Chương 66
Bác y tá nghe loáng thoáng Thanh Tú nói sơ qua tình hình, thế nên vừa đỡ Vương Khải tựa vào thành giường vừa đáp:
– Tôi nghe cô ấy bảo em trai cô ấy bị mất tích, cô ấy vừa về thành phố S để tìm kiếm.
Vương Huy mất tích? Đôi mắt sắc đanh lại, dù Vương Khải còn yếu ớt như tàu lá héo nhưng tâm trí anh vẫn đủ tỉnh táo để hiểu vấn đề. Liệu có bàn tay nào nhúng sau chuyện này hay không đây?
Bác y tá sụt sịt nói trong cơn mừng rỡ như người thân chết đi sống lại, trong cuộc đời y tá của bác, chưa bao giờ bác gặp trường hợp thế này.
– Tôi… tôi gọi báo cho cô ấy cậu đã tỉnh lại nhé! Trời đất ơi, nếu biết được chỉ sợ cô ấy ngất đi vì mừng mất thôi!
– Bác từ từ hãy nói. Lúc này đầu óc cô ấy đang rối loạn. Việc cần làm bây giờ là tìm người.
Bác ta gật đầu, nghe Vương Khải nói tiếp:
– Nhờ bác tìm giúp tôi điện thoại.
Điện thoại của Vương Khải vẫn được Thanh Tú sạc pin liên tục để có thể dùng cho nhiều việc. Hôm Vương Khải gặp nạn, điện thoại của anh vẫn an toàn, lúc này đang để trên đầu giường của Thanh Tú. Thanh Tú đặt giường cô gần giường bệnh đặc biệt của anh để được gần gũi với anh, còn tiện theo dõi tình hình của anh trong đêm khuya vắng.
Bác y tá đưa điện thoại vào tay Vương Khải, lúc này mới nhặt bình thuốc truyền đặt lên bàn. Từ nay anh sẽ không cần truyền thuốc nữa rồi.
Vương Khải tìm số điện thoại của Tuấn Hải. Việc ở thành phố S anh đặt niềm tin ở anh ta.
Tuấn Hải tưởng Thanh Tú gọi anh ta nên liền trả lời:
– Cô Thanh Tú, cô gọi tôi sao?
– Là tôi. Vương Khải.
Sau ba giây im lặng là tiếng vỡ òa của hạnh phúc ở đầu bên kia. Tuấn Hải vừa cười vừa khóc, anh ta gạt nước mắt hỏi lại cho chắc:
– Đại ca… phải đại ca không hay đứa khỉ gió nào trêu em thế? Anh đang ở quỷ môn quan cơ mà, sao tự nhiên lại hiện hồn về gọi cho em thế này?
Vương Khải cau mày đáp lại trước thái độ nhăn nhở của Tuấn Hải:
– Đúng là tôi đã đến trước quỷ môn quan, nhưng nghĩ chị dâu của cậu gặp nguy hiểm nên tôi buộc phải quay lại.
Giám đốc từ bao giờ rồi mà vẫn thích đùa cợt, nhưng dù sao anh ta cũng rất được việc. Tuấn Hải giật mình:
– Chị dâu gặp nguy hiểm sao đại ca?
– Người gặp nguy hiểm là em trai cô ấy, cũng là em trai tôi, Vương Huy. Thằng bé bị mất tích, cậu cho người tìm kiếm giúp tôi. Chú ý đừng nói tôi đã tỉnh lại cho Thanh Tú. Cô ấy còn chưa biết điều này.
Tuấn Hải hiểu Vương Khải chưa muốn đầu óc Thanh Tú xáo động khi cô còn đang lo lắng cho em trai. Anh ta gật đầu:
– Em hiểu rồi, đại ca yên tâm. Huy Khang cũng đang ở thành phố S, em sẽ liên lạc với cậu ta để cùng tìm kiếm.
– OK. Có tin gì lập tức báo cho tôi.
Vương Khải mím môi chấp nhận, lúc này anh còn chưa thể đi lại, việc chủ động đi tìm người là không thể, chỉ có thể chờ đợi. Anh tin hai đàn em thân tín của anh có thể tìm ra được Vương Huy, đặc biệt khi thằng nhóc này tìm đến các nơi nguy hiểm cám dỗ trong lúc đầu óc không tỉnh táo.
