Chương 9: Ôn Dương bị xa lánh rồi
"Chị qua đây nào,ném đồng xu này vào nước, nói điều chị muốn"
Hoàng Băng ngơ ngác cầm đồng xu mà không biết phải phản ứng như thế nào,Ôn Dương nhìn Hoàng Băng lên tiếng hỏi:
"Chị có ước mơ không"
Hoàng Băng nghe Ôn Dương hỏi liền có hơi trầm ngâm mà nói:
"Một tác giả truyện tranh"
Ôn Dương liền mở to mắt dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Hoàng Băng, Hoàng Băng bị ánh mắt này nhìn cho ngượng ngùng, Hoàng Băng hỏi:
"Có phải ấu trĩ quá không"
Ôn Dương vội đáp:
"Không phải đâu, thực ra em rất thích đọc truyện tranh nha "
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương vội vã giải thích nhìn mà đáng yêu, Hoàng Băng liền phì cười một nụ cười rất xinh đẹp,Ôn Dương nhìn cũng cười theo,cô liền nói:
"Chị Hoàng Băng nên cười nhiều vì thế sẽ đẹp hơn rất nhiều đấy"
Hoàng Băng nghe cô nói liền tinh thần có cảm giác vui vẻ,trong lòng cũng trở nên ấm áp đáp:
"Được"
Ôn Dương liền nói,tay chỉ vào đài phun nước:
"Vậy bây giờ chị có muốn ước gì không"
Hoàng Băng liền gật đồng dùng ngón cái búng đồng xu vào trong đài phun nước,rồi nhắm mắt nghĩ "Nếu có thể thành hiện thực, thì tôi muốn là chính mình,tôi muốn tự do,và tôi sẽ cố gắng để đạt được điều đó", Hoàng Băng mở mắt ra liền có một ánh mắt đáng yêu, to tròn đang nhìn mình thì có hơi ngạc nhiên nói:
"Sao thế "
Ôn Dương liền nói, rồi kéo tay Hoàng Băng chạy đi lấy sách vở của Ôn Dương rồi cô nói:
"Đi em dẫn chị đi chơi, giải khuây"
Hoàng Băng bị cô kéo đi không kịp phản ứng,cô một đường kéo Hoàng Băng chạy tới một trung tâm thương mại,kéo Hoàng Băng đi ăn kem,đi gắp thú bông, Ôn Dương gắp hẳng cho Hoàng Băng một con vịt bông màu vàng to đùng, Hoàng Băng cũng gắp lại cho Ôn Dương một con heo rất to,sau đó hai người ôm thú bông đi chơi tàu lượn siêu tốc,đi đu quay ngắm cảnh,cả quá trình chơi Hoàng Băng thật sự rất vui vẻ còn rất phấn khích nữa,đây là lần đầu tiên Hoàng Băng cảm thấy thoải mái đến thế, Hoàng Băng cũng phát hiện Ôn Dương có rất nhiều điểm tương đồng với mình.Cả hai vui chơi thỏa thích cũng đã 9 giờ hơn,hai người trở lại trường Hoàng Băng là Hội Trưởng hội học sinh nên về trễ không sao, còn Ôn Dương lại ở ký túc xá tổng hợp nên việc đi lại không bị quản thúc.
