Chương 11: 11. Một màn “Anh hùng cứu mỹ nam”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, những hình ảnh đáng sợ trong ký ức lại trỗi dậy, Lý Thập Tam kêu lên thảng thốt:
- Bà ấy đã bị lây nhiễm rồi!
Thạch Hồ Lô đau xót gật đầu. Không chỉ mẹ của chàng ta, mà ngay cả thiếu phụ kia, đại tẩu của chàng ta, cũng đã bị lây nhiễm. Thạch Hồ Lô dùng cả hai tay nắm lấy hai người phụ nữ giữ lại, ngước lên gào với Lý Thập Tam:
- Ta giữ họ lại. Công tử mau chạy trước đi.
- Nhưng còn ngươi thì sao?
- Ta sẽ tự tìm cách. Dù sao họ cũng là người nhà của ta. Còn công tử thì không liên quan. Công tử mau chạy đi!
- Ngươi nhớ cẩn thận đấy. Ta sẽ gọi thêm người đến giúp!
Lý Thập Tam luôn biết tự lượng sức mình. Dù hắn có ở lại cũng chẳng giúp được gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân của người ta. chàng thanh niên tên Thạch Hồ Lô này vốn vai u thịt bắp, chắc chắn rất khỏe mạnh, ban nãy chàng ta chịu để bị mắng bị đánh hoàn toàn là vì nhường nhịn người thân mà thôi. Sức lực của chàng ta đối phó với hai người phụ nữ vừa bị biến thành yêu quái thời kỳ đầu thì không thành vấn đề. Lý Thập Tam quyết định nhanh gọn, vội vã rời đi. Hắn phải chạy đi tìm y sư và Văn Kỳ Thanh đến hỗ trợ cho Thạch Hồ Lô.
Thế nhưng Lý Thập Tam quên mất một điều. Bên ngoài cửa phòng còn một tên yêu quái vẫn đang kiên trì cào cửa. Lý Thập Tam vừa mở cửa ra, tên yêu quái kia liền nhào lên. Lý Thập Tam lại kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống, ôm đầu.
Liền đó, tên yêu quái rú lên một tiếng rồi tắt lịm. Lý Thập Tam ngạc nhiên, he hé mắt nhìn ra thì thấy ngay một cái đầu xám xịt lăn lông lốc ngay dưới chân mình. Hắn hoảng hốt hét một tiếng, nhảy dựng lên tránh đi và rơi vào một vòng ôm ấm áp, rắn chắc vô cùng thân thuộc.
Lý Thập Tam sững ra một lúc. Cái ôm này đúng là quá quen thuộc, còn có cả mùi Long tiên hương phảng phất hòa cùng mùi cơ thể thanh mát cũng rất quen thuộc đối với Lý Thập Tam. Trái tim của Lý Thập Tam rộn rã đập liên hồi trong lồng ngực. Hắn nhận ra đó là cái ôm và hương vị của Hoàng Phi Hạc.
Lý Thập Tam ngoái lại nhìn, quả nhiên trông thấy gương mặt lạnh lùng của Hoàng Phi Hạc đang sa sầm nhìn hắn. Lý Thập Tam liền giãy giụa, muốn vùng ra khỏi vòng tay của Hoàng Phi Hạc, nhưng vô ích. Lúc bình thường, sức lực của hắn cũng đã chẳng bằng được chàng, huống chi bây giờ hắn còn đang bị bệnh. Lý Thập Tam giãy vài cái rồi không manh động nữa mà dùng lý lẽ:
- Thái tử, ngài mau buông ta ra. Vị hôn thê của ngài đã về rồi đấy. Ngài ở đây ôm ấp “nam sủng” như thế này thì còn ra thể thống gì? Mau buông ta ra!
Hoàng Phi Hạc không thèm đáp lời mà chỉ nhíu mày nhìn Lý Thập Tam. Ở bên cạnh Lý Thập Tam suốt ba năm, chàng chưa bao giờ thấy Lý Thập Tam xanh xao yếu ớt đến như vậy. Xung quanh không có thái y, cũng không có y sư ở Dược Vương Cốc, không ai có thể giúp chàng chẩn đoán tình hình của Lý Thập Tam. Sự im lặng của Hoàng Phi Hạc làm Lý Thập Tam bỗng nhiên nổi cơn tức tối. Chàng lúc nào cũng cứ lạnh lùng như thế, thật đáng ghét. Hắn không thèm khách sáo nữa, co chân lên giẫm mạnh về phía sau một cái. Hoàng Phi Hạc nhích chân tránh né. Lý Thập Tam liền thừa cơ chui ra khỏi vòng ôm của chàng. Rời khỏi sự ấm áp quen thuộc kia, trong lòng Lý Thập Tam vừa lạnh lẽo vừa hụt hẫng, nhưng hắn không muốn tỏ ra yếu thế, bèn cao giọng hói:
- Thái tử đến đây làm gì?
