Chương 2 : Giật mình .
Gió đông ùa vào ,sương lạnh giá rét.
Mạc Đoạn Hồn chật vật đi trên mặt tuyết ,chân thỉnh thoảng không tự chủ được run lên ,trong lòng thầm nhủ:
-“Tiểu tiện nhân không ngờ hung mãnh như thế .Ta chết thật biệt khuất “.
Cảm thán về sau,Mạc Đoạn Hồn bắt đầu nghiến răng.Nếu không phải mình cùng ả đàn bà kia vận động quá sức không đến nỗi mình chết thảm như vậy.Quả nhiên người ta nói không sai,đàn bà đều là hoa mẫu đơn,không những có gai mà còn là kịch độc nữa. Bây giờ danh vọng ,tiền tài của hắn đều tan biến thành mây khói .Nghĩ lại đều cảm thấy xót xa .
“Cũng may thiên đạo cũng không tuyệt đường sống của ta ,để ta thành công đi đến cái thế giới này .”
Hắn nói với vẻ mặt vui sướng .
Không sai, hắn xuyên qua rồi .Mà hắn chỗ xuyên qua lại là một cái tu tiên thế giới.Từ nhỏ hắn đã nghe phụ mẫu kể về tiên nhân, những lão bụt,hay những lão giả có khả năng phi thiên độn địa,trường sinh bất lão.Cái khả năng mà hắn chỉ trong mơ mới thấy được . Hắn cảm thấy đây chính là ông trời trao cơ duyên cho mình mà không hề biết rằng vừa nãy hắn vẫn còn dậm chân chửi thiên chửi địa .
Hơn nữa, hắn xuyên qua thân thể thân phận vậy mà cũng tên Mạc Đoạn Hồn.
Thân thế vậy mà to kinh khủng ,chính là đại đệ tử của Tuyệt Tình Phái ,môn phái đệ nhất năm châu .Gia thế cực kì hiển hách ,con cháu của đại gia tộc Mạc tại phía Nam .
Không phải phú nhị đại thì cũng là con nhà giàu,có thể cứ như vậy sống giàu sang cả một đời .Nhưng chuyện đời éo le,khó có thể đoán trước.
1 tháng trước ,phụ mẫu của hắn đột nhiên mất tích ,di chúc cuối cùng họ để lại cho Mạc Đoạn Hồn chỉ có 2 chữ :”Chạy trốn .”.
Hắn mặc dù không hiểu nhưng cũng không phải kẻ ngu ,biết chắc có chuyện chẳng lành nên đêm ấy hắn đã lặng lẽ trốn về phương Bắc .Nhưng vì không chuẩn bị đủ lương thực đi đường nên hắn bị đói chết .
Không sai ,chính là như vậy .
Đọc được đoạn kia ức này lúc kia , Mặc Đoạn Hồn chỉ cảm thấy nhức cả trứng ,đồng thời trong lòng tâm trạng rất khó chịu với trình độ ngu của nguyên chủ.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên cảm giác ,cho nên hắn mới nhập hồn vào thân thể của nguyên chủ đi .
Mạc Đoạn Hồn than thở một phen.
Đột nhiên bước chân của hắn bất chợp dừng lại .Hình như cảm giác mình giẫm dính thứ gì ,hắn bắt đầu nâng chân lên .
-“Con mẹ nó ai thất đức như vậy .Đường thì con mẹ nó rộng không có chút ý tứ đi sang ven đường mà đại tiện à .”
-“Tâm tính mỏng manh bị vỡ nát “.
Mạc Đoạn Hồn nhả rãnh một câu ,rồi cũng không để ý đến nữa bắt đầu đi đường .
-“Tích…nhận thấy điều kiện thích hợp, bổn hệ thống đang dung hợp bên trong .”
Thang âm lạnh lùng vang lên trong tai Mạc Đoạn Hồn.Hồn gia ngơ ngác :
-“Chuyện gì xảy ra ,có phải tai ta nghe lầm không .Ngươi là ai , sao tại trong tai ta .”Hồn gia kinh nghi bất định nói đo xung quanh.
-“Tích …đang dung hợp bên trong .”
“10%”
“50%”
“99%”
“100%”
-Tích…dung hợp hoàn tất !Mời kí chủ tự mình tìm tòi !”
