Chương 42
Chuyện xảy ra đêm qua khiến Thanh Tú có chút ngượng ngùng, vừa thoáng thấy Vương Khải ở bàn ăn sáng, hai gò má cô đã tố cáo suy nghĩ trong đầu cô. Vương Khải tủm tỉm cười nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ trầm ổn, nhẹ nhàng rót sữa đậu nành ấm áp vào cốc cho cô. Anh quan tâm hỏi:
– Đêm qua… em ngủ không ngon?
Cô mím răng mím lợi lắc đầu, chuyển sự chú ý sang đĩa bánh bao trắng muốt bốc khói trên bàn.
– Bánh bao… ngon quá!
Cô lí nhí cầm một chiếc bánh bao lên miệng, há to cắn một miếng. Người trước mặt chăm chú nhìn cô không rời, hai mắt anh như dán vào cái miệng há to của cô làm cô nhai xong không nuốt trôi qua cổ họng.
Nghẹn… nghẹn rồi!
Cốc sữa anh đưa đến thật là đúng lúc, cô nuốt trôi rồi hai má lại càng đỏ hơn. Anh cong môi cười, đưa tay lấy một chiếc bánh bao nhân thịt trứng cút, chậm rãi thưởng thức, còn gật gù khen ngợi. Bác giúp việc rất biết thay đổi món ăn sáng khiến cả hai đều không nhàm chán, còn luôn cảm thấy bất ngờ.
– Còn tôi… ngủ rất ngon.
Thanh Tú nhận ra da mặt anh rất dày, càng lúc càng dày, hành động cũng ngày càng táo tợn hơn. Có phải vì cô… dễ dãi quá? Người ta nói, đàn ông là giống loài được đằng chân, lân đằng đầu!
Cô nhấp môi một ngụm sữa, nghiêm túc chấn chỉnh lại tác phong, thẳng thắn hỏi:
– Anh… tại sao anh lại chia tay với cô gái xinh đẹp kia? Cô ấy… rất yêu anh mà!
Vương Khải có chút khựng lại, anh lắc đầu, ánh mắt cũng nghiêm túc hướng về cô:
– Đó không phải tình yêu.
Thanh Tú á khẩu. Không yêu… tại sao lại ở bên nhau? Anh coi tình cảm là trò đùa hay sao?
– Vậy… thế nào là tình yêu?
Cô nuốt một ngụm nước bọt để có thể hỏi anh câu này. Cô biết mình đang đi quá vấn đề, nhưng lúc này cô muốn biết câu trả lời của anh.
Vương Khải mỉm cười:
– Em chưa cảm nhận được sao?
Anh rất biết cách khiến cô nóng người. Một ngày mới của cô đã được khởi động hoàn hảo. Cô im lặng, chẳng biết nói sao. Nếu cô trả lời chưa thì là nói dối. Hành động, lời nói của anh đều chứa đựng lời tỏ tình mãnh liệt đến cô. Nhưng… nếu cô muốn nghe một sự khẳng định từ anh thì lúc này cô lại chưa thể cho anh một câu trả lời được.
Cô mặc trên người bộ mặc nhà bông trắng, ngồi trước mặt anh như con thỏ nhỏ, khuôn mặt còn ngái ngủ, mái tóc để xõa vương vài sợi trên vai mềm mại. Từng điệu dáng của cô đều như bàn tay gãi vào trái tim anh, khiến anh chẳng thể kiềm chế được ánh mắt của mình. Cô sẽ không thể trả lời được câu hỏi của anh, nhưng chỉ cần cô hiểu là được.
– Sáng nay em nên ở nhà nghỉ ngơi.
Anh kết thúc bữa sáng, không quên dặn dò. Nhìn cô bơ phờ xuất hiện, anh sớm đoán đêm qua vì mấy chuyện kia mà cô mất ngủ.
Cô gật gật đầu, yên lặng nhìn anh rời khỏi phòng ăn. Anh lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Chưa bao giờ cô mong nhà máy tuyển than sớm xây dựng xong, công ty than đá sớm đi vào hoạt động như lúc này. Anh gầy đi nhiều, chiếc cằm như nhọn ra, sắc da sạm đi vì nắng gió công trường. Lòng cô như thắt lại mỗi khi nghĩ anh vất vả. Cô biết mình dành cho anh nhiều tình cảm, nhưng một tình yêu gọi thành tên có lẽ vẫn còn hơi sớm, trên hết… như hiện tại cũng rất tốt.
