Chương 22: Trốn Chạy Khỏi Ác Quỷ
Lúc này, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn ở vùng ngoài ô thành phố. Căn biệt thự cổ kính, toát lên vẻ u ám và bí ẩn. Nhàn Hy rùng mình lo sợ, cảm giác bất an bao trùm lấy cô.
Huyền Giới bước ra khỏi xe, mở cửa sau và kéo Nhàn Hy ra ngoài. Hắn ta không nói lời nào, chỉ cô vào bên trong căn biệt thự.
Nhàn Hy loạng choạng bước theo Huyền Giới, cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ phía sau.
A Tiêu đi tới, nhìn thấy cô, hắn ta bất ngờ hơn ai hết. Ở bên cạnh ông chủ của mình đã lâu rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Huyền Giới đưa một người nào đó về nhà mà đây lại còn là một cô gái trẻ.
Trong đầu hắn ta hiện lên hàng loạt câu hỏi. Cô gái này là ai? Tại sao Huyền Giới lại đưa cô ta về nhà? Hắn ta vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng che đi sự tò mò của mình.
“A Tiêu” Huyền Giới lên tiếng, “Đưa cô ấy vào phòng khách.”
A Tiêu gật đầu, vẫn còn đang bối rối. Hắn ta tiến đến trước Nhàn Hy, khẽ cúi người và nói: “Mời cô theo tôi.”
Nhàn Hy lo lắng nhìn Huyền Giới, bàn tay bám chặt lấy tay hắn ta. Cô không muốn đi theo A Tiêu, Huyền Giới nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn ta gỡ tay Nhàn Hy ra khỏi tay mình và ra lệnh cho A Tiêu:
“Dẫn cô ấy đi!”
A Tiêu gật đầu và tiến đến trước Nhàn Hy một lần nữa. Lần này, hắn ta kiên quyết hơn, không cho cô cơ hội để phản kháng.
Hết cách cô đành phải đi theo. Nhàn Hy bước theo A Tiêu, cảm giác lo lắng ngày càng dâng cao. Mỗi bước chân đều đưa cô vào sâu hơn trong căn biệt thự u ám và bí ẩn này.
Họ đi qua những hành lang dài, Nhàn Hy tò mò nhìn xung quanh, cố gắng đoán xem mình đang ở đâu. A Tiêu vẫn giữ im lặng, không nói lời nào, khiến cho sự lo lắng của cô càng tăng thêm.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng ở cuối hành lang. A Tiêu mở cửa và ra hiệu cho Nhàn Hy bước vào.
Nhàn Hy cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại, mỗi giây trôi qua đều là một cảnh giác căng thẳng.
“Huyền Giới đâu rồi, sao chú ấy còn chưa tới nữa, đã là trưa rồi đấy, tôi phải về rồi?” Nhàn Hy cuối cùng không thể kiềm chế được cảm giác lo lắng trong lòng và nói ra điều mình đang nghĩ.
A Tiêu nhìn cô một cách bí ẩn, không một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. “Ngài ấy sẽ đến khi nào ngài ấy muốn” hắn trả lời, giọng điềm đạm nhưng mang theo một sự hàm ý không rõ ràng.
Nhàn Hy cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một trò chơi mà cô không biết luật chơi. Cô nhấp nhô trên chiếc ghế, không thể giấu đi sự bất an trong lòng.
Cô nhìn chằm chằm vào A Tiêu, muốn tìm hiểu thêm về nguyên nhân của mình ở đây và về Huyền Giới. “Anh có thể cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây không?” Nhàn Hy hỏi, giọng nói trở nên quyết đoán hơn. A Tiêu nhìn cô một cách trầm tư. “Đây là lệnh của Ngài ấy, muốn biết thì cô hãy hỏi Ngài ấy” hắn trả lời, giọng điềm đạm nhưng cũng lạnh lùng.
Trái với Nhàn Hy đang chán nản chờ đợi trong vô vọng thì bên một căn phòng khác Huyền Giới đang bận với núi công việc chất đống, nào là đơn hàng, sổ sách, tài liệu,…
Mãi cho đến 8h tối hắn mới giải quyết xong hết tất cả mọi công việc của ngày hôm nay.
Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa. Nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình đã quên mất rằng, Nhàn Hy vẫn còn đang chờ hắn ở phòng khách.
