Chương 12: 12. Đại nạn yêu quái đã đến rồi
Dù vậy, Hoàng Phi Hạc cũng có chút ngạc nhiên khi Lý Thập Tam có thể tìm đến Dược Vương Cốc để trị bệnh. Phải biết rằng Dược Vương Cốc chuyên điều trị kỳ độc, dị bệnh, cho dù không tính thù lao của các y sư, chỉ tính đến các loại thảo dược và ngân châm thôi cũng đã phải thu vào một số ngân lượng rất lớn. Mà Lý Thập Tam vốn từng trải qua cảnh khổ của kẻ ăn mày nơi đầu đường xó chợ, cho nên hắn yêu ngân lượng như mạng. Lúc bình thường dù đang ở biệt viện của Thái tử, được chu cấp đầy đủ, Lý Thập Tam vẫn luôn rất tiện tặn, dè xẻn từng chút một để dành dụm tiền. Cho nên, khi biết Lý Thập Tam trị bệnh ở Dược Vương Cốc, trong lòng Hoàng Phi Hạc như có thứ gì đó rụng lộp bộp. Lẽ nào Lý Thập Tam bị bệnh nặng lắm rồi, đến mức không còn tiếc ngân lượng nữa mà muốn níu giữ mạng sống, hoặc là, hắn muốn hưởng thụ cảm giác được y sư chăm sóc tận tâm ít nhất một lần trước khi từ bỏ mạng sống?
Hai hướng suy nghĩ đó dọa cho Hoàng Phi Hạc vừa mới hồi tỉnh sau cơn bạo bệnh đã hoảng sợ đến thắt tim, suýt nữa thì ngã bệnh trở lại. Chàng vừa tỉnh táo lại một chút là vội vã chạy đến đây tìm hắn. Không ngờ vừa đến hành lang đã nhìn thấy một màn “anh hùng cứu mỹ nam” dành cho Lý Thập Tam của một gã vai u thịt bắp trông vừa thô kệch vừa thô lỗ. Hoàng Phi Hạc không hiểu sao chàng có thể cảm nhận được rằng Lý Thập Tam cũng rất quan tâm và lo lắng cho gã nam nhân kia. Thế nên, Hoàng Phi Hạc không vui. Nhưng thấy Lý Thập Tam tủi thân vì thái độ lạnh lùng của mình, Hoàng Phi Hạc lại mềm lòng. Lúc tủi thân, trông Lý Thập Tam như một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Thế nhưng, hiện tại bé mèo kia lại đang xù lông lên với chàng.
Thật ra cũng không phải Lý Thập Tam muốn xù lông lên với Hoàng Phi Hạc. Nhưng câu tiết lộ của chàng đã khiến hắn thảng thốt đến buột miệng:
- Đại nạn yêu quái gì chứ? Ngài xem quá nhiều thoại bản đến lẫn lộn rồi à?
Lý Thập Tam gắt lên, ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong bụng của hắn đã hoảng hốt đến mức ruột gan như xoắn hết vào nhau. Đại nạn yêu quái sao lại đến nhanh như vậy? Hắn vẫn còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Số ngân lượng mà Văn Kỳ Thanh và Dược Vương Cốc hứa tặng cho hắn vẫn chưa chuyển qua hết. Hắn còn chưa kịp đòi nhà, đòi ngân lượng của Hoàng Phi Hạc. Hắn còn chưa kịp xây dựng căn cứ cho chàng chống đỡ...
Lý Thập Tam tái mét mặt mày, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một ý vô cùng đáng sợ: Liệu có phải vì hắn đã “sống lại”, đã biết trước sự việc và có hành vi khác thường nên đã thúc đẩy sự kiện khủng khiếp này đến sớm hơn hay không?
Nét mặt nhợt nhạt của Lý Thập Tam làm Hoàng Phi Hạc lại cau mày. Chàng lạnh lùng gật đầu, trầm giọng:
- Nếu chỉ là chuyện trong thoại bản thì tốt. Rất tiếc, đây là hiện thực. Đại nạn yêu quái đã đến rồi. Đó chính là yêu quái do con người bị biến thành.
