Chương 60
Thanh Tú như mất hết sức lực trước kết luận của bác sĩ. Cô chỉ biết siết chặt lấy bàn tay lạnh giá của Vương Khải, cúi mặt mấp máy lời vâng dạ. Những ngày qua, chờ đợi mãi mà anh không tỉnh lại, cô đã xác định tinh thần cho việc này rồi, vậy mà nghe những lời đau xót khẳng định bên tai, trái tim, tâm trí, thân thể cô cứ như bị ai đó dùng búa đập nát, đau đớn đến choáng váng, máu huyết như cùng lúc đông đặc không thể tuần hoàn.
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ lăn dài, trong cuộc đời Thanh Tú, cô chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Hít một hơi cô gạt hết đi. Không sao… anh còn sống là đủ rồi! Cô sụt sịt, mím môi nhìn anh, vuốt ve khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc đang say ngủ. Không sao đâu… anh đã mệt rồi, giờ anh cứ nằm nghỉ ngơi thôi… Nghỉ đủ rồi anh sẽ trở lại, sẽ là một Vương Khải mạnh mẽ ở bên cô như trước, có phải vậy không? Còn lúc này, hãy cứ để cô bảo vệ cho anh!
Huy Khang vừa ngạc nhiên, vừa thương xót, lại vừa khâm phục ý chí của Thanh Tú. Hai tuần túc trực bên Vương Khải trong bệnh viện tỉnh H qua cả cái Tết nguyên đán lẽ ra là đoàn viên ấm áp bên nhau, cuối cùng lại thành đau thương trong bệnh viện. Sau buổi sáng nghe kết luận của bác sĩ về tình trạng của anh, Thanh Tú chải gọn mái tóc, thần sắc tỉnh thức mà nói với Huy Khang:
– Tôi muốn đưa anh Khải về nhà để tiện chăm sóc anh ấy. Về công ty Thanh Tú, cảm ơn anh thời gian qua đã giúp anh Khải xử lý mọi việc. Hiện tại, tôi muốn giúp anh ấy quán xuyến những gì anh ấy tâm huyết trong khả năng có thể, mong anh hỗ trợ tôi.
Huy Khang trầm lặng gật đầu. Cô gái này nhìn qua có vẻ mong manh yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, đó chính là may mắn của đại ca anh ta!
Thanh Tú làm thủ tục xuất viện cho Vương Khải, cùng đội ngũ nam y sĩ của bệnh viện đưa anh trở về căn hộ 2020. Để anh nằm yên trên giường bệnh đặc biệt trong phòng ngủ, cô thuê một bác gái y tá ở bên chăm sóc anh. Việc của cô lúc này chính là gánh trên vai công ty than đá Thanh Tú. Tối đến, cô sẽ dành trọn thời gian cho anh.
Ngay chiều hôm đó, Huy Khang bất ngờ bước vào căn hộ 2020, anh ta im lặng, cẩn thận đưa vào tay Thanh Tú một tờ giấy. Cô ngỡ ngàng mở ra đọc, toàn thân như chết lặng thêm một lần.
Tờ giấy trên tay cô là di chúc Vương Khải đã sớm lập ra từ cách đây nhiều năm. Anh biết mình bước trên một con đường đầy bất trắc, những gì anh kiếm được đã sớm được anh gom góp lại. Ngay từ lúc trong tay anh có tiền, anh đã làm tờ di chúc này.
Trong di chúc Vương Khải viết bằng tay, tất cả tài sản của anh, sau khi anh mất, đều trao lại cho cô.
Nước mắt cô cứ vậy tuôn rơi trong nghẹn ngào cùng xót xa vô hạn. Vương Khải… sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Anh lao vào chỗ chết để liều mạng kiếm tiền, tất cả… cũng chỉ vì cô sao? Trong khi, điều cô cần là anh bình bình an an mà sống, mà tận hưởng ánh nắng ấm áp của cuộc đời này, vậy mà… anh chỉ biết hành hạ bản thân lao vào nơi tăm tối làm những điều ngốc nghếch, để rồi lúc này… cô và anh, gần trong tích tắc mà xa đến tận chân trời!
