Chương : 10
Điệp Mộng trừng Thiên Lân, muốn mở miệng mắng đột nhiên buột miệng than:
- Mẹ thật là đã quá sủng ái con, vì thế tuổi con còn nhỏ đã tự phụ rồi. Bây giờ, để mẹ cho con được thấy, thế nào mới là pháp quyết thật sự cao thâm.
Nói rồi tay phải đưa ngang năm ngón nắm thành quyền, đợi sau khi Thiên Lân đã tập trung chú ý rồi, đột nhiên buôn lỏng năm ngón, chỉ thấy lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng tím, rít lên một tiếng liền hóa thành một tia chớp điện xuyên ngang qua động.
Sau đó, chớp điện màu tím kia quay lại bàn tay của Điệp Mộng, theo sự khống chế của nàng hóa thành một thanh kiếm sáng, chớp mắt đã chia ra chém tám hướng, ảo hóa ra trên vạn làn kiếm phân bố khắp không gian, khiến cho trong động tiếng kiếm rít lên chói tai, làn kiếm rạch ngang trời khiến người ta cảm thấy như trong biển kiếm, trong lòng cảm thấy chấn động rất mạnh mẽ.
Thiên Lân thấy vậy hưng phấn vô cùng, lớn tiếng kêu:
- Thật lợi hại, mẹ dạy con nhanh đi.
Năm ngón tay thu lại, mọi thứ trong động chớp mắt đã không còn thấy.
Điệp Mộng lên tiếng:
- Hiện nay tuổi con còn nhỏ, còn chưa thích hợp để tu luyện việc này. Đợi con thêm hai tuổi nữa, mẹ tự nhiên sẽ dốc hết truyền thụ cho con. Bây giờ, chúng ta hãy đi ăn cơm trước đã, trưa nay bắt đầu luyện công là vừa.
Thiên Lân hơi thất vọng, hỏi:
- Mẹ, có phải chỉ khi nào con đạt được yêu cầu của mẹ, lúc đó mẹ mới truyền thụ pháp quyết vừa rồi không?
Điệp Mộng điềm nhiên đáp:
- Đúng thế, chỉ cần con có thể đạt được những yêu cầu của mẹ, lúc đó mẹ sẽ truyền kiếm quyết cho con.
Thiên Lân rất mừng, cười nói:
- Như vậy không cần chờ hai năm, Lân nhi sẽ nhanh chóng có thể học được rồi.
Điệp Mộng không nói gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn Thiên Lân, khuôn mặt hiện lên nụ cười phức tạp.
Nàng đang thưởng thức sự tự phụ của Thiên Lân, hay đang vui mừng trước quyết tâm của nó? Hay có thể vì nguyên nhân nào khác?
Sau giờ trưa, Điệp Mộng liền đổi thái độ nuông chiều con trước kia, bắt đầu nghiêm khắc đốc thúc Thiên Lân luyện công.
Thấy vậy, Thiên Lân rất hiểu chuyện, vì sớm có ngày học được kiếm quyết, nó không hề nói câu oán hận nào, ngược lại còn chăm chú học tập, khổ tâm tu luyện, tìm sự vui thích trong đó.
Điệp Mộng thấy vậy cảm thấy vui mừng sâu sắc, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cho nó, không để ý đến năm tháng trôi qua.
Trong thời gian này, Thiên Lân nhờ sự dạy dỗ của mẹ, tính cách bất trị đã bớt lại, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, bị ảnh hưởng của Băng Thần quyết, tính tình thông minh tinh nghịch trước đây tuy chưa thay đổi, nhưng người lại trở thành trầm ổn hơn rất nhiều.
Ngày kia, Điệp Mộng chờ sau khi Thiên Lân luyện công xong, nói với con:
- Bây giờ đã trải qua tháng sáu, tháng tới chính là lúc tuyết tan hàng năm trong Đằng Long cốc, lúc đó con có thể không còn như trước kia nữa, có thể gây họa cho mẹ.