Một loạt nhắc nhở âm thanh vang lên .Mạc Đoạn Hồn kịp phản ứng rồi mừng quýnh lên .Hắn mừng rỡ nói :
-“Con mẹ nó là hệ thống.Là ta xuyên qua phúc lợi phải không. Thượng thiên quả nhiên rất tốt với ta mà ,đúng là ông trời có mắt .Kể từ giờ tên nào bảo ông trời không có mắt ta đánh cho nhừ đòn .”Mạc Đoạn Hồn lâm vào vô cùng hạnh phúc bên trong ,nhảy múa cuồng hoan.
Hàng loạt hành động kì quặc khiến người qua đường xung quanh Mạc Đoạn Hồn lấy làm kì lạ rồi chỉ có thể phán một câu :
-“Bệnh thần kinh !.”
Những tiếng phong thanh như vậy tự nhiên không thể thoát khỏi lỗ tai thần thánh của hắn ,định bật lại để lấy mặt mũi ,nhưng nhìn đối phương dáng người cao to ,tu vi sâu không lường được ,lòng nghĩ :
-“Chờ Hồn gia cường đại ,lão tử chơi chết ngươi !.”
Oán giận một câu coi như có lệ ,Mạc Đoạn Hồn bắt đầu dò xét hệ thống.
-“Hệ thống có công dụng gì “.Hồn gia trong mắt tràn ngập hi vọng.
-“Tích…chính là trợ giúp kia chủ đi lên nhân sinh đỉnh phong, chơi mĩ nữ đạp đại đế,chúng tinh phủng nguyệt,vạn người truy tung.”
Mạc Đoạn Hồn tràn ngập kích động .
“Không ngờ thằng này hệ thống công năng đúng như ý mình .Quả nhiên ta chính là thiên mệnh chân tử.”Hồn gia thể hiện một mặt trư ca bộ dáng.Thậm chí không để ý đến nước dãi của bản thân đang chầm chậm chảy xuống.
-“Hệ thống tên gọi là gì vậy .”Hồn gia nghi hoặc hỏi .Giờ khắc này, Mạc Đoạn Hồn trong lòng dường nào muốn hệ thống tên bá khí một chút để sau này gặp đồng đạo lấy ra để trang bức một đợt.
-“Tích…bổn hệ thống tên chính thức là Vạn Giới Thiên Thông WC Hệ Thống .”
Mạc Đoạn Hồn rơi vào thật sâu câm nín.Thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm ,hắn hỏi lại :
-“Hệ thống tên là gì .”
-“Tích…bổn hệ thống tên là Vạn Giới Thiên Thông WC Hệ Thống .”
Một lần này như sét đánh ngang tai ,Mạc Đoạn Hồn vô lực nằm xuống đất, trong lòng thầm rủa :
“Mả mẹ mày Vạn Giới Thiên Thông WC Hệ Thống .Đã là Vạn Giới Thiên Thông còn WC nữa .Mặt mũi mi để đâu hết rồi hả hệ thống.Có cần mặt mũi của bổn kí chủ nữa không .”
“Đã nói bá khí đâu . Đã nói chúng tinh phủng nguyệt đâu .Đã nói chơi gái đạp đại đế cái mông đâu.Con mẹ nó đây là nhân sinh đỉnh phong à.Liêm sỉ mày để đâu hết rồi hả hệ thống .”Mạc Đoạn Hồn lâm vào thật sâu đả kích.Vẻ mặt của hắn bây giờ là bết bát nhất tình trạng ,có thể thấy tâm tính của hắn đang sụp đổ và mệt mỏi.
Người xung quanh thấy hắn không ổn ,tưởng Mạc Đoạn Hồn phát bệnh thần kinh vội vàng nhảy vào đè hắn lại .
Hồn gia bây giờ chỉ biết câm lặng và khóc thút thít.
-“Con mẹ nó quá khi dễ người mà .Ông trời đúng là không có mắt .Sau này ra đường ta còn mặt mũi gặp ai nữa .”
Hồn gia gào thét mà lên.Coi bộ lần này hắn đúng là bị tức điên.Thấy hắn gào thét như vậy,mọi người càng đè ép mạnh hơn ,trong lòng thầm nhủ :
-“Quả nhiên là như vậy . Hắn đúng là đang phát bệnh .Ta chính là như vậy cơ trí .”