Hắn đứng dậy từ ghế sofa, với ánh mắt lặng lẽ nhưng quyết định, hắn bước nhanh ra khỏi căn phòng làm việc và trở lại phòng khách. Khi bước vào, hắn nhìn thấy Nhàn Hy đã ngủ quên trên chiếc ghế.
Nhàn Hy choàng tỉnh giấc khi cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình. Mở mắt ra, cô thấy Huyền Giới đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.
“Sao chú lâu quá vậy hả?” Cô trách móc hắn bằng cái giọng ngáy ngủ của mình.
Hắn chỉ mỉm cười rồi nói: “Đi thôi”
Nhàn Hy vội vàng chạy theo Huyền Giới, vừa đi vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”
Huyền Giới không trả lời, chỉ lẳng lặng bước đi. Nhàn Hy càng lúc càng cảm thấy lo lắng. Cái nhìn lạnh lùng của Huyền Giới khiến cô rùng mình.
Họ đi qua những hành lang tối tăm, vắng vẻ của căn biệt thự. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một bầu không khí u ám và bí ẩn.
Cuối cùng, họ cũng đến được một căn phòng ở cuối hành lang. Huyền Giới mở cửa và ra hiệu cho Nhàn Hy bước vào.
Nhàn Hy nghe lời bước vào, trước mắt cô lúc này là một bàn ăn thịnh soạn, có rất nhiều món. Cô ngạc nhiên nhìn Huyền Giới hỏi: “Gì vậy ạ”
“Ăn tối xong, tôi đưa em về” vừa nói hắn vừa kéo ghế ra giúp cô.
Lúc này cô mới tức giận nói: “Chú vô duyên vô cớ lôi cháu đến đây rồi bắt cháu chờ ở trong phòng, dày vò cả một ngày trời, đây là cách mà chú phạt đấy à! Sao chú có thể quá đáng đến như vậy chứ”. Bao nhiêu uất ức của ngày hôm nay, giờ đây cô không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn trào trong sự bức bối và tuyệt vọng.
Huyền Giới nhìn cô một lúc vẫn không nói gì, hắn lạnh lùng ngồi xuống bàn ăn. Mặc kệ cố đứng đó nước mắt ngắn nước mắt dài.
Nhàn Hy nín lặng trong khoảnh khắc đau buồn, những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên gương mặt. Cô nhìn chằm chằm vào Huyền Giới, hy vọng sự lạnh lùng của anh có thể tan chảy bởi những cảm xúc của cô.
Cuối cùng, Huyền Giới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc. “Nếu như không ngồi xuống mà ăn thì tôi sẽ nhốt em ở lại đây mãi mãi”
Nhàn Hy cảm thấy tim mình đập nhanh khi nghe lời đe dọa của Huyền Giới. Cô vội vàng ngồi xuống bàn, cầm lấy thìa nhưng tâm trạng vẫn trong rối bời và lo sợ.
Trong không gian im lặng, âm thanh của đồ ăn và thìa chén trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhàn Hy nhìn chằm chằm vào đĩa ăn trước mặt, cô muốn ăn thật nhanh để còn được trở về nhà, cô không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Nhìn thấy cô nghiêm túc múc từng thìa cơm, Huyền Giới ngả mũi về phía Nhàn Hy, một biểu hiện của sự hài lòng nhỏ nhoi hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Trong khoảnh khắc đó, không khí trở nên nhẹ nhõm một chút, nhưng không đủ để xua tan đi cảm giác căng thẳng đang bao trùm.
Giữ đúng lời hứa, sau khi ăn xong Huyền Giới đã đưa Nhàn Hy về nhà.
Họ rời căn phòng ấy, ánh sáng từ các đèn đom đóm lung linh soi sáng con đường khi họ bước qua những hành lang tối tăm của biệt thự. Cảm giác u ám và bí ẩn vẫn lan tỏa trong không gian, làm cho bước chân trở nên cứng đờ và nặng nề.
Nhàn Hy không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, bức xúc và lo lắng vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Trong khi đó, Huyền Giới giữ lạnh lùng và im lặng, không hé môi một lời.
Khi cuối cùng họ đến nhà của Nhàn Hy, không gian im lặng vẫn tiếp tục. Huyền Giới dừng xe, nhưng vẫn không nói một từ.
Nhàn Hy nhìn ra khỏi cửa xe, ánh đèn từ nhà sáng rực trên khuôn mặt cô, tạo ra những bóng đổ lạ kỳ trên diện mạo của Huyền Giới. Cô cảm thấy mình như bị đẩy vào một thế giới không rõ ràng, nơi mà mọi thứ đều bao quanh bởi sự bí ẩn và u ám.