Thiên Lân cười hỉ hả nói:
- Mẹ yên tâm, Lân nhi đã trên bảy tuổi, không còn là đứa trẻ nữa.
Điệp Mộng cười mắng:
- Nói bậy, nhỏ hơn mười hai tuổi đều là trẻ con.
Thiên Lân giải thích:
- Mẹ nói là tình hình bình thường. Lân nhi thông minh như vậy, ít nhất phải nhanh gấp đôi. Vì thế, bảy tuổi mà như mười bốn tuổi, không còn là trẻ con nữa.
Điệp Mộng trìu mến đáp:
- Con à, trước mặt mẹ con vĩnh viễn là trẻ con. Được rồi, không nói những chuyện đó nữa. Vài tháng gần đây con rất nghe lời, tu vi cũng đã có tiến bộ to lớn, mẹ đặc biệt cho phép con tháng tơi đi tìm bọn Linh Hoa chơi đùa, nhưng con phải nhớ kỹ lời mẹ, không được tỏ lộ bản lĩnh quá nhiều.
Thiên Lân nghe vậy rất mừng, vội vàng nói:
- Mẹ yên tâm, Lân nhi nhất định nhớ kỹ lời dạy của mẹ. Ngày mai …
Vẻ mặt chờ đợi nhìn Điệp Mộng, Thiên Lân dừng lại không nói gì cả.
Điệp Mộng mất đi vẻ trìu mến, lạnh lùng nói:
- Ngày mai con luyện công xong có thể đi chơi với chúng bạn, nhưng không được sinh sự, không được khi dễ bọn chúng, nếu không lần tới mẹ sẽ không đồng ý.
Thiên Lân cao hứng vô cùng, hoan hô:
- Quá tốt, con biết mẹ thương Lân nhi nhất, ngày mai có thể chơi rồi.
Điệp Mộng thấy vậy lắc đầu bật cười, trong đáy mắt đầy tình cảm từ ái của người mẹ.
Ngày thứ hai, Thiên Lân luyện công hoàn tất liền đi đến vùng tuyết trước kia chơi đùa, ở đó đã thấy có Linh Hoa, Lâm Phàm, Bàn Tử Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền.
Sáu đứa vừa gặp nhau, Thiên Lân liền bị cả bọn vây lấy, líu ríu hỏi han lung tung.
Thấy vậy, Thiên Lân rất cao hứng, nói với năm đứa bạn:
- Gần đây mẹ ta quản lý rất nghiêm khắc, cả ngày đều phải luyện công. Đợi đến tháng có tiết tuyết tan, chúng ta mới có thể vui chơi thoải mái được.
Lâm Phàm nói:
- Từ lần chia tay trước, sư phụ như đổi thành người khác, rất nghiêm khắc với chúng ta. Cả nửa năm nay trước sau chúng ta đến đây có vài lần, còn lại đều bị sư phụ quản lý chằm chặp, căn bản không thoát ra được.
Linh Hoa bĩu môi hổn hển nói:
- Đúng thế, sư phụ xấu lắm. Cũng không cho chúng ta ra ngoài tìm ngươi chơi, cả ngày kêu chúng ta luyện công, buồn đến rũ cả người.
Bàn Tử Tiết Quân phụ họa theo:
- Có thể nói là không được, nghe nói vì thịnh hội băn tuyết mười năm một lần gì đó, quản lý chúng ta … quản lý …
Hắc Tiểu Hầu thấy nó ấp a ấp úng, tiếp lời:
- Quản lý chúng ta hệt như phạm nhân. Điều này nói không rõ nữa, mất mặt thật.
Tiết Quân vẻ mặt đỏ lên, hét to:
- Ngươi thông minh quá, thế ngươi nói ra xem.
