Chương 61
Những ngày sau đó, Thanh Tú để người khác quản lý văn phòng đại diện ở thành phố S, còn bản thân trực tiếp đến trụ sở công ty Thanh Tú tại tỉnh H để đảm đương công việc thay Vương Khải. Thời gian đầu cô còn đi về giữa tỉnh H và thành phố S, sau khi tìm được một căn hộ thích hợp gần trụ sở công ty, cô đưa anh cùng đến ở để tiết kiệm thời gian di chuyển.
Hoàn cảnh buộc phải vậy, mọi người trong công ty đều thương cảm cho hoàn cảnh của giám đốc họ mà nghe theo mọi sự sắp xếp chỉ đạo của Thanh Tú. Nơi hầm mỏ bị sụt lở kia cũng đã đóng lại do vị trí khai thác không đảm bảo an toàn, những nơi khác cô đều tăng cường gia cố, trang thiết bị đảm bảo an toàn đều được tăng cường. Tất cả những việc này đều cần đến tiền.
Tình hình tài chính của công ty than đá Thanh Tú đã nắm được. Số tiền Vương Khải đầu tư rất nhiều là nhà máy tuyển than nhưng chưa thu được lợi nhuận do còn đang trong quá trình xây dựng. Khoản tiền lớn này ngoài của riêng bản thân anh, anh còn huy động từ những người nhiều năm tin tưởng anh trước kia hợp tác với Thiên Uy. Khi Thiên Uy sụp đổ, bọn họ cũng tin cậy anh mà giao phó tiền bạc đầu tư vào công ty than đá.
Đã hai tháng từ lúc Thanh Tú cùng Vương Khải rời thành phố S. Trong phòng giám đốc, Thanh Tú ôm đầu nhức nhối trước số tiền lớn cần có ở giai đoạn hai của việc xây dựng nhà máy tuyển than, cũng là giai đoạn cuối. Nhiều người nghe tin Vương Khải lâm nạn, bọn họ sợ mất tiền liền đòi rút vốn, chấp nhận không lãi. Thanh Tú không có cách nào, cô đành phải gửi trả bọn họ. Chính vì vậy, tiền bạc với công ty lúc này là một vấn đề lớn.
Thanh Tú chưa từng phải đối diện với áp lực thiếu tiền như hiện tại, hơn nữa còn là một khoản tiền khổng lồ, trong lòng cô không ngừng lo lắng. Làm người đứng mũi chịu sào, cô đã thấu hiểu những căng thẳng của Vương Khải trong giai đoạn đầu thành lập công ty, cũng đã hiểu tại sao anh muốn bán nhà, bán xe, bởi thêm tiền bạc là nhiều hơn cơ hội để tiếp tục con đường đang theo đuổi, khi ánh sáng cuối con đường vẫn đang chiếu rọi. Sau nhiều suy nghĩ, cô biết mình nên làm gì. Số tài sản cô có ở nhà họ Hoàng… nếu cô có thể nắm giữ, chừng đó có thể bù vào phần tiền thiếu hụt giúp nhà máy tuyển than kịp tiến độ xây dựng. Chỉ là… cô làm sao có thể đề nghị bà nội cô sang tên tất cả cho cô trong lúc này?
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, Mai nói vọng vào từ bên ngoài. Thời gian này Mai ngồi ở bàn thư ký đặt trước cửa phòng giám đốc.
– Chị Thanh Tú, lễ tân báo có người muốn gặp chị bàn chuyện công việc. Anh ta là Lê Quốc Thịnh, tổng giám đốc tổng công ty Hùng Cường.
Thanh Tú nhíu mày, biết người đến gặp cô là ai, cô lập tức không vui. Sau buổi tối Quốc Thịnh gặp Thanh Tú trong bữa tiệc trên đỉnh tòa nhà V, anh ta còn đến văn phòng đại diện công ty ở thành phố S mấy lần mong xây dựng mối quan hệ nhưng cô luôn lảng tránh, anh ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận lùi ra xa. Biết tin Vương Khải nằm thực vật, Quốc Thịnh mừng như bắt được vàng, thầm coi đó là ý trời giúp sức, đặc biệt là thông tin công ty than đá của Vương Khải đang thiếu vốn trầm trọng trong quá trình xây dựng nhà máy tuyển than, thông tin tìm nhà đầu tư được đăng khắp nơi.