Khi bước vào sân trường Hoàng Băng liền cất tiếng:
"Hôm nay cảm ơn em,chị đã rất vui"
Ôn Dương đang đi nghe Hoàng Băng nói cũng xoay người lại cười tươi,cánh tay nhỏ ôm chặt lấy con gấu bông:
"Em cũng rất vui vì được nói chuyện với chị, cũng trễ rồi ngày mai gặp lại chị nhé,em phải về ngủ sớm nếu ngày mai đến lớp trễ sẽ bị phạt,tạm biệt "
Ôn Dương nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi, Hoàng Băng liền thở dài nhìn, Ôn Dương vội vã mà cười nhẹ,cánh tay đang ôm chú vịt bông nhẹ siết lại,đột nhiên giọng của Ôn Dương từ xa vang lên:
"À đúng rồi, chúc chị ngủ ngon"
Ôn Dương nói xong câu đó cười một cái rồi vụt đi, Hoàng Băng chỉ biết cười trừ nhỏ giọng:
"Ngủ ngon,mai gặp lại"
Ngày hôm sau khi đến lớp Ôn Dương thấy mọi người nhìn cô với một ánh mắt ghét bỏ và kỳ lạ, các bạn trong lớp đã bắt đầu né xa Ôn Dương, vì biết người đánh đám người của Thiên Hổ là cô nên họ sợ bị vạ lây, phần khác vì có một số người biết Ôn Dương có quen biết với Cố Thanh nên đâm ra ghét bỏ vì Cố Thanh là một ca sĩ nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ,nên Ôn Dương bị ghét cũng là bình thường, chuyện này cả trường hiện tại đều biết,Ôn Dương không mấy để tâm mặc kệ họ muốn nói gì thì nói, cô ngồi bà chủ của mình mà cứ cảm thấy mình đã quên mất cái gì đó.Một lúc sau thì chuông reo vào lớp, Hoàng Băng bước vào nhìn Ôn Dương một cái rồi nói,Ôn Dương lại bắt đầu ngu ngơ nhớ thử xem có phải cô quên gì đó hay không, Hoàng Băng liền giống như bình thường lạnh giọng nói:
"Hôm nay thu vở bài tập đột xuất để chấm điểm, ai không mang vở bài tập và không làm bài tập tự giác đứng lên đi ra ngoài"
Cả lớp liền khóc ròng,ai ai cũng sợ việc kiểm tra vở bài tập đột xuất,trong lớp có ba đến bốn người đã đi ra ngoài vì không làm bài tập, Hoàng Băng nói tiếp:
"Thu từ dãy một trước"
Từng người trong dãy một liền đứng lên đem hết vở bài tập lên cho Hoàng Băng, lớp của Ôn Dương tới sáu dãy mỗi bàn một người mỗi dãy mười người nên đối với một học sinh ưu tú như Hoàng Băng chấm bài cũng rất nhanh,cho đến dãy cuối cùng,đến lượt của Ôn Dương:
"Toán đây, Tiếng Anh đây,bài tập Ngữ Văn, Giáo dục công dân,à Lịch sử đây rồi"
Ôn Dương vui vẻ kiểm tra lại đống bài tập trong cặp, rồi lon ton chạy lên bàn giáo viên đưa bài tập cho Hoàng Băng, rồi lon ton chạy về chỗ, Hoàng Băng nhìn một màng này mà vui vẻ nghĩ " Con bé đáng yêu quá đi",nụ cười của Hoàng Băng khiến cả lớp sợ hãi một phen, cả lớp quay đầu nhìn ôn Dương với ánh mắt hình viên đạn nghĩ "Cậu ta chắc chắn lại không làm bài tập nghiêm túc,đúng là học sinh cá biệt mà"
Hoàng Băng ngơ ngác cầm đồng xu mà không biết phải phản ứng như thế nào,Ôn Dương nhìn Hoàng Băng lên tiếng hỏi:
"Chị có ước mơ không"
Hoàng Băng nghe Ôn Dương hỏi liền có hơi trầm ngâm mà nói:
"Một tác giả truyện tranh"
Ôn Dương liền mở to mắt dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Hoàng Băng, Hoàng Băng bị ánh mắt này nhìn cho ngượng ngùng, Hoàng Băng hỏi:
"Có phải ấu trĩ quá không"
Ôn Dương vội đáp:
"Không phải đâu, thực ra em rất thích đọc truyện tranh nha "
Hoàng Băng nhìn Ôn Dương vội vã giải thích nhìn mà đáng yêu, Hoàng Băng liền phì cười một nụ cười rất xinh đẹp,Ôn Dương nhìn cũng cười theo,cô liền nói:
"Chị Hoàng Băng nên cười nhiều vì thế sẽ đẹp hơn rất nhiều đấy"
Hoàng Băng nghe cô nói liền tinh thần có cảm giác vui vẻ,trong lòng cũng trở nên ấm áp đáp:
"Được"
Ôn Dương liền nói,tay chỉ vào đài phun nước:
"Vậy bây giờ chị có muốn ước gì không"
Hoàng Băng liền gật đồng dùng ngón cái búng đồng xu vào trong đài phun nước,rồi nhắm mắt nghĩ "Nếu có thể thành hiện thực, thì tôi muốn là chính mình,tôi muốn tự do,và tôi sẽ cố gắng để đạt được điều đó", Hoàng Băng mở mắt ra liền có một ánh mắt đáng yêu, to tròn đang nhìn mình thì có hơi ngạc nhiên nói:
"Sao thế "
Ôn Dương liền nói, rồi kéo tay Hoàng Băng chạy đi lấy sách vở của Ôn Dương rồi cô nói:
"Đi em dẫn chị đi chơi, giải khuây"
Hoàng Băng bị cô kéo đi không kịp phản ứng,cô một đường kéo Hoàng Băng chạy tới một trung tâm thương mại,kéo Hoàng Băng đi ăn kem,đi gắp thú bông, Ôn Dương gắp hẳng cho Hoàng Băng một con vịt bông màu vàng to đùng, Hoàng Băng cũng gắp lại cho Ôn Dương một con heo rất to,sau đó hai người ôm thú bông đi chơi tàu lượn siêu tốc,đi đu quay ngắm cảnh,cả quá trình chơi Hoàng Băng thật sự rất vui vẻ còn rất phấn khích nữa,đây là lần đầu tiên Hoàng Băng cảm thấy thoải mái đến thế, Hoàng Băng cũng phát hiện Ôn Dương có rất nhiều điểm tương đồng với mình.Cả hai vui chơi thỏa thích cũng đã 9 giờ hơn,hai người trở lại trường Hoàng Băng là Hội Trưởng hội học sinh nên về trễ không sao, còn Ôn Dương lại ở ký túc xá tổng hợp nên việc đi lại không bị quản thúc.