Trên xe trở về thành phố S, người Thanh Tú nghĩ đến trước tiên là bà Yến. Bà nghe tin cũng lo lắng cử người đi tìm Vương Huy giúp cháu gái. Người tiếp theo cô nghĩ đến là Tuấn Hải. Anh ta đang là giám đốc công ty vệ sĩ Thiên Bảo, lại có quá khứ nhiều năm theo Vương Khải ra vào những nơi đầy rẫy tệ nạn, khả năng tìm người của anh ta ở thành phố S chắc chắn hết sức hiệu quả. Cô lập tức gọi cho anh ta nhưng lúc đó anh ta không nghe máy, đến khi anh ta gọi lại cho cô thì Vương Khải đã liên lạc với anh ta trước rồi.
Thanh Tú mừng rỡ khi Tuấn Hải hỏi:
– Chị Tú, chị gọi tôi?
Thanh Tú nhíu mày, anh ta đổi ngôi xưng hô với cô từ lúc nào thế, nhưng cô cũng không để ý mà lập tức nói:
– Vâng, anh Hải, em trai tôi là Vương Huy đang mất tích, cả công an vào cuộc mà chưa tìm thấy người, tôi xin nhờ anh cùng mọi người ở Thiên Bảo giúp chúng tôi tìm kiếm thằng bé! Tốn kém thế nào anh cứ cho tôi biết, có được không?
Tuấn Hải trầm giọng:
– Việc của chị và anh Khải cũng chính là việc của chúng tôi, thế nên chị đừng nói đến tốn kém. Chúng tôi sẽ tận lực tìm kiếm em trai anh chị.
– Vậy… cảm ơn anh! Tôi và anh Khải nhất định sẽ ghi nhớ ơn này của các anh!
Tuấn Hải không chậm trễ hơn liền liên lạc với Huy Khang, không muốn Huy Khang lộ chuyện nên anh ta chưa nói chuyện Vương Khải đã tỉnh lại. Hai người họ cùng đến căn nhà cấp bốn ông Vương Kiên thuê trọ để trao đổi thông tin nhằm tìm được người nhanh nhất có thể.
Trong lúc đó, Quốc Thịnh cũng tìm đến nhà ông Vương Kiên theo sắp xếp của Thanh Hằng. Anh ta tỏ vẻ áy náy bước vào khi thấy trong căn nhà sáng đèn cửa mở toang, Thanh Tú đang sốt ruột đến đỏ gay mặt mũi đứng nói chuyện với nhóm người của Tuấn Hải – Huy Khang cùng những người bà Yến phái đến.
– Tôi nghe cô ấy bảo em trai cô ấy bị mất tích, cô ấy vừa về thành phố S để tìm kiếm.
Vương Huy mất tích? Đôi mắt sắc đanh lại, dù Vương Khải còn yếu ớt như tàu lá héo nhưng tâm trí anh vẫn đủ tỉnh táo để hiểu vấn đề. Liệu có bàn tay nào nhúng sau chuyện này hay không đây?
Bác y tá sụt sịt nói trong cơn mừng rỡ như người thân chết đi sống lại, trong cuộc đời y tá của bác, chưa bao giờ bác gặp trường hợp thế này.
– Tôi… tôi gọi báo cho cô ấy cậu đã tỉnh lại nhé! Trời đất ơi, nếu biết được chỉ sợ cô ấy ngất đi vì mừng mất thôi!
– Bác từ từ hãy nói. Lúc này đầu óc cô ấy đang rối loạn. Việc cần làm bây giờ là tìm người.
Bác ta gật đầu, nghe Vương Khải nói tiếp:
– Nhờ bác tìm giúp tôi điện thoại.
Điện thoại của Vương Khải vẫn được Thanh Tú sạc pin liên tục để có thể dùng cho nhiều việc. Hôm Vương Khải gặp nạn, điện thoại của anh vẫn an toàn, lúc này đang để trên đầu giường của Thanh Tú. Thanh Tú đặt giường cô gần giường bệnh đặc biệt của anh để được gần gũi với anh, còn tiện theo dõi tình hình của anh trong đêm khuya vắng.
Bác y tá đưa điện thoại vào tay Vương Khải, lúc này mới nhặt bình thuốc truyền đặt lên bàn. Từ nay anh sẽ không cần truyền thuốc nữa rồi.
Vương Khải tìm số điện thoại của Tuấn Hải. Việc ở thành phố S anh đặt niềm tin ở anh ta.
Tuấn Hải tưởng Thanh Tú gọi anh ta nên liền trả lời:
– Cô Thanh Tú, cô gọi tôi sao?
– Là tôi. Vương Khải.
