Chương 21: Nước Mắt và Nỗi Sợ
Nhàn Hy lên xe sau khi Huyền Giới mở cửa cho cô. Không gian xe trở nên yên bình hơn so với bên ngoài, nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn tiếp tục làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Trong khi Huyền Giới lái xe, Nhàn Hy cảm thấy mình đang bước vào một cuộc hành trình không rõ ràng. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cảm giác lo lắng vẫn níu giữ cô không buông tha.
Cả hai đi trong im lặng, chỉ có tiếng của bánh xe lăn trên đường và tiếng gió vùi dập từ bên ngoài. Trái tim của Nhàn Hy đập nhanh, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, xe dừng lại trước nhà cô. Huyền Giới mở cửa xe và Nhàn Hy bước ra. Bầu không khí nặng nề và bí ẩn tiếp tục vây quanh họ.
Nhàn Hy bước ra khỏi xe, cảm ơn Huyền Giới và quay lưng bước vào nhà. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đặt chân lên bậc thềm, Huyền Giới lên tiếng: “Hy Lyn chờ đã!”
Nhàn Hy quay lại, nhìn Huyền Giới với ánh mắt dè chừng. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, giọng nói run rẩy.
Huyền Giới tiến đến gần Nhàn Hy, ánh mắt của hắn sắc bén và khó đoán. “Cô không thắc mắc tại sao tôi lại biết nhà cô à!” hắn hỏi
Nhàn Hy cảm thấy sự bí ẩn và căng thẳng lan tỏa trong không gian xung quanh khi nghe lời của Huyền Giới. Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc bén của hắn, cảm thấy một lo lắng sâu sắc nổi lên trong lòng.
“Em gái tôi đã nói cho tôi biết mọi chuyện” Nhàn Hy trả lời, cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
“ Thì ra cô đã biết hết mọi chuyện rồi à!” Huyền Giới hỏi, giọng điệu trở nên thú vị hơn.
Nhàn Hy gật đầu, cảm thấy một chút đỡ căng thẳng khi thấy Huyền Giới không tỏ ra quá phấn khích hoặc đe dọa.
“Đúng vậy” cô xác nhận, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng
Hắn nghe cô nói xong cũng chỉ cười nhẹ rồi gật đầu: “Được rồi cô vào đi”
Nhàn Hy cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của Huyền Giới không quá cứng nhắc. Cô cảm thấy mình đã vượt qua được một thử thách nhỏ trong cuộc gặp gỡ này.
“Chúc anh ngủ ngon” Nhàn Hy nói, trước khi bước vào nhà.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Nhàn Hy thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy một cảm giác bớt áp lực trên vai. Nhàn Hy bước vào nhà, cảm thấy sự an toàn và yên bình của không gian quen thuộc.
Nhàn Hy cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Huyền Giới vẫn chưa biết thực sự về thân phận của cô. Một gánh nặng trong lòng cô dường như đã được giảm nhẹ đi, và mọi lo lắng nảy sinh từ cuộc gặp gỡ với anh ta cũng dần tan biến.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác thanh thản hiếm hoi len lỏi vào tâm trí. Bí mật của cô, gánh nặng đeo đẳng bấy lâu nay, giờ đây tạm thời được che giấu an toàn. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, xua tan đi những mảng mây u ám trên khuôn mặt.
Cô buộc phải cẩn trọng hơn, đề phòng mọi hành động của Huyền Giới. Mọi bí mật, mọi manh mối có thể hé lộ thân phận của cô đều phải được che giấu cẩn mật. Nhàn Hy thầm nhủ bản thân, cô sẽ không để ai phát hiện ra bí mật này, bằng mọi giá.
Sự quyết tâm nhen nhóm trong ánh mắt của Nhàn Hy. Cô sẽ đối mặt với Huyền Giới, từng bước hóa giải những nguy cơ tiềm ẩn. Song song đó, cô cũng sẽ tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, hướng đến một tương lai tự do và an toàn cho chính mình.