Hoàng Phi Hạc chỉ một ngón tay vào tên yêu quái không đầu đang nằm bất động cạnh đó. Sau lưng hắn là Thạch Hồ Lô vẫn còn vất vả níu giữ hai nữ yêu quái đang không ngớt gào rú. Lý Thập Tam có cảm giác dạ dày co rút, hắn khom lưng xuống, ụa khan vài tiếng, cổ họng nhợn nhạo muốn nôn. Hoàng Phi Hạc thở dài, vỗ lưng cho hắn, kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi không biết gì cả, đúng không? Y sư ở đây cũng không nói cho ngươi biết là đang có dịch bệnh lạ sao? Người bị nhiễm bệnh đều sẽ chết rất nhanh, tốc độ lây lan cũng rất kinh khủng, chỉ cần bị người bệnh cắn trúng thì sẽ lập tức bị nhiễm bệnh.
- Ta có nghe nói… Chuyện này... ta biết.
Lý Thập Tam thẫn thờ gật đầu, trong lòng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Mặc dù bản thân đã đoán được dịch bệnh kia chính là báo hiệu cho thời đại nạn yêu quái, cũng biết được những người bị bệnh kia sẽ biến thành yêu quái. Nhưng thời gian này không đúng. Quá sớm rồi. Hơn nữa. Thông tin về thời đại nạn yêu quái lại do Hoàng Phi Hạc chính miệng nói cho hắn biết. Điều này không hề xảy ra trong kiếp trước nhưng lại gợi cho Lý Thập Tam nhớ đến thảm cảnh khủng khiếp của cả hắn và Hoàng Phi Hạc trong kiếp trước.
Trông thấy gương mặt của Lý Thập Tam vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm tái mét, Hoàng Phi Hạc đoán là hắn đang hoảng sợ. Chàng bèn tìm cách an ủi hắn:
- Đừng sợ. Mặc dù dịch bệnh này khá nguy hiểm. Nhưng cũng có những người sau khi bị yêu quái cắn thì không chết, không chỉ vậy, cơ thể còn có thể sinh ra một số linh thuật đặc biệt nữa.
- Sao... sao ngài lại biết?
- Vì ta cũng đã từng bị cắn.
Hoàng Phi Hạc điềm nhiên kể lại, nhưng Lý Thập Tam thì nhảy dựng lên. Hắn túm lấy chàng, xem xét từ trên xuống dưới, miệng không ngừng hỏi thăm:
- Ngài bị yêu quái cắn? Sao ngài lại bị yêu quái cắn? Ngài bị yêu quái cắn ở đâu? Có gọi thái y đến chẩn trị chưa? Y sư nói thế nào? Lúc này ngài có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Ngài... ngài có bị thương không, có đau không, có…
Hai hướng suy nghĩ đó dọa cho Hoàng Phi Hạc vừa mới hồi tỉnh sau cơn bạo bệnh đã hoảng sợ đến thắt tim, suýt nữa thì ngã bệnh trở lại. Chàng vừa tỉnh táo lại một chút là vội vã chạy đến đây tìm hắn. Không ngờ vừa đến hành lang đã nhìn thấy một màn “anh hùng cứu mỹ nam” dành cho Lý Thập Tam của một gã vai u thịt bắp trông vừa thô kệch vừa thô lỗ. Hoàng Phi Hạc không hiểu sao chàng có thể cảm nhận được rằng Lý Thập Tam cũng rất quan tâm và lo lắng cho gã nam nhân kia. Thế nên, Hoàng Phi Hạc không vui. Nhưng thấy Lý Thập Tam tủi thân vì thái độ lạnh lùng của mình, Hoàng Phi Hạc lại mềm lòng. Lúc tủi thân, trông Lý Thập Tam như một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Thế nhưng, hiện tại bé mèo kia lại đang xù lông lên với chàng.
Thật ra cũng không phải Lý Thập Tam muốn xù lông lên với Hoàng Phi Hạc. Nhưng câu tiết lộ của chàng đã khiến hắn thảng thốt đến buột miệng:
- Đại nạn yêu quái gì chứ? Ngài xem quá nhiều thoại bản đến lẫn lộn rồi à?