Lúc này Hoàng Phi Hạc mới trả lời Lý Thập Tam:
- Ta đến xem ngươi bị bệnh gì thôi. Tại sao bị bệnh mà không báo cho ta biết?
- Tiểu nhân bị bệnh gì thì có liên quan gì tới ngài? Tại sao ta phải báo cho ngài biết? Ngài là gì của ta hả?
Lý Thập Tam hỏi ngược lại ba câu, trong lòng càng lúc càng tủi thân. Sao hắn lại không muốn báo cho chàng biết cơ chứ. Nhưng lúc hắn đến tìm chàng, thì chàng còn đang ôm ấp hắn vị hôn thê ngọt ngào như viên kẹo kia. Chàng có thèm quan tâm gì đến hắn nữa đâu. Lý Thập Tam khịt khịt cái mũi đã bắt đầu đỏ ửng, đôi mắt to tròn cũng ngân ngấn nước. Bộ dáng tủi thân mà cố nén chịu không muốn nói ra của Lý Thập Tam từ trước đến nay vẫn luôn có khả năng khiến Hoàng Phi Hạc mềm lòng. Lần này cũng vậy. Chàng thở dài, dịu giọng nói:
- Ngươi đừng bướng bỉnh nữa. Rốt cuộc ngươi bệnh gì? Nếu bệnh không quá nghiêm trọng, bây giờ ngươi phải đi với ta, ngay lập tức.
- Tại sao ta phải đi với ngài?
- Đại nạn yêu quái đến rồi, ngươi không biết sao?
Hoàng Phi Hạc hỏi, nhưng ngữ điệu chỉ như đang thông báo. Chàng biết tính của Lý Thập Tam, hắn không có hứng thú với những chuyện bên ngoài, càng không màng đến thế sự hỗn loạn. Hơn nữa, Dược Vương Cốc này, mặc dù gọi là “cốc” nhưng lại ở tận trên đỉnh núi cao nên càng ít có người mang tin tức đến cho hắn.
- Bà ấy đã bị lây nhiễm rồi!
Thạch Hồ Lô đau xót gật đầu. Không chỉ mẹ của chàng ta, mà ngay cả thiếu phụ kia, đại tẩu của chàng ta, cũng đã bị lây nhiễm. Thạch Hồ Lô dùng cả hai tay nắm lấy hai người phụ nữ giữ lại, ngước lên gào với Lý Thập Tam:
- Ta giữ họ lại. Công tử mau chạy trước đi.
- Nhưng còn ngươi thì sao?
- Ta sẽ tự tìm cách. Dù sao họ cũng là người nhà của ta. Còn công tử thì không liên quan. Công tử mau chạy đi!
- Ngươi nhớ cẩn thận đấy. Ta sẽ gọi thêm người đến giúp!
Lý Thập Tam luôn biết tự lượng sức mình. Dù hắn có ở lại cũng chẳng giúp được gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân của người ta. chàng thanh niên tên Thạch Hồ Lô này vốn vai u thịt bắp, chắc chắn rất khỏe mạnh, ban nãy chàng ta chịu để bị mắng bị đánh hoàn toàn là vì nhường nhịn người thân mà thôi. Sức lực của chàng ta đối phó với hai người phụ nữ vừa bị biến thành yêu quái thời kỳ đầu thì không thành vấn đề. Lý Thập Tam quyết định nhanh gọn, vội vã rời đi. Hắn phải chạy đi tìm y sư và Văn Kỳ Thanh đến hỗ trợ cho Thạch Hồ Lô.
Thế nhưng Lý Thập Tam quên mất một điều. Bên ngoài cửa phòng còn một tên yêu quái vẫn đang kiên trì cào cửa. Lý Thập Tam vừa mở cửa ra, tên yêu quái kia liền nhào lên. Lý Thập Tam lại kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống, ôm đầu.
Liền đó, tên yêu quái rú lên một tiếng rồi tắt lịm. Lý Thập Tam ngạc nhiên, he hé mắt nhìn ra thì thấy ngay một cái đầu xám xịt lăn lông lốc ngay dưới chân mình. Hắn hoảng hốt hét một tiếng, nhảy dựng lên tránh đi và rơi vào một vòng ôm ấm áp, rắn chắc vô cùng thân thuộc.
