Chương : 11
Bật cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân nói:
- Muốn chơi ta, được, thế thì ta sẽ làm người đi tìm đầu tiên. Bây giờ nói tiếp quy định, người né tránh có thể né tránh, nhưng không được đánh lại, người đi tìm có thể ra tay nắm bắt, chỉ cần chạm được quần áo xem như thắng rồi.
Hắc Tiểu Hầu hét lên:
- Điều kiện này của ngươi quá đơn giản, toàn bộ đều sắp sẵn cho ngươi.
Thiên Lân cười nói:
- Sai rồi, điều kiện này ta đều tính toán cho các ngươi. Với thân thủ của ta, đừng nói chạm đến quần áo, ngay cả bắt các ngươi cũng không thành vấn đề. Nhưng đổi ngược lại, nếu như các ngươi muốn bắt ta, thế thì rất khó khăn rồi. Vì thế ta mới hạ thấp điều kiện, chạm vào quần áo là tính thắng rồi.
Linh Hoa đồng ý:
- Thiên Lân ca nói vậy có lý, hãy cứ quy định như vậy được rồi.
Tiết Quân vội vàng nói:
- Như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.
Mọi người không bàn thêm nữa, lập tức năm người Lâm Phàm lắc mình biến mất vào những huyệt động quanh đó.
Thiên Lân không hề để ý, nó đứng yên giây lát, đợi cho năm đứa bạn núp kỹ rồi, lúc này mới mở miệng:
- Ta đến đây, mọi người trốn cho kỹ nhe …
Âm thanh non nớt vang vọng trong huyệt động, người Thiên Lân như cơn lốc, dùng thân pháp tuyệt duyệt né qua né lại đi thẳng vào nơi thâm sâu trong huyệt động.
Rất nhanh, Thiên Lân phát hiện được khí tức của Đào Nhâm Hiền, nhưng nó không lập tức tỏ ra, mà tiếp tục tìm kiếm, cho đến một lúc sau, khi nó đã biết rõ vị trí của năm đứa bạn, nó mới đột nhiên hành động, nhắm mục tiêu là Tiết Quân.
Trước đây, lần nào Thiên Lân cũng đều trêu đùa Linh Hoa, bởi vì nó là đứa bé gái.
Nhưng mỗi lần như vậy Linh Hoa đều khóc lóc, khiến Thiên Lân bị mẹ mắng, vì thế lần này nó chuyển mục tiêu, chọn tiểu Bàn Tử.
Lúc này, Tiết Quân thấy nó xuất hiện, lập tức hô lên một tiếng xoay mình bỏ chạy, thân thể mập mạp tốc độ rất nhanh, rõ ràng luyện công vài tháng cũng có được thành tích không nhỏ.
Thiên Lân không chút để ý, dùng thân pháp cực nhanh không người hơn được, bắt người đối với nó có thể nói dễ dàng như trở bàn tay.
Rất nhanh, Thiên Lân liền ngăn được Tiết Quân trong một huyệt động.
Khoảng cách hai người chừng một trượng, Tiết Quân liếc qua lại không ngừng, đang suy nghĩ lùi về bên nào.
Thiên Lân vẻ mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Thế nào, chạy đến cả nửa ngày còn chưa mệt sao?
Tiết Quân thở hào hển, nghi ngờ nói:
- Trước đây lần nào ngươi cũng tìm Linh Hoa, sao lần này lại thay đổi ý kiến.
Thiên Lân cười đáp:
- Bởi vì Linh Hoa khóc đỏ cả mũi, vì thế lần này tìm ngươi.
Chữ ngươi còn chưa dứt, thân thể Thiên Lân đã hơi lay động, tay phải liền bắt chặt được tay của Tiết Quân.
Kinh ngạc nhìn Thiên Lân, Tiết Quân nói:
- Ngươi là người hay quỷ, sao nhanh như vậy?
Thiên Lân hỏi ngược:
- Ngươi nói gì? Được, tới lượt ngươi, bọn họ đều chờ đợi rồi.
Tiết Quân không hề hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo Thiên Lân ra ngoài động.
Giây lát, lượt chơi thứ hai bắt đầu.
Lần này đổi lại Tiết Quân ra trậng, tình thế hoàn toàn khác hẳn, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền đều cảm thấy thoải mái, thỉnh thoảng xuất hiện đùa cợt với thằng béo, không khí có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
Thiên Lân càng tinh nghịch, dùng thân pháp cực nhanh nép sát vào lưng Tiết Quân, khiến bọn Linh Hoa, Lâm Phàm thấy được cười lớn, khiến cho tiểu Bàn Tử Tiết Quân cứ mơ mơ hồ hồ như trong mơ vậy.
Thời gian vui chơi không biết đã trôi qua, chớp mắt đã đến giữa buổi chiều.
Lúc này, người đi tìm là Lâm Phàm, nó cố tình nhắm vào Thiên Lân, cho nên một mực truy đuổi, ép Thiên Lân đi vào một huyệt động rất sâu.
