Chương 67
Quốc Thịnh đến gần Thanh Tú, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô anh ta hiểu cô lo lắng cho em trai thế nào, đúng như những gì Thanh Hằng nói với anh ta. Anh ta tỏ vẻ cảm thông, cất lời:
– Thanh Tú, anh nghe chuyện em trai em mất tích từ bà nội em. Anh đến đây để hỗ trợ em tìm người, dù sao nhiều người cùng tìm kiếm vẫn tốt hơn.
Thanh Tú giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Quốc Thịnh, lúc này cô không thể từ chối sự giúp đỡ của anh ta, tìm được em trai cô càng sớm sẽ càng tốt, thêm người là thêm hi vọng. Cô gật nhẹ đáp:
– Vậy cảm ơn anh. Sáng nay thằng bé vẫn đi học bình thường, vậy mà lớp trưởng nó báo đầu giờ học thằng bé gọi điện xin phép nghỉ, đến chiều tối cả nhà không thấy nó đâu mới tá hỏa đi tìm. Những hình ảnh camera cuối cùng là khi thằng bé đi qua một quán trà sữa trên đường đi học.
Quốc Thịnh mím môi, hai mắt chau lại hiểu chuyện. Nhìn nhóm đàn ông bặm trợn đứng đó, thực tình anh ta có hơi hoảng nhưng anh ta sớm hiểu Thanh Tú sẽ nhờ người của Vương Khải tìm kiếm Vương Huy giúp cô.
Huy Khang đanh giọng hỏi người đàn ông trông nho nhã trước mặt:
– Anh có đồng ý hợp tác cùng chúng tôi tìm người không, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm, tránh trùng lặp tốn thời gian vô ích?
Quốc Thịnh gật gù đáp:
– Tôi và người của tôi đều sẵn sàng.
Nhóm đàn ông bàn bạc chia các khu vực trong thành phố để tìm người. Cảnh sát tìm kiếm theo chuyên môn của họ, những người ở đây cũng phải tìm kiếm theo kế hoạch của mình. Thằng bé mất tích không một dấu vết như vậy, ngoại trừ việc thằng bé tự mình bỏ đi, kẻ ra tay không rõ có mục đích gì. Không phải bắt cóc tống tiền, chẳng lẽ lại là… b.á.n n.ộ.i t.ạ.ng? Thanh Tú nghe những lời phân tích mà mặt mũi cô tái mét, bà Lan thì ngất lịm đi. Ông Kiên căng thẳng bàn bạc với những người ở đó, ông ta lo cho con trai đến mặt mũi tím đen, phải trấn tĩnh lắm mới có thể nói được. Thanh Hằng đã sốt sắng tự mình đi tìm em trai từ lâu nên không có mặt ở đây.
Việc tìm kiếm người kéo dài đến tận mười một giờ đêm mà không có kết quả gì. Vương Khải sốt ruột gọi điện cho Tuấn Hải:
– Hải, tình hình thế nào rồi?
– Chúng em đã cùng người của Hoàng Hải và Hùng Cường tìm kiếm khắp nơi mà chưa thấy dấu vết gì anh ạ, chỉ lo thằng bé bị bắt cóc bán đi thì sẽ rất khó.
– Người của Hùng Cường?
Vương Khải đanh mặt hỏi, anh không ngờ hắn cũng có mặt đúng lúc như vậy. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Thanh Tú. Có khi nào… mọi chuyện là âm mưu của hắn?
– Vâng, tổng giám đốc Hùng Cường là Lê Quốc Thịnh cũng là người quen của chị Tú, anh ta cùng người của anh ta rất tích cực tìm kiếm.
– Cậu cho người giám sát hắn. Tôi nghi ngờ hắn chính là kẻ chủ mưu.
Có chút sững lại, Tuấn Hải gật đầu, quả thật đại ca không nói anh ta cũng không nghi ngờ điều này.
– Em hiểu rồi, đại ca yên tâm.
