Chương 11: Có Ngọt Không (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaThế nhưng cô nhanh thấy nhìn thấy tình trạng của miệng cậu bé, quả nhiên đầu lưỡi bị bỏng đến mức ửng đỏ cả rồi.Sầm Hoài An chỉ cảm thấy đầu lưỡi trong miệng đột nhiên lạnh như băng, đầu lưỡi lập tức không còn đau nữa.Cậu len lén mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của mẹ đang cúi đầu cách mình rất gần. Cậu bé ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng vào mặt cô.Cậu chưa từng gặp qua người mẹ nào như vậy cả, trong trí nhớ có hạn của mình, mẹ luôn cau mày, không phải đang khóc thì là đang thở dài.Nhưng bây giờ mẹ không phải như vậy, cậu không biết đây là cảm giác gì, chỉ là mơ hồ có cảm giác mẹ không giống như trước kia nữa.“Ngơ ngẩn cái gì đó? Được rồi, đừng liếm nữa.”Sơ Hạ cất túi thuốc đi, sau đó kéo Sầm Hoài An tiếp tục đi về phía trước.Trong tay cô cầm theo ba túi thuốc Đông y lớn, cộng thêm tiền khám bệnh, tốn hơn hai mươi tệ.Vào thời điểm này như vầy cũng xem như là đắt đỏ rồi, cô làm công nhân dệt may, lương tháng cũng chỉ có 32,5 tệ.Chủ yếu là Sơ Hạ mua thuốc cho hai người, nhưng cô lại mua rất nhiều, nếu không cũng không tiêu nhiều tiền như vậy.Nếu không mua dược liệu quý hiếm thì dược liệu bình thường ở thời đại này cũng không đắt mấy.Hơn nữa phương thuốc Lý Quán Chúng kê cho cô đều là dược liệu rẻ, đây cũng là việc làm thường tình của một bác sĩ Đông y tốt vào thời điểm này.Ông nội của cô cũng đã nói qua với cô, trước kia người ta nghèo nên ai chữa được bằng dược liệu rẻ tiền thì ưu tiên cho những người đó mua dược liệu rẻ để người bệnh có tiền mua thuốc.Kể cả sau khi cô lớn lên, cuộc sống của mọi người tốt rồi nhưng ông nội cô cũng vẫn giữ thói quen này khi dạy học trò và cô, cũng là để cho các cô nhớ kỹ nguyên tắc này.Ra cửa, Sơ Hạ không về nhà mà dắt Sầm Hoài An đến một cửa tiệm cách đó không xa.Quần áo trên người Sầm Hoài An vừa rách vừa chật vừa bẩn, chân mang một đôi giày vải rách đế cũng nát bươm không chịu nổi.Mà quần áo trên người Sơ Hạ vẫn là quần áo lao động của cô, nguyên chủ căn bản cũng không có mấy bộ quần áo.Quần áo lúc trước kết hôn chồng mua cho cô cũng bị mẹ cô vừa ý lấy đi mất, sau đó cô sống chật chội, ăn cơm đều là đói một bữa no một bữa, căn bản không có tâm trạng nghĩ đến quần áo hay cách ăn mặc.Nhân viên bán hàng của cửa hàng bách hoá quả nhiên mắt có chút ngạo mạn như trong lời đồn.Nhưng chất lượng quần áo cũng không tệ lắm, chỉ là kiểu dáng không đủ mới mẻ độc đáo, Sơ Hạ không thích cái nào nhưng cô cũng không thể tự may được.Hiện tại kinh tế đang mở cửa, bên ngoài có quần áo lén mang về từ Dương Thành để bán ra bên ngoài, Sơ Hạ chuẩn bị ra bên ngoài mua.Nhưng giày xăng đan bằng da ở đây nhìn không tệ, Sơ Hạ bảo nhân viên bán hàng lấy số đo của Sầm Hoài An và cô.Sầm Hoài An chưa từng tới cửa hàng bách hóa, tất cả mọi thứ của nơi này đều làm cho cậu cảm thấy mới lạ.Cậu bé nhìn mẹ mình nói muốn mua giày với nhân viên bán hàng, trong đầu nho nhỏ đã nghĩ mãi không ra, trước kia mẹ cậu chắc chắn sẽ không tới nơi này.Hơn nữa mẹ cậu thật sự muốn mua giày cho mình sao?Bà nội nói trẻ con đi giày cũng vô dụng, không cần phải mua, chỉ đi giày rơm là được, sau này lớn lên rồi mua thì sẽ không lãng phí tiền.