Chương 12: Có Ngọt Không (3)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaSầm Hoài An không tin mẹ mình sẽ đồng ý mua cho cậu, nhưng thấy Sơ Hạ đã bảo nhân viên bán hàng lấy giày ra, cậu không nhúc nhích nữa.Sơ Hạ bảo Sầm Hoài An cởi giày ra: "Thử đi xem xem có hợp không?”Thấy Sầm Hoài An không cử động, cô ngồi xổm xuống muốn giúp cậu cởi ra. Khi vừa đụng tới mắt cá chân cậu, cơ thể Sầm Hoài An giật mình, chân lập tức lui về phía sau.Sơ Hạ mạnh mẽ đè chân cậu lại: "Đừng nhúc nhích, để mẹ đứng vững.”Sầm Hoài An không cử động nữa, nhưng cũng không đỡ cô, chỉ ngoan ngoãn để cô cởi đôi giày đã rách đến lòi cả ngón chân cậu ra.Chân cậu vừa đen vừa gầy còn bẩn, nhân viên bán hàng bên cạnh ồn ào ngăn cản: "Bẩn như vậy thử giày thì còn bán thế nào?"Sầm Hoài An rụt chân về phía sau, mặt xoay sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đen gầy phiếm hồng.Sơ Hạ cũng không nhìn cô ta, mang giày vào chân Sầm Hoài An, cũng không để ý chân cậu có bẩn hay không.“Thái độ này của cô có vấn đề. Giày nếu không phải là để người ta đi thì tôi cũng không phải không mua. Giày da bẩn lau là sạch, cũng không phải giày vải còn cần giặt mới sạch.”Nhân viên bán hàng thấy Sơ Hạ không dễ chọc, mặt căng thẳng, cũng không nói gì khác.Sơ Hạ lúc này mới nhìn về phía Sầm Hoài An: "Đi một vòng xem có vừa không?”Sầm Hoài An chưa từng đi giày da mềm mại thoải mái như vậy, cũng không biết nên đặt chân như thế nào.Cậu cẩn thận từng li từng tí đi hai bước, cơ thể cực kỳ căng thẳng.“Vừa không?" Sơ Hạ hỏi cậu.Sầm Hoài An nhìn mặt cô, không nhìn ra có phải cô thật sự muốn mua hay không.Cậu cúi đầu nhìn giày da, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt lồi vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.Trong lòng cậu cũng không tin mẹ sẽ mua cho mình.Nhưng nếu mẹ cậu thật sự mua giày da cho mình thì chắc chắn cậu sẽ không để bà nội lấy đi đưa cho em họ, kể cả có cấu véo cậu đi nữa cậu cũng không cho.“Được, đôi này con mang đi, lấy thêm một đôi màu nâu cùng cỡ.”Sầm Hoài An thoáng cái ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Hạ, không thể tin được cô thật sự mua giày da cho cậu, lại còn mua tận hai đôi.Cậu mím môi, cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt.Cậu nhìn Sơ Hạ trả tiền, nhét giày vào trong lòng cậu để cậu tự mình ôm, đầu óc nho nhỏ hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được gì nữa.Sơ Hạ mua cho mình một đôi giày xăng đan da trâu màu đen, cũng trực tiếp đi vào.Giày vải rách của Sầm Hoài An và giày vá của cô lập tức bị ném đi.Sầm Hoài An cẩn thận ôm giày da của mình, bị Sơ Hạ lôi kéo đến trước quầy bán sữa mạch nha, nhìn cô mua một lon sữa mạch nha, còn mua rất nhiều kẹo hoa quả thỏ trắng.Cậu vô thức liếm môi, ôm chặt giày da trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp kẹo trong tay Sơ Hạ.Sơ Hạ bóc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng nhét vào miệng cậu.Cô cười hỏi cậu: “Có ngọt không?”Hương vị kẹo sữa đột nhiên bùng nổ trong miệng cậu, đó là một hương vị không thể nào diễn tả bằng lời, thật sự ngon hơn giấy gói kẹo cậu liếm nhiều!Cậu bé chẳng dám liếm quá mạnh, vì sợ mùi vị này biến mất quá nhanh nên chỉ dám ăn cẩn thận từng li từng tí.Không nhận được câu trả lời của Sầm Hoài An Sơ Hạ cũng không giận, cô dắt cậu đến quầy hàng cách cửa hàng bách hóa không xa.Có một người đang bày bán quần áo ở đây, kiểu dáng vừa mới mẻ lại độc đáo.