Lý Thập Tam sững ra một lúc. Cái ôm này đúng là quá quen thuộc, còn có cả mùi Long tiên hương phảng phất hòa cùng mùi cơ thể thanh mát cũng rất quen thuộc đối với Lý Thập Tam. Trái tim của Lý Thập Tam rộn rã đập liên hồi trong lồng ngực. Hắn nhận ra đó là cái ôm và hương vị của Hoàng Phi Hạc.
Lý Thập Tam ngoái lại nhìn, quả nhiên trông thấy gương mặt lạnh lùng của Hoàng Phi Hạc đang sa sầm nhìn hắn. Lý Thập Tam liền giãy giụa, muốn vùng ra khỏi vòng tay của Hoàng Phi Hạc, nhưng vô ích. Lúc bình thường, sức lực của hắn cũng đã chẳng bằng được chàng, huống chi bây giờ hắn còn đang bị bệnh. Lý Thập Tam giãy vài cái rồi không manh động nữa mà dùng lý lẽ:
- Thái tử, ngài mau buông ta ra. Vị hôn thê của ngài đã về rồi đấy. Ngài ở đây ôm ấp “nam sủng” như thế này thì còn ra thể thống gì? Mau buông ta ra!
Hoàng Phi Hạc không thèm đáp lời mà chỉ nhíu mày nhìn Lý Thập Tam. Ở bên cạnh Lý Thập Tam suốt ba năm, chàng chưa bao giờ thấy Lý Thập Tam xanh xao yếu ớt đến như vậy. Xung quanh không có thái y, cũng không có y sư ở Dược Vương Cốc, không ai có thể giúp chàng chẩn đoán tình hình của Lý Thập Tam. Sự im lặng của Hoàng Phi Hạc làm Lý Thập Tam bỗng nhiên nổi cơn tức tối. Chàng lúc nào cũng cứ lạnh lùng như thế, thật đáng ghét. Hắn không thèm khách sáo nữa, co chân lên giẫm mạnh về phía sau một cái. Hoàng Phi Hạc nhích chân tránh né. Lý Thập Tam liền thừa cơ chui ra khỏi vòng ôm của chàng. Rời khỏi sự ấm áp quen thuộc kia, trong lòng Lý Thập Tam vừa lạnh lẽo vừa hụt hẫng, nhưng hắn không muốn tỏ ra yếu thế, bèn cao giọng hói:
- Thái tử đến đây làm gì?
Lúc này Hoàng Phi Hạc mới trả lời Lý Thập Tam:
- Ta đến xem ngươi bị bệnh gì thôi. Tại sao bị bệnh mà không báo cho ta biết?
- Tiểu nhân bị bệnh gì thì có liên quan gì tới ngài? Tại sao ta phải báo cho ngài biết? Ngài là gì của ta hả?
Lý Thập Tam hỏi ngược lại ba câu, trong lòng càng lúc càng tủi thân. Sao hắn lại không muốn báo cho chàng biết cơ chứ. Nhưng lúc hắn đến tìm chàng, thì chàng còn đang ôm ấp hắn vị hôn thê ngọt ngào như viên kẹo kia. Chàng có thèm quan tâm gì đến hắn nữa đâu. Lý Thập Tam khịt khịt cái mũi đã bắt đầu đỏ ửng, đôi mắt to tròn cũng ngân ngấn nước. Bộ dáng tủi thân mà cố nén chịu không muốn nói ra của Lý Thập Tam từ trước đến nay vẫn luôn có khả năng khiến Hoàng Phi Hạc mềm lòng. Lần này cũng vậy. Chàng thở dài, dịu giọng nói:
- Ngươi đừng bướng bỉnh nữa. Rốt cuộc ngươi bệnh gì? Nếu bệnh không quá nghiêm trọng, bây giờ ngươi phải đi với ta, ngay lập tức.
- Tại sao ta phải đi với ngài?
- Đại nạn yêu quái đến rồi, ngươi không biết sao?
Hoàng Phi Hạc hỏi, nhưng ngữ điệu chỉ như đang thông báo. Chàng biết tính của Lý Thập Tam, hắn không có hứng thú với những chuyện bên ngoài, càng không màng đến thế sự hỗn loạn. Hơn nữa, Dược Vương Cốc này, mặc dù gọi là “cốc” nhưng lại ở tận trên đỉnh núi cao nên càng ít có người mang tin tức đến cho hắn.