Khi bước vào sân trường Hoàng Băng liền cất tiếng:
"Hôm nay cảm ơn em,chị đã rất vui"
Ôn Dương đang đi nghe Hoàng Băng nói cũng xoay người lại cười tươi,cánh tay nhỏ ôm chặt lấy con gấu bông:
"Em cũng rất vui vì được nói chuyện với chị, cũng trễ rồi ngày mai gặp lại chị nhé,em phải về ngủ sớm nếu ngày mai đến lớp trễ sẽ bị phạt,tạm biệt "
Ôn Dương nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi, Hoàng Băng liền thở dài nhìn, Ôn Dương vội vã mà cười nhẹ,cánh tay đang ôm chú vịt bông nhẹ siết lại,đột nhiên giọng của Ôn Dương từ xa vang lên:
"À đúng rồi, chúc chị ngủ ngon"
Ôn Dương nói xong câu đó cười một cái rồi vụt đi, Hoàng Băng chỉ biết cười trừ nhỏ giọng:
"Ngủ ngon,mai gặp lại"
Ngày hôm sau khi đến lớp Ôn Dương thấy mọi người nhìn cô với một ánh mắt ghét bỏ và kỳ lạ, các bạn trong lớp đã bắt đầu né xa Ôn Dương, vì biết người đánh đám người của Thiên Hổ là cô nên họ sợ bị vạ lây, phần khác vì có một số người biết Ôn Dương có quen biết với Cố Thanh nên đâm ra ghét bỏ vì Cố Thanh là một ca sĩ nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ,nên Ôn Dương bị ghét cũng là bình thường, chuyện này cả trường hiện tại đều biết,Ôn Dương không mấy để tâm mặc kệ họ muốn nói gì thì nói, cô ngồi bà chủ của mình mà cứ cảm thấy mình đã quên mất cái gì đó.Một lúc sau thì chuông reo vào lớp, Hoàng Băng bước vào nhìn Ôn Dương một cái rồi nói,Ôn Dương lại bắt đầu ngu ngơ nhớ thử xem có phải cô quên gì đó hay không, Hoàng Băng liền giống như bình thường lạnh giọng nói:
"Hôm nay thu vở bài tập đột xuất để chấm điểm, ai không mang vở bài tập và không làm bài tập tự giác đứng lên đi ra ngoài"
Cả lớp liền khóc ròng,ai ai cũng sợ việc kiểm tra vở bài tập đột xuất,trong lớp có ba đến bốn người đã đi ra ngoài vì không làm bài tập, Hoàng Băng nói tiếp:
"Thu từ dãy một trước"
Từng người trong dãy một liền đứng lên đem hết vở bài tập lên cho Hoàng Băng, lớp của Ôn Dương tới sáu dãy mỗi bàn một người mỗi dãy mười người nên đối với một học sinh ưu tú như Hoàng Băng chấm bài cũng rất nhanh,cho đến dãy cuối cùng,đến lượt của Ôn Dương:
"Toán đây, Tiếng Anh đây,bài tập Ngữ Văn, Giáo dục công dân,à Lịch sử đây rồi"
Ôn Dương vui vẻ kiểm tra lại đống bài tập trong cặp, rồi lon ton chạy lên bàn giáo viên đưa bài tập cho Hoàng Băng, rồi lon ton chạy về chỗ, Hoàng Băng nhìn một màng này mà vui vẻ nghĩ " Con bé đáng yêu quá đi",nụ cười của Hoàng Băng khiến cả lớp sợ hãi một phen, cả lớp quay đầu nhìn ôn Dương với ánh mắt hình viên đạn nghĩ "Cậu ta chắc chắn lại không làm bài tập nghiêm túc,đúng là học sinh cá biệt mà"