Chương 24
“Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”
Tô Văn Bân không trả lời được, rõ ràng đây là nguyên văn lời hắn vừa nói.
Không nghĩ tới quả báo đến nhanh như vậy, tảng đá nhấc lên chỉ chớp mắt đã đập nát chân mình.
Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng được một trận cười no. Rất hiển nhiên bọn họ đều là một nhóm.
Nhưng mà tận hai mươi vạn!
Hơn nữa còn tiêu vào thẻ tín dụng, không biết tháng sau có trả nổi không.
Tô Văn Bân đỏ mặt nói: “Lão tử là người của Tô gia!”
“Thế lực của Tô gia ở Long Giang các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!”
“Nhiều không cần, lão tử chỉ cần trả lại mười vạn!”
Có câu là kẻ mạnh không đuổi cùng giết tuyệt, bọn ‘khỉ đất’ như thế này đều là người giang hồ, chung quy không dám đem sự tình làm quá mức.
Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo đành phải trả lại cho Tô Văn Bân mười vạn.
Trong nháy mắt, Tô Văn Bân tổn thất mười vạn, hắn đem lửa giận trút lên người Tần Thiên.
Tô Văn Bân gào vào mặt Tần Thiên nói: “Họ Tần kia, mày không hiểu thì đừng ăn nói lung tung!”
“Mày đã từng thấy bút tích thật của Đường Bá Hổ chưa?”
Vừa rồi nếu Tần Thiên không nói đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tô Văn Bân cũng sẽ không xúc động như vậy.
Hiện tại, Tô Văn Bân đang hoài nghi có phải Tần Thiên và bọn ‘khỉ đất’ này là một đám, thông đồng hãm hại hắn!
Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Bân.
Chỉ là một con chó xù sủa điên sủa cuồng mà thôi, còn không đáng để hắn bận tâm.
Hơn nữa hắn từng nói, nợ của Tô gia hắn sẽ thanh toán một lần.
“Ông chủ, nếu vụ mua bán này hỏng rồi, bức tranh này rẻ một chút bán cho tôi đi.” Hắn nói với tên ‘khỉ đất’.
“Cậu còn muốn mua?” Tên khỉ đất có chút mơ hồ.
Tần Thiên gật đầu: “Năm ngàn.”
Tên khỉ đất nở nụ cười, nói: “Chưa từng thấy đứa nào cố chấp như cậu. Nếu đã như vậy, tôi tặng không cho cậu, lấy đi.”
Sau đó ông ta đem bức tranh ném cho Tần Thiên rồi cùng mấy đồng bọn bên cạnh nghênh ngang rời đi.
Giang hồ chính là như vậy, đập chỗ này thì mở chỗ khác, đây là một loại tự do.
Tô Văn Bân một bụng phát hỏa, trừng mắt nhìn Tần Thiên nói: “Mày mù sao?”
“Rõ ràng là đồ giả không đáng giá, mày còn muốn nó làm gì?”
Tần Thiên ung dung nói: “Lần đầu tiên tham gia tiệc tối của gia tộc Tô gia, cũng không thể tay không mà đến.”
“Mày đã nói Tô Bắc Sơn thích tranh chữ, vậy tặng cho ông ấy đi.”
“Mày nói cái gì?” Tô Văn Bân ngây ra, cười ha ha:” Họ Tần kia, mày nghèo đến điên rồi sao!”
“Dám dùng đồ giả tặng ông nội, mày không sợ mình chết nhanh quá à?”
Đối mặt với chất vấn của Tô Văn Bân, Tần Thiên cười lạnh nói: “Tôi nói nó là thật, vậy nó chắc chắn là thật.”
Tô Văn Bân không trả lời được, rõ ràng đây là nguyên văn lời hắn vừa nói.
Không nghĩ tới quả báo đến nhanh như vậy, tảng đá nhấc lên chỉ chớp mắt đã đập nát chân mình.
Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng được một trận cười no. Rất hiển nhiên bọn họ đều là một nhóm.
Nhưng mà tận hai mươi vạn!
Hơn nữa còn tiêu vào thẻ tín dụng, không biết tháng sau có trả nổi không.
Tô Văn Bân đỏ mặt nói: “Lão tử là người của Tô gia!”
“Thế lực của Tô gia ở Long Giang các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!”
“Nhiều không cần, lão tử chỉ cần trả lại mười vạn!”
Có câu là kẻ mạnh không đuổi cùng giết tuyệt, bọn ‘khỉ đất’ như thế này đều là người giang hồ, chung quy không dám đem sự tình làm quá mức.
Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo đành phải trả lại cho Tô Văn Bân mười vạn.
Trong nháy mắt, Tô Văn Bân tổn thất mười vạn, hắn đem lửa giận trút lên người Tần Thiên.
Tô Văn Bân gào vào mặt Tần Thiên nói: “Họ Tần kia, mày không hiểu thì đừng ăn nói lung tung!”
“Mày đã từng thấy bút tích thật của Đường Bá Hổ chưa?”
Vừa rồi nếu Tần Thiên không nói đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tô Văn Bân cũng sẽ không xúc động như vậy.
Hiện tại, Tô Văn Bân đang hoài nghi có phải Tần Thiên và bọn ‘khỉ đất’ này là một đám, thông đồng hãm hại hắn!
Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Bân.
Chỉ là một con chó xù sủa điên sủa cuồng mà thôi, còn không đáng để hắn bận tâm.
Hơn nữa hắn từng nói, nợ của Tô gia hắn sẽ thanh toán một lần.
“Ông chủ, nếu vụ mua bán này hỏng rồi, bức tranh này rẻ một chút bán cho tôi đi.” Hắn nói với tên ‘khỉ đất’.
“Cậu còn muốn mua?” Tên khỉ đất có chút mơ hồ.
Tần Thiên gật đầu: “Năm ngàn.”
Tên khỉ đất nở nụ cười, nói: “Chưa từng thấy đứa nào cố chấp như cậu. Nếu đã như vậy, tôi tặng không cho cậu, lấy đi.”
Sau đó ông ta đem bức tranh ném cho Tần Thiên rồi cùng mấy đồng bọn bên cạnh nghênh ngang rời đi.
Giang hồ chính là như vậy, đập chỗ này thì mở chỗ khác, đây là một loại tự do.
Tô Văn Bân một bụng phát hỏa, trừng mắt nhìn Tần Thiên nói: “Mày mù sao?”
“Rõ ràng là đồ giả không đáng giá, mày còn muốn nó làm gì?”
Tần Thiên ung dung nói: “Lần đầu tiên tham gia tiệc tối của gia tộc Tô gia, cũng không thể tay không mà đến.”
“Mày đã nói Tô Bắc Sơn thích tranh chữ, vậy tặng cho ông ấy đi.”
“Mày nói cái gì?” Tô Văn Bân ngây ra, cười ha ha:” Họ Tần kia, mày nghèo đến điên rồi sao!”
“Dám dùng đồ giả tặng ông nội, mày không sợ mình chết nhanh quá à?”
Đối mặt với chất vấn của Tô Văn Bân, Tần Thiên cười lạnh nói: “Tôi nói nó là thật, vậy nó chắc chắn là thật.”