Cô sụt sịt nắm chặt tờ giấy trong tay, run run tiến lại anh. Ngồi xuống bên anh, mỉm cười xoa xoa má anh mà nước mắt cô lại lăn dài. Đồ ngốc nghếch… anh làm sao mà chết được? Vương Khải của cô chỉ có tử thần sợ hãi anh thôi, chẳng bao giờ có chiều ngược lại! Tờ giấy này… cô trả lại cho anh, cô không cần đâu!
Huy Khang cay cay sống mũi bước lại gần Thanh Tú. Trước nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt cô cùng đôi mắt hạnh long lanh nước âu yếm nhìn Vương Khải, anh ta trầm xuống. Lúc này rồi, cô nên được biết mọi chuyện.
– Chị Tú… mong chị bớt xúc động. Có điều này tôi nghĩ chị cần biết… về sự sụp đổ của Thiên Uy.
Thanh Tú hơi sững lại, cô gật nhẹ, gạt nước mắt ngẩng lên nhìn Huy Khang, cất lời:
– Có phải anh muốn nói, Lưu Phát chính là kẻ bắt cóc tôi ngày hôm đó?
Huy Khang ngỡ ngàng nhìn Thanh Tú, anh ta gật đầu. Vương Khải không muốn Thanh Tú biết chuyện này, nhưng cô đã yêu anh, anh không nên cứ mãi giấu cô.
Huy Khang đáp lời:
– Đúng vậy, lúc ấy để cứu chị, anh ấy chấp nhận bị Lưu Phát tra tấn, đồng thời anh em chúng tôi cũng phải dùng vũ lực ngoài kế hoạch để chiếm được thế cờ. Thiên Uy sụp đổ chính từ khoảnh khắc ấy. Mong chị đừng nghĩ anh Khải và chúng tôi hành động khinh suất dẫn đến phá hủy Thiên Uy, mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Thanh Tú gật nhẹ, mím môi nuốt nghẹn. Anh vì cô mà chịu thiệt thòi quá nhiều… Thương yêu, cảm kích, biết ơn… bao cảm xúc làm nước mắt cô lại khẽ lăn. Gạt dòng nước mắt, cô hít một hơi lên tiếng:
– Tôi đã biết mình chính là yếu điểm của Vương Khải, nhưng nhất định tôi cũng sẽ là điểm mạnh của anh ấy!
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ lăn dài, trong cuộc đời Thanh Tú, cô chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Hít một hơi cô gạt hết đi. Không sao… anh còn sống là đủ rồi! Cô sụt sịt, mím môi nhìn anh, vuốt ve khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc đang say ngủ. Không sao đâu… anh đã mệt rồi, giờ anh cứ nằm nghỉ ngơi thôi… Nghỉ đủ rồi anh sẽ trở lại, sẽ là một Vương Khải mạnh mẽ ở bên cô như trước, có phải vậy không? Còn lúc này, hãy cứ để cô bảo vệ cho anh!
Huy Khang vừa ngạc nhiên, vừa thương xót, lại vừa khâm phục ý chí của Thanh Tú. Hai tuần túc trực bên Vương Khải trong bệnh viện tỉnh H qua cả cái Tết nguyên đán lẽ ra là đoàn viên ấm áp bên nhau, cuối cùng lại thành đau thương trong bệnh viện. Sau buổi sáng nghe kết luận của bác sĩ về tình trạng của anh, Thanh Tú chải gọn mái tóc, thần sắc tỉnh thức mà nói với Huy Khang:
– Tôi muốn đưa anh Khải về nhà để tiện chăm sóc anh ấy. Về công ty Thanh Tú, cảm ơn anh thời gian qua đã giúp anh Khải xử lý mọi việc. Hiện tại, tôi muốn giúp anh ấy quán xuyến những gì anh ấy tâm huyết trong khả năng có thể, mong anh hỗ trợ tôi.
Huy Khang trầm lặng gật đầu. Cô gái này nhìn qua có vẻ mong manh yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, đó chính là may mắn của đại ca anh ta!