“Cảm ơn chú.” Nhàn Hy lặng lẽ cảm ơn, giọng nói nhưng vẫn chứa đựng một chút lo lắng và bất an. Cô cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, nhưng từ ngữ dường như bị trói buộc bởi cảm giác lo sợ và sự bất ổn trong lòng.
Huyền Giới chỉ gật đầu một cách lạnh lùng, không phát ngôn gì thêm. Hắn ta đợi một chút, rồi mở cửa xe để cô có thể xuống.
Nhàn Hy bước ra khỏi xe, đôi chân run rẩy và lo lắng. Cô nhìn Huyền Giới một lần nữa, cố gắng tìm kiếm một tia sáng hy vọng trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ta. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là sự vô cảm và bí ẩn.
“Chú có thể nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra được không?” Nhàn Hy hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy. “Tại sao chú đưa cháu đến nơi đó? Tại sao chú lại đối xử với cháu như vậy?”
Huyền Giới vẫn im lặng, không hề mảy may quan tâm đến những câu hỏi của Nhàn Hy. Hắn ta chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Nhàn Hy cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu tâm can.
Sự im lặng của Huyền Giới khiến cho Nhàn Hy càng thêm bực bội và lo lắng. Nỗi tức giận trong cô bùng phát, không thể kiềm chế được nữa.
“Cháu không muốn gặp chú nữa” Nhàn Hy hét lên, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt. “Sau này chú cũng đừng đến đây gặp cháu và chị cháu nữa!”
Nhàn Hy cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ. Cô không thể hiểu được tại sao Huyền Giới lại đối xử với cô như vậy. Cô đã làm gì sai? Cô chỉ muốn được giải thích, được biết lý do cho những gì đang xảy ra.
Nhàn Hy quay lưng lại với Huyền Giới, chạy vào nhà và đóng cửa lại một cách mạnh bạo. Âm thanh tiếng đóng cửa vang vọng trong không gian, như khẳng định sự phản kháng của Nhàn Hy.
Huyền Giới nhìn theo Nhàn Hy, ánh mắt vẫn lạnh lùng và bí ẩn. Hắn vẫn vậy, vẫn không hề hối hận về những gì mình đã làm, và những gì đã gây ra trong lòng của Nhàn Hy.
Huyền Giới bước ra khỏi xe, mở cửa sau và kéo Nhàn Hy ra ngoài. Hắn ta không nói lời nào, chỉ cô vào bên trong căn biệt thự.
Nhàn Hy loạng choạng bước theo Huyền Giới, cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ phía sau.
A Tiêu đi tới, nhìn thấy cô, hắn ta bất ngờ hơn ai hết. Ở bên cạnh ông chủ của mình đã lâu rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Huyền Giới đưa một người nào đó về nhà mà đây lại còn là một cô gái trẻ.
Trong đầu hắn ta hiện lên hàng loạt câu hỏi. Cô gái này là ai? Tại sao Huyền Giới lại đưa cô ta về nhà? Hắn ta vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng che đi sự tò mò của mình.
“A Tiêu” Huyền Giới lên tiếng, “Đưa cô ấy vào phòng khách.”
A Tiêu gật đầu, vẫn còn đang bối rối. Hắn ta tiến đến trước Nhàn Hy, khẽ cúi người và nói: “Mời cô theo tôi.”
Nhàn Hy lo lắng nhìn Huyền Giới, bàn tay bám chặt lấy tay hắn ta. Cô không muốn đi theo A Tiêu, Huyền Giới nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn ta gỡ tay Nhàn Hy ra khỏi tay mình và ra lệnh cho A Tiêu:
“Dẫn cô ấy đi!”
A Tiêu gật đầu và tiến đến trước Nhàn Hy một lần nữa. Lần này, hắn ta kiên quyết hơn, không cho cô cơ hội để phản kháng.
Hết cách cô đành phải đi theo. Nhàn Hy bước theo A Tiêu, cảm giác lo lắng ngày càng dâng cao. Mỗi bước chân đều đưa cô vào sâu hơn trong căn biệt thự u ám và bí ẩn này.
Họ đi qua những hành lang dài, Nhàn Hy tò mò nhìn xung quanh, cố gắng đoán xem mình đang ở đâu. A Tiêu vẫn giữ im lặng, không nói lời nào, khiến cho sự lo lắng của cô càng tăng thêm.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng ở cuối hành lang. A Tiêu mở cửa và ra hiệu cho Nhàn Hy bước vào.