Ban đầu, Thiên Lân còn chưa để ý lắm, nhưng sau khi so tài thực sự, nó bắt đầu phát hiện, chỉ sau vài tháng không gặp, tu vi của Lâm Phàm không ngờ đã có bước tiến bộ kinh người.
Đương nhiên, luận về thực lực thì Lâm Phàm còn kém xa nó lắm.
Nhưng trong tình huống Thiên Lân không thể đánh lại, bản thân lại bị tình cảnh huyệt động hạn chế, muốn né tránh được Lâm Phàm cũng có phần phải gắng hết sức.
Phát hiện được điểm này, Thiên Lân vừa tính toán phương sách đối phó, vừa quan sát địa hình xung quanh.
Rất nhanh, phía sau đã không còn đường thoát, Thiên Lân bất đắc dĩ dự tính thi triển thực lực đang che giấu để né tránh truy kích của Lâm Phàm.
Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên cảm nhận được một chút khí tức vô cùng yếu ớt. Điều này khiến nó chấn động trong lòng, vội vàng dò xét dòng khí tức đó.
Nhưng Thiên Lân có phần bất ngờ, cho dù nó tập trung tinh lực thế nào, thúc động chân nguyên trong cơ thể thế nào, cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí tức đó.
Lâm Phàm chăm chú nhìn biểu hiện của Thiên Lân, thấy nó cau chặt mày, không khỏi bật cười nói:
- Thế nào rồi, khi không còn chỗ né tránh, ngươi cũng có cảm giác nóng nảy phải không?
Thiên Lân liếc nói, khinh thường nói:
- Còn chưa đến mức nóng nảy, chỉ thấy sư phụ ngươi khổ tâm không lãng phí, ngươi đã lợi hại hơn trước đây nhiều.
Lâm Phàm cười đáp:
- Chỗ nào, so với ngươi ta càng phải nỗ lực hơn.
Thiên Lân sửng sờ, hỏi lại:
- Ngươi muốn phân cao thấp với ta?
Lâm Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là như thế nào đây?
Cười cười, Thiên Lân nói:
- Được, nỗ lực hơn nữa, tương lai chúng ta có thể so tài cao thấp một trận.
Lâm Phàm hơi gật đầu, đáp:
- Yên tâm, ta sẽ không hề thua ngươi. Bây giờ, chúng ta tiếp tục cuộc chơi hiện nay, ngươi cẩn thận.
Nói rồi thân thể lay động, hóa thành năm, vây hết các đường trước mặt và hai bên của Thiên Lân.
Chăm chú nhìn hình bóng của Lâm Phàm, Thiên Lân hơi nhếch mày, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn lên đỉnh động, phát hiện một huyệt động trũng vào to chừng vài thước, vừa hay có thể núp vào.
Bật cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân không hề do dự, thân thể hơi nhoáng lên, tốc độ nhanh vô cùng khiến bóng hình của nó vẫn còn ở tại chỗ, tạo cho Lâm Phàm cảm giác lầm lẫn, kết quả chỉ vui mừng chụp vào khoảng không.
Trên đỉnh động, Thiên Lân thấy thời cơ hiếm có, muốn bứt đi phóng thẳng ra ngoài.
Nhưng một mùi vị nhàn nhạt đã kéo chân nó lại, khiến nó chìm vào trầm tư.
Trên mặt đất, Lâm Phàm một chiêu chụp vào khoảng không lập tức quay ngược lại, ai ngờ lại không thấy tung tích của Thiên Lân. Đúng vào lúc đó, trên đầu vang đến tiếng quát to của Thiên Lân.
- Người nào đó, ra đi.
Ngửng đầu, Lâm Phàm thấy Thiên Lân đang rơi xuống, lập tức xông đến.
Nhưng lần này Thiên Lân không né không tránh, ngược lại vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía. Điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy rất nghi ngờ, hỏi liền:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Nơi này có người, vừa rồi ta né tránh vào huyệt động ở trên đầu, ngửi được mùi, hơn nữa còn cảm nhận được hơi nóng sót lại. Điều này cho thấy trước chúng ta có người ẩn ở trong này.
- Tiểu tử thông minh, ngươi là đồ đệ của ai?
Thanh âm già nua có mấy phần khen ngợi vang lên trong động.
Cùng lúc đó, một luồng sáng lóe lên, một điểm sáng nhỏ bé từ nhỏ thành to, hóa thành một ông già toàn thân trắng như tuyết xuất hiện trong động.
Cảnh giác nhìn người toàn thân tuyết trắng trước mặt, cả đầu tóc đều bạc trắng già lão, Thiên Lân hỏi:
- Ông là ai, vì sao ở nơi này?
Ông già cười hiền hòa nói:
- Ta là người của Đằng Long cốc, các ngươi là ai?
Lam Phàm vừa nghe nói ông là người của Đằng Long cốc, lập tức vẻ mặt kinh hãi, sợ sệt la lên:
- Không hay, bị phát hiện rồi, chạy mau thôi.