Thanh Tú như ngồi trên đống lửa, cô muốn tự mình tìm kiếm em trai nhưng Huy Khang không cho phép, cuối cùng chỉ có thể ngồi yên một chỗ chờ tin tức.
Bất chợt, điện thoại của Thanh Tú reo vang. Số máy này là số máy lạ, lòng rộn lên lo lắng cô liền gạt nghe:
– Alo?
– Có phải số điện thoại của chị Thanh Tú không? Anh Thịnh bị thương trong lúc đuổi theo kẻ bắt cóc em trai chị, em trai chị đã được cứu, cậu nhóc còn ngấm thuốc mê nhưng có vẻ không sao, cũng may nhờ anh Thịnh nhanh trí. Giờ anh Thịnh cùng em trai chị cần phải đưa vào bệnh viện, tôi gọi để báo cho chị biết.
Toàn thân Thanh Tú bàng hoàng, cô mừng vô cùng vì tìm thấy em trai, lòng cô lại vừa lo cho Quốc Thịnh. Anh ta vì cô, vì em trai cô mà xả thân cứu giúp đến vậy sao? Cô lắp bắp hỏi bệnh viện nơi Quốc Thịnh cùng em trai cô đến, sau đó nói với những người còn ở nhà:
– Mẹ, dượng… thằng Huy tìm được rồi. Chúng ta phải vào bệnh viện thôi, thằng Huy ngấm thuốc mê, còn anh Thịnh… anh ấy bị thương vì cứu nó.
Bà Lan chỉ biết ôm đầu quỳ xuống tạ ơn trời đất rồi cứ khóc rưng rức trong lòng chồng. Ông Kiên cũng qua một cơn hoảng hốt, mặt mũi bừng sáng mà xoa lưng vợ.
Những người trong nhà chưa kịp đi, bất chợt Huy Khang từ đâu xuất hiện ngăn lại, khuôn mặt anh ta tức đến đỏ lên trước video mà một người của anh ta gửi về. Anh ta đanh giọng:
– Cả nhà… xin hãy bình tĩnh! Chuyện này, tất cả chủ mưu chính là Lê Quốc Thịnh! Mọi người hãy xem video người của tôi vừa gửi về đi!
– Thanh Tú, anh nghe chuyện em trai em mất tích từ bà nội em. Anh đến đây để hỗ trợ em tìm người, dù sao nhiều người cùng tìm kiếm vẫn tốt hơn.
Thanh Tú giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Quốc Thịnh, lúc này cô không thể từ chối sự giúp đỡ của anh ta, tìm được em trai cô càng sớm sẽ càng tốt, thêm người là thêm hi vọng. Cô gật nhẹ đáp:
– Vậy cảm ơn anh. Sáng nay thằng bé vẫn đi học bình thường, vậy mà lớp trưởng nó báo đầu giờ học thằng bé gọi điện xin phép nghỉ, đến chiều tối cả nhà không thấy nó đâu mới tá hỏa đi tìm. Những hình ảnh camera cuối cùng là khi thằng bé đi qua một quán trà sữa trên đường đi học.
Quốc Thịnh mím môi, hai mắt chau lại hiểu chuyện. Nhìn nhóm đàn ông bặm trợn đứng đó, thực tình anh ta có hơi hoảng nhưng anh ta sớm hiểu Thanh Tú sẽ nhờ người của Vương Khải tìm kiếm Vương Huy giúp cô.
Huy Khang đanh giọng hỏi người đàn ông trông nho nhã trước mặt:
– Anh có đồng ý hợp tác cùng chúng tôi tìm người không, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm, tránh trùng lặp tốn thời gian vô ích?
Quốc Thịnh gật gù đáp:
– Tôi và người của tôi đều sẵn sàng.