Nhàn Hy cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại, mỗi giây trôi qua đều là một cảnh giác căng thẳng.
“Huyền Giới đâu rồi, sao chú ấy còn chưa tới nữa, đã là trưa rồi đấy, tôi phải về rồi?” Nhàn Hy cuối cùng không thể kiềm chế được cảm giác lo lắng trong lòng và nói ra điều mình đang nghĩ.
A Tiêu nhìn cô một cách bí ẩn, không một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. “Ngài ấy sẽ đến khi nào ngài ấy muốn” hắn trả lời, giọng điềm đạm nhưng mang theo một sự hàm ý không rõ ràng.
Nhàn Hy cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một trò chơi mà cô không biết luật chơi. Cô nhấp nhô trên chiếc ghế, không thể giấu đi sự bất an trong lòng.
Cô nhìn chằm chằm vào A Tiêu, muốn tìm hiểu thêm về nguyên nhân của mình ở đây và về Huyền Giới. “Anh có thể cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây không?” Nhàn Hy hỏi, giọng nói trở nên quyết đoán hơn. A Tiêu nhìn cô một cách trầm tư. “Đây là lệnh của Ngài ấy, muốn biết thì cô hãy hỏi Ngài ấy” hắn trả lời, giọng điềm đạm nhưng cũng lạnh lùng.
Trái với Nhàn Hy đang chán nản chờ đợi trong vô vọng thì bên một căn phòng khác Huyền Giới đang bận với núi công việc chất đống, nào là đơn hàng, sổ sách, tài liệu,…
Mãi cho đến 8h tối hắn mới giải quyết xong hết tất cả mọi công việc của ngày hôm nay.
Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa. Nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình đã quên mất rằng, Nhàn Hy vẫn còn đang chờ hắn ở phòng khách.
Hắn đứng dậy từ ghế sofa, với ánh mắt lặng lẽ nhưng quyết định, hắn bước nhanh ra khỏi căn phòng làm việc và trở lại phòng khách. Khi bước vào, hắn nhìn thấy Nhàn Hy đã ngủ quên trên chiếc ghế.
Nhàn Hy choàng tỉnh giấc khi cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình. Mở mắt ra, cô thấy Huyền Giới đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.
“Sao chú lâu quá vậy hả?” Cô trách móc hắn bằng cái giọng ngáy ngủ của mình.
Hắn chỉ mỉm cười rồi nói: “Đi thôi”
Nhàn Hy vội vàng chạy theo Huyền Giới, vừa đi vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”
Huyền Giới không trả lời, chỉ lẳng lặng bước đi. Nhàn Hy càng lúc càng cảm thấy lo lắng. Cái nhìn lạnh lùng của Huyền Giới khiến cô rùng mình.
Họ đi qua những hành lang tối tăm, vắng vẻ của căn biệt thự. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một bầu không khí u ám và bí ẩn.
Cuối cùng, họ cũng đến được một căn phòng ở cuối hành lang. Huyền Giới mở cửa và ra hiệu cho Nhàn Hy bước vào.
Nhàn Hy nghe lời bước vào, trước mắt cô lúc này là một bàn ăn thịnh soạn, có rất nhiều món. Cô ngạc nhiên nhìn Huyền Giới hỏi: “Gì vậy ạ”
“Ăn tối xong, tôi đưa em về” vừa nói hắn vừa kéo ghế ra giúp cô.
Lúc này cô mới tức giận nói: “Chú vô duyên vô cớ lôi cháu đến đây rồi bắt cháu chờ ở trong phòng, dày vò cả một ngày trời, đây là cách mà chú phạt đấy à! Sao chú có thể quá đáng đến như vậy chứ”. Bao nhiêu uất ức của ngày hôm nay, giờ đây cô không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn trào trong sự bức bối và tuyệt vọng.
Huyền Giới nhìn cô một lúc vẫn không nói gì, hắn lạnh lùng ngồi xuống bàn ăn. Mặc kệ cố đứng đó nước mắt ngắn nước mắt dài.
Nhàn Hy nín lặng trong khoảnh khắc đau buồn, những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên gương mặt. Cô nhìn chằm chằm vào Huyền Giới, hy vọng sự lạnh lùng của anh có thể tan chảy bởi những cảm xúc của cô.