Hắc Tiểu Hầu kêu lên:
- Nói thì nói, có gì lớn lắm đâu. Lần này sư phụ đột nhiên trở thành nghiêm khắc vì cuộc thịnh hội hai năm sau. Nghe nói lúc đó có rất nhiều người đến đây tham gia, vì thế sư phụ muốn không mất mặt, không thể để chúng ta làm ông ấy mất mặt mới quản lý chúng ta nghiêm khắc như vậy.
Đào Nhâm Hiền nghi hoặc nói:
- Tiểu hầu ca, ngươi biết thế nào không?
Hắc Tiểu Hầu đắc ý nói:
- Ta đương nhiên là nghe cha ta nói rồi.
Bàn Tử Tiết Quân khinh thường trả lời:
- Hứ, ta còn cho là ngươi có bản lĩnh, té ra cũng chỉ nghe cha ngươi nói thôi.
Hắc Tiểu Hầu giận dữ nói:
- Ngươi …
- Đủ rồi, câm miệng hết cho ta.
Trừng hai đứa đang nói, vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm túc, cũng có vài phần uy nghiêm.
Bàn Tử và Tiểu Hầu lập tức câm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Thấy vậy, Thiên Lân mở miệng nói:
- Được rồi, khó có dịp ở với nhau, hay là chúng ta nghĩ xem chơi thế nào cho vui.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Hay chúng ta chơi trò gà con bắt chim ưng lớn đi.
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Quá đơn giản, không ý nghĩa gì cả.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Thế chúng ta chơi trò tỉ võ lôi đài đoạt tân nương đi, thế nào?
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Mỗi lần chơi ta đều thắng, không vui.
Linh Hoa hỏi:
- Thế ngươi nói xem chơi gì đây?
Thiên Lân liếc xung quanh, cau mày nói:
- Nơi đây ngoại trừ băng tuyết cũng không có gì, không có gì chơi vui, chúng ta hay là đến Đằng Long cốc chơi trò trốn tìm, ở đó chơi vui hơn.
Năm đứa kia vừa nghe, ngoại trừ Linh Hoa hết sức tán đồng ra, bốn tên con trai vẻ mặt đều khó xử, rõ ràng có chuyện lo lắng.
Thiên Lân thấy vậy, cười hỏi:
- Sao vậy, sợ sư phụ các ngươi trách phạt phải không?
Lâm Phàm chần chừ trả lời:
- Sư phụ có nhắc lại lần nữa, trong Đằng Long cốc có một số động huyệt không thể tự tiện xông vào, nếu không ông nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Tiết Quân nói tiếp:
- Đúng thế, sư phụ lúc nói chuyện này rất nghiêm khắc, không hề nói giỡn, chúng ta không đi thì tốt hơn.
Bên cạnh, Hắc Tiểu Hầu và Đào Nhâm Hiền không nói gì, nhưng gật đầu mạnh, rõ ràng tán đồng hoàn toàn.
Thiên Lân trong lòng hơi khinh thường, nhưng hoàn toàn không lộ ra, kiến nghị:
- Thật ra sư phụ các ngươi chỉ sợ các ngươi gây họa, có ý hạn chế hành động của các ngươi. Mà chúng ta chỉ cần không gây họa, không để ông ấy chú ý đến cũng không thành vấn đề.
Lâm Phàm nói:
- Nói là như vậy, nhưng làm sao mới không gây chú ý cho sư phụ đây?
Linh Hoa phụ họa theo;
- Đúng thế? Chúng ta vừa đến ông ấy liền có thể biết được, không thể nào giấu ông ấy được.
Thiên Lân cười nói:
- Theo ta biết, trong bốn mặt Đông Tây Nam Bắc của Đằng Long cốc, mặt phía Nam là nơi cư trú của cha mẹ các ngươi, đệ tử của Đằng Long không hề can thiệp vào sinh hoạt của bọn họ. Chúng ta lần này âm thầm chạy đến đó, sư phụ các ngươi cho dù phát hiện cũng chỉ cho là các ngươi về nhà, không quan tâm đến.