Thanh Tú đáp lời Mai:
– Nhờ cô dẫn anh ta lên đây.
Trong lòng, cô có chút thắc mắc, không rõ anh ta nói muốn bàn công việc là bàn thứ gì. Chẳng lẽ… anh ta muốn nói đến chuyện đầu tư mà công ty Thanh Tú đang cần?
Đến khi nghe tiếng gõ cửa, cô mới trấn tĩnh lại, nhàn nhạt đáp:
– Mời vào!
Quốc Thịnh một thân âu phục xám trang nhã bước vào phòng. Anh ta đưa mắt nhìn qua, trái tim lại khẽ rung lên trước cô gái xinh đẹp búi tóc gọn gàng sau gáy trong bộ váy vest đen trước mặt. Cô vẫn luôn làm anh ta choáng ngợp ngay trong giây phút đầu tiên nhác qua cô. Lọn tóc nhỏ rơi xuống trán làm vẻ lạnh lùng cô tạo ra trước kẻ khác như mềm mại gãi nhẹ vào trái tim anh ta.
Thanh Tú theo phép lịch sự đứng dậy bước ra, giơ tay về phía sofa:
– Anh Thịnh, mời anh ngồi. Tôi nghe nói anh đến gặp tôi về chuyện công việc.
Quốc Thịnh gật nhẹ, anh ta đón chén trà thơm từ tay Thanh Tú, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
– Sức khỏe của anh Khải hiện tại thế nào rồi?
Thanh Tú lạnh nhạt đáp:
– Anh ấy vẫn vậy, nhưng tôi tin anh ấy sẽ sớm tỉnh lại. Cảm ơn anh đã quan tâm.
Quốc Thịnh ừm một tiếng, không mất thời gian hơn, anh ta đi thẳng vào vấn đề:
– Tôi nghe nói công ty Thanh Tú đang cần vốn đầu tư cho việc xây dựng nhà máy tuyển than giai đoạn hai.
– Đúng là có chuyện đó.
Thanh Tú buồn bã xác nhận. Nếu cô không lo đủ số tiền thiếu hụt thì việc xây dựng sẽ dang dở, như vậy chỉ có thể là tổn thất nặng nề cho cả công ty.
Quốc Thịnh nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Thanh Tú, anh ta nghiêm túc nói:
– Tôi có thể đầu tư khoản tiền đó.
Hoàn cảnh buộc phải vậy, mọi người trong công ty đều thương cảm cho hoàn cảnh của giám đốc họ mà nghe theo mọi sự sắp xếp chỉ đạo của Thanh Tú. Nơi hầm mỏ bị sụt lở kia cũng đã đóng lại do vị trí khai thác không đảm bảo an toàn, những nơi khác cô đều tăng cường gia cố, trang thiết bị đảm bảo an toàn đều được tăng cường. Tất cả những việc này đều cần đến tiền.
Tình hình tài chính của công ty than đá Thanh Tú đã nắm được. Số tiền Vương Khải đầu tư rất nhiều là nhà máy tuyển than nhưng chưa thu được lợi nhuận do còn đang trong quá trình xây dựng. Khoản tiền lớn này ngoài của riêng bản thân anh, anh còn huy động từ những người nhiều năm tin tưởng anh trước kia hợp tác với Thiên Uy. Khi Thiên Uy sụp đổ, bọn họ cũng tin cậy anh mà giao phó tiền bạc đầu tư vào công ty than đá.
Đã hai tháng từ lúc Thanh Tú cùng Vương Khải rời thành phố S. Trong phòng giám đốc, Thanh Tú ôm đầu nhức nhối trước số tiền lớn cần có ở giai đoạn hai của việc xây dựng nhà máy tuyển than, cũng là giai đoạn cuối. Nhiều người nghe tin Vương Khải lâm nạn, bọn họ sợ mất tiền liền đòi rút vốn, chấp nhận không lãi. Thanh Tú không có cách nào, cô đành phải gửi trả bọn họ. Chính vì vậy, tiền bạc với công ty lúc này là một vấn đề lớn.