Cuối cùng, Huyền Giới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc. “Nếu như không ngồi xuống mà ăn thì tôi sẽ nhốt em ở lại đây mãi mãi”
Nhàn Hy cảm thấy tim mình đập nhanh khi nghe lời đe dọa của Huyền Giới. Cô vội vàng ngồi xuống bàn, cầm lấy thìa nhưng tâm trạng vẫn trong rối bời và lo sợ.
Trong không gian im lặng, âm thanh của đồ ăn và thìa chén trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhàn Hy nhìn chằm chằm vào đĩa ăn trước mặt, cô muốn ăn thật nhanh để còn được trở về nhà, cô không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Nhìn thấy cô nghiêm túc múc từng thìa cơm, Huyền Giới ngả mũi về phía Nhàn Hy, một biểu hiện của sự hài lòng nhỏ nhoi hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Trong khoảnh khắc đó, không khí trở nên nhẹ nhõm một chút, nhưng không đủ để xua tan đi cảm giác căng thẳng đang bao trùm.
Giữ đúng lời hứa, sau khi ăn xong Huyền Giới đã đưa Nhàn Hy về nhà.
Họ rời căn phòng ấy, ánh sáng từ các đèn đom đóm lung linh soi sáng con đường khi họ bước qua những hành lang tối tăm của biệt thự. Cảm giác u ám và bí ẩn vẫn lan tỏa trong không gian, làm cho bước chân trở nên cứng đờ và nặng nề.
Nhàn Hy không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, bức xúc và lo lắng vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Trong khi đó, Huyền Giới giữ lạnh lùng và im lặng, không hé môi một lời.
Khi cuối cùng họ đến nhà của Nhàn Hy, không gian im lặng vẫn tiếp tục. Huyền Giới dừng xe, nhưng vẫn không nói một từ.
Nhàn Hy nhìn ra khỏi cửa xe, ánh đèn từ nhà sáng rực trên khuôn mặt cô, tạo ra những bóng đổ lạ kỳ trên diện mạo của Huyền Giới. Cô cảm thấy mình như bị đẩy vào một thế giới không rõ ràng, nơi mà mọi thứ đều bao quanh bởi sự bí ẩn và u ám.
“Cảm ơn chú.” Nhàn Hy lặng lẽ cảm ơn, giọng nói nhưng vẫn chứa đựng một chút lo lắng và bất an. Cô cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, nhưng từ ngữ dường như bị trói buộc bởi cảm giác lo sợ và sự bất ổn trong lòng.
Huyền Giới chỉ gật đầu một cách lạnh lùng, không phát ngôn gì thêm. Hắn ta đợi một chút, rồi mở cửa xe để cô có thể xuống.
Nhàn Hy bước ra khỏi xe, đôi chân run rẩy và lo lắng. Cô nhìn Huyền Giới một lần nữa, cố gắng tìm kiếm một tia sáng hy vọng trong ánh mắt lạnh lùng của hắn ta. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là sự vô cảm và bí ẩn.
“Chú có thể nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra được không?” Nhàn Hy hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy. “Tại sao chú đưa cháu đến nơi đó? Tại sao chú lại đối xử với cháu như vậy?”
Huyền Giới vẫn im lặng, không hề mảy may quan tâm đến những câu hỏi của Nhàn Hy. Hắn ta chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Nhàn Hy cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu tâm can.
Sự im lặng của Huyền Giới khiến cho Nhàn Hy càng thêm bực bội và lo lắng. Nỗi tức giận trong cô bùng phát, không thể kiềm chế được nữa.
“Cháu không muốn gặp chú nữa” Nhàn Hy hét lên, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt. “Sau này chú cũng đừng đến đây gặp cháu và chị cháu nữa!”
Nhàn Hy cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ. Cô không thể hiểu được tại sao Huyền Giới lại đối xử với cô như vậy. Cô đã làm gì sai? Cô chỉ muốn được giải thích, được biết lý do cho những gì đang xảy ra.
Nhàn Hy quay lưng lại với Huyền Giới, chạy vào nhà và đóng cửa lại một cách mạnh bạo. Âm thanh tiếng đóng cửa vang vọng trong không gian, như khẳng định sự phản kháng của Nhàn Hy.
Huyền Giới nhìn theo Nhàn Hy, ánh mắt vẫn lạnh lùng và bí ẩn. Hắn vẫn vậy, vẫn không hề hối hận về những gì mình đã làm, và những gì đã gây ra trong lòng của Nhàn Hy.