Lâm Phàm thấy việc này bất ngờ, nhẹ giọng nói:
- Ngươi là …
Linh Hoa lớn giọng nói:
- Thiên Lân ca, huynh quả thực rất thông minh.
Tiết Quân nói:
- Biện pháp này tốt, hẳn có thể làm được.
Hắc Tiểu Hầu thúc giục:
- Thế thì còn chờ gì nữa, đi thôi.
Nói rồi lập tức đi trước, thân thể gầy yếu quay cuồng trong gió tuyết hệt như một con khỉ gầy.
- Chờ đợi chúng ta …
Trong tiếng hô hoán, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền vội vàng đuổi theo, cuối cùng là ba đứa Lâm Phàm, Linh Hoa, Thiên Lân.
Đi vòng qua phía Nam, một hàng sáu đứa Thiên Lân do bởi muốn giấu đi hành tung, đặc biệt đến Nam Thiên trụ phong, từ đó tiến vào trong Đằng Long cốc.
Giây lát, sáu đứa hạ xuống núi băng, tiến vào trong khu vực cư trú, huyệt động ở đó ít ra cũng có hai ba ngàn cái.
Nơi này Thiên Lân còn chưa đi qua, nhưng năm đứa Lâm Phàm sinh ra ở đây, ít nhiều hiểu biết được nơi này, dẫn Thiên Lân đi xuyên qua một số động huyệt.
Trong lúc tiến lên, Thiên Lân hiếu kỳ nhìn những huyệt động này, hỏi lại:
- Các ngươi từ nhỏ đến lớn sống ở nơi này?.
Linh Hoa cười nói:
- Đúng thế, nơi này có thể chơi vui đùa được. Nhiều chú bác, nhiều dì, ông bà chơi vui với chúng ta.
Tiết Quân nói:
- Bọn họ còn có thể kể chuyện xưa nghe rất hay.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Ngươi chỉ cần ở đây một thời gian, đảm bảo ngươi sẽ không nỡ đi được.
Thiên Lân không đáp, chỉ cười cười, ngầm nói:
- Như vậy có gì vui đâu, đợi sau này ta lớn lên, đi ngao du thiên hạ đó mới là vui thú.
Trên đường xuyên qua động, sáu đứa hồi lâu sau đến trước một vùng huyệt động không người ở.
Dừng lại, Lâm Phàm nói với năm đứa bé:
- Huyệt động nơi này có trên trăm cái, hơn nữa không hề có người ở, thích hợp cho chúng ta chơi trò trốn tìm.
Thiên Lân hỏi:
- Vì sao nơi này không có người ở?
Linh Hoa cướp lời:
- Bởi vì đây là đường biên giới, phía trước là một loại chủng tộc khác. Bọn họ đã dời đến đây khoảng năm trăm năm trước.
Té ra, năm đó Đằng Long cốc chủ để tránh việc người dân tộc có việc bà con gần kết hôn, cố ý sai người đi vào trung thổ tìm kiếm không ít người dân có cuộc sống bình thường, sau khi thuyết phục được những người đó đồng ý liền dẫn bọn họ đến nơi này để kết hôn với những người dân tộc địa phương, nhằm kéo dài hương khói của Đằng Long cốc.
Để phân chia huyết thống chủng tộc, Đằng Long cốc chủ cố tình phân ra khu vực, đặt ra đường biên giới này để tránh lẫn lộn vào nhau.
Thiên Lân ồ lên một tiếng, cảm thấy hứng thú với việc này, cười nói:
- Bây giờ đã có chỗ chơi rồi, chúng ta lại đây nói rõ quy định. Trước tiên, ai làm người đứng đầu …
- Đương nhiên là ngươi!
Cả năm đứa bé đồng lòng bật kêu lên, tất cả đều nhìn Thiên Lân.