Chương 47
Vương Khải cùng Thanh Tú sánh bước bên nhau, những ánh mắt soi mói nhìn vào hai người bày tỏ đủ mọi thái độ. Hai người một tuấn nam một mỹ nữ vốn dĩ đã hết sức thu hút, thân phận của cả hai càng khiến đám người đang có mặt ở bữa tiệc xôn xao. Những người ở đó đã sớm nhận ra cháu gái của lão phật gia Hoàng Hải đi cùng với lão đại làm phản của Thiên Uy.
Chủ nhân của bữa tiệc là một giám đốc ngân hàng lớn ở thành phố S. Ông ta liếc qua hai người liền bước đến, thái độ không vui nhưng vẫn lịch sự nhoẻn nụ cười chào. Ông ta có vẻ ngoài phong độ ở độ tuổi ngoài năm mươi, cúi nhẹ người ông ta giơ tay chào đón:
– Cô Thanh Tú, rất vui được đón tiếp cô. Bà Kim Yến không thể tham dự, thật là đáng tiếc!
Ông ta liếc qua Vương Khải nhưng coi như không nhìn đến anh. Khi xưa, ông ta từng hợp tác với Thiên Uy, có mối quan hệ với Lưu Phát. Trong mắt ông ta, Vương Khải chỉ là một thuộc hạ của Lưu Phát.
Thanh Tú bực mình trước ánh mắt ông ta nhìn Vương Khải, càng bực bội hơn trước nhiều ánh mắt ghê tởm xen lẫn coi thường chiếu về anh khi hai người đến gần bọn họ. Những tiếng xầm xì xung quanh vang lên:
– Cô gái xinh đẹp đó là cháu nội bà Kim Yến của Hoàng Hải đấy, sao lại đi cùng với Vương Khải chứ? Anh ta có quá khứ bất hảo lắm, nghe nói làm phản, giết người, còn ngồi tù, giờ dạt về tỉnh H đào than đá thì phải!
– Khó mà trách được, anh ta đẹp trai thế kia cơ mà! Nếu đổi lại là cô, cô có chê không?
Thanh Tú nhận thấy mình đến đây là sai lầm. Chẳng lẽ bà nội cô cố tình để cô hiểu Vương Khải đã bị giới thượng lưu ở thành phố này quay lưng, không ai muốn kết giao, không còn chỗ đứng, để cô tỉnh ngộ?
Cô bỗng nhìn về phía trước, sắc mặt nhanh chóng chuyển vẻ sa sầm. Quốc Thịnh một thân áo vest xanh dương cầm trên tay ly rượu vang hướng mắt về cô từ lúc nào. Anh ta đã sớm nhận ra cô, thái độ anh ta trầm mặc khi thấy cô đi cùng Vương Khải. Không hiểu là tình cờ hay cố tình mà anh ta có mặt ở đây.
Thanh Tú kéo tay Vương Khải bước trở lại hướng cổng đón tiếp, nói nhỏ vào tai anh:
– Em thấy hơi mệt, chúng ta sang chỗ khác đi anh! Đến nhà hàng anh đặt cũng được!
Vương Khải hiểu ý cô, anh không quan tâm cái nhìn của người khác, tuy nhiên ánh mắt gã đàn ông kia nhìn cô khiến anh cảm thấy có gì đó ẩn tình. Anh chưa kịp rời đi cùng cô, Quốc Thịnh đã bước nhanh đến, cất tiếng gọi:
– Thanh Tú, em vừa đến đã đi đâu vậy?
Ngay sau đó, anh ta đứng chắn cả hai người, còn mỉm cười giơ tay ra bắt tay Vương Khải:
– Chào anh, tôi được biết anh là Vương Khải, cũng là anh trai của Thanh Tú. Tôi là Lê Quốc Thịnh, người của tổng công ty cơ khí Hùng Cường. Rất vui được gặp anh!
Bà nội cô đã cho Quốc Thịnh biết những gì, cô hoàn toàn không rõ, có điều anh ta cố tình hiểu vấn đề như vậy.
Vương Khải cũng lịch sự giơ tay ra. Hai người đàn ông chưa kịp bắt tay nhau, không ngờ Thanh Tú lên tiếng:
– Anh Thịnh đã hiểu lầm rồi, anh Khải là bạn trai của tôi.
Cô nghiêm túc khẳng định vị trí của Vương Khải khiến khóe môi anh vô thức giật giật, còn người đàn ông thanh nhã đứng trước mặt cô và anh thì tái mặt, vài giây sau anh ta mới trấn tĩnh lại, gượng cười:
– Vậy… vậy sao? Tôi xin lỗi… đã hiểu lầm.
