Chương 25
“Phải xem Tô Bắc Sơn có phúc hưởng nó hay không.”
“Phì!”
“Đồ không biết xấu hổ, ông đây và Tô gia chờ mày!” Tô Văn Bân nổi giận đùng đùng rời đi.
Chạng vạng tối, Tô phủ.
Một tòa biệt thự lớn dưới chân núi Đông Sơn, cửa chính mở rộng, từ sân đến phòng, giăng đèn kết hoa.
Nam thanh nữ tú, áo quần rực rỡ, không khí tưng bừng.
Tô gia là thế gia lâu đời của Long Giang, mấy năm gần đây kết thông gia với gia tộc hạng nhất, hơn nữa công ty làm ăn ngày càng phát đạt, trên cơ sở đó Tô gia lại càng thêm phú quý và giàu có.
Tiệc tối của gia tộc vô cùng long trọng.
Tô Bắc Sơn là người cầm quyền của gia tộc, mặc trang phục đỏ thẫm ngồi ở giữa đại sảnh thản nhiên tiếp nhận lễ vật và chúc phúc của mọi người.
“Sơn gia gia, một phiến Thúy Ngọc Phú Quý Bình An này cháu tặng cho ngài.”
“Tôn nhi chúc lão nhân gia phúc như Đông Hải, thọ dữ thiên tề!”
Vẻ mặt Tô Văn Bân hớn hở cẩn thận từng li từng tí nâng lên một tấm bình phong Thúy Ngọc to bằng mặt quạt.
Không có bức họa kia, Tô Văn Bân bấm bụng lại bỏ ra mười vạn mua cái này.
Điêu khắc tinh xảo, tính chất thượng thừa. Thoáng cái đã vượt qua quà mừng của người khác.
Mấy lão già bên cạnh khen không dứt miệng.
Tô Bắc Sơn vô cùng hài lòng, lại cười nói: “Văn Bân, hiện tại ở trong thế hệ trẻ của Tô gia, cậu được xem là một đứa rất không tồi.”
“Cái bình phong này không rẻ đúng không?”
Được khen ngợi, Tô Văn Bân vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Chỉ cần ông nội thích, thì tốn nhiều tiền hơn nữa, cũng đáng giá.”
“Hơn nữa, tiền của cháu đều là nhờ anh Văn Thành mà có được, coi như là cháu thay anh Văn Thành hiếu kính ông.”
Nghe được tên “Văn Thành”, Tô Bắc Sơn mừng rỡ không ngậm miệng lại được.
Đó là đứa cháu ruột của ông ta.
Mấy năm nay Tô Văn Thành không làm ông ta thất vọng, có thể xem là một trong những người suất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Tô gia hiện giờ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này sẽ là người thừa kế của Tô gia.
Người bên cạnh cũng vội vàng khen ngợi Tô Văn Thành không thôi.
Một ông già nói: “Hôm nay trọng đại như vậy, sao Văn Thành thiếu gia của chúng ta sao còn chưa tới?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Văn Thành ở Tô gia, địa vị có thể nói là thái tử gia, sao hôm nay vẫn chưa tới?
Tô Bắc Sơn mỉm cười nhìn về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh. Đó là con trai thứ hai của ông – Tô Ngọc Khôn.
Tô Ngọc Khôn lại cười nói: “Ba, Văn Thành gọi điện thoại cho con nói làhôm nay nó phải đi tiếp khách hàng quan trọng, viện trưởng, chủ nhiệm khoa gì đó. Cho nên sẽ đến muộn một chút.”
Tô Bắc Sơn gật đầu, nói: “Gia tộc tụ hội, dù sao cũng là việc nhỏ.”
“Văn Thành tuổi còn trẻ, có thể phân rõ nặng nhẹ, tôi rất tán thưởng đứa trẻ này!”
“Đúng vậy, Văn Thành thiếu gia thật sự rất giỏi!”
“Phì!”
“Đồ không biết xấu hổ, ông đây và Tô gia chờ mày!” Tô Văn Bân nổi giận đùng đùng rời đi.
Chạng vạng tối, Tô phủ.
Một tòa biệt thự lớn dưới chân núi Đông Sơn, cửa chính mở rộng, từ sân đến phòng, giăng đèn kết hoa.
Nam thanh nữ tú, áo quần rực rỡ, không khí tưng bừng.
Tô gia là thế gia lâu đời của Long Giang, mấy năm gần đây kết thông gia với gia tộc hạng nhất, hơn nữa công ty làm ăn ngày càng phát đạt, trên cơ sở đó Tô gia lại càng thêm phú quý và giàu có.
Tiệc tối của gia tộc vô cùng long trọng.
Tô Bắc Sơn là người cầm quyền của gia tộc, mặc trang phục đỏ thẫm ngồi ở giữa đại sảnh thản nhiên tiếp nhận lễ vật và chúc phúc của mọi người.
“Sơn gia gia, một phiến Thúy Ngọc Phú Quý Bình An này cháu tặng cho ngài.”
“Tôn nhi chúc lão nhân gia phúc như Đông Hải, thọ dữ thiên tề!”
Vẻ mặt Tô Văn Bân hớn hở cẩn thận từng li từng tí nâng lên một tấm bình phong Thúy Ngọc to bằng mặt quạt.
Không có bức họa kia, Tô Văn Bân bấm bụng lại bỏ ra mười vạn mua cái này.
Điêu khắc tinh xảo, tính chất thượng thừa. Thoáng cái đã vượt qua quà mừng của người khác.
Mấy lão già bên cạnh khen không dứt miệng.
Tô Bắc Sơn vô cùng hài lòng, lại cười nói: “Văn Bân, hiện tại ở trong thế hệ trẻ của Tô gia, cậu được xem là một đứa rất không tồi.”
“Cái bình phong này không rẻ đúng không?”
Được khen ngợi, Tô Văn Bân vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Chỉ cần ông nội thích, thì tốn nhiều tiền hơn nữa, cũng đáng giá.”
“Hơn nữa, tiền của cháu đều là nhờ anh Văn Thành mà có được, coi như là cháu thay anh Văn Thành hiếu kính ông.”
Nghe được tên “Văn Thành”, Tô Bắc Sơn mừng rỡ không ngậm miệng lại được.
Đó là đứa cháu ruột của ông ta.
Mấy năm nay Tô Văn Thành không làm ông ta thất vọng, có thể xem là một trong những người suất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Tô gia hiện giờ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này sẽ là người thừa kế của Tô gia.
Người bên cạnh cũng vội vàng khen ngợi Tô Văn Thành không thôi.
Một ông già nói: “Hôm nay trọng đại như vậy, sao Văn Thành thiếu gia của chúng ta sao còn chưa tới?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Văn Thành ở Tô gia, địa vị có thể nói là thái tử gia, sao hôm nay vẫn chưa tới?
Tô Bắc Sơn mỉm cười nhìn về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh. Đó là con trai thứ hai của ông – Tô Ngọc Khôn.
Tô Ngọc Khôn lại cười nói: “Ba, Văn Thành gọi điện thoại cho con nói làhôm nay nó phải đi tiếp khách hàng quan trọng, viện trưởng, chủ nhiệm khoa gì đó. Cho nên sẽ đến muộn một chút.”
Tô Bắc Sơn gật đầu, nói: “Gia tộc tụ hội, dù sao cũng là việc nhỏ.”
“Văn Thành tuổi còn trẻ, có thể phân rõ nặng nhẹ, tôi rất tán thưởng đứa trẻ này!”
“Đúng vậy, Văn Thành thiếu gia thật sự rất giỏi!”