Thanh Tú chưa từng phải đối diện với áp lực thiếu tiền như hiện tại, hơn nữa còn là một khoản tiền khổng lồ, trong lòng cô không ngừng lo lắng. Làm người đứng mũi chịu sào, cô đã thấu hiểu những căng thẳng của Vương Khải trong giai đoạn đầu thành lập công ty, cũng đã hiểu tại sao anh muốn bán nhà, bán xe, bởi thêm tiền bạc là nhiều hơn cơ hội để tiếp tục con đường đang theo đuổi, khi ánh sáng cuối con đường vẫn đang chiếu rọi. Sau nhiều suy nghĩ, cô biết mình nên làm gì. Số tài sản cô có ở nhà họ Hoàng… nếu cô có thể nắm giữ, chừng đó có thể bù vào phần tiền thiếu hụt giúp nhà máy tuyển than kịp tiến độ xây dựng. Chỉ là… cô làm sao có thể đề nghị bà nội cô sang tên tất cả cho cô trong lúc này?
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, Mai nói vọng vào từ bên ngoài. Thời gian này Mai ngồi ở bàn thư ký đặt trước cửa phòng giám đốc.
– Chị Thanh Tú, lễ tân báo có người muốn gặp chị bàn chuyện công việc. Anh ta là Lê Quốc Thịnh, tổng giám đốc tổng công ty Hùng Cường.
Thanh Tú nhíu mày, biết người đến gặp cô là ai, cô lập tức không vui. Sau buổi tối Quốc Thịnh gặp Thanh Tú trong bữa tiệc trên đỉnh tòa nhà V, anh ta còn đến văn phòng đại diện công ty ở thành phố S mấy lần mong xây dựng mối quan hệ nhưng cô luôn lảng tránh, anh ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận lùi ra xa. Biết tin Vương Khải nằm thực vật, Quốc Thịnh mừng như bắt được vàng, thầm coi đó là ý trời giúp sức, đặc biệt là thông tin công ty than đá của Vương Khải đang thiếu vốn trầm trọng trong quá trình xây dựng nhà máy tuyển than, thông tin tìm nhà đầu tư được đăng khắp nơi.
Thanh Tú đáp lời Mai:
– Nhờ cô dẫn anh ta lên đây.
Trong lòng, cô có chút thắc mắc, không rõ anh ta nói muốn bàn công việc là bàn thứ gì. Chẳng lẽ… anh ta muốn nói đến chuyện đầu tư mà công ty Thanh Tú đang cần?
Đến khi nghe tiếng gõ cửa, cô mới trấn tĩnh lại, nhàn nhạt đáp:
– Mời vào!
Quốc Thịnh một thân âu phục xám trang nhã bước vào phòng. Anh ta đưa mắt nhìn qua, trái tim lại khẽ rung lên trước cô gái xinh đẹp búi tóc gọn gàng sau gáy trong bộ váy vest đen trước mặt. Cô vẫn luôn làm anh ta choáng ngợp ngay trong giây phút đầu tiên nhác qua cô. Lọn tóc nhỏ rơi xuống trán làm vẻ lạnh lùng cô tạo ra trước kẻ khác như mềm mại gãi nhẹ vào trái tim anh ta.
Thanh Tú theo phép lịch sự đứng dậy bước ra, giơ tay về phía sofa:
– Anh Thịnh, mời anh ngồi. Tôi nghe nói anh đến gặp tôi về chuyện công việc.
Quốc Thịnh gật nhẹ, anh ta đón chén trà thơm từ tay Thanh Tú, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
– Sức khỏe của anh Khải hiện tại thế nào rồi?
Thanh Tú lạnh nhạt đáp:
– Anh ấy vẫn vậy, nhưng tôi tin anh ấy sẽ sớm tỉnh lại. Cảm ơn anh đã quan tâm.
Quốc Thịnh ừm một tiếng, không mất thời gian hơn, anh ta đi thẳng vào vấn đề:
– Tôi nghe nói công ty Thanh Tú đang cần vốn đầu tư cho việc xây dựng nhà máy tuyển than giai đoạn hai.
– Đúng là có chuyện đó.
Thanh Tú buồn bã xác nhận. Nếu cô không lo đủ số tiền thiếu hụt thì việc xây dựng sẽ dang dở, như vậy chỉ có thể là tổn thất nặng nề cho cả công ty.
Quốc Thịnh nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Thanh Tú, anh ta nghiêm túc nói:
– Tôi có thể đầu tư khoản tiền đó.