Nhàn Hy thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái, cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi và lo lắng sau cuộc gặp gỡ với Huyền Giới. Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy thành phố trong một tấm màn đen tĩnh mịch. Ánh trăng lơ lửng trên bầu trời như một viên ngọc quý, soi sáng những con đường vắng tanh.
Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, đánh thức Nhàn Hy dậy. Nhìn ra ngoài, bầu trời xanh trong, cao vút như một tấm gương khổng lồ, tô điểm cho những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững. Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi, tạo nên một bản nhạc du dương, thanh bình.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, Nhàn Hy quyết định đi dạo trong công viên gần nhà.
Vừa bước xuống nhà, cô lại thấy xe của Huyền Giới vẫn còn đậu ở đó. Nhàn Hy khựng lại, tim đập thình thịch. Huyền Giới vẫn còn ở đây ư? Hắn ta đang đợi gì? Nỗi lo âu bùng lên trong lòng cô, xua tan đi cảm giác bình yên ngắn ngủi sau cuộc gặp gỡ tối qua.
Nhàn Hy cẩn thận quan sát xung quanh. Không có ai khác ngoài cô và chiếc xe của Huyền Giới. Nên làm gì đây? Nên đi ra ngoài hay ở lại trong nhà?
Suy nghĩ chỉ trong tích tắc, Nhàn Hy quyết định đi ra ngoài. Ở lại trong nhà chỉ khiến cô thêm lo lắng và sợ hãi. Tốt hơn hết là đối mặt trực tiếp với Huyền Giới.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô bước ra khỏi nhà, tiến về phía chiếc xe của Huyền Giới.
Cửa xe mở ra, Huyền Giới bước ra, nở một nụ cười bí ẩn. “Hôm nay không đến trường à!”
“Hôm nay là Chủ nhật nên nghỉ ạ” cô đáp
“Lên xe đi!” hắn nói
Nhàn Hy nhìn Huyền Giới với ánh mắt nghi ngờ. Hắn ta đang muốn gì đây? Liệu hắn ta có ý đồ xấu nào không?
“Cháu không muốn đi đâu cả,” cô nói, giọng run run. “Cháu chỉ muốn ở nhà.”
“Nghe lời đi!” Huyền Giới quát lên, giọng nói đầy uy quyền.
Nhàn Hy lắc đầu, vẫn chôn chân ở đó “Cháu không muốn đi đâu cả mà!”
Huyền Giới tiến đến gần Nhàn Hy, bóp chặt vai cô. “Lên xe!” hắn ta gầm lên.
Nhàn Hy sợ hãi, cố gắng đẩy Huyền Giới ra. Tuy nhiên, hắn ta quá mạnh. Mặc cho cô chống đối hắn vẫn cương quyết bắt cô lên xe.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Huyền Giới cau mày, rút điện thoại ra khỏi túi nhưng vẫn không chịu buông Nhàn Hy ra. Mặc cho cô chống đối, hắn ta vẫn cương quyết bắt cô lên xe.
Nhàn Hy nhận ra đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi Huyền Giới. Hắn ta đang mất tập trung vì điện thoại, vì vậy cô có thể vùng vẫy và bỏ chạy.
Nhàn Hy nhân cơ hội này, vặn vẹo thân mình thoát khỏi sự kìm kẹp của Huyền Giới, rồi liều mình chạy trốn.
“Đứng lại!” Huyền Giới gầm lên, vứt điện thoại xuống đất và lao về phía Nhàn Hy.
Nhàn Hy vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn. Nhìn thấy Huyền Giới đang đuổi theo mình, cô càng thêm hoảng sợ và chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, Huyền Giới vốn là dân tập thể thao nên thể lực rất tốt. Hắn ta nhanh chóng đuổi kịp Nhàn Hy và túm lấy vai cô. Nhàn Hy tuyệt vọng chống cự, nhưng Huyền Giới quá mạnh. Hắn ta siết chặt tay, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và ném vào ghế sau chiếc xe.