Cô nhắn Mai sáng nay không cần đến, chỉ ở nhà làm vài việc trên máy tính. Trưa nay cô có hẹn với bà nội, trong đầu cô lờ mờ đoán ra ý định của bà nhưng dù sao cô cũng chẳng ngăn được việc này. Đến thăm bà nội là nghĩa vụ của cô, đã mấy tuần cô không gặp bà, trong lòng cô cũng nhớ bà, cũng mong được gặp bà, không chỉ vì việc bà đưa cho cô chìa khóa cửa hàng kia.
Tại biệt phủ nhà họ Hoàng.
Bà Yến vui vẻ đứng dậy khi Thanh Tú theo chị giúp việc vào phòng khách, Mai đi ngay sau cô. Trưa nay Thanh Tú mặc váy dạ vàng, mái tóc dài tết gọn sau lưng. Thoáng nhìn cô đã nhận ra một người đàn ông trẻ lạ mặt cũng đứng dậy chào đón mình. Anh ta mặc trên người âu phục xám, gile len đồng màu cùng sơ mi trắng, gây ấn tượng cho người khác ở vẻ đẹp trai phong độ, vóc dáng cao lớn cùng phong thái chuẩn mực có giáo dục. Bà nội cô đúng là rất có tâm khi chọn đối tượng cho cô.
Bà Yến tươi cười kéo tay Thanh Tú, vỗ vỗ mu bàn tay cô, giới thiệu:
– Tú, con chào anh Thịnh đi! Anh Thịnh là tổng giám đốc Hùng Cường, con trai bác Việt. Bác Việt là bạn của ba con. Ngày con bé bác ấy đến chơi còn mua cho con váy công chúa, con có nhớ không?
– À… lúc ấy con bé quá nên con không nhớ bà ạ.
Thanh Tú hướng ánh mắt về người đàn ông trẻ, lịch sự gật đầu chào:
– Em chào anh.
Quốc Thịnh nhoẻn miệng cười, hai mắt đào hoa cong cong nhìn cô gái hết sức xinh đẹp trước mặt đáp:
– Chào Thanh Tú! Bà đã nói với anh về em, rất vui được gặp em!
– Đêm qua… em ngủ không ngon?
Cô mím răng mím lợi lắc đầu, chuyển sự chú ý sang đĩa bánh bao trắng muốt bốc khói trên bàn.
– Bánh bao… ngon quá!
Cô lí nhí cầm một chiếc bánh bao lên miệng, há to cắn một miếng. Người trước mặt chăm chú nhìn cô không rời, hai mắt anh như dán vào cái miệng há to của cô làm cô nhai xong không nuốt trôi qua cổ họng.
Nghẹn… nghẹn rồi!
Cốc sữa anh đưa đến thật là đúng lúc, cô nuốt trôi rồi hai má lại càng đỏ hơn. Anh cong môi cười, đưa tay lấy một chiếc bánh bao nhân thịt trứng cút, chậm rãi thưởng thức, còn gật gù khen ngợi. Bác giúp việc rất biết thay đổi món ăn sáng khiến cả hai đều không nhàm chán, còn luôn cảm thấy bất ngờ.
– Còn tôi… ngủ rất ngon.
Thanh Tú nhận ra da mặt anh rất dày, càng lúc càng dày, hành động cũng ngày càng táo tợn hơn. Có phải vì cô… dễ dãi quá? Người ta nói, đàn ông là giống loài được đằng chân, lân đằng đầu!
Cô nhấp môi một ngụm sữa, nghiêm túc chấn chỉnh lại tác phong, thẳng thắn hỏi:
– Anh… tại sao anh lại chia tay với cô gái xinh đẹp kia? Cô ấy… rất yêu anh mà!
Vương Khải có chút khựng lại, anh lắc đầu, ánh mắt cũng nghiêm túc hướng về cô:
– Đó không phải tình yêu.
Thanh Tú á khẩu. Không yêu… tại sao lại ở bên nhau? Anh coi tình cảm là trò đùa hay sao?
– Vậy… thế nào là tình yêu?