Thanh Tú làm thủ tục xuất viện cho Vương Khải, cùng đội ngũ nam y sĩ của bệnh viện đưa anh trở về căn hộ 2020. Để anh nằm yên trên giường bệnh đặc biệt trong phòng ngủ, cô thuê một bác gái y tá ở bên chăm sóc anh. Việc của cô lúc này chính là gánh trên vai công ty than đá Thanh Tú. Tối đến, cô sẽ dành trọn thời gian cho anh.
Ngay chiều hôm đó, Huy Khang bất ngờ bước vào căn hộ 2020, anh ta im lặng, cẩn thận đưa vào tay Thanh Tú một tờ giấy. Cô ngỡ ngàng mở ra đọc, toàn thân như chết lặng thêm một lần.
Tờ giấy trên tay cô là di chúc Vương Khải đã sớm lập ra từ cách đây nhiều năm. Anh biết mình bước trên một con đường đầy bất trắc, những gì anh kiếm được đã sớm được anh gom góp lại. Ngay từ lúc trong tay anh có tiền, anh đã làm tờ di chúc này.
Trong di chúc Vương Khải viết bằng tay, tất cả tài sản của anh, sau khi anh mất, đều trao lại cho cô.
Nước mắt cô cứ vậy tuôn rơi trong nghẹn ngào cùng xót xa vô hạn. Vương Khải… sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Anh lao vào chỗ chết để liều mạng kiếm tiền, tất cả… cũng chỉ vì cô sao? Trong khi, điều cô cần là anh bình bình an an mà sống, mà tận hưởng ánh nắng ấm áp của cuộc đời này, vậy mà… anh chỉ biết hành hạ bản thân lao vào nơi tăm tối làm những điều ngốc nghếch, để rồi lúc này… cô và anh, gần trong tích tắc mà xa đến tận chân trời!
Cô sụt sịt nắm chặt tờ giấy trong tay, run run tiến lại anh. Ngồi xuống bên anh, mỉm cười xoa xoa má anh mà nước mắt cô lại lăn dài. Đồ ngốc nghếch… anh làm sao mà chết được? Vương Khải của cô chỉ có tử thần sợ hãi anh thôi, chẳng bao giờ có chiều ngược lại! Tờ giấy này… cô trả lại cho anh, cô không cần đâu!
Huy Khang cay cay sống mũi bước lại gần Thanh Tú. Trước nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt cô cùng đôi mắt hạnh long lanh nước âu yếm nhìn Vương Khải, anh ta trầm xuống. Lúc này rồi, cô nên được biết mọi chuyện.
– Chị Tú… mong chị bớt xúc động. Có điều này tôi nghĩ chị cần biết… về sự sụp đổ của Thiên Uy.
Thanh Tú hơi sững lại, cô gật nhẹ, gạt nước mắt ngẩng lên nhìn Huy Khang, cất lời:
– Có phải anh muốn nói, Lưu Phát chính là kẻ bắt cóc tôi ngày hôm đó?
Huy Khang ngỡ ngàng nhìn Thanh Tú, anh ta gật đầu. Vương Khải không muốn Thanh Tú biết chuyện này, nhưng cô đã yêu anh, anh không nên cứ mãi giấu cô.
Huy Khang đáp lời:
– Đúng vậy, lúc ấy để cứu chị, anh ấy chấp nhận bị Lưu Phát tra tấn, đồng thời anh em chúng tôi cũng phải dùng vũ lực ngoài kế hoạch để chiếm được thế cờ. Thiên Uy sụp đổ chính từ khoảnh khắc ấy. Mong chị đừng nghĩ anh Khải và chúng tôi hành động khinh suất dẫn đến phá hủy Thiên Uy, mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Thanh Tú gật nhẹ, mím môi nuốt nghẹn. Anh vì cô mà chịu thiệt thòi quá nhiều… Thương yêu, cảm kích, biết ơn… bao cảm xúc làm nước mắt cô lại khẽ lăn. Gạt dòng nước mắt, cô hít một hơi lên tiếng:
– Tôi đã biết mình chính là yếu điểm của Vương Khải, nhưng nhất định tôi cũng sẽ là điểm mạnh của anh ấy!