Chương 53
Thanh Tú ngại ngùng lắc đầu, cô đỏ ran mặt mũi lí nhí:
– Em… vào nhà vệ sinh một lát!
Vương Khải khẽ cười nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn. Thanh Tú vào toilet ở cuối hành lang, bất ngờ cô nghe tiếng nhân viên nói chuyện với nhau:
– Mày nhìn thấy người yêu mới của anh Khải chưa? Nhìn nai tơ ngơ ngác nhỉ, xinh thì xinh mà tao vẫn thấy không hấp dẫn bằng em Dung.
Thanh Tú không thể lừa dối bản thân là mình không buồn trước miệng lưỡi của người đời. Cô chưa kịp bỏ đi, bất ngờ tiếng một người khác vang lên. Người này không ai khác chính là Minh Thắng, anh ta có công việc làm thêm là vệ sĩ quán bar ở đây.
– Tao nghe nói em Dung là lão Phát cử làm gián điệp khai thác thông tin của anh Khải. Anh Khải mê người đẹp quá nên biết chết vẫn đâm đầu đấy!
Thanh Tú trầm lặng nuốt nghẹn. Cô cố gắng trấn tĩnh, muốn nghe tiếp những gì bọn họ nói với nhau. Người còn lại tiếp lời:
– Mày còn nhớ cách đây đúng một năm, cũng ngày 31/12 này, hôm bọn mình đánh nhau với khoảng chục thằng thanh niên sau lúc bắn pháo hoa ấy! Tao thấy bồ mới của anh Khải quen quen, hình như là người trong nhóm con gái được anh Khải bảo vệ. Gái đẹp tao nhớ kỹ lắm!
– Thì con bé đấy chứ ai, tao gặp nó mãi, cách đây không lâu anh Khải sai tao theo sau bảo vệ nó. Nó là em gái anh ấy nhưng không phải em ruột đâu.
– Thế cơ à? Xem ra anh Khải mê con bé đó thật đấy! Mày không biết thôi, sau hôm bọn mình đánh nhau đấy, lão Phát sai tao tìm kiếm tung tích mấy đứa nó, ý đồ của lão là tìm điểm yếu để uy hiếp anh Khải. Đúng lúc đấy em Dung lại được anh Khải thu nạp, tao chưa từng thấy anh ấy có gái ở bên, đấy lần đầu tiên từ lúc tao biết anh ấy! Xong tự nhiên lão Phát quay xe, bảo tao thôi không cần tìm bọn con gái kia nữa, thế có lạ không?
Hai người kia không nói thêm, cuối cùng im lặng bỏ đi. Chuyện Thanh Tú bị lão Phát bắt cóc bọn họ cũng không nắm được để nói chuyện phiếm.
Cảm giác run rẩy đến mức khó đứng vững, Thanh Tú như ngờ ngợ hiểu ra điều ẩn phía sau. Có khi nào… anh đến với Phương Dung… là vì để bảo vệ cho cô? Suy nghĩ hoang đường này khiến trái tim cô vô thức run rẩy, cô hít sâu một hơi như để trấn tĩnh. Nhìn khuôn mặt hồng ửng trong gương, cô khẽ lắc đầu. Không phải thế chứ… làm sao có thể? Còn… yếu điểm của anh mà lão Phát tìm kiếm, chuyện cô bị ai đó bắt cóc, chẳng lẽ…
Cô cố gắng giữ bình tĩnh coi như không có chuyện gì, quay trở lại phòng nơi anh đang ngồi. Ánh mắt anh hướng ra hồ nước cùng khoảng trời tối đen trước mặt. Cơn mưa phùn lắc rắc không đủ ngăn lòng người rộn rã ngắm pháo hoa, dưới kia không khí mỗi lúc một tấp nập, từng dòng người đổ về quảng trường lớn.
Khuôn mặt hồng ửng của Thanh Tú nhanh chóng lọt vào đôi mắt sắc như dao của Vương Khải. Khẽ chau mày, anh quan tâm hỏi:
– Em vừa gặp chuyện gì sao?
Anh thoáng suy đoán, dễ chừng mấy cảnh xốn mắt từ lũ thanh niên chơi bời trác táng nơi quán bar tầng hầm mò lên đây làm bẩn mắt cô rồi!