Cô nuốt một ngụm nước bọt để có thể hỏi anh câu này. Cô biết mình đang đi quá vấn đề, nhưng lúc này cô muốn biết câu trả lời của anh.
Vương Khải mỉm cười:
– Em chưa cảm nhận được sao?
Anh rất biết cách khiến cô nóng người. Một ngày mới của cô đã được khởi động hoàn hảo. Cô im lặng, chẳng biết nói sao. Nếu cô trả lời chưa thì là nói dối. Hành động, lời nói của anh đều chứa đựng lời tỏ tình mãnh liệt đến cô. Nhưng… nếu cô muốn nghe một sự khẳng định từ anh thì lúc này cô lại chưa thể cho anh một câu trả lời được.
Cô mặc trên người bộ mặc nhà bông trắng, ngồi trước mặt anh như con thỏ nhỏ, khuôn mặt còn ngái ngủ, mái tóc để xõa vương vài sợi trên vai mềm mại. Từng điệu dáng của cô đều như bàn tay gãi vào trái tim anh, khiến anh chẳng thể kiềm chế được ánh mắt của mình. Cô sẽ không thể trả lời được câu hỏi của anh, nhưng chỉ cần cô hiểu là được.
– Sáng nay em nên ở nhà nghỉ ngơi.
Anh kết thúc bữa sáng, không quên dặn dò. Nhìn cô bơ phờ xuất hiện, anh sớm đoán đêm qua vì mấy chuyện kia mà cô mất ngủ.
Cô gật gật đầu, yên lặng nhìn anh rời khỏi phòng ăn. Anh lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Chưa bao giờ cô mong nhà máy tuyển than sớm xây dựng xong, công ty than đá sớm đi vào hoạt động như lúc này. Anh gầy đi nhiều, chiếc cằm như nhọn ra, sắc da sạm đi vì nắng gió công trường. Lòng cô như thắt lại mỗi khi nghĩ anh vất vả. Cô biết mình dành cho anh nhiều tình cảm, nhưng một tình yêu gọi thành tên có lẽ vẫn còn hơi sớm, trên hết… như hiện tại cũng rất tốt.
Cô nhắn Mai sáng nay không cần đến, chỉ ở nhà làm vài việc trên máy tính. Trưa nay cô có hẹn với bà nội, trong đầu cô lờ mờ đoán ra ý định của bà nhưng dù sao cô cũng chẳng ngăn được việc này. Đến thăm bà nội là nghĩa vụ của cô, đã mấy tuần cô không gặp bà, trong lòng cô cũng nhớ bà, cũng mong được gặp bà, không chỉ vì việc bà đưa cho cô chìa khóa cửa hàng kia.
Tại biệt phủ nhà họ Hoàng.
Bà Yến vui vẻ đứng dậy khi Thanh Tú theo chị giúp việc vào phòng khách, Mai đi ngay sau cô. Trưa nay Thanh Tú mặc váy dạ vàng, mái tóc dài tết gọn sau lưng. Thoáng nhìn cô đã nhận ra một người đàn ông trẻ lạ mặt cũng đứng dậy chào đón mình. Anh ta mặc trên người âu phục xám, gile len đồng màu cùng sơ mi trắng, gây ấn tượng cho người khác ở vẻ đẹp trai phong độ, vóc dáng cao lớn cùng phong thái chuẩn mực có giáo dục. Bà nội cô đúng là rất có tâm khi chọn đối tượng cho cô.
Bà Yến tươi cười kéo tay Thanh Tú, vỗ vỗ mu bàn tay cô, giới thiệu:
– Tú, con chào anh Thịnh đi! Anh Thịnh là tổng giám đốc Hùng Cường, con trai bác Việt. Bác Việt là bạn của ba con. Ngày con bé bác ấy đến chơi còn mua cho con váy công chúa, con có nhớ không?
– À… lúc ấy con bé quá nên con không nhớ bà ạ.
Thanh Tú hướng ánh mắt về người đàn ông trẻ, lịch sự gật đầu chào:
– Em chào anh.
Quốc Thịnh nhoẻn miệng cười, hai mắt đào hoa cong cong nhìn cô gái hết sức xinh đẹp trước mặt đáp:
– Chào Thanh Tú! Bà đã nói với anh về em, rất vui được gặp em!