thì An Như Hinh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng lúc này đột nhiên cô lại đưa tay chạm lên bụng của mình... Ha, giải độc đắc vẫn còn ở đây, thì liệu tới khi nào cô mới được ly hôn nhỉ?
Ngồi nghĩ ngợi một lúc, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, An Như Hinh cuối cùng lại ngủ quên mất ở trên ghế sofa, lúc Lôi Gia Hào nhìn thấy thì anh cũng chỉ biết lắc đầu rồi cười nhẹ, ôm lấy cô đi lên phòng ngủ, nhỏ giọng nói:
- Hinh Nhi, em đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
Sau đó cô cũng ngủ rất ngon, còn Lôi Gia Hào thì chỉ dám ngồi canh cho vợ ngủ thôi, chứ anh không dám nhắm mắt.
Vì anh sợ cô sẽ giật mình.
#Yu~
Cuối cùng thì sau một tháng cũng đã cho lại được thành quả, lúc phát hiện bản thân mang thai thì An Như Hinh đã chết lặng.
Tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời luôn, tuyệt tới mức An Như Hinh khóc không ra nước mắt luôn mà.
Tuy rằng sau đó An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đã chính đưa An Như Hinh vào gia phả nhà họ An, họ còn định đổi tên cho cô thành cái tên trước kia là "An Mộc Hinh", nhưng có lẽ ba chữ An Như Hinh đã theo cô đã lâu rồi nên cô cũng có tình cảm với nó. Vì tôn trọng con gái, hai người họ vẫn giữ lại ba chữ "An Như Hinh" này.
Vì cô không có đổi tên nên việc đổi chứng nhận kết hôn cũng không cần thiết nữa, sau đó anh đã len lén đem chứng nhận đi giấu lên, vì anh sợ rằng vào ngày nào đó cô nổi hứng lên đem đi ly hôn thì chết toi mất thôi.
Kiều Ái Hân nhìn con gái, sau đó lại nói:
- Hinh Nhi, mắt của con bắt đầu không nhìn thấy từ khi nào?
- Từ khi hiểu chuyện đã không thể nhìn rồi. Chắc là bẩm sinh?
- Không, trước kia mẹ sinh con rất bình thường, hoàn toàn không có bệnh bẩm sinh gì cả.
An Như Hinh cũng đành chịu, khi đó cô còn quá nhỏ, cô chỉ nghe viện trưởng kể rằng bà ấy nhặt được cô ở bên cạnh một con sông, ở nơi đó ẩm thấp lại có nhiều côn trùng, có khi là do cô bị côn trùng đốt nên mù mắt chẳng hạn.
Nhưng thật ra An Như Hinh có một bí mật chưa từng nói với ai.
Thật ra mắt của cô không phải là mù hẳn, chỉ cần nơi có nhiều ánh sáng thì sẽ nhìn thấy lờ mờ, trừ khi thiếu ánh sáng hoặc buổi tối thì cô mới không nhìn thấy đường thôi, còn bình thường vào buổi sáng như hiện tại, cô vẫn có thể nhìn mờ mờ được mọi người mà.
Tuy nhiên, đó sẽ mãi là bí mật của cô, vì cô không muốn đem cho ai hi vọng cả. Đơn giản là vì cô biết, sự thất vọng sẽ rất đáng sợ, nhiều khi nó còn đáng sợ hơn cả được hi vọng nữa kìa.
An Quân Triệt nhìn thấy con gái im lặng không nói gì, nội tâm của ông ấy có chút dậy sóng, lại xót xa vô cùng, vốn dĩ cô là thiên kim của An gia, lại lưu lạc ở bên ngoài phải chịu đủ điều cực khổ. Là họ đã nợ cô, nhất định hai người họ sẽ trả lại cho cô sự công bằng
- Hinh Nhi, nếu như thật sự không tìm được giác mạc phù hợp thì cứ lấy của cha, con đừng ngại, đây là cha nợ con...
Tuy rằng hiện tại An Như Hinh đã có thể mở lòng hơn với cha mẹ ruột, nhưng cô là một người hiểu chuyện, cô cũng không oan trách ai cả, có muốn trách thì nên nói số cô xui xẻo, không có mệnh làm thiên kim tiểu thư.
- Cha mẹ không nợ gì con cả, hai người đã sinh con ra là tốt lắm rồi... Nói gì nợ nần nhau chứ, thật phi lý.
Lôi Gia Hào nhìn cô, tuy rằng bề ngoài An Như Hinh có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc đã sớm xao động rồi, theo như anh tìm hiểu thì cảm xúc của phụ nữ mang thai sẽ nhạy hơn người bình thường rất nhiều, nên bây giờ anh liền ôm lấy cô, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vợ yêu ngoan, không khóc, không tốt cho em bé đâu.
Kiều Ái Hân nghe đến đây mới sực nhớ, bà ấy liền lau nước mắt sau đó lại nói:
- Phải đó, Gia Hào nói đúng, con không nên khóc, hiện tại con là thai phụ, khóc nhiều thì em bé sẽ không xinh đẹp đâu.
- Vâng.
- Được rồi, vậy cha mẹ không làm phiền hai đứa nữa, cha mẹ đi về nhà một chuyến.
Trước khi rời đi thì Kiều Ái Hân cũng ôm con gái một cái, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Qua vài ngày nữa cha mẹ sẽ chính thức công bố về sự hiện diện của con. Hinh Nhi chờ mẹ thêm một chút nữa nhé?
- Vâng ạ.
An Quân Triệt cũng đưa tay ôm con gái, sau đó ông ấy cũng hôn nhẹ lên đầu cô một cái, nói:
- Muốn ăn gì thì gọi cho cha, cha sẽ tìm mua cho con. Biết chưa?
- Dạ, con cảm ơn cha.
Đợi khi tiễn cha mẹ về nhà thì An Như Hinh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng lúc này đột nhiên cô lại đưa tay chạm lên bụng của mình... Ha, giải độc đắc vẫn còn ở đây, thì liệu tới khi nào cô mới được ly hôn nhỉ?
Ngồi nghĩ ngợi một lúc, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, An Như Hinh cuối cùng lại ngủ quên mất ở trên ghế sofa, lúc Lôi Gia Hào nhìn thấy thì anh cũng chỉ biết lắc đầu rồi cười nhẹ, ôm lấy cô đi lên phòng ngủ, nhỏ giọng nói:
- Hinh Nhi, em đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
Sau đó cô cũng ngủ rất ngon, còn Lôi Gia Hào thì chỉ dám ngồi canh cho vợ ngủ thôi, chứ anh không dám nhắm mắt.
Vì anh sợ cô sẽ giật mình.
#Yu~