– Không sao.
Vương Khải trầm giọng khẳng định điều Thanh Tú vừa nói. Khóe môi khẽ cong lên, cô siết chặt khuỷu tay anh. Bất ngờ, phía sau có tiếng phụ nữ đáng ghét vang lên:
– Anh Khải và em Tú, hai người đến đây rồi cũng phải gặp tôi chứ? Cùng là anh em một nhà mà sao bơ nhau thế?
Kẻ vừa châm chọc chính là Thanh Hằng. Chiều nay cô ta bất ngờ nhận được vé mời tham dự bữa tiệc thượng lưu mà cô ta có mơ cũng không bao giờ dám nghĩ đến cùng một khoản tiền, kèm theo điều kiện phá rối mối quan hệ của Vương Khải và Thanh Tú. Cô ta chẳng quan tâm kẻ gửi thư mời cho cô ta là ai, chỉ cần biết cô ta có dịp gặp gỡ các gã đàn ông giàu có quyền thế, lại được phá quấy cái đôi mà cô ta ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn có thù lao, thế nên ngay lập tức nhận lời. Thời gian này cô ta đã bị quán bar Ruby cho nghỉ việc, Phương Dung cũng chẳng có nhã hứng giữ cô ta lại làm bạn như cô ta mong đợi, cuối cùng cô ta đành phải tìm cách kiếm cơm khác. Tuy nhiên cô ta đã nắm được thông tin quan trọng từ Phương Dung, biết được khi trước Phương Dung cùng Vương Khải cực kỳ mặn nồng, lại bị Thanh Tú cướp mất Vương Khải nên hết sức hận thù Thanh Tú.
Thanh Tú không muốn đôi co với Thanh Hằng, vẫn muốn kéo Vương Khải rời đi, nhưng cô ta tiếp tục cố tình chọc ngoáy, nói to với những kẻ tò mò hiếu kỳ xung quanh:
– Anh Khải, Phương Dung nhờ em gửi lời hỏi thăm anh đấy! Em có may mắn làm việc cùng cô người yêu cũ xinh đẹp của anh tại quán Ruby. Cô ấy còn tâm sự với em vì anh mà bỏ đi giọt máu của mình, giờ lúc nào cũng ám ảnh. Anh say mê em gái bỏ rơi cả người yêu cùng đứa nhỏ trong bụng cô ấy, em thật không biết phải nói gì nữa!
Chủ nhân của bữa tiệc là một giám đốc ngân hàng lớn ở thành phố S. Ông ta liếc qua hai người liền bước đến, thái độ không vui nhưng vẫn lịch sự nhoẻn nụ cười chào. Ông ta có vẻ ngoài phong độ ở độ tuổi ngoài năm mươi, cúi nhẹ người ông ta giơ tay chào đón:
– Cô Thanh Tú, rất vui được đón tiếp cô. Bà Kim Yến không thể tham dự, thật là đáng tiếc!
Ông ta liếc qua Vương Khải nhưng coi như không nhìn đến anh. Khi xưa, ông ta từng hợp tác với Thiên Uy, có mối quan hệ với Lưu Phát. Trong mắt ông ta, Vương Khải chỉ là một thuộc hạ của Lưu Phát.
Thanh Tú bực mình trước ánh mắt ông ta nhìn Vương Khải, càng bực bội hơn trước nhiều ánh mắt ghê tởm xen lẫn coi thường chiếu về anh khi hai người đến gần bọn họ. Những tiếng xầm xì xung quanh vang lên:
– Cô gái xinh đẹp đó là cháu nội bà Kim Yến của Hoàng Hải đấy, sao lại đi cùng với Vương Khải chứ? Anh ta có quá khứ bất hảo lắm, nghe nói làm phản, giết người, còn ngồi tù, giờ dạt về tỉnh H đào than đá thì phải!
– Khó mà trách được, anh ta đẹp trai thế kia cơ mà! Nếu đổi lại là cô, cô có chê không?
Thanh Tú nhận thấy mình đến đây là sai lầm. Chẳng lẽ bà nội cô cố tình để cô hiểu Vương Khải đã bị giới thượng lưu ở thành phố này quay lưng, không ai muốn kết giao, không còn chỗ đứng, để cô tỉnh ngộ?