Nhóm đàn ông bàn bạc chia các khu vực trong thành phố để tìm người. Cảnh sát tìm kiếm theo chuyên môn của họ, những người ở đây cũng phải tìm kiếm theo kế hoạch của mình. Thằng bé mất tích không một dấu vết như vậy, ngoại trừ việc thằng bé tự mình bỏ đi, kẻ ra tay không rõ có mục đích gì. Không phải bắt cóc tống tiền, chẳng lẽ lại là… b.á.n n.ộ.i t.ạ.ng? Thanh Tú nghe những lời phân tích mà mặt mũi cô tái mét, bà Lan thì ngất lịm đi. Ông Kiên căng thẳng bàn bạc với những người ở đó, ông ta lo cho con trai đến mặt mũi tím đen, phải trấn tĩnh lắm mới có thể nói được. Thanh Hằng đã sốt sắng tự mình đi tìm em trai từ lâu nên không có mặt ở đây.
Việc tìm kiếm người kéo dài đến tận mười một giờ đêm mà không có kết quả gì. Vương Khải sốt ruột gọi điện cho Tuấn Hải:
– Hải, tình hình thế nào rồi?
– Chúng em đã cùng người của Hoàng Hải và Hùng Cường tìm kiếm khắp nơi mà chưa thấy dấu vết gì anh ạ, chỉ lo thằng bé bị bắt cóc bán đi thì sẽ rất khó.
– Người của Hùng Cường?
Vương Khải đanh mặt hỏi, anh không ngờ hắn cũng có mặt đúng lúc như vậy. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Thanh Tú. Có khi nào… mọi chuyện là âm mưu của hắn?
– Vâng, tổng giám đốc Hùng Cường là Lê Quốc Thịnh cũng là người quen của chị Tú, anh ta cùng người của anh ta rất tích cực tìm kiếm.
– Cậu cho người giám sát hắn. Tôi nghi ngờ hắn chính là kẻ chủ mưu.
Có chút sững lại, Tuấn Hải gật đầu, quả thật đại ca không nói anh ta cũng không nghi ngờ điều này.
– Em hiểu rồi, đại ca yên tâm.
Thanh Tú như ngồi trên đống lửa, cô muốn tự mình tìm kiếm em trai nhưng Huy Khang không cho phép, cuối cùng chỉ có thể ngồi yên một chỗ chờ tin tức.
Bất chợt, điện thoại của Thanh Tú reo vang. Số máy này là số máy lạ, lòng rộn lên lo lắng cô liền gạt nghe:
– Alo?
– Có phải số điện thoại của chị Thanh Tú không? Anh Thịnh bị thương trong lúc đuổi theo kẻ bắt cóc em trai chị, em trai chị đã được cứu, cậu nhóc còn ngấm thuốc mê nhưng có vẻ không sao, cũng may nhờ anh Thịnh nhanh trí. Giờ anh Thịnh cùng em trai chị cần phải đưa vào bệnh viện, tôi gọi để báo cho chị biết.
Toàn thân Thanh Tú bàng hoàng, cô mừng vô cùng vì tìm thấy em trai, lòng cô lại vừa lo cho Quốc Thịnh. Anh ta vì cô, vì em trai cô mà xả thân cứu giúp đến vậy sao? Cô lắp bắp hỏi bệnh viện nơi Quốc Thịnh cùng em trai cô đến, sau đó nói với những người còn ở nhà:
– Mẹ, dượng… thằng Huy tìm được rồi. Chúng ta phải vào bệnh viện thôi, thằng Huy ngấm thuốc mê, còn anh Thịnh… anh ấy bị thương vì cứu nó.
Bà Lan chỉ biết ôm đầu quỳ xuống tạ ơn trời đất rồi cứ khóc rưng rức trong lòng chồng. Ông Kiên cũng qua một cơn hoảng hốt, mặt mũi bừng sáng mà xoa lưng vợ.
Những người trong nhà chưa kịp đi, bất chợt Huy Khang từ đâu xuất hiện ngăn lại, khuôn mặt anh ta tức đến đỏ lên trước video mà một người của anh ta gửi về. Anh ta đanh giọng:
– Cả nhà… xin hãy bình tĩnh! Chuyện này, tất cả chủ mưu chính là Lê Quốc Thịnh! Mọi người hãy xem video người của tôi vừa gửi về đi!