Sau ba giây im lặng là tiếng vỡ òa của hạnh phúc ở đầu bên kia. Tuấn Hải vừa cười vừa khóc, anh ta gạt nước mắt hỏi lại cho chắc:
– Đại ca… phải đại ca không hay đứa khỉ gió nào trêu em thế? Anh đang ở quỷ môn quan cơ mà, sao tự nhiên lại hiện hồn về gọi cho em thế này?
Vương Khải cau mày đáp lại trước thái độ nhăn nhở của Tuấn Hải:
– Đúng là tôi đã đến trước quỷ môn quan, nhưng nghĩ chị dâu của cậu gặp nguy hiểm nên tôi buộc phải quay lại.
Giám đốc từ bao giờ rồi mà vẫn thích đùa cợt, nhưng dù sao anh ta cũng rất được việc. Tuấn Hải giật mình:
– Chị dâu gặp nguy hiểm sao đại ca?
– Người gặp nguy hiểm là em trai cô ấy, cũng là em trai tôi, Vương Huy. Thằng bé bị mất tích, cậu cho người tìm kiếm giúp tôi. Chú ý đừng nói tôi đã tỉnh lại cho Thanh Tú. Cô ấy còn chưa biết điều này.
Tuấn Hải hiểu Vương Khải chưa muốn đầu óc Thanh Tú xáo động khi cô còn đang lo lắng cho em trai. Anh ta gật đầu:
– Em hiểu rồi, đại ca yên tâm. Huy Khang cũng đang ở thành phố S, em sẽ liên lạc với cậu ta để cùng tìm kiếm.
– OK. Có tin gì lập tức báo cho tôi.
Vương Khải mím môi chấp nhận, lúc này anh còn chưa thể đi lại, việc chủ động đi tìm người là không thể, chỉ có thể chờ đợi. Anh tin hai đàn em thân tín của anh có thể tìm ra được Vương Huy, đặc biệt khi thằng nhóc này tìm đến các nơi nguy hiểm cám dỗ trong lúc đầu óc không tỉnh táo.
Trên xe trở về thành phố S, người Thanh Tú nghĩ đến trước tiên là bà Yến. Bà nghe tin cũng lo lắng cử người đi tìm Vương Huy giúp cháu gái. Người tiếp theo cô nghĩ đến là Tuấn Hải. Anh ta đang là giám đốc công ty vệ sĩ Thiên Bảo, lại có quá khứ nhiều năm theo Vương Khải ra vào những nơi đầy rẫy tệ nạn, khả năng tìm người của anh ta ở thành phố S chắc chắn hết sức hiệu quả. Cô lập tức gọi cho anh ta nhưng lúc đó anh ta không nghe máy, đến khi anh ta gọi lại cho cô thì Vương Khải đã liên lạc với anh ta trước rồi.
Thanh Tú mừng rỡ khi Tuấn Hải hỏi:
– Chị Tú, chị gọi tôi?
Thanh Tú nhíu mày, anh ta đổi ngôi xưng hô với cô từ lúc nào thế, nhưng cô cũng không để ý mà lập tức nói:
– Vâng, anh Hải, em trai tôi là Vương Huy đang mất tích, cả công an vào cuộc mà chưa tìm thấy người, tôi xin nhờ anh cùng mọi người ở Thiên Bảo giúp chúng tôi tìm kiếm thằng bé! Tốn kém thế nào anh cứ cho tôi biết, có được không?
Tuấn Hải trầm giọng:
– Việc của chị và anh Khải cũng chính là việc của chúng tôi, thế nên chị đừng nói đến tốn kém. Chúng tôi sẽ tận lực tìm kiếm em trai anh chị.
– Vậy… cảm ơn anh! Tôi và anh Khải nhất định sẽ ghi nhớ ơn này của các anh!
Tuấn Hải không chậm trễ hơn liền liên lạc với Huy Khang, không muốn Huy Khang lộ chuyện nên anh ta chưa nói chuyện Vương Khải đã tỉnh lại. Hai người họ cùng đến căn nhà cấp bốn ông Vương Kiên thuê trọ để trao đổi thông tin nhằm tìm được người nhanh nhất có thể.
Trong lúc đó, Quốc Thịnh cũng tìm đến nhà ông Vương Kiên theo sắp xếp của Thanh Hằng. Anh ta tỏ vẻ áy náy bước vào khi thấy trong căn nhà sáng đèn cửa mở toang, Thanh Tú đang sốt ruột đến đỏ gay mặt mũi đứng nói chuyện với nhóm người của Tuấn Hải – Huy Khang cùng những người bà Yến phái đến.