Cô cười cười tránh ánh mắt quan tâm của anh, chủ động kéo chăn ngồi xuống cạnh anh. Căn phòng này có điều hòa ấm nhưng chỉ để một nhiệt độ vừa đủ để khách hàng vẫn cần tấm chăn mỏng này bên người.
– Anh… anh ở bên Phương Dung… là từ bao giờ?
Cô lí nhí hỏi. Vương Khải nhíu mày, cô vẫn còn lăn tăn chuyện này.
– Khoảng tháng 1 năm nay.
Thanh Tú gật đầu. Cô bỗng chủ động… hôn nhẹ lên má anh. Anh ngơ ra mất ba giây. Cảm giác mềm mềm ấm ấm phớt qua da thịt như gãi ngứa làm lòng anh nhộn nhạo. Anh không muốn bị động, cũng không dám làm cô sợ hãi, liền nắm chặt bàn tay mềm nhỏ của cô đưa lên miệng, hôn vào lòng bàn tay cô như đáp lại. Cô cứ ngơ ra nhìn anh, đôi môi vô thức mấp máy nhưng chẳng thể cất lên lời.
Vương Khải, chẳng lẽ… cô chính là yếu điểm của anh?
Cô rất muốn hỏi anh nhưng cuối cùng lại không dám hỏi, chỉ nuốt một ngụm nước bọt như nuốt lại những lời chưa thoát khỏi miệng. Nếu đúng là như vậy, kẻ ngày đó bắt cóc cô chính là Lưu Phát. Ý đồ của lão là gì ngoài đe dọa anh phải tuân phục lão? Cuối cùng thì sao? Nội bộ Thiên Uy lục đục, chém giết xảy ra, Thiên Uy tan nát, Vương Khải phải ngồi tù, lão Phát còn phải thụ án chung thân. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy khó thở. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát, cô không biết chính xác tâm trạng của mình là gì, chỉ biết bất giác sống mũi cay xè. Anh muốn giấu cô, nếu cô hỏi, anh có thấy vui không? Cô không biết, nên sẽ không hỏi.
– Em… vào nhà vệ sinh một lát!
Vương Khải khẽ cười nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn. Thanh Tú vào toilet ở cuối hành lang, bất ngờ cô nghe tiếng nhân viên nói chuyện với nhau:
– Mày nhìn thấy người yêu mới của anh Khải chưa? Nhìn nai tơ ngơ ngác nhỉ, xinh thì xinh mà tao vẫn thấy không hấp dẫn bằng em Dung.
Thanh Tú không thể lừa dối bản thân là mình không buồn trước miệng lưỡi của người đời. Cô chưa kịp bỏ đi, bất ngờ tiếng một người khác vang lên. Người này không ai khác chính là Minh Thắng, anh ta có công việc làm thêm là vệ sĩ quán bar ở đây.
– Tao nghe nói em Dung là lão Phát cử làm gián điệp khai thác thông tin của anh Khải. Anh Khải mê người đẹp quá nên biết chết vẫn đâm đầu đấy!
Thanh Tú trầm lặng nuốt nghẹn. Cô cố gắng trấn tĩnh, muốn nghe tiếp những gì bọn họ nói với nhau. Người còn lại tiếp lời:
– Mày còn nhớ cách đây đúng một năm, cũng ngày 31/12 này, hôm bọn mình đánh nhau với khoảng chục thằng thanh niên sau lúc bắn pháo hoa ấy! Tao thấy bồ mới của anh Khải quen quen, hình như là người trong nhóm con gái được anh Khải bảo vệ. Gái đẹp tao nhớ kỹ lắm!
– Thì con bé đấy chứ ai, tao gặp nó mãi, cách đây không lâu anh Khải sai tao theo sau bảo vệ nó. Nó là em gái anh ấy nhưng không phải em ruột đâu.