Cô bỗng nhìn về phía trước, sắc mặt nhanh chóng chuyển vẻ sa sầm. Quốc Thịnh một thân áo vest xanh dương cầm trên tay ly rượu vang hướng mắt về cô từ lúc nào. Anh ta đã sớm nhận ra cô, thái độ anh ta trầm mặc khi thấy cô đi cùng Vương Khải. Không hiểu là tình cờ hay cố tình mà anh ta có mặt ở đây.
Thanh Tú kéo tay Vương Khải bước trở lại hướng cổng đón tiếp, nói nhỏ vào tai anh:
– Em thấy hơi mệt, chúng ta sang chỗ khác đi anh! Đến nhà hàng anh đặt cũng được!
Vương Khải hiểu ý cô, anh không quan tâm cái nhìn của người khác, tuy nhiên ánh mắt gã đàn ông kia nhìn cô khiến anh cảm thấy có gì đó ẩn tình. Anh chưa kịp rời đi cùng cô, Quốc Thịnh đã bước nhanh đến, cất tiếng gọi:
– Thanh Tú, em vừa đến đã đi đâu vậy?
Ngay sau đó, anh ta đứng chắn cả hai người, còn mỉm cười giơ tay ra bắt tay Vương Khải:
– Chào anh, tôi được biết anh là Vương Khải, cũng là anh trai của Thanh Tú. Tôi là Lê Quốc Thịnh, người của tổng công ty cơ khí Hùng Cường. Rất vui được gặp anh!
Bà nội cô đã cho Quốc Thịnh biết những gì, cô hoàn toàn không rõ, có điều anh ta cố tình hiểu vấn đề như vậy.
Vương Khải cũng lịch sự giơ tay ra. Hai người đàn ông chưa kịp bắt tay nhau, không ngờ Thanh Tú lên tiếng:
– Anh Thịnh đã hiểu lầm rồi, anh Khải là bạn trai của tôi.
Cô nghiêm túc khẳng định vị trí của Vương Khải khiến khóe môi anh vô thức giật giật, còn người đàn ông thanh nhã đứng trước mặt cô và anh thì tái mặt, vài giây sau anh ta mới trấn tĩnh lại, gượng cười:
– Vậy… vậy sao? Tôi xin lỗi… đã hiểu lầm.
– Không sao.
Vương Khải trầm giọng khẳng định điều Thanh Tú vừa nói. Khóe môi khẽ cong lên, cô siết chặt khuỷu tay anh. Bất ngờ, phía sau có tiếng phụ nữ đáng ghét vang lên:
– Anh Khải và em Tú, hai người đến đây rồi cũng phải gặp tôi chứ? Cùng là anh em một nhà mà sao bơ nhau thế?
Kẻ vừa châm chọc chính là Thanh Hằng. Chiều nay cô ta bất ngờ nhận được vé mời tham dự bữa tiệc thượng lưu mà cô ta có mơ cũng không bao giờ dám nghĩ đến cùng một khoản tiền, kèm theo điều kiện phá rối mối quan hệ của Vương Khải và Thanh Tú. Cô ta chẳng quan tâm kẻ gửi thư mời cho cô ta là ai, chỉ cần biết cô ta có dịp gặp gỡ các gã đàn ông giàu có quyền thế, lại được phá quấy cái đôi mà cô ta ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn có thù lao, thế nên ngay lập tức nhận lời. Thời gian này cô ta đã bị quán bar Ruby cho nghỉ việc, Phương Dung cũng chẳng có nhã hứng giữ cô ta lại làm bạn như cô ta mong đợi, cuối cùng cô ta đành phải tìm cách kiếm cơm khác. Tuy nhiên cô ta đã nắm được thông tin quan trọng từ Phương Dung, biết được khi trước Phương Dung cùng Vương Khải cực kỳ mặn nồng, lại bị Thanh Tú cướp mất Vương Khải nên hết sức hận thù Thanh Tú.
Thanh Tú không muốn đôi co với Thanh Hằng, vẫn muốn kéo Vương Khải rời đi, nhưng cô ta tiếp tục cố tình chọc ngoáy, nói to với những kẻ tò mò hiếu kỳ xung quanh:
– Anh Khải, Phương Dung nhờ em gửi lời hỏi thăm anh đấy! Em có may mắn làm việc cùng cô người yêu cũ xinh đẹp của anh tại quán Ruby. Cô ấy còn tâm sự với em vì anh mà bỏ đi giọt máu của mình, giờ lúc nào cũng ám ảnh. Anh say mê em gái bỏ rơi cả người yêu cùng đứa nhỏ trong bụng cô ấy, em thật không biết phải nói gì nữa!