Nhàn Hy hoảng loạn, cố gắng giãy dụa, đấm đá vào cửa xe. Nhưng vô ích, cửa xe đã được khóa chặt.
Huyền Giới quay lại ghế lái, khởi động xe và lao đi với tốc độ kinh hoàng. Nhàn Hy gào thét, van xin, nhưng Huyền Giới phớt lờ, nụ cười nham hiểm nở trên môi.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, chở theo Nhàn Hy đến một nơi không ai biết. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, nước mắt lăn dài trên má.
Đầu óc Nhàn Hy quay cuồng, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi cạm bẫy. Liệu đây sẽ là kết thúc cho cuộc đời của cô sao?
“Này chú bị làm sao vậy hả? Cháu đã bảo là không thích rồi mà, cho cháu xuống, cháu muốn xuống xe” cô khóc lóc nài nỉ hắn.
Huyền Giới vẫn im lặng. Hắn ta chỉ cười khẩy, nụ cười lạnh lùng và đáng sợ.
“Chú ơi, cháu xin lỗi nếu làm gì sai,” Nhàn Hy nói với giọng run run, cố gắng kêu cầu sự khoan dung từ người đàn ông đang cầm lái. “Nếu làm gì sai chú bỏ qua cho cháu có được không?”
Nhưng Huyền Giới không đáp lại. Đôi mắt của hắn ta vẫn cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Không có lời từ, không có sự giải thích.
“Chú ơi, cháu van xin chú!” Nhàn Hy gào lên, tiếng khóc nức nở vang vọng trong xe. “Chú muốn gì ở cháu? Cháu có thể làm gì cho chú?”
Nhàn Hy cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một cạm bẫy không lối thoát. Nước mắt vẫn tiếp tục lăn trên gương mặt như những dòng sông u buồn. Cô thầm nghĩ “Đây mới chính là con người thật sự của Huyền Giới sao?”
Quá tuyệt vọng cùng với mệt mỏi, lúc này cô ngừng khóc, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ. Nhàn Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn những hàng cây lướt qua. Tâm trí cô trống rỗng, không còn một tia hy vọng nào le lói.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Huyền Giới bực bội nhấc máy, nói chuyện với ai đó bằng giọng điệu hung hăng. Nhàn Hy tò mò nhìn hắn ta, nhưng Huyền Giới không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Huyền Giới quay sang Nhàn Hy, nở nụ cười nham hiểm. “Không khóc nữa à!”
Nhàn Hy vẫn giữ im lặng, không đáp lại lời nói của Huyền Giới. Nụ cười nham hiểm trên môi hắn ta dần tắt đi, thay vào đó là sự cau có và bực bội.
“Em biết tại sao tôi lại làm vậy không?” Huyền Giới hỏi, giọng nói đầy đe dọa. “Bởi đây là hình phạt dành cho em.”
Lúc này cô tức giận kèm uất úc đáp: “Cháu đã làm gì sai chứ! Chú biến mất sau một tuần rồi giờ chú lại bảo phạt cháu là sao chứ”
“Bởi em đã tiết lộ bí mật giữa em và tôi cho Hy Lyn biết” hắn nói
Nhàn Hy bị sốc khi nghe lời này. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra, cảm thấy như một mảnh kí ức đau lòng đang hình thành trong tâm trí mình.
“Chú làm thế vì một lý do như vậy à?” Nhàn Hy cố gắng kiềm chế tiếng nói của mình, nhưng trong giọng điệu của cô vẫn hiện rõ sự sốc và thất vọng. “Cháu chỉ bảo với chị ấy là chú đã đưa cháu đi học vào hôm đó thôi mà”
Huyền Giới không đáp lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn ta là câu trả lời rõ ràng nhất. Cô nhận ra rằng, hắn ta không chỉ là một người đàn ông bí ẩn và đáng sợ, mà còn là một kẻ không thể tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào.
Nhàn Hy cảm thấy hối hận vì lỡ miệng nhắc đến chuyện đó làm gì cơ chứ. Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy tức giận trước cách hành xử của Huyền Giới. Hắn ta không hề quan tâm đến cảm xúc của cô, mà chỉ muốn trừng phạt cô vì đã “phản bội” hắn ta.