Lý Thập Tam gắt lên, ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong bụng của hắn đã hoảng hốt đến mức ruột gan như xoắn hết vào nhau. Đại nạn yêu quái sao lại đến nhanh như vậy? Hắn vẫn còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Số ngân lượng mà Văn Kỳ Thanh và Dược Vương Cốc hứa tặng cho hắn vẫn chưa chuyển qua hết. Hắn còn chưa kịp đòi nhà, đòi ngân lượng của Hoàng Phi Hạc. Hắn còn chưa kịp xây dựng căn cứ cho chàng chống đỡ...
Lý Thập Tam tái mét mặt mày, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một ý vô cùng đáng sợ: Liệu có phải vì hắn đã “sống lại”, đã biết trước sự việc và có hành vi khác thường nên đã thúc đẩy sự kiện khủng khiếp này đến sớm hơn hay không?
Nét mặt nhợt nhạt của Lý Thập Tam làm Hoàng Phi Hạc lại cau mày. Chàng lạnh lùng gật đầu, trầm giọng:
- Nếu chỉ là chuyện trong thoại bản thì tốt. Rất tiếc, đây là hiện thực. Đại nạn yêu quái đã đến rồi. Đó chính là yêu quái do con người bị biến thành.
Hoàng Phi Hạc chỉ một ngón tay vào tên yêu quái không đầu đang nằm bất động cạnh đó. Sau lưng hắn là Thạch Hồ Lô vẫn còn vất vả níu giữ hai nữ yêu quái đang không ngớt gào rú. Lý Thập Tam có cảm giác dạ dày co rút, hắn khom lưng xuống, ụa khan vài tiếng, cổ họng nhợn nhạo muốn nôn. Hoàng Phi Hạc thở dài, vỗ lưng cho hắn, kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi không biết gì cả, đúng không? Y sư ở đây cũng không nói cho ngươi biết là đang có dịch bệnh lạ sao? Người bị nhiễm bệnh đều sẽ chết rất nhanh, tốc độ lây lan cũng rất kinh khủng, chỉ cần bị người bệnh cắn trúng thì sẽ lập tức bị nhiễm bệnh.
- Ta có nghe nói… Chuyện này... ta biết.
Lý Thập Tam thẫn thờ gật đầu, trong lòng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Mặc dù bản thân đã đoán được dịch bệnh kia chính là báo hiệu cho thời đại nạn yêu quái, cũng biết được những người bị bệnh kia sẽ biến thành yêu quái. Nhưng thời gian này không đúng. Quá sớm rồi. Hơn nữa. Thông tin về thời đại nạn yêu quái lại do Hoàng Phi Hạc chính miệng nói cho hắn biết. Điều này không hề xảy ra trong kiếp trước nhưng lại gợi cho Lý Thập Tam nhớ đến thảm cảnh khủng khiếp của cả hắn và Hoàng Phi Hạc trong kiếp trước.
Trông thấy gương mặt của Lý Thập Tam vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm tái mét, Hoàng Phi Hạc đoán là hắn đang hoảng sợ. Chàng bèn tìm cách an ủi hắn:
- Đừng sợ. Mặc dù dịch bệnh này khá nguy hiểm. Nhưng cũng có những người sau khi bị yêu quái cắn thì không chết, không chỉ vậy, cơ thể còn có thể sinh ra một số linh thuật đặc biệt nữa.
- Sao... sao ngài lại biết?
- Vì ta cũng đã từng bị cắn.
Hoàng Phi Hạc điềm nhiên kể lại, nhưng Lý Thập Tam thì nhảy dựng lên. Hắn túm lấy chàng, xem xét từ trên xuống dưới, miệng không ngừng hỏi thăm:
- Ngài bị yêu quái cắn? Sao ngài lại bị yêu quái cắn? Ngài bị yêu quái cắn ở đâu? Có gọi thái y đến chẩn trị chưa? Y sư nói thế nào? Lúc này ngài có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Ngài... ngài có bị thương không, có đau không, có…