Thiên Lân chụp nó lại, quát lên:
- Chạy cái gì mà chạy, ông ta không biết chúng ta, sợ gì chứ.
Lâm Phàm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra nói:
- Đúng, đừng nói chúng ta là ai, ông ta sẽ không đến méc với sư phụ được, sư phụ cũng sẽ không trách phạt chúng ta.
Ông già nghe vậy, cười nói:
- Còn nhỏ đã nói dối không phải là đứa trẻ tốt.
Lâm Phàm vẻ mặt đỏ lên, cúi đầu không nói. Thiên Lân phản bác lại:
- Ông biết chúng ta ở đây chơi đùa trốn tìm cũng không lên tiếng, ông cũng không quang minh chính đại gì.
Ông già nhìn nó, cười ha hả nói:
- Miệng lưỡi thật sắc bén quả thật không ngờ trong Đằng Long cốc ai có thể giáo dục được dạng đồ đệ như ngươi. Nói cho ta biết, sư phụ của ngươi là ai?
Thiên Lân bỉu cái miệng nhỏ, đáp lại:
- Ta không có sư phụ, cũng không phải là người của Đằng Long cốc.
Ông già tóc bạc sửng sốt, sau đó trong mắt lóe lên ánh sáng thần kỳ, hỏi lại:
- Ngươi thật sự không có sư phụ? Vậy pháp quyết ngươi học được là do ai truyền cho?
Thiên Lân trừng ông già, hỏi lại:
- Để làm gì? Ông tính nghe những chuyện đó để làm chuyện gì?
Ông già không hề nổi giận với nó, cười nói:
- Ta chỉ tiện miệng mà hỏi, ngươi cho ta là hạng xấu xa chăng?
Thiên Lân đưa mắt đánh giá ông già một lượt, gật đầu nói:
- Trông ra ông đúng không phải giống người xấu, bất quá người ta thường nói, càng không giống người xấu thì càng có khả năng là người xấu. Vì thế ta không nói cho ông biết.
Ông già tóc bạc bật cười lớn, khen ngợi:
- Đúng là đồ quỷ nhỏ cơ trí, không ngờ lại mắng xiên xỏ người ta. Thế ta phải giáo huấn ngươi một lần, để ngươi biết thế nào là đức tính tốt trọng già yêu trẻ.
Thiên Lân điềm nhiên không sợ, kêu lên:
- Đến đây, ta đứng yên bất động bởi vì ta tôn trọng người già. Nhưng ông nếu động thủ lại là không biết yêu quý trẻ nhỏ, nói ra thật rất mất mặt.
Lúc này, Thiên Lân và ông già chơi trò làm xiếc bằng chữ nghĩa, bởi vì cảnh tượng ông già xuất hiện lúc ban đầu khiến nó biết mình không ứng phó nổi, cho nên không muốn liều mạng.
Bật cười ha hả, ông già nhẹ vuốt râu, nhìn thẳng vào hai mắt Thiên Lân, cười nói:
- Thường nghe người ta nói người già mặt dày, không sợ mất mặt. Ngươi cho rằng ta có ra tay hay không?
Thiên Lân vẻ mặt thất kinh, nhẹ hô lên:
- Ông không sợ mất mặt chăng?
Ông già gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đã già như vậy, còn gì đâu mà sợ mất mặt với không mất mặt.
Thiên Lân không nói, Lâm Phàm bên cạnh lại nhỏ giọng:
- Đừng nói nữa, hay là chạy nhanh thôi.
Thiên Lân không đồng ý, trong mắt trong sáng lóe lên ánh sáng, cười nói:
- Ông không sợ mất mặt cũng không sao, chỉ cần Đằng Long cốc còn muốn giữ mặt mũi, thế là được rồi. Bởi vì ông là người của Đằng Long cốc, mất mặt cũng là mất mặt của Đằng Long cốc.
Ông già tóc bạc rất kinh ngạc, than thở:
- Quỷ nhỏ, trẻ con thông minh như ngươi ta cả đời mới gặp lần đầu, hay là chúng ta ngưng chiến, mọi người kết giao bằng hữu, ngồi xuống nói chuyện tâm tình.
Thiên Lân hai mắt hơi khép, nhẹ nhàng nói:
- Kết giao bằng hữu với ông? Cũng được, ta cũng chưa từng thấy qua một người nào toàn thân trắng toát như ông, kết giao bằng hữu với ông ông cũng là chuyện vui vẻ.
Lâm Phàm thất kinh, nhắc nhở:
- Thiên Lân, chúng làm sao biết ông ta là ai, sao có thể dễ dàng tin tưởng được?
Thiên Lân cười không nói, đưa mắt cho ông già, miệng ra vẻ bất đắc dĩ.
Ông già tóc bạc hiểu được ý muốn của nó, nói với Lâm Phàm:
- Yên tâm đi, chuyện hôm nay các ngươi chơi ở đây, ta sẽ không nói cho sư phụ các ngươi.