Trong khi Huyền Giới lái xe, Nhàn Hy cảm thấy mình đang bước vào một cuộc hành trình không rõ ràng. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cảm giác lo lắng vẫn níu giữ cô không buông tha.
Cả hai đi trong im lặng, chỉ có tiếng của bánh xe lăn trên đường và tiếng gió vùi dập từ bên ngoài. Trái tim của Nhàn Hy đập nhanh, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, xe dừng lại trước nhà cô. Huyền Giới mở cửa xe và Nhàn Hy bước ra. Bầu không khí nặng nề và bí ẩn tiếp tục vây quanh họ.
Nhàn Hy bước ra khỏi xe, cảm ơn Huyền Giới và quay lưng bước vào nhà. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đặt chân lên bậc thềm, Huyền Giới lên tiếng: “Hy Lyn chờ đã!”
Nhàn Hy quay lại, nhìn Huyền Giới với ánh mắt dè chừng. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, giọng nói run rẩy.
Huyền Giới tiến đến gần Nhàn Hy, ánh mắt của hắn sắc bén và khó đoán. “Cô không thắc mắc tại sao tôi lại biết nhà cô à!” hắn hỏi
Nhàn Hy cảm thấy sự bí ẩn và căng thẳng lan tỏa trong không gian xung quanh khi nghe lời của Huyền Giới. Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc bén của hắn, cảm thấy một lo lắng sâu sắc nổi lên trong lòng.
“Em gái tôi đã nói cho tôi biết mọi chuyện” Nhàn Hy trả lời, cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
“ Thì ra cô đã biết hết mọi chuyện rồi à!” Huyền Giới hỏi, giọng điệu trở nên thú vị hơn.
Nhàn Hy gật đầu, cảm thấy một chút đỡ căng thẳng khi thấy Huyền Giới không tỏ ra quá phấn khích hoặc đe dọa.
“Đúng vậy” cô xác nhận, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng
Hắn nghe cô nói xong cũng chỉ cười nhẹ rồi gật đầu: “Được rồi cô vào đi”
Nhàn Hy cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của Huyền Giới không quá cứng nhắc. Cô cảm thấy mình đã vượt qua được một thử thách nhỏ trong cuộc gặp gỡ này.
“Chúc anh ngủ ngon” Nhàn Hy nói, trước khi bước vào nhà.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Nhàn Hy thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy một cảm giác bớt áp lực trên vai. Nhàn Hy bước vào nhà, cảm thấy sự an toàn và yên bình của không gian quen thuộc.
Nhàn Hy cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Huyền Giới vẫn chưa biết thực sự về thân phận của cô. Một gánh nặng trong lòng cô dường như đã được giảm nhẹ đi, và mọi lo lắng nảy sinh từ cuộc gặp gỡ với anh ta cũng dần tan biến.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác thanh thản hiếm hoi len lỏi vào tâm trí. Bí mật của cô, gánh nặng đeo đẳng bấy lâu nay, giờ đây tạm thời được che giấu an toàn. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, xua tan đi những mảng mây u ám trên khuôn mặt.
Cô buộc phải cẩn trọng hơn, đề phòng mọi hành động của Huyền Giới. Mọi bí mật, mọi manh mối có thể hé lộ thân phận của cô đều phải được che giấu cẩn mật. Nhàn Hy thầm nhủ bản thân, cô sẽ không để ai phát hiện ra bí mật này, bằng mọi giá.
Sự quyết tâm nhen nhóm trong ánh mắt của Nhàn Hy. Cô sẽ đối mặt với Huyền Giới, từng bước hóa giải những nguy cơ tiềm ẩn. Song song đó, cô cũng sẽ tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, hướng đến một tương lai tự do và an toàn cho chính mình.
Nhàn Hy thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái, cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi và lo lắng sau cuộc gặp gỡ với Huyền Giới. Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy thành phố trong một tấm màn đen tĩnh mịch. Ánh trăng lơ lửng trên bầu trời như một viên ngọc quý, soi sáng những con đường vắng tanh.
Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, đánh thức Nhàn Hy dậy. Nhìn ra ngoài, bầu trời xanh trong, cao vút như một tấm gương khổng lồ, tô điểm cho những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững. Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi, tạo nên một bản nhạc du dương, thanh bình.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, Nhàn Hy quyết định đi dạo trong công viên gần nhà.
Vừa bước xuống nhà, cô lại thấy xe của Huyền Giới vẫn còn đậu ở đó. Nhàn Hy khựng lại, tim đập thình thịch. Huyền Giới vẫn còn ở đây ư? Hắn ta đang đợi gì? Nỗi lo âu bùng lên trong lòng cô, xua tan đi cảm giác bình yên ngắn ngủi sau cuộc gặp gỡ tối qua.
Nhàn Hy cẩn thận quan sát xung quanh. Không có ai khác ngoài cô và chiếc xe của Huyền Giới. Nên làm gì đây? Nên đi ra ngoài hay ở lại trong nhà?
Suy nghĩ chỉ trong tích tắc, Nhàn Hy quyết định đi ra ngoài. Ở lại trong nhà chỉ khiến cô thêm lo lắng và sợ hãi. Tốt hơn hết là đối mặt trực tiếp với Huyền Giới.
Nhàn Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô bước ra khỏi nhà, tiến về phía chiếc xe của Huyền Giới.
Cửa xe mở ra, Huyền Giới bước ra, nở một nụ cười bí ẩn. “Hôm nay không đến trường à!”
“Hôm nay là Chủ nhật nên nghỉ ạ” cô đáp
“Lên xe đi!” hắn nói
Nhàn Hy nhìn Huyền Giới với ánh mắt nghi ngờ. Hắn ta đang muốn gì đây? Liệu hắn ta có ý đồ xấu nào không?
“Cháu không muốn đi đâu cả,” cô nói, giọng run run. “Cháu chỉ muốn ở nhà.”
“Nghe lời đi!” Huyền Giới quát lên, giọng nói đầy uy quyền.
Nhàn Hy lắc đầu, vẫn chôn chân ở đó “Cháu không muốn đi đâu cả mà!”
Huyền Giới tiến đến gần Nhàn Hy, bóp chặt vai cô. “Lên xe!” hắn ta gầm lên.
Nhàn Hy sợ hãi, cố gắng đẩy Huyền Giới ra. Tuy nhiên, hắn ta quá mạnh. Mặc cho cô chống đối hắn vẫn cương quyết bắt cô lên xe.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Huyền Giới cau mày, rút điện thoại ra khỏi túi nhưng vẫn không chịu buông Nhàn Hy ra. Mặc cho cô chống đối, hắn ta vẫn cương quyết bắt cô lên xe.
Nhàn Hy nhận ra đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi Huyền Giới. Hắn ta đang mất tập trung vì điện thoại, vì vậy cô có thể vùng vẫy và bỏ chạy.
Nhàn Hy nhân cơ hội này, vặn vẹo thân mình thoát khỏi sự kìm kẹp của Huyền Giới, rồi liều mình chạy trốn.
“Đứng lại!” Huyền Giới gầm lên, vứt điện thoại xuống đất và lao về phía Nhàn Hy.
Nhàn Hy vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn. Nhìn thấy Huyền Giới đang đuổi theo mình, cô càng thêm hoảng sợ và chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, Huyền Giới vốn là dân tập thể thao nên thể lực rất tốt. Hắn ta nhanh chóng đuổi kịp Nhàn Hy và túm lấy vai cô. Nhàn Hy tuyệt vọng chống cự, nhưng Huyền Giới quá mạnh. Hắn ta siết chặt tay, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và ném vào ghế sau chiếc xe.
Nhàn Hy hoảng loạn, cố gắng giãy dụa, đấm đá vào cửa xe. Nhưng vô ích, cửa xe đã được khóa chặt.
