Chương 38
Hàn Tử Diên liền thản nhiên giải đáp họ:
“Là Hàn Lãng làm cũng vì mẹ bọn tôi”
Hoàng Băng liền hỏi:
"Sao vậy "
Hàn Tử Diên có chút tức giận nói:
“Lần đó Hàn Lãng đưa mẹ bọn tôi đến cuộc họp của các ban hội,khi Dao Bang nói đến chuyện muốn sát nhập Ẩn Bang, thì mẹ tôi ngồi bên ngoài đợi đám Cổ Đông chết tiệt của Tu La hội vừa từ một phòng họp khác đi ra thấy mẹ tôi thì có ý định không tốt với mẹ,Hàn Lãng lần đó đã đánh chết hai tên Cổ Đông và bốn tên tàn phế”
Ôn Dương nghe vậy cũng nhớ tới việc Hàn Diệt Phong có nói mẹ của hai người họ rất hiền,dường như chỉ là một người bình thường còn rất yếu ớt nữa,cô liền lên tiếng nói:
“Gặp em thì cả sáu tên đó đều không còn mạng đi về chứ không đơn giản là hai tên chết bốn tên tàn phế đâu”
Bọn họ nghe Ôn Dương nói liền không hẹn mà có cùng suy nghĩ "Tính cách bạo lực thật ".
Ôn Dương thấy ánh mắt của ba người thì chỉ cười cười,Ôn Dương đang tính nói gì đó thì chợt khựng lại,Hàn Diệt Phong liền hỏi:
“Sao đấy mèo con”
Ôn Dương liền nói:
“Em nghe có tiếng đánh nhau”
Hoàng Băng ngạc nhiên nói:
"Em có nghe được cụ thể ở đâu không "
Ôn Dương nghe hỏi thì cố gắng lắng nghe mấy tiếng bước chân loạn xạ,và có cả tiếng đánh đấm rồi tiếng đang kéo lê thứ gì đó trên sàn vậy, được một lúc thì Ôn Dương đổ mồ hôi quay đầu nhìn lên tầng 18 phòng của Cố Thanh đang nằm, khi thấy ánh mắt của cô bọn họ lập tức lao như bay lên tầng 18.Hàn Tử Diên mở cửa ra thì trong phòng đã không còn ai nữa, chỉ thấy có một vài vệt đỏ ở trên chiếc giường màu trắng, Hoàng Băng liền lên tiếng nhìn xung quanh:
“Người đâu!!!”
Ôn Dương vẫn đang nghe được tiếng bước chân,cô liền chạy theo tiếng bước chân tới cửa thoát hiểm của tầng 18, Hoàng Băng chạy đằng sau khi hai người tới cửa thoát hiểm thì men theo đường cầu thang chạy xuống, vừa xuống tới nơi đã thấy có hai chiếc xe màu đen lao vút đi.Ôn Dương tức giận vừa thở vừa nói:
“Đáng ghét,chậm,chậm một bước rồi”
Hoàng Băng vừa thở vừa nói:
“Làm sao đây”
Hoàng Băng và Ôn Dương chạy lên phòng giám sát của bệnh viện thì thấy Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong đã ở đây thấy hai người thì Hàn Tử Diên lên tiếng:
“Băng Băng, Tiểu Dương qua đây xem cái này”
Hoàng Băng và Ôn Dương liền chạy qua nhìn, thì thấy camera giám sát ở phòng của Cố Thanh chiếu cảnh lúc nãy.
Có một nhóm người bận đồ đen từ ngoài xông vào Hạ Kiêu đã lập tức đứng lên chống trả, nhưng Cố Thanh vẫn đang mất ý thức chúng dùng Cố Thanh uy hiếp Hạ Kiêu,khi Hạ Kiêu đầu hàng đám người bận đồ đen liền bắt thuốc mê Hạ Kiêu sau đó đưa hai người họ đi.
Hàn Diệt Phong liền đưa cho Ôn Dương một chiếc điện thoại nói:
“Anh tìm thấy cái này ở chỗ cậu ấy bị chụp thuốc mê”
Ôn Dương liền nói:
“Đây chẳng phải điện thoại của Hạ Kiêu sao”
Ôn Dương liền mở điện thoại nhưng điện thoại đã bị gài mậy khẩu từ lâu,Ôn Dương đang bấm loạn xạ trên bàn phím điện thoại nhưng vẫn không mở được,Ôn Dương đang loạn cào cào trong đầu không biết phải làm sao.