– Thế cơ à? Xem ra anh Khải mê con bé đó thật đấy! Mày không biết thôi, sau hôm bọn mình đánh nhau đấy, lão Phát sai tao tìm kiếm tung tích mấy đứa nó, ý đồ của lão là tìm điểm yếu để uy hiếp anh Khải. Đúng lúc đấy em Dung lại được anh Khải thu nạp, tao chưa từng thấy anh ấy có gái ở bên, đấy lần đầu tiên từ lúc tao biết anh ấy! Xong tự nhiên lão Phát quay xe, bảo tao thôi không cần tìm bọn con gái kia nữa, thế có lạ không?
Hai người kia không nói thêm, cuối cùng im lặng bỏ đi. Chuyện Thanh Tú bị lão Phát bắt cóc bọn họ cũng không nắm được để nói chuyện phiếm.
Cảm giác run rẩy đến mức khó đứng vững, Thanh Tú như ngờ ngợ hiểu ra điều ẩn phía sau. Có khi nào… anh đến với Phương Dung… là vì để bảo vệ cho cô? Suy nghĩ hoang đường này khiến trái tim cô vô thức run rẩy, cô hít sâu một hơi như để trấn tĩnh. Nhìn khuôn mặt hồng ửng trong gương, cô khẽ lắc đầu. Không phải thế chứ… làm sao có thể? Còn… yếu điểm của anh mà lão Phát tìm kiếm, chuyện cô bị ai đó bắt cóc, chẳng lẽ…
Cô cố gắng giữ bình tĩnh coi như không có chuyện gì, quay trở lại phòng nơi anh đang ngồi. Ánh mắt anh hướng ra hồ nước cùng khoảng trời tối đen trước mặt. Cơn mưa phùn lắc rắc không đủ ngăn lòng người rộn rã ngắm pháo hoa, dưới kia không khí mỗi lúc một tấp nập, từng dòng người đổ về quảng trường lớn.
Khuôn mặt hồng ửng của Thanh Tú nhanh chóng lọt vào đôi mắt sắc như dao của Vương Khải. Khẽ chau mày, anh quan tâm hỏi:
– Em vừa gặp chuyện gì sao?
Anh thoáng suy đoán, dễ chừng mấy cảnh xốn mắt từ lũ thanh niên chơi bời trác táng nơi quán bar tầng hầm mò lên đây làm bẩn mắt cô rồi!
Cô cười cười tránh ánh mắt quan tâm của anh, chủ động kéo chăn ngồi xuống cạnh anh. Căn phòng này có điều hòa ấm nhưng chỉ để một nhiệt độ vừa đủ để khách hàng vẫn cần tấm chăn mỏng này bên người.
– Anh… anh ở bên Phương Dung… là từ bao giờ?
Cô lí nhí hỏi. Vương Khải nhíu mày, cô vẫn còn lăn tăn chuyện này.
– Khoảng tháng 1 năm nay.
Thanh Tú gật đầu. Cô bỗng chủ động… hôn nhẹ lên má anh. Anh ngơ ra mất ba giây. Cảm giác mềm mềm ấm ấm phớt qua da thịt như gãi ngứa làm lòng anh nhộn nhạo. Anh không muốn bị động, cũng không dám làm cô sợ hãi, liền nắm chặt bàn tay mềm nhỏ của cô đưa lên miệng, hôn vào lòng bàn tay cô như đáp lại. Cô cứ ngơ ra nhìn anh, đôi môi vô thức mấp máy nhưng chẳng thể cất lên lời.
Vương Khải, chẳng lẽ… cô chính là yếu điểm của anh?
Cô rất muốn hỏi anh nhưng cuối cùng lại không dám hỏi, chỉ nuốt một ngụm nước bọt như nuốt lại những lời chưa thoát khỏi miệng. Nếu đúng là như vậy, kẻ ngày đó bắt cóc cô chính là Lưu Phát. Ý đồ của lão là gì ngoài đe dọa anh phải tuân phục lão? Cuối cùng thì sao? Nội bộ Thiên Uy lục đục, chém giết xảy ra, Thiên Uy tan nát, Vương Khải phải ngồi tù, lão Phát còn phải thụ án chung thân. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy khó thở. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát, cô không biết chính xác tâm trạng của mình là gì, chỉ biết bất giác sống mũi cay xè. Anh muốn giấu cô, nếu cô hỏi, anh có thấy vui không? Cô không biết, nên sẽ không hỏi.