Huyền Giới quay lại ghế lái, khởi động xe và lao đi với tốc độ kinh hoàng. Nhàn Hy gào thét, van xin, nhưng Huyền Giới phớt lờ, nụ cười nham hiểm nở trên môi.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, chở theo Nhàn Hy đến một nơi không ai biết. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, nước mắt lăn dài trên má.
Đầu óc Nhàn Hy quay cuồng, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi cạm bẫy. Liệu đây sẽ là kết thúc cho cuộc đời của cô sao?
“Này chú bị làm sao vậy hả? Cháu đã bảo là không thích rồi mà, cho cháu xuống, cháu muốn xuống xe” cô khóc lóc nài nỉ hắn.
Huyền Giới vẫn im lặng. Hắn ta chỉ cười khẩy, nụ cười lạnh lùng và đáng sợ.
“Chú ơi, cháu xin lỗi nếu làm gì sai,” Nhàn Hy nói với giọng run run, cố gắng kêu cầu sự khoan dung từ người đàn ông đang cầm lái. “Nếu làm gì sai chú bỏ qua cho cháu có được không?”
Nhưng Huyền Giới không đáp lại. Đôi mắt của hắn ta vẫn cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Không có lời từ, không có sự giải thích.
“Chú ơi, cháu van xin chú!” Nhàn Hy gào lên, tiếng khóc nức nở vang vọng trong xe. “Chú muốn gì ở cháu? Cháu có thể làm gì cho chú?”
Nhàn Hy cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một cạm bẫy không lối thoát. Nước mắt vẫn tiếp tục lăn trên gương mặt như những dòng sông u buồn. Cô thầm nghĩ “Đây mới chính là con người thật sự của Huyền Giới sao?”
Quá tuyệt vọng cùng với mệt mỏi, lúc này cô ngừng khóc, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ. Nhàn Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn những hàng cây lướt qua. Tâm trí cô trống rỗng, không còn một tia hy vọng nào le lói.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Huyền Giới bực bội nhấc máy, nói chuyện với ai đó bằng giọng điệu hung hăng. Nhàn Hy tò mò nhìn hắn ta, nhưng Huyền Giới không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Huyền Giới quay sang Nhàn Hy, nở nụ cười nham hiểm. “Không khóc nữa à!”
Nhàn Hy vẫn giữ im lặng, không đáp lại lời nói của Huyền Giới. Nụ cười nham hiểm trên môi hắn ta dần tắt đi, thay vào đó là sự cau có và bực bội.
“Em biết tại sao tôi lại làm vậy không?” Huyền Giới hỏi, giọng nói đầy đe dọa. “Bởi đây là hình phạt dành cho em.”
Lúc này cô tức giận kèm uất úc đáp: “Cháu đã làm gì sai chứ! Chú biến mất sau một tuần rồi giờ chú lại bảo phạt cháu là sao chứ”
“Bởi em đã tiết lộ bí mật giữa em và tôi cho Hy Lyn biết” hắn nói
Nhàn Hy bị sốc khi nghe lời này. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra, cảm thấy như một mảnh kí ức đau lòng đang hình thành trong tâm trí mình.
“Chú làm thế vì một lý do như vậy à?” Nhàn Hy cố gắng kiềm chế tiếng nói của mình, nhưng trong giọng điệu của cô vẫn hiện rõ sự sốc và thất vọng. “Cháu chỉ bảo với chị ấy là chú đã đưa cháu đi học vào hôm đó thôi mà”
Huyền Giới không đáp lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn ta là câu trả lời rõ ràng nhất. Cô nhận ra rằng, hắn ta không chỉ là một người đàn ông bí ẩn và đáng sợ, mà còn là một kẻ không thể tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào.
Nhàn Hy cảm thấy hối hận vì lỡ miệng nhắc đến chuyện đó làm gì cơ chứ. Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy tức giận trước cách hành xử của Huyền Giới. Hắn ta không hề quan tâm đến cảm xúc của cô, mà chỉ muốn trừng phạt cô vì đã “phản bội” hắn ta.