Hàn Diệt Phong bình tĩnh liền nói:
“Tử Diên gọi cho ông ta nhờ giúp đỡ”
Hàn Tử Diên cau mày bức bối nói:
"Thật sự phải nhờ đến ông ta "
Hàn Diệt Phong gật đầu,Hàn Tử Diên tuy khó chịu nhưng vẫn đồng ý hai người trước khi ra ngoài Hàn Diệt Phong đã nói:
“Hai người ở yên trong này bọn tôi sẽ nhờ người giúp tìm kiếm”
Hoàng Băng nghiêm túc gật đầu nói:
"Được "
Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong đi xuống sảnh bệnh viện của phòng vip,Hàn Tử Diên lấy điện thoại gọi khi đầu dây bên kia bắt máy một đàn ông lạnh lẽo đến rùng mình vang lên:
“Chủ động liên lạc”
Hàn Tử Diên liền âm u nói:
"Nếu không phải có việc nhờ ông thì đừng hòng bọn này liên lạc "
Người đàn ông bên kia nói tiếp:
"Chuyện gì, Nhiếp Nhi vẫn đang ngủ,nói nhanh đi,ta không có thời gian "
Hàn Diệt Phong liền lạnh giọng nói:
“Hàn Lãng ông nghĩ bọn tôi có thời gian nói chuyện tầm phào với ông à”
Hàn Tử Diên lạnh lùng nói:
"Dao Bang bắt đầu có chuyển biến xấu rồi,ông vẫn còn thời gian nhàn rỗi ở nhà sao "
Hàn Lãng liền lạnh nhạt đáp:
"Chuyện đó ta không cần hai thằng nhóc ranh nhắc nhở đâu "
Hàn Tử Diên liền âm trầm nói:
"Dao Bang ra tay tới chỗ bọn tôi rồi,bạn của bọn tôi bị bắt đi, muốn ông điều tra giúp "
Hàn Tử Diên nói xong liền cọc cằng cúp máy,Hàn Diệt Phong không lên tiếng bởi vì không muốn nói chuyện với Hàn Lãng.
Trong lúc Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên ở bên ngoài thì Hoàng Băng và Ôn Dương vẫn đang cầm điện thoại của Hạ Kiêu để giải mật mã, Hoàng Băng nghĩ " Hạ Kiêu không phải người tùy tiện làm rơi đồ, hơn nữa cậu ta cũng sẽ không vứt đồ lung tung vì Cố Thanh không thích điều đó cái điện thoại này nhất định có vấn đề ".
Ôn Dương vừa nhìn chiếc điện thoại vừa lẩm bẩm:
“Nghĩ đi Ôn Dương,động não đi,mày làm được mà,nghĩ xem mật khẩu của Hạ Kiêu là gì, nghĩ đi, nghĩ,Cố Thanh đang chờ mày đó”
Hoàng Băng cũng đang vò đầu bứt tóc thì nghe Ôn Dương nhắc đến Cố Thanh, Hoàng Băng liền gấp rút nói:
“1811,em nhập thử đi Anh Anh,đó là ngày sinh sinh của Cố Thanh”
“Là Hàn Lãng làm cũng vì mẹ bọn tôi”
Hoàng Băng liền hỏi:
"Sao vậy "
Hàn Tử Diên có chút tức giận nói:
“Lần đó Hàn Lãng đưa mẹ bọn tôi đến cuộc họp của các ban hội,khi Dao Bang nói đến chuyện muốn sát nhập Ẩn Bang, thì mẹ tôi ngồi bên ngoài đợi đám Cổ Đông chết tiệt của Tu La hội vừa từ một phòng họp khác đi ra thấy mẹ tôi thì có ý định không tốt với mẹ,Hàn Lãng lần đó đã đánh chết hai tên Cổ Đông và bốn tên tàn phế”
Ôn Dương nghe vậy cũng nhớ tới việc Hàn Diệt Phong có nói mẹ của hai người họ rất hiền,dường như chỉ là một người bình thường còn rất yếu ớt nữa,cô liền lên tiếng nói:
“Gặp em thì cả sáu tên đó đều không còn mạng đi về chứ không đơn giản là hai tên chết bốn tên tàn phế đâu”
Bọn họ nghe Ôn Dương nói liền không hẹn mà có cùng suy nghĩ "Tính cách bạo lực thật ".
Ôn Dương thấy ánh mắt của ba người thì chỉ cười cười,Ôn Dương đang tính nói gì đó thì chợt khựng lại,Hàn Diệt Phong liền hỏi:
“Sao đấy mèo con”
Ôn Dương liền nói:
“Em nghe có tiếng đánh nhau”
Hoàng Băng ngạc nhiên nói:
"Em có nghe được cụ thể ở đâu không "
Ôn Dương nghe hỏi thì cố gắng lắng nghe mấy tiếng bước chân loạn xạ,và có cả tiếng đánh đấm rồi tiếng đang kéo lê thứ gì đó trên sàn vậy, được một lúc thì Ôn Dương đổ mồ hôi quay đầu nhìn lên tầng 18 phòng của Cố Thanh đang nằm, khi thấy ánh mắt của cô bọn họ lập tức lao như bay lên tầng 18.Hàn Tử Diên mở cửa ra thì trong phòng đã không còn ai nữa, chỉ thấy có một vài vệt đỏ ở trên chiếc giường màu trắng, Hoàng Băng liền lên tiếng nhìn xung quanh:
“Người đâu!!!”
Ôn Dương vẫn đang nghe được tiếng bước chân,cô liền chạy theo tiếng bước chân tới cửa thoát hiểm của tầng 18, Hoàng Băng chạy đằng sau khi hai người tới cửa thoát hiểm thì men theo đường cầu thang chạy xuống, vừa xuống tới nơi đã thấy có hai chiếc xe màu đen lao vút đi.Ôn Dương tức giận vừa thở vừa nói:
“Đáng ghét,chậm,chậm một bước rồi”
Hoàng Băng vừa thở vừa nói:
“Làm sao đây”
Hoàng Băng và Ôn Dương chạy lên phòng giám sát của bệnh viện thì thấy Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong đã ở đây thấy hai người thì Hàn Tử Diên lên tiếng:
“Băng Băng, Tiểu Dương qua đây xem cái này”
Hoàng Băng và Ôn Dương liền chạy qua nhìn, thì thấy camera giám sát ở phòng của Cố Thanh chiếu cảnh lúc nãy.
Có một nhóm người bận đồ đen từ ngoài xông vào Hạ Kiêu đã lập tức đứng lên chống trả, nhưng Cố Thanh vẫn đang mất ý thức chúng dùng Cố Thanh uy hiếp Hạ Kiêu,khi Hạ Kiêu đầu hàng đám người bận đồ đen liền bắt thuốc mê Hạ Kiêu sau đó đưa hai người họ đi.
Hàn Diệt Phong liền đưa cho Ôn Dương một chiếc điện thoại nói:
“Anh tìm thấy cái này ở chỗ cậu ấy bị chụp thuốc mê”
Ôn Dương liền nói:
“Đây chẳng phải điện thoại của Hạ Kiêu sao”
Ôn Dương liền mở điện thoại nhưng điện thoại đã bị gài mậy khẩu từ lâu,Ôn Dương đang bấm loạn xạ trên bàn phím điện thoại nhưng vẫn không mở được,Ôn Dương đang loạn cào cào trong đầu không biết phải làm sao.
Hàn Diệt Phong bình tĩnh liền nói:
“Tử Diên gọi cho ông ta nhờ giúp đỡ”
Hàn Tử Diên cau mày bức bối nói:
"Thật sự phải nhờ đến ông ta "
Hàn Diệt Phong gật đầu,Hàn Tử Diên tuy khó chịu nhưng vẫn đồng ý hai người trước khi ra ngoài Hàn Diệt Phong đã nói:
“Hai người ở yên trong này bọn tôi sẽ nhờ người giúp tìm kiếm”
Hoàng Băng nghiêm túc gật đầu nói:
"Được "
Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong đi xuống sảnh bệnh viện của phòng vip,Hàn Tử Diên lấy điện thoại gọi khi đầu dây bên kia bắt máy một đàn ông lạnh lẽo đến rùng mình vang lên:
“Chủ động liên lạc”
Hàn Tử Diên liền âm u nói:
"Nếu không phải có việc nhờ ông thì đừng hòng bọn này liên lạc "
Người đàn ông bên kia nói tiếp:
"Chuyện gì, Nhiếp Nhi vẫn đang ngủ,nói nhanh đi,ta không có thời gian "
Hàn Diệt Phong liền lạnh giọng nói:
“Hàn Lãng ông nghĩ bọn tôi có thời gian nói chuyện tầm phào với ông à”
Hàn Tử Diên lạnh lùng nói:
"Dao Bang bắt đầu có chuyển biến xấu rồi,ông vẫn còn thời gian nhàn rỗi ở nhà sao "
Hàn Lãng liền lạnh nhạt đáp:
"Chuyện đó ta không cần hai thằng nhóc ranh nhắc nhở đâu "
Hàn Tử Diên liền âm trầm nói:
"Dao Bang ra tay tới chỗ bọn tôi rồi,bạn của bọn tôi bị bắt đi, muốn ông điều tra giúp "
Hàn Tử Diên nói xong liền cọc cằng cúp máy,Hàn Diệt Phong không lên tiếng bởi vì không muốn nói chuyện với Hàn Lãng.
Trong lúc Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên ở bên ngoài thì Hoàng Băng và Ôn Dương vẫn đang cầm điện thoại của Hạ Kiêu để giải mật mã, Hoàng Băng nghĩ " Hạ Kiêu không phải người tùy tiện làm rơi đồ, hơn nữa cậu ta cũng sẽ không vứt đồ lung tung vì Cố Thanh không thích điều đó cái điện thoại này nhất định có vấn đề ".
Ôn Dương vừa nhìn chiếc điện thoại vừa lẩm bẩm:
“Nghĩ đi Ôn Dương,động não đi,mày làm được mà,nghĩ xem mật khẩu của Hạ Kiêu là gì, nghĩ đi, nghĩ,Cố Thanh đang chờ mày đó”
Hoàng Băng cũng đang vò đầu bứt tóc thì nghe Ôn Dương nhắc đến Cố Thanh, Hoàng Băng liền gấp rút nói:
“1811,em nhập thử đi Anh Anh,đó là ngày